Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 11: 11: Phượng Hoàng Nếu Không Phải Cây Ngô Đồng Sẽ Không Ở





*Đây là một đặc điểm của loài phượng hoàng, chúng chỉ sống ở trên thân cây ngô đồng
Trên vỉa hè của tòa soạn.
Xe vừa dừng, Tô Quý liền đè lại bả vai của An Tống, "Chờ đã."
"Chuyện gì vậy?"
Tô Quý liếc nhìn vỉa hè bên ngoài cửa sổ với ánh mắt sắc bén, "Tô Tây cũng làm việc ở đây?"
An Tống theo tình thế nhìn lướt qua, bình tĩnh giải thích: "Cô ấy là nhân viên thực tập ở bộ phận phát hành."
"Hừ.

"Tô Quý khẽ hừ mũi một tiếng, có vẻ rất bình tĩnh nhưng trong mắt lại nổi lên một làn sóng kỳ lạ, "Khi nào xong việc nhớ gọi cho chị, chị tới đón em."
An Tống nhìn lại vẻ mặt của Tô Quý, nói: "Cô ấy là em..."
"Chị biết cô ấy là bạn cùng lớp của em, chỉ cần hòa thuận là được." Tô Quý một bên nói, một bên mở hộp đựng đồ lấy ra một cây kẹo mút, "Nhưng nhớ là đừng nói quá nhiều về gia đình của chính mình, giảm bớt được việc bị người khác truyền ra tin đồn, vô cùng chán ghét."
An Tống mở cửa xe, quay đầu nhìn lại Tô Quý, "Em không ngốc..."
Tô Quý cười giễu cợt một tiếng, xua tay giục nói: "Đi nhanh, đi nhanh, chị phải về nhà ngủ bù rồi."
Nửa phút sau, An Tống nhìn đèn sau xe dần dần đi xa, thở dài đi một hơi liền đi vào tòa nhà tạp chí.
Tô Quý và Tô Tây là chị em họ cùng dòng dõi, nhưng bởi vì một số nguyên do mà họ rất ít khi qua lại với nhau kiểu đó.
.....
Kể từ khi Tô Quý trở về, những ngày tháng của An Tống cũng trở nên sôi động náo nhiệt hơn nhiều.
Trong ba ngày liên tục, trừ những giờ làm việc cần thiết, cả hai gần như ra vào cùng nhau.

Tô Quý chăm sóc An Tống bằng mọi cách có thể, mỗi ngày biến hóa các kiểu nấu nướng, đủ loại đồ ăn cho cô theo nhiều cách khác nhau, tận tâm làm cho cô béo hơn vài ký.
Trong nháy mắt, đã đến thứ sáu.
Kỳ nghỉ của Tô Quý đã kết thúc, nửa tháng nữa có công việc phải tiến hành dẫn đoàn đi thắng cảnh để quay ngoại cảnh.
Nhìn thấy trạng thái tinh thần của An Tống đã cải thiện rõ ràng bằng mắt thật, trước khi chia tay, cô dặn đi dặn lại nói: "Lần này chị sẽ không lái xe.

Em có chìa khóa.

Nếu cần dùng xe, hãy xuống tầng hầm tự lái đi."
An Tống dửng dưng đáp lại, Tô Quý nhéo nhéo má cô, "Lái xe chậm chút, đừng đua tốc độ.

Ít chơi mấy trò vận động mạo hiểm đi, cho chị gái yên tâm chút."
Tô Quý quả thực giống như một người chị gái, dù có lảm nhảm cằn nhằn, trong lời nói cũng đầy sự quan tâm.
Tuy nhiên, ngay sau khi chị gái rời đi, An Tống đã xuống tầng hầm, lái xe về nhà lấy trang bị, và đi thẳng đến hẻm núi Tây Tiêu vào buổi chiều ngày hôm đó.
.....
Bên kia núi Tây Tiêu, dinh thự của nhà họ Dung.
Căn tứ hợp viện kiểu nhà Thanh có bốn lối vào sân, có cổng lớn quảng lương* ở góc đông nam, bên trên treo đèn cổng, phía dưới đặt ghế lười, ở cửa trong có bức tường bình phong, được bao quanh là rất nhiều kiến trúc phương Tây, lộ ra có phần độc đáo đặc sắc.
*Cổng quảng lương- quảng châu: là một cổng kiểu nhà ở, có một cột chính giữa, trên cột chính giữa có một khung gỗ, trong khung lắp một cánh cửa sơn mài đỏ
Một giờ chiều, trong phòng khách ở đại sảnh.

