Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 19: Huyễn nữ cuồng ma (Cuồng khoe khoang con gái)




Editor: Hy

Nhan Khê vừa vào nhà thì thây Tống Hải đang ngồi ở sô pha, liền đem túi thuận tay ném tới sô pha, "Bố, bố không ra ngoài sao?"

"Buổi tối có một buổi tiệc tư nhân, có rất nhiều bạn bè trên thương trường, bố về trước để đổi quần áo," Tống Hải nghĩ rồi nói, "Buổi tối con cũng đi cùng bố đi, thuận tiện làm quen với mấy bạn bè kia của bố."

Lần trước ở tiệc sinh nhật của phu nhân Nguyên gia, rất nhiều bạn của ông không nhận được thư mời, cho nên ông cũng không có cơ hội giới thiệu nhiều bạn của mình cho Nhan Khê. Rốt cuộc hiện tại cũng có thể có cơ hội khoe khoang con gái trước mặt bạn bè, Tống Hải làm sao cam lòng buông tha được.

"Vâng," Nhan Khê đoán được tâm tư này của bố, nên cũng nguyện ý thỏa mãn ông, lập tức đáp ứng. Qủa nhiên sau khi cô gật đầu, mặt Tống Hải lộ ra nụ cười vui vẻ.

"Đúng rồi," Tống Hải gọi Nhan Khê đang định lên lầu, "Có đôi khi bố có chuyện đột xuất bận quá nên không thể về nhà, trong nhà cũng nên có người dọn dẹp phòng và nấu cơm, có nên tìm một bác giúp việc đáng tin đến, giúp chúng ta nấu cơm lau dọn."

Dù ông cẩn thận thế nào, thì cũng là một người đàn ông, thuê một bác giúp việc tới chăm sóc Nhan Nhan, cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

Nhan Khê ngẩn người, bố ở một mình hơn 9 năm nay đều không thuê giúp việc, hiện tại chỉ sợ thuê giúp việc cũng là vì cô.

"Không sao ạ, nhờ nhân viên dọn vệ sinh theo giờ là được rồi," Nhan Khê cười nói, "Có người ngoài trong nhà cũng bất tiện, như kia cũng tốt rồi."

Tống Hải thấy Nhan Khê xác thực không có ý muốn thuê giúp việc, đành phải nói: "Vậy theo ý của con, về sau nếu như muốn thuê, thì nói với bố một tiếng," Bình thường ông quá bận, nên lo lắng không thể chăm sóc tốt cho cô.

Trở về phòng, rửa mặt sạch sẽ, làm cho làn da được hít thở không khí. Ngồi ở bàn vẽ một hồi liền nảy sinh tình tiết cho truyện manga, cô nhìn thời gian, đứng dậy thay quần áo.

Loại tiệc tụ hội thương nhân này, quần áo không thể quá tùy ý hoặc không thích hợp được, nhưng ăn mặc quá trịnh trọng thì lại quá trang nghiêm, cuối cùng cô chọn một chiếc váy chiết eo, thuận tiện trang điểm luôn. Đi đến trước gương to soi, xác định là bộ dạng của cô con gái nhu thuận thanh tú, Nhan Khê mới đeo vòng tai lên.

"Bác Chu bán dược phẩm ý, năm nay nghiên cứu ra được một loại thuốc đặc hiệu mới, còn được người trong ngành khen ngợi," ngồi trên xe, Tống Hải giới thiệu những nhân vật chính của yến hội, "Cuộc tụ họp hôm nay, cũng coi là tiệc ăn mừng của ông ấy."

Nhan Khê phát hiện Tống Hải không đề cập tới nhân phẩm tính cách của bác Chu này, khác với những người bạn mà ông đã giới thiệu trước đó, "Bố cùng bác Chu này có quan hệ rất tốt ạ?"

"Bạn làm ăn trên thương trường, không có lợi ích xung đột, cũng không phải là quá xấu," Tống Hải nói lập lờ nước đôi, "Nghe nói ông ta nhập vào con đường làm ăn với Tống gia, gần đây con đường làm quan rất rộng mở."

