Nhiếp Chính Vương Hít Mèo Mỗi Ngày

Chương 3: 3: Trẫm Đói Thảm Rồi






Tiêu Cư Mạo sau đó bị bọn thị vệ trong phủ bắt lại bỏ vào trong lồng mang đi, lúc này mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Nghe nói Nhiếp chính vương giết người không chớp mắt, huống chi là một con mèo? Hắn vừa rồi phá hoại hứng thú dùng bữa của Đàm Thời Quan, tên kia có thể hay không dưới cơn nóng giận đem mình giết luôn?
A? Không đúng? Chẳng lẽ bị giết không tốt sao?
Từ mắt quan sát của hắn kết luận, nếu như thân thể của mình chết rồi, Nhiếp chính vương phủ không có khả năng bình tĩnh như vậy, quốc tang hẳn là đã sớm công bố ra ngoài, nhưng hiện tại bây giờ hết thảy mọi thứ đều vô cùng bình thường, vậy mình chắc chắn còn chưa có chết.

Nếu như thân thể con mèo này bị thương, hồn phách của hắn rất có khả năng có thể trở lại trong thân thể của mình chứ nhỉ? Dù sao hắn cũng là bởi vì bị thương cho nên mới nhập vào con mèo này cơ mà.

Nghĩ như thế, hắn liền bình tĩnh.

Bởi vì bị giam trong lồng, toàn bộ thân thể mèo treo lơ lửng trên khung trung bị thị vệ xách trong tay mang theo, lưới lồng bên ngoài cọ xác vào lông khiến nó dạt ra xù lên, thoạt nhìn đặc biệt buồn cười, bất quá mèo bệ hạ hiện đang bận tịnh tâm không thèm để ý, hắn nhắm lại đôi mắt mèo vàng kim, bộ dạng nhàn hạ không hề có cảm giác như đang bị bắt vào ngục tù, ngược lại rất giống với cưỡi ngựa xem hoa, tiêu dao tự tại.

Đàm Thời Quan vừa nhìn thấy bộ dạng này của Tiêu Cư Mạo còn đang bị bao trong lồng không khỏi nghĩ đến một câu: Heo chết không sợ bỏng nước sôi.

Lưu Phúc ngay lúc này cũng đi tới thiện sảnh, vốn đang dự định thay Nguyên Bảo cầu xin, nhưng liếc mắt qua liền nhìn thấy móng vuốt và đệm thịt dưới chân Nguyên bảo vốn trắng nõn bây giờ lại dính đầy dầu mỡ, bằng chứng rõ rành rành, nhất thời cứng họng.

"Phúc bá, mèo này là ngươi nuôi?" Đàm Thời Quan liếc nhìn Tiêu Cư Mạo vẫn còn đang nhắm mắt chờ thời, hỏi Lưu Phúc mặt mũi tràn đầy tiếc thương.

Lưu Phúc nhẹ gật đầu, "Vương gia thứ tội, lão nô biết Vương gia từ trước đến nay không thích mấy con sủng vật này, cho nên chưa từng dám để nó xuất hiện trước mặt Vương gia, nhưng không nghĩ tới lần này Nguyên Bảo gây ra chuyện lớn như thế, Vương gia, Vương gia liền..." Lão cũng không đành lòng đem Nguyên Bảo xử tử, hai chữ này làm thế nào cũng không thể thốt ra khỏi miệng nổi, thế nhưng mà tính tình Vương gia như thế nào Lưu Phúc là người hiểu rõ nhất.

"Nó tên Nguyên Bảo?" Đàm Thời Quan nghĩ tới đôi mắt mèo màu vàng kim mình nhìn thấy sáng nay, "Tên này ngược lại đặt vô cùng chính xác."
"Ách, Vương gia nói đúng lắm." Lưu Phúc dù sao cũng là người nhìn Đàm Thời Quan lớn lên, đối với tâm tính của Vương gia nhà mình tương đối chuẩn xác, bây giờ lại nhìn tới bộ dạng này, liền cho ra kết luận Vương gia tựa hồ không có thực sự tức giận như thế.