Dung lão phu nhân tựa lưng vào chiếc ghế ngọc khảm gỗ lim, tay vặn vặn chuỗi hạt, "Không rõ lai lịch xuất thân của An Tống sao?"
Lão thái thái vừa nói vừa liếc nhìn hai danh sách trên chiếc bàn vuông.
Một người là ứng cử viên được bà lựa chọn cẩn thận, và người kia...!là người được chọn sau khi tiểu Cửu xem qua.
Ngoại trừ một vài thiên kim tiểu thư bị gạch bỏ, cái tên "An Tống" bất ngờ được thêm vào danh sách.
Vệ sĩ A Kỳ hơi xấu hổ cúi đầu, "Dựa vào manh mối chúng ta nắm được, hiện tại cô ấy là người duy nhất trong gia đình, cha mẹ cô ấy không rõ thông tin, nhưng có một người anh em sinh đôi đã chết tên là An Tê."
Dung lão phu nhân lại hỏi tê trong tê* nào, nghe câu trả lời liền thấp giọng thở dài: "Phượng hoàng không phải cây ngô đồng sẽ không đậu, nhưng ý nghĩa cái tên này cũng không tệ.

Cậu nói là tin tức về cha mẹ của cô ấy không rõ, là tra không ra hay là có nguyên nhân nào khác? "
*Từ tê ở đây có phát âm là /qī/ khác với /xī/: có nghĩa là ở lại
A Kỳ giấu sắc mặt, trịnh trọng đoàng hoàng nghiêm túc trả lời: "Vâng, tra không ra."
Lão phu nhân cau mày, sắp sửa mở miệng, vừa đúng lúc ngoài cửa nhà chính có hai bóng người xuất hiện.
Thấy vậy, Dung lão phu nhân đưa mắt nhìn A Kỳ, cả hai dừng chủ đề này lại.
Lúc này, Dung Thận từ ngoài cửa đi vào, Trình Phong đứng ở bên ngưỡng cửa làm người canh giữ.
Người đàn ông mấy ngày nay đều ở trong biệt thự, giúp xử lý rất nhiều việc trong nhà, lão phu nhân đối với việc này rất hài lòng, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng, "Vừa nãy ngoài sân huyên náo cái gì vậy?"
Trình Phong lập tức ló đầu vào báo cáo: "Lão phu nhân, chính là mấy quan chức đường phố.

Nghe đâu ba ngày nay phía sau hẻm núi có tổ chức cuộc thi nhảy dù, bảo chúng ta trong thời gian diễn ra cuộc thi cố gắng đừng đến phía sau hẻm núi."