"Tống gia nào?" Không lăn lộn ở trong thương trường nên đối với những cái này Nhan Khê hoàn toàn không biết gì cả, "Còn lợi hại hơn Nguyên gia sao ạ?"

"So về nội tình, Tống gia kém hơn Nguyên gia, so về tài lực..." Tống Hải suy nghĩ sâu xa một lát, "Dù sao nền kinh tế ở Đế Đô dậm chân một cái thì các đại gia tộc cũng bị bị ảnh hưởng."

"Cho nên bố cũng không biết rõ," Nhan Khê vẻ mặt hiểu rõ, "Nhà chúng ta ngay cả đùi của Nguyên gia cũng không ôm đến, cũng không biết rõ Tống gia kia có bao nhiêu lợi hại." Cô không dám nói là buổi trưa nay vừa ăn cơm cùng Nguyên nhị thiếu gia, còn đặc tội với người ta nữa. Cảm thấy, nếu nói lời này ra, khả năng bố cô sẽ cho là cô đang bị ấm đầu.

"Dù sao chugns ta cũng không ôm đến đùi của Tống gia, bố biết rõ nhà họ có bao nhiêu tiền cũng vô dụng," Tống Hải ngược lại vô cùng lưu manh, hôm nay ông chỉ đơn thuần đi khoe khoang con gái thôi.

Với tư cách là một huyễn nữ cuồng ma (cuồng khoe khoang con gái mình), Tống Hải không muốn bỏ qua bất kì cơ hội nào để khoe khoang con gái.

Biệt thự của Chu gia người tới người đi, xe sang trọng đậu đầy trước sân sau sân, con trai con gái con dâu con rể của Chu gia đều bận nghênh đón khách đến mức chân không chạm đất, ông chủ Chu nghe các tân khách nói lời tâng bốc, liền lộ ra nụ cười thỏa mãn.

"Bố," con trai của của ông chủ Chu nói nhỏ với ông ta,"Người của Tống gia thật sự sẽ đến ạ?"

"Người trẻ tuổi thật là thiếu kiên nhẫn," ông chủ Chu lộ ra nụ cười cao thâm khó lường, chỉ là trong ánh mắt đắc ý và khoe khoang vẫn làm lộ ra nội tâm của ông ta, "Yên tâm đi,"

Tống gia không chỉ có người đến, hơn nữa còn là người thừa kế tương lai của Tống gia. Công tử nhà giauf chính là công tử nhà giàu, ước chừng ông đã gặp vị công tử Tống gia này hai lần, người này phong độ nhẹ nhàng, năng lực phi phàm, không có mấy người trẻ tuổi có thể bì kịp được.Nếu so sánh cùng với cậu ta, thì con trai ưu tú của mình, chẳng là cái gì cả.

"Chu lão ca, chúc mừng chúc mừng," một người mập đi tới, ông vươn tay ra, trên mặt treo nụ cười vui mừng, "Người gặp việc vui tinh thần thoải mái, công ty của Chu lão ca nghiên cứu được loại thuốc tốt, không chỉ là việc vui của ông, cũng là người có bệnh vui, da mặt tôi dày, trước chúc mừng ông, sau thì chung không khí vui mừng."

"Tống lão đệ khách khí rồi, tôi và ông nhiều năm quen biết, cần gì dùng những lời khách khí này, có nhu cầu nào thì nói với tôi." Ông chủ Chu vội cầm tay đối phương, thuận tay vỗ vỗ vai đối phương, làm bộ dáng của một người anh tốt.

Tống Hải này cũng là một lão hồ ly không nương tay, hơn hai  mươi năm trước mới lưu lạc tới đây kinh doanh, lúc ấy vẫn còn nghèo trắng tay, hiện tại đã đứng vững gót chân ở Đế Đô, còn có không ít mạch kinh doanh, loại nhân vật này, ông chủ Chu từ trước tới nay không nghĩ sẽ đắc tội. Ánh mắt ông ta rơi xuống người con gái đi cùng Tống Hải, cô gái này không tính là xinh đẹp nhất, nhưng bộ dáng nhu thuận thanh thuần, cũng có vài phần thú vị. Mấy năm nay bên người Tống Hải chưa bao giờ có phụ nữ, chẵng lẽ đổi khẩu vị?