"Thế nhưng hôm nay nó làm đổ rất nhiều thức ăn, lãng phí lương thực, nên phạt."
Âm thanh nhẹ nhàng không chút gợn sóng vang lên bên tai, Tiêu Cư Mạo nhịn không được bắt đầu nhúc nhích lỗ tai, hóa ra Đàm Thời Quan là vì hắn lãng phí lương thực nên mới tức giận hả? Bây giờ suy nghĩ lại một chút, thật sự là do hắn lỗ mãng.


Đàm Thời Quan không nhìn Tiêu Cư Mạo, nhưng khóe mắt mỗi lần liếc qua đều đặt lên trên người hắn, phát hiện mèo nhỏ này vậy mà lặng lẽ mở hai mắt đang nhắm chặt ra, sau đó lén liếc nhìn mình một chút, cuối cùng lại làm ra vẻ ta không biết gì hết, ta không có làm gì hết nhắm mắt lại.

Cái biểu hiện này, vì sao lại giống vị kia như thế?
Đàm Thời Quan cảm thấy mình nhất định là xuất hiện ảo giác, nếu không thì làm sao cứ cho rằng một con mèo cùng với Hoàng thượng giống nhau?
"Vương gia, Nguyên Bảo tính tình ngang bướng, hoàn toàn chính xác nên phạt, nếu nó đã lãng phí thức ăn, vậy liền phạt nó không được ăn cơm." Mấy bữa không cho ăn dù sao cũng tốt hơn so với bị đánh chết, Lưu Phúc đã nhìn ra Vương gia không có tức giận như vậy, mới dám tranh thủ xin người nọ nương tay xử lí.

Đàm Thời Quan ánh mắt sâu thẳm đặt trên người Tiêu Cư Mạo, cũng không nói thêm lời nào, trong lúc nhất thời thiện sảnh yên tĩnh đến lạ, bọn hạ nhân thở mạnh cũng không dám, Đàm Thời Quan đột nhiên ngồi bất động ở đó không nói tiếng nào, toàn thân phát ra khí thế cũng đủ để khiến người ta lo sợ bất an.

Tiêu Cư Mạo lại lắc lắc lỗ tai, tại sao không ai nói chuyện? Đàm Thời Quan còn chưa nghĩ ra cách trừng phạt hắn hử?
"Ục ục ——" một chuỗi âm thanh phá vỡ yên tĩnh.

Tiêu Cư Mạo không tự chủ dùng móng vuốt quơ quào che đi cái bụng xẹp lép của mình, chỉ nghe bên tai vang lên một thanh âm cười khẽ trầm thấp, cười tới nỗi lỗ tai hắn ngứa ngáy cả lên.

"Vậy phạt nó, bồi Bổn vương dùng bữa."
Đàm Thời Quan hạ lệnh xong, thiện phòng lập tức mang thức ăn mới làm xong đều đặt hết lên trên bàn.

Tiêu Cư Mạo nhất thời mở đôi mắt tròn xoe vàng óng của hắn, kinh ngạc nhìn thoáng qua Đàm Thời Quan, sao đột nhiên tốt bụng như thế? Không phải nói tên này tàn bạo bất nhân sao? Làm sao có thể đối xử với một con mèo tốt như vậy nha, còn cùng nhau ăn cơm? Đàm Thời Quan này là đổi tính rồi hở?
Không đợi Tiêu Cư Mạo hiểu được, Đàm Thời Quan đã bắt đầu cầm chén đũa lên bắt đầu ăn, thuận tiện nói với Tiêu Cư Mạo một câu: "Ngươi bây giờ ngồi bên cạnh, nhìn Bổn vương ăn."
Tiêu Cư Mạo: "..."
Biết lắm mà, Đàm Thời Quan làm sao có thể đổi tính được, hắn chính là tàn bạo bất nhân như thế đó!
Tiêu Cư Mạo rất là đói bụng, thời điểm hắn còn làm Hoàng thượng, mỗi lần đến giờ tự nhiên Triệu Toàn liền sẽ truyền thiện đến cho hắn dùng, cho nên chưa từng trải nghiệm qua cảm giác đói bụng là như thế nào, tuy là nói bàn thức ăn trước mắt này so với trong cung thì kém đi mấy phần tinh xảo đẹp mắt, thế nhưng mà ngửi qua thì thơm vô cùng, Tiêu Cư Mạo lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt.

