Nhiệt Phong

Chương 11




#19.

Bây giờ là khoảng 6h chiều, trên đường người đi tới tới lui lui, Triệu Thần đứng ở dưới lầu, cậu nhìn tòa nhà không thu hút lắm kia, ký ức ngưng hẳn ở tại nơi này, cái kia đêm mà cậu và Triệu Tinh rút cuộc không bao giờ vãn hồi. Triệu Thần hít một hơi, một thân ảnh ăn diện gọn gàng dừng cước bộ trước mặt cậu, xa xa mà đánh giá cậu.

Triệu Thần nhìn lại, cái người trang điểm tinh xảo mi thanh mục tú đó là một người con trai gầy, đang dùng mắt quét mình từ đầu tới chân, cuối cùng lộ biểu tình bừng tỉnh đại ngộ. Người con trai hướng phía Triệu Thần đi tới, dùng thanh âm mềm mại chào hỏi.

“Hey, tôi là Ian, cậu là em trai Triệu Tinh đúng không?”

Nam tử ngữ khí mang theo khẳng định, hắn mỉm cười nhìn, Triệu Thần chần chờ mà gật gật đầu, sau đó hỏi:

“Đi lên uống một ly? Quán bar bây giờ vẫn chưa mở cửa.”

Đợi khi người con trai đến gần, Triệu Thần mới nhận ra đây chính là người con trai ngồi bên Triệu Tinh hôm đó. Nhớ tới thanh âm người con trai trong điện thoại, cùng với bộ dáng xin đẹp đêm hôm đó, nội tâm của của cậu theo bản năng tranh đấu, nhưng mà đối phương lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mình, hữu hảo mà vươn tay với cậu, muốn nói từ chối, lại khó hiểu mà nói không nên lời.

Trong quán Bar này, người con trai này, còn là nơi Triệu Tinh đến, cậu muốn tìm đáp án.

Đi theo Ian đi vào quán bar, đèn không bật khiến Bar “Hoán đổi” tựa như chìm vào đêm tối, Triệu Thần ngồi trước quầy Bar, nhìn Ian rất quen thuộc bật đèn trong bar, trong nháy mắt ánh sáng nhu hòa chảy xuống, cả quầy bar giống như vì sao cô độc trong vũ trụ, thủy tinh khúc xạ hàng ngàn tia sáng, trong nháy mắt tiêu tán trong bóng đêm.

“Muốn uống gì?”

Trong quầy Bar, Ian lấy ra hai cái ly, dưới ánh đèn hắn mỉm cười xuất ra vài phần tùy ý cùng chân thành, Triệu Thần còn chưa mở miệng, Ian tiếp tục hỏi:

“Nhớ rất rõ Triệu Tinh nói, cậu là đứa trẻ ngoan” khi nói chuyện, Ian ngẩng đầu nhìn Triệu Thần, khóe miệng rõ ràng cong một chút, “Vậy uống soda đi.”

Chất lỏng trong suốt chạm vào đáy ly, màu trong ấy tan vỡ, Ian lấy ra một đĩa CD bỏ vào máy CD cỡ nhỏ bên cạnh quầy bar, một lát sau tiếng đàn dương cầm yên tĩnh chầm chậm trôi chảy.

Uống một hơi ly Sô đa, vi ngọt ngào lưu lại trong miệng, Triệu Thần nhìn người con trai tựa vào quầy Bar, tay phải cầm miệng ly, một đôi mắt hoa đào mang theo hơi nước nhìn không phân biệt được rõ ràng, sau đó cặp mắt ngay sau đó chuyển hướng về phía cậu.

Cậu nghe thấy nam tử lo lắng mà nói rằng.

“Cậu có lẽ rất kì quái không biết tôi vì cái gì mà biết cậu, tính đến bây giờ tôi biết tên cậu đã khoảng 5 năm.”

Triệu Thần có chút giật mình, cậu để cái ly trong tay xuống, chờ đợi đối phương tiếp tục nói.

Ian nhấp một hơi soda, hít một hơi, tiếp tục hỏi:

“Tôi biết Triệu Tinh đã 7 năm, chính trong Bar này, khi đó anh ấy còn là một sinh viên, lần đầu tiên tới nơi này, phỏng chừng cũng còn mới mẻ, đêm đó đến phiên tôi biểu diễn, sau khi kết thúc có một khách uống say động tay động chân với tôi, Triệu Tinh nhìn thấy liền qua thay tôi giải quyết, đương nhiên là dùng phương thức bạo lực.”

Ian ngẩng đầu ánh mắt hướng lên mảnh hắc ám xa xôi trên đầu, tựa như đang hoài niệm, cuối cùng biểu tình hóa thành mỉm cười.

Triệu Thần nghiêm túc mà nghe, tiếng Triệu Tinh theo ngữ khí đơn bạc của người con trai từ từ bung ra, khiến cho cái tên Triệu Tinh quen thuộc với cậu đến thế lại hóa thành xa lạ.

“Lúc ấy anh ấy cũng bị thương, tôi để cảm ơn, mời anh ấy cùng đi ăn khuya, từ đó thì quen biết. Về sau, anh thường xuyên đến Hoán đổi, mà tôi sẽ mời anh ấy uống ly rượu, hoặc là đi ăn khuya.”

Khi nói chuyện, Ian chuyển hướng ánh mắt về phía Triệu Thần, trong con ngươi là bóng ngọn đèn quay ngược, làm cậu cảm giác mình đang chìm giữa giấc mộng.

“Cậu có biết, tôi trời sinh chính là gay, tới nơi này ngoại trừ làm việc kiếm tiền, còn có mục đích là tìm được người xứng đáng yêu tôi mà tôi cũng yêu người đó, mà Triệu Tinh, khi đó tôi đã từng hi vọng chính là người kia.”