Lão phu nhân tuy đã lớn tuổi, nhưng cũng nghe nói phía sau hẻm núi là nơi tụ tập của những người đam mê thể thao mạo hiểm.
Bà cụ lười chẳng thèm xem vào, dùng ánh mắt dò xét mà nhìn Dung Thận, "Bà nghe A Kỳ nói, lúc trước cháu thường đến trung tâm y tế?"
Người đàn ông dựa vào ghế có tay vịn, cúi đầu nhấp một ngụm trà, "Vâng, khi không có việc gì thì thuận tiện qua chút."
"Nếu thật sự rảnh rang như vậy, sao không đến theo dõi tập đoàn công nghệ của Dung Thị đi? Lão nhị cái tên bụng to không có trí thức, căn bản không có tư chất kinh doanh." Lão phu nhân trầm ngâm liếc nhìn anh nói tiếp: "Tiểu Cửu, có một số chuyện cháu trốn tránh cũng không được."
Dung Thận uống cạn nửa chén trà, bộ dáng uể oải cất tiếng: "Mấy chuyện trong kinh doanh, trong lòng cháu tự có tính toán, bà đã lớn tuổi rồi đừng bận tâm."
Lão phu nhân thấy anh không muốn nói thêm, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ lại băn khoăn.
Người thừa kế của nhà họ Dung, đứa ưu tú nhất chính là Dung Thận, nhưng lại là một đứa không màng đến danh lợi, vô tâm đoạt thế.
Nếu như không phải Dung lão phu nhân nhiều lần bên cạnh can thiệp, thì anh có lẽ đã sớm bỏ gia tộc tự lập cuộc sống riêng rồi.
Một lúc sau, người đàn ông nói chuyện phiếm với lão phu nhân vài câu rồi liền mượn cớ rời khỏi sảnh chính.
Lão phu nhân nhíu mày thở dài, tiểu Cửu này bản thân lúc sinh ra đã khó bảo, thật là khiến người ta đau đầu.
.....
Sau khoảng mười phút, vệ sĩ A Kỳ đến phòng trà để thay trà cho lão phu nhân.
Vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Dung Cửu ngồi ở trong đại sảnh với tư thế thẳng thớm, cử chỉ hờ hững nhấp ngụm trà.
A Kỳ trong hơi thở thuần chất gọi một tiếng ngài Cửu, không nhận được sự sai bảo, anh cũng không dám di chuyển.
"Vừa rồi trước khi tôi tiến vào, cậu và lão phu nhân nói chuyện gì?"
Giọng điệu của người đàn ông không hề dao động, giống như một loại rượu mạnh, trầm thấp và êm dịu.
A Kỳ không có ý định che giấu, có lẽ nói hay che giấu cũng chẳng ăn thua gì, trầm ngâm một lát, mới thẳng thắn nói: "Lão phu nhân lệnh cho tôi điều tra xuất thân và gia cảnh của An tiểu thư."
Dung Thận không thể hiện cảm xúc gì, dửng dưng nhướng mi, không cần hỏi thêm câu nào, A Kỳ lại một lần nữa hiểu được tất cả mọi thứ, bao gồm cả chuyện không rõ về cha mẹ của An Tống cũng giải thích ra hết.
Sau khi nghe xong báo cáo, người đàn ông dùng ý tứ thâm thúy nhắc nhở: "Nhà họ Dung đã lập túc ở Hương Giang nhiều năm, tin tức mà ngay cả nhà họ Dung cũng tra không được, tự nhiên không đơn giản."
"Ngài Cửu, ý của anh là..."
Dung Thần đặt chén trà xuống, chậm rãi đứng dậy, nói một cách cao thâm: "Thiên ngoại hữu thiên*."

*Thiên ngoại hữu thiên: trời cao còn có trời cao hơn
A Kỳ nhìn theo bóng người đàn ông bước đi xa, vài ba giây sau, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Phải hiểu là, ngoài người thì vẫn còn có người, ngoài trời cũng còn có trời.
Điều này đủ cho thấy lai lịch xuất thân của An Tống tiểu thư tuyệt đối không bình thường, khó trách khiến cho ngài Cửu đối xử khác biệt.
Anh phải nhanh chóng đem tin tức này báo cho lão phu nhân mới được.
.....
Gần hai giờ, Dung Thận chuẩn bị trở về biệt thự Vân Điên trong thành phố.
Xe thương mại chạy ra khỏi cổng lớn ở sân sau, đến lối rẽ đã chuyển sang đèn đỏ, Trình Phong đang quan sát xung quanh thì tình cờ phát hiện một chiếc SUV màu đỏ ở làn bên cạnh, người điều khiển trong xe có chút quen mắt.
"Ngài Cửu, người tài xế trong chiếc ô tô màu đỏ bên cạnh có phải là An tiểu thư không? Hay là tôi bị hoa mắt rồi?"
Người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi từ từ mở mở mắt, liền nhìn thấy người điều khiển trong chiếc xe đỗ phía trước, cô gái nhỏ một bên khuỷu tay đặt dựa vào cánh cửa, tay còn lại cầm vô lăng, tư thế lái xe rất điêu luyện.
Nhưng một bên má của cô ấy hơi phồng lên, như thể...!đang ngậm một cái kẹo mút.
Đúng thật là An Tống.
Dung Thần nheo lại đôi mắt dài và hẹp, ý vị sâu xa ra lệnh nói: "Đi theo xem xem."
Trình Phong vui vẻ nói một câu được ạ.
Trong khi theo sau chiếc xe, người đàn ông vuốt nhẹ tay nắm bằng gỗ đàn hương trong tay, không nhịn nổi nhớ lại những lời A Kỳ đã nói.
Có một người anh em sinh đôi đã qua đời, đồng thời thông tin của cha mẹ cũng không rõ...
Nhưng cô gái nhỏ đã nói rõ ràng với anh rằng cha cô tên là An Tương Hoài.
Nếu những gì A Kỳ nói là sự thật, hoặc là An Tống đã nói dối, hoặc là cha của cô có thân phận khác.
Nghĩ đến đây, trong tâm trí của người đàn ông bỗng nhiên hiện ra ánh mắt tràn đầy kính trọng của An Tống...!có vẻ như không giống với bộ dang đang nói dối anh..