Đàm Thời Quan chậm rãi ăn, nhìn thoáng qua đôi mắt mèo vàng óng của Tiêu Cự Mạo đang mở to ra nhìn thức ăn, chẳng biết tại sao đột nhiên cũng có chút mềm lòng, thuận miệng nói: "Ngươi nếu chịu kêu một tiếng, Bổn vương sẽ thưởng cho ngươi ăn."
Tiêu Cư Mạo nghe vậy, lập tức một bụng khí nộ thoáng cái ào làm tới no luôn, Nghe đi! Tên Đàm Thời Quan này vừa nói cái gì? Bảo Trẫm meo một tiếng đòi ăn? Trẫm làm không được!
Hắn lập tức nhắm mắt lại, quay phắt đầu qua một bên khác, nhắm mắt làm ngơ.


Đàm Thời Quan sắc mặt cũng lạnh nhạt trở lại, "Nếu như thế ngươi cứ tiếp tục ở trong lồng, không có ta cho phép, ai cũng không được phép cho ăn."
Lưu Vệ mặc dù đau lòng cho mèo cưng lão cha nhà mình nuôi, nhưng hắn cũng hiểu rõ, Vương gia bởi vì Hoàng thượng hôm nay gặp chuyện cho nên tâm tình vốn đã rất không tốt, tên thích khách bị giải vào địa lao lúc sáng nay phải do hắn cưỡng ép mang ra ngoài, để tránh cho Vương gia vì nổi giận giết luôn người nọ.

Ngự y nói, thân thể Hoàng thượng hiện tại không đáng ngại, cẩn thận chăm sóc thêm một thời gian sẽ tốt lên, thế nhưng mà Hoàng thượng vẫn cứ luôn hôn mê bất tỉnh, sợ là trong lúc bị thích khách tấn công đụng trúng đầu, bọn họ trong lúc nhất thời cũng không có cách nào khác.

Vương gia vẫn luôn lo lắng cho an nguy của Hoàng thượng, yên lặng tuyển thêm thủ vệ canh cẩn nghiêm ngặt trong tẩm cung, để phòng thích khách lần nữa tiến vào gây nguy hiểm, loay hoay suốt cả một ngày trời cơm cũng chưa ăn, càng không hề có tâm trạng để ăn, nếu không phải do bọn họ khuyên bảo, đoán chừng Vương gia còn muốn vào trong cung túc trực bên cạnh Hoàng thượng kìa.

Thế nhưng mà vốn là một bữa cơm ngon miệng, lại bị Nguyên Bảo quấy phá một trận, Nguyên Bảo chính xác mà nói nên bị phạt, đói mấy bữa thật ra cũng chẳng có gì đáng ngại.

Trên cơ bản tất cả mọi người đều có suy nghĩ tương tự như Lưu Vệ, nhưng không ai nghĩ tới, Vương gia của bọn họ sau đó suốt mấy đêm ở trong tẩm cung, một lần đi là đợi đến ba ngày sau mới thấy xuất hiện.

Mà Tiêu Cư Mạo cũng sống sờ sờ bị đói bụng suốt ba ngày.

Hắn hiện tại đói bụng đến mức muốn đem lồng và lưới này phá cho hỏng hết, thế nhưng mà mấy thứ này trong Vương phủ đều là chất liệu thượng thừa, chỉ bằng sức lực của hắn đương nhiên không phá nổi.