Lời người con trai nói khiến ngực Triệu Tinh đình trệ, tựa như đồ đạc của mình bị người khác khao khát có được, cậu nhìn lại người con trai, sau đó đối phương phát ra tiếng cười có chút tự giễu.

“Đừng nhìn tôi như vậy, Triệu Tinh người này tuy rằng bên ngoài tùy tiện vô tư đến vô tâm, nhưng khi cậu thực sự tiếp xúc, cậu sẽ thấy anh ấy không phải như vậy, tỷ như anh ấy rất cẩn thận, thậm chí có thể theo sát cậu mà ngay bản thân mình cũng không để ý, anh ấy nếu đối tốt với cậu, thì đó chính là thật tâm thật lòng mà đối tốt với cậu, tuy rằng thái độ rất không được tự nhiên. Nhưng anh ấy là một người tốt, đáng để yêu.”

Lời người con trai nói như là chiếc chìa khóa, mở ra  kí ức của Triệu Thần, những cái không được tự nhiên, ấm áp, giống như cả đời đều không thể quên đi quãng thời gian đó, theo lời người con trai nói, lại một lần nữa xuất hiện trước mắt cậu.

Ian lắc lắc cái ly trong tay, ánh mắt thỉnh thoảng lại lướt qua Triệu Thần.

“Thẳng đến có một ngày, anh ấy uống rượu, anh ấy không ngừng lôi kéo tôi hỏi tôi nên làm gì bây giờ, chính là buổi tối đó, tôi biết đến cậu, Triệu Thần.”

Triệu Thần khó hiểu mà nắm cái ly kêu két một tiếng, cậu nhìn Ian đôi con ngươi siết chặt, dường như trong thế giới của cậu chỉ còn lời kể của người con trai kia.

“Triệu Tinh nói cho tôi biết thân thế của anh ấy, anh nói sau khi cha mẹ anh ấy qua đời, thế giới của anh ấy sụp đổ, hoàn toàn là màu đen, anh ấy bài xích xã hội này, nhưng mà cậu với mẹ cậu tựa như ánh sáng mặt trời chậm rãi tiến vào thế giới của anh ấy, anh ấy muốn được vào thế giới của các người, muốn cùng các người chung sống. Mà cậu, là đứa em luôn tức giận mà đi thu dọn tàn cục cho anh ấy ( cái này tác giả viết là “chùi…” chứ ko nhẹ nhàng dư lày đâu a *hãn* ), anh ấy là thật tâm biến cậu trở thành em ruột, nhưng mà dần dần mà anh ấy phát hiện, anh ấy càng muốn nhiều thứ từ cậu, cậu vui vẻ, cậu bi thương, mọi thứ cậu có, anh ấy đều muốn chiếm lấy một chút. Anh ấy nói, vào phút đó anh ấy phát hiện đã yêu cậu.”

“Ba” một tiếng, CD kết thúc trình phát, đoạn nhạc lại trở về lặp lại khúc ban đầu, Ian đặt cái ly trên bàn, hắn khe khẽ thở dài, “Sau đó tôi cũng biết, tôi vĩnh viễn không thể biến anh ấy trở thành người kia, cho nên tôi lựa chọn đứng ở vị trí của một người bạn.”

Ánh mắt Ian lại một lần nữa đặt trên người Triệu Thần, thanh âm cũng dần dần mà nghiêm túc hơn.

“Triệu Thần biết tôi hâm mộ cậu nhiều thế nào không, có một người như vậy đã coi cậu là quan trọng nhất đời, mỗi một lần anh ấy vào Bar nhất định sẽ nói về cậu, nói về sinh hoạt của cậu, hỉ nộ ái ố của cậu. Tôi tận mắt chứng kiên cậu tác động tâm tình của anh ấy như thế nào, lần cậu cùng cô gái kia, anh ấy ở đây uống say mèm, anh ấy nói dù bị mẹ cậu trách cứ, anh ấy cũng muốn được thử 1 lần, anh ấy với cậu có khả năng bên nhau hay không.”

Câu nói từ đây bỗng dưng dừng lại, nụ cười tự giễu lần thứ hai xuất hiện trên mặt Ian.

“Tôi nói cho cậu biết điều này, không phải là ý của anh ấy, chính ở cương vị là một người bạn của Triệu Tinh, chân thành mà cầu xin cậu, cậu có thể không tiếp nhận đồng tính luyến ái, nhưng mà cầu xin cậu đừng làm tổn thương anh ấy được không?”

Triệu Thần cảm thấy thân thể của mình giống như phút chốc rơi vào trời đông giá rét, cậu không thể nghe được âm thanh chung quanh, trong đầu tất cả đều là cuồng phong gió rít, đem tất cả suy nghĩ của cậu vùi lấp. Cậu nhìn lại  Ian, có chút cứng ngắc hỏi.

“Có ý tứ gì?”

“Hôm trước, anh ấy đến Bar tìm tôi, mời tôi uống rượu, anh ấy nói với tôi có lẽ đây là lần cuối anh ấy đến Bar này, anh ấy muốn đi tới một nơi thật xa, đến khi nào anh ấy có dũng khí mới quay trở lại. Tôi không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng mà tôi nghĩ có thể biến anh ấy trở thành như thế, chỉ có cậu.”

Ian dừng một chút, hắn từ trong quầy bar trong lấy ra quyển nhật kí, đưa tới trước mặt Triệu Thần.

“Đây là nhật ký của anh ấy, trước kia giống như gìn giữ bảo bổi, hôm trước anh ấy để lại đây,tôi cũng không xem nội dung bên trong, bây giờ tôi nghĩ nên chuyển nó cho cậu, cậu xem xem đi.”