Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 23: 23: Chán Nản





Nhưng mà, Dung Thận càng nói mấy câu như này, An Tống càng lo lắng không yên.
Đây không phải là chuyện có trì hoãn điều trị hay không.
An Tống cau mày, biểu tình đặc biệt nghiêm túc, "Tôi có thể hỏi một chút về nguyên nhân cụ thể được không?"
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào sắc mặt của đối phương, hơi nhếch lên đôi môi mỏng, "Có sắp xếp công việc khác.

Từ tháng sau, tôi có lẽ phải xa Hương Giang một thời gian."
Nghe được đáp án, An Tống không nghi ngờ gì về anh, thần sắc cũng không có mảy may dịu đi chút nào, "Phải đi công tác ở thành phố khác?"
Nói như vậy cũng có lý, suy cho cùng lần gặp mặt trước thời hạn ngày hôm nay cũng là bởi vì anh phải đi công tác vào tuần sau.
Giọng nói của Dung Thận ấm áp, anh gật đầu nói: "Có thể giải thích như vậy."
An Tống im lặng.
Nói cách khác, cô không biết làm thế nào để thể hiện cảm xúc chán nản và khó chịu trong lòng.
Bác sĩ Dung phải đi rồi, cô hiếm khi có thể thiết lập được niềm tin tình cảm với một người, anh vì nguyên nhân công việc phải rời khỏi Hương Giang.
An Tống trong lòng có cảm xúc lẫn lộn, cúi đầu im lặng.
Cô thực sự rất muốn hỏi một câu, đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ chẳng lẽ không nên chịu trách nhiệm đến cùng với bệnh nhân của mình sao?
Nhưng theo khía cạnh khác, anh là một bác sĩ, ngoài việc tuân theo sự sắp xếp công việc, dường như sẽ không vì cô mà từ bỏ sự nghiệp của mình.
Dù cho có nói như thế nào, tin tức xảy ra bất ngờ này khiến An Tống hồi lâu khó có thể buông bỏ.

"Tình huống của cô rất đặc biệt.

Trung tâm y tế đã sắp xếp cho cô một bác sĩ trị liệu mới tên là Hàn Thích.

Cô đối với anh ấy cũng không xa lạ."
Vài ba câu nói của người đàn ông dường như đã giải quyết được vấn đề.
An Tống cầm lấy ly cà phê nhấp một ngụm, cà phê tinh khiết không có thêm sữa rất đắng, cô cầm ba viên đường thả vào trong cốc, không nói lời nào.
Trầm mặc hồi lâu, cô mới hỏi: "Khoảng chừng bao lâu thì anh quay lại?"
"Ít nhất là nửa năm, lâu nhất là một hai năm."
Bởi vì An Tống cứ cúi đầu suy nghĩ, cho nên không nhìn ra được sự thâm sâu khó lường trong đôi mắt sâu xa và thâm trầm của người đàn ông.
An Tống quay đầu nhìn sang chỗ khác, cảm thấy khó chịu không nói nên lời, "Đi đâu?"
Dung Thần thấp giọng nói hai chữ, "Trạm Châu."
Thấy An Tống không phát ra tiếng gì, người đàn ông cầm bình sữa lên, pha thêm sữa vào cà phê cho cô, "Trước đây từng đến Trạm Châu chưa?"
Cô gái nhỏ lắc lắc đầu, tâm trạng tiếp tục chán nản.
Có lẽ như vậy sẽ thể hiện rằng cô bụng dạ hẹp hòi, nhưng một khi bệnh nhân tâm lý tiếp nhận một vị bác sĩ tâm lý, rất khó có thể chấp nhận người khác trong thời gian ngắn.
Chả hiểu vì sao sự hứng thú của An Tống mất hết sạch, do dự trong lòng lại lần nữa nảy sinh ra cảm giác chán ghét mạnh mẽ với cái thế giới tràn đầy biến hóa này.
Lúc này, người đàn ông dùng thìa khuấy đều ly cà phê, trước khi tâm trạng tồi tệ của cô lại lên men, giọng nói trầm thấp từ tính lại lần nữa vang lên: "Đừng miễn cưỡng bản thân, nếu như thực sự không muốn tiếp nhận bác sĩ trị liệu khác, sau này điều kiện cho phép, tôi có thể tranh thủ thời gian mỗi tuần đều trở về."