Tiêu Cư Mạo thậm chí nghĩ, nếu cứ như thế chết đói rồi cũng tốt, chết đói xong có lẽ lập tức có thể trở lại trong thân thể, sau đó lại tìm Đàm Thời Quan hung hăng báo thù!
Trong lúc đó Lưu Phúc cũng không phải không có lén vụng trộm mang thức ăn đến cho hắn, thế nhưng Tiêu Cư Mạo lòng tự trọng của bản thân rất cao, phải biết mèo đối với động tĩnh chung quanh rất là nhạy cảm, hắn biết có người tại bên ngoài luôn theo dõi hắn, sau đó không thèm ý tới Lưu Phúc.

Lưu Phúc không dám đứng ở nơi này quá lâu, đành phải buông bỏ.

Ngay tại lúc Tiêu Cư Mạo cảm thấy mình đói sắp chết tới nơi rồi, Đàm Thời Quan mới từ trong cung trở về, nhưng thần sắc trên mặt cực kì tiều tụy.

Hoàng đế vẫn cứ luôn hôn mê không tỉnh lại, tình huống không lạc quan mấy, một số người đã nhịn không nổi bắt đầu rục rịch muốn trỗi dậy.


Đàm Thời Quan sắc mặt đen thui, sải bước hướng Thư phòng đi tới, trên đường đi ngang qua thiện sảnh, nhìn thấy Lưu Phúc đứng ở ngay cửa ra vào, cử chỉ bất thường.

Hắn không khỏi chậm bước chân lại, bản thân hắn hình như có quên chuyện gì?
Lưu Phúc vừa lúc nhìn thấy hắn, vội bước lên trước, nhìn thấy dung mạo lẫn tinh thần Đàm Thời Quan đều sa sút, vì thế ân cần nói: "Vương gia mấy ngày nay trong cung không có việc gì chứ?"
Đàm Thời Quan khẽ vuốt cằm, "Trong cung tất cả đều ổn." Ngoại trừ Bệ hạ vẫn mãi chưa tỉnh dậy.

"Vương gia ở trong cung đã dùng bữa qua chưa?"
Đàm Thời Quan còn chưa kịp đáp lời, Lưu Vệ phía sau hắn liền nói: "Vương gia ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn."
Lưu Phúc lập tức nói: "Lão nô bây giờ lập tức cho người mang thức ăn đến, Vương gia ngài vẫn nên ăn chút đi."
Đàm Thời Quan liền nhấc chân đi vào vào thiện sảnh.

Đi vào, đã nhìn thấy cái lồng nhỏ đặt bên trong góc tường.

Nói đúng hơn, trong cái lồng này là Nguyên Bảo.

"Đây là..." Hắn nhìn thấy thân thể mèo nhỏ bên trong lồng hiện tại bất động, chẳng biết vì lí do gì trong nội tâm bất chợt có chút hoảng hốt.

"Vương gia, Nguyên bảo mấy ngày trước đây gây họa, ngài đã phân phó để nó ở chỗ này tự kiểm điểm." Lưu Phúc mặc dù lo lắng Nguyên Bảo, nhưng mà Vương gia trước mặt lão cũng không dám lỗ mãng.

Đàm Thời Quan đột nhiên liền nhớ lại.

"Nó ba ngày chưa ăn?" Hắn vừa nói vừa đi qua xem xét, bước chân mơ hồ có chút gấp gáp.

"Vương gia, ngài đã dặn dò không có sự cho phép thì không cho nó ăn." Lưu Phúc trong lòng thở dài, Nguyên Bảo có lẽ dữ nhiều lành ít.

Đàm Thời Quan bây giờ không nghe thêm nổi bất kì âm thanh nào khác, hắn nhanh chóng đem lồng dưới đất mở ra, đập vào trong mắt là thân thể gầy yếu của Nguyên Bảo, tựa hồ bộ lông sáng bóng trước kia phảng phất cũng chẳng còn thấy đâu, đôi mắt tròn màu vàng kim xinh đẹp bây giờ cũng đóng lại, mèo nhỏ trong lòng thoạt như nghe thấy động tĩnh, mắt mới hơi hé mở ra một chút, nhưng ánh mắt lại ảm đạm cực kì, cực kỳ giống như ánh mắt của người kia trước khi ngất đi.

Trong lòng Đàm Thời Quan bây giờ nhất thời như bị ai bóp chặt đau nhức, bất quá hắn cũng không rảnh bận tâm đến vì sao mình lại có cảm giác này, lời vừa ra khỏi miệng liền trở thành: "Nhanh mang chút nước ấm đến đây!"
Lưu Vệ lập tức từ trên bàn lấy một chén nước, vừa vặn là nước ấm, đưa qua cho Đàm Thời Quan.


Đàm Thời Quan tay phải tiếp nhận, tay trái nhẹ nhàng bóp khẽ khóe miệng của Tiêu Cư Mạo, để nước ấm chậm rãi rót vào trong miệng hắn.

Tiêu Cư Mạo lúc này ý thức đã hoảng hốt sắp phiêu lạc đến cõi tiên, theo bản năng nuốt vào nước Đàm Thời Quan đút cho, xong xuôi cảm thấy dường như còn chưa đủ, liền duỗi ra đầu lưỡi hướng về phía chén nước liếm thêm mấy ngụm.

"Gọi thiện phòng chuẩn bị thêm...!thức ăn Nguyên Bảo có thể ăn."
Tiêu Cư Mạo mơ mơ màng màng bị ôm trong tay, nghe được người đút nước cho hắn hình như nói chuẩn bị thức ăn, liền cố gắng mở to hai mắt.

Ánh mắt của Tiêu Cư Mạo mơ hồ không rõ tiêu cự, nhưng chính bởi vì thế, hắn mới có thể nhìn thấy rõ ràng trong mắt Đàm Thời Quan ánh lên chút đau lòng, mà không biết mơ hay thật.

Đàm Thời Quan nhìn thấy hắn khôi phục chút khí lực, liền vươn tay ôm lên trong ngực, cũng không chê hắn bẩn, xoay người ngồi trên ghế.

Đàm Thời Quan cũng không biết mình bây giờ là như thế nào, bị làm sao.

Mỗi khi nhìn thấy con mèo này hắn luôn có thể nhớ tới Bệ hạ, sau đó sẽ không đành lòng nhìn nó cứ mặt ủ mày chau như thế.

Tiêu Cư Mạo toàn thân vô lực cuộn người lại ngủ trong lòng Đàm Thời Quan, mũi nhỏ màu hồng thỉnh thoảng cọ qua y phục trước ngực hắn, ngửi được hương thơm nhẹ như có như không thoáng qua.

Phảng phất, Đàm Thời Quan hình như cũng không có ác độc như trong tưởng tượng.

Rất nhanh, thức ăn của Đàm Thời Quan lẫn Tiêu Cư Mạo đều được dọn lên, Đàm Thời Quan trước tiên cũng không bận tâm đến bản thân, ngược lại lập tức cầm lấy đũa lấy một ít cá mềm xốp trên bàn đưa tới bên miệng Tiêu Cư Mạo.

Tiêu Cư Mạo lúc này đã đói đến chẳng biết trời trăng mấy đất gì, căn bản là quên đi ân oán tình thù giữa hắn với Đàm Thời Quan, nhìn thấy thịt cá trắng trẻo thơm ngon đưa đến ngay bên miệng, không chút nghĩ ngợi liền duỗi lưỡi cuốn vào bên trong miệng.

Oa! Ăn ngon ghê!
Tiêu Cư Mạo thần sắc trên mặt thay đổi biến hóa đương nhiên chạy không thoát dưới cái nhìn của Đàm Thời Quan, Đàm Thời Quan lúc này nhịn không được chân mày cũng giãn ra theo, nghĩ thầm: Có lẽ nuôi một con mèo cũng không tệ lắm nhỉ.

Tác giả có lời muốn nói:
Mèo pi sà: Quan xúc cớt, về sau ngươi phải cho Trẫm ăn cơm, Trẫm không muốn dùng miệng liếm!
Quan xúc cớt: Tiểu nhân không chỉ có bao ăn, còn dỗ ngủ, bệ hạ cảm thấy thế nào? O(∩_∩)O~~.