An Tống nhấp một ngụm cà phê sữa, có vẻ như không còn đắng như trước nữa rồi.
Cô nhìn đôi lông mày điển trai và ấm áp của người đàn ông, nghiêm túc nói về vấn đề này: "Tôi không muốn thay đổi người khác.

Nếu như sau này không phải là anh, vậy thì hãy tạm ngừng điều trị, đợi anh trở lại thì sẽ tiếp tục."
Bởi vì buộc phải bày tỏ thái độ của bản thân, An Tống thậm chí còn bỏ cả kính ngữ.
Dung Thần khẽ phì cười, "Không đến nỗi vậy, tình trạng vừa mới có chút cải thiện, làm sao có thể tùy tiện ngừng lại được."
"Nhưng lãnh đạo trong trung tâm của anh không cho rằng như vậy."
Nếu trung tâm y tế đặt mình vào vị trí của bệnh nhân, vậy sẽ không ở giữa đường lại đem bác sĩ trị liệu của cô gửi đến một thành phố khác như vậy.
Cho dù giọng nói của An Tống rất thấp, người đàn ông vẫn là nghe được.
"Chuyện này để sau lại nói." Anh phủi lớp bụi mỏng trên quần, đứng dậy nói: "Đi thôi, tôi đưa cô dạo quanh vườn."
Tâm trạng của An Tống đang không tốt, căn bản không có hứng thú gì cả, nhưng lại không muốn phật bỏ lòng tốt của bác sĩ Dung, cho nên không nhanh không chậm bước theo bước chân của anh, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay vẫn căng thẳng ghê gớm.
Hai người cùng nhau đi dạo, khi bước vào rừng hoa quế, người đàn ông nhìn đôi mày ảm đạm của cô, ngữ điệu ôn nhu khuyên giải: "Đừng suy nghĩ nhiều, có thay đổi bác sĩ trị liệu hay không, vẫn chủ yếu dựa vào ý muốn của cô."
"Bác sĩ Dung..." An Tống dừng lại dưới tán cây hoa quế thơm ngào ngạt, im lặng vài giây, chậm rãi nói: "Tôi chưa từng đến Trạm Châu, sau này nếu như anh bận quá không thể rời đi, tôi có thể đến đó bất cứ lúc nào.

Đơn giản là...!muốn đi thư giãn chút.


"
Đây là biện pháp thỏa hiệp tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra.
Không thể gọi là tốt nhất cho cả hai, nhưng ai bảo bây giờ cô chỉ có thể tiếp nhận Dung Cửu.
Khẩu khí của An Tống quá dứt khoát, trong đôi mắt là sự thẳng thắn kiên định chậm chí còn cương nghị tràn đầy sự tin tưởng không nói nên lời đối với anh.
Một cơn gió thổi qua, một phiến hoa quế rơi trên mái tóc của cô.
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn chằm chằm vào An Tống, trái tim lạnh lẽo cứng rắn đã lâu không biết vì sao lại rung lên một chút.
Anh đưa tay lên, nhặt cánh hoa trên đỉnh đầu cô lên, trong nụ cười cũng ấm áp hơn, "Tạm thời tôi vẫn chưa đi, thật sự bàn bạc chuyện ngày đó cũng không muộn."
An Tống cười gượng, không có nói gì nhiều.
Rõ ràng, lời nói của Dung Thận cũng không thể đả tiêu đi sự lo âu trong cô.
.....
Trong vườn hái quả, An Tống mang theo chiếc giỏ nhỏ mà lỡ đễnh tùy ý đi dạo, còn người đàn ông ngồi trên chiếc ghế tựa dài cách đó không xa đang nhìn cô chằm chằm.
Trình Phong đi tới bên cạnh anh, cúi người, nhỏ giọng nói: "Ngài Cửu, quản lý trang trại vừa gọi điện thoại, nói Văn tiểu thư đến, muốn hái một ít dưa và hoa quả mang về."
Ánh mắt của Dung Thận vẫn luôn dán chặt vào An Tống, nghe xong thì dùng khẩu khí lãnh đạm lên tiếng: "Để cô ấy ngày mai lại tới."
Trình Phong vẻ mặt lúng túng, lại nói: "Chuyện này...!tôi nghe trong ý của cô ấy nói, hình như là lão phu nhân cố ý sắp xếp, có lẽ là biết anh hôm nay tới đây."
Đối với lời giải thích như vậy, người đàn ông không có đưa ra bất kỳ sự phản hồi nào
Trình Phong đợi vài giây, trong tâm đã rõ, gật đầu nói, "Vậy tôi đi nói với Văn tiểu thư rời đi."
Dung Thận thuận thế đứng lên, bước về hướng An Tống, "Ừ."
Lúc này, một chiếc xe bảo mẫu hiệu Alphard đã đậu ở ngoài cổng trang trại.
Cùng với sự xuất hiện của Trình Phong, một người con gái mặc denim một mảnh* bước xuống từ cửa xe.

*Denim một mảnh: một loại quần áo
Bộ dáng của cô ấy thoạt nhìn tầm hai ba hai bốn tuổi, dung mạo xuất chúng, phong thái đoan chính, cho dù là mặc quần áo giản dị thường ngày cũng không thể che giấu được khí chất dịu dàng của một tiểu thư khuê các.
"Văn tiểu thư, để cô đợi lâu rồi."
Trình Phong chào hỏi rất khiêm nhường, trong lời nói cũng không thiếu sự lễ phép.
Văn Vãn khẽ nhếch lên một nụ cười, giọng nói giống như một điệu hát nhẹ nhàng, "Không lâu, tôi cũng vừa mới tới, bây giờ có thể vào không?"
"Xin lỗi, Văn tiểu thư, hôm nay ngài Cửu có khách, đang bàn luận, cho nên cô xem..."
Mặc dù Trình Phong không có nói rõ ràng, nhưng Văn Vãn vẫn có thể nghe rõ ý nói còn lại của anh, "Không sao, vậy không làm phiền nữa, tôi quay lại vào ngày khác."
"Thực sự xin lỗi, Văn tiểu thư, hôm nay xác thực là không tiện."
Văn Vãn cười nói không sao, quay người lên xe phía trước, lại lưu lại một câu đầy ẩn ý, ​​"Dù sao hôm nay tôi cũng tới rồi, cũng không tính là lãng phí thời gian."
Trình Phong vẫn chưa có thể ngẫm nghĩ ra hàm ý của câu nói này, chiếc xe bảo mẫu đã quay đầu và rời khỏi trang trại.
Anh gãi gãi đầu, đang chuẩn bị quay về đường cũ thì một tin nhắn hiện lên trên điện thoại của anh.
Đến từ vệ sĩ A Kỳ của Dung lão phu nhân.
A Kỳ: Tôi vừa nhìn thấy xe của Văn tiểu thư, cô ấy đã đến trang trại chưa?
Trình Phong nhìn chằm chằm tin nhắn gần nửa ngày, lại nhớ lại lời của Văn tiểu thư nói lúc nãy, mới chợt hiểu ra.
Thế là, anh ta đáp lại một vài từ: Đúng, đến rồi.
Bên kia, A Kỳ đang ở trong biệt thự của Dung gia, giơ điện thoại di động đến trước mặt Dung lão phu nhân, lớn tiếng nói: "Lão phu nhân, người yên tâm đi, Văn tiểu thư nghe lời người đã tới trang trại rồi.

".