"Đây là con gái Tiểu Nhan của tôi," Tống Hải chú ý tới ánh mắt của ông chủ Chu, quay đầu giới thiệu Nhan Khê, "Nhan Khê mau chào bác Chu đi."

"Cháu chào bác Chu." Thanh âm của Nhan Khê rất êm tai, nếu cố ý đè thấp giọng, nghe rất ngọt ngào mềm mại, nhu thuận cực kì, dễ để người ta sinh ra hảo cảm.

Ông chủ Chu không ngờ, Tống Hải xấu và béo như vậy lại có thể sinh là một cô con gái bé nhỏ ôn nhu như thế, sửng sốt một chút mới thay đổi khen Nhan Khê, Tống Hải mặt mày hớn hở, cảm thấy rất mỹ mãn.

Nghe xong lời khen của ông chủ Chu, Tống Hải mới không chút hoang mang đem Nhan Khê đi tới đám người. Tại tiệc cao cấp, người quen của Tống Hải có hạn, nhưng tại giai cấp thương nhân bình thường, ông cũng được coi là có bạn khắp thiên hạ, đi một vòng, Nhan Khê chào chú với dì mấy lần liền.

Lúc trò chuyện cao hứng, Nhan Khê thấy mấy hậu bối của Chu gia vội vàng ra ngoài, cô hơi tò mò mà nhìn ra cửa, vừa rồi bác Chu có sắc mặt tốt giờ đang ân cần với một người đàn ông trẻ tuổi đang đi tới.

Người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục màu hoa râm, da trắng môi hồng, mang kính mắt kim loại, thoạt nhìn rất nhã nhặn và tuấn mỹ, Nhan Khê nhịn không được mà nhìn mấy lần. Cũng may cô còn nhớ rõ đây là nơi nào, mấy cái nhìn này rất khắc chế và uyển chuyển, ai cũng cũng không thể nhìn ra cô đang chiêm ngưỡng sắc đẹp của một người đàn ông lạ lẫm.

Tống Triều tươi cười ôn hòa, phong độ đối nhân xử thế nhẹ nhàng, nhưng sự xuất hiện của hắn, giống như là phượng hoàng rơi vào bầy khổng tước, mang theo điểm rụt rè nhưng không thể hiện ra, mấy thương nhân giảo hoạt định tiến lên nịnh hót rồi lại không dám tiến lên. Cuối cùng vẫn là ông chủ Chu, dùng một loạt tư thái nhiệt tình nịnh nọt, bắt đầu giới thiệu Tống Triều với mọi người ở đây.

Khó trách đêm  nay khách mời đều bu tới ông chủ Chu, hóa ra là đợi lúc này.

Nhìn hàng trăm thương nhân, Nhan Khê hơi thương bố cô, nghĩ đến ông ở thương trường, gặp phải đại nhân vật như này phải bầy ra tư thái nghe lời, trong lòng cô vừa chua xót vừa khó chịu. Vuốt lại tóc, Nhan Khê khoác cánh tay Tống Hải.

Loại thời điểm này, cô muốn ở cùng bố.

"Tống tiên sinh, đây là Tống Hải bạn nhiều năm của tôi, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chính phủ cũng từng khen ngợi qua." Lúc ông chủ Chu dẫn đến chỗ Tống Hải, cố ý chỉ ra "Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng".

"Thật đáng quý, ông chủ Tống cùng họ với tôi, ngàn năm trước là người một nhà cũng nên," Tống Triều giơ tay ra bắt lấy vị "dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng" này.

"Không dám không dám, Tống tiên sinh đây thanh tiên tài giỏi tuấn tú, loại truyện trăm năm trước là người một nhà, Tống mỗ chỉ dám nghĩ trong mơ," Tống Hải hơi khom người, hai tay nắm lấy tay Tống Hải.

"Ông chủ Tống khách khí rồi," Khóe môi Tống Triều khẽ nhếch, ánh mắt lại không có chút biến hóa nào, khóe mặt cũng không chút sứt mẻ, hắn thu tay mình lại, mắt liếc đến cô gái cạnh Tống Hải. Hắn gỡ kính mắt xuống, nhìn vào mắt của cô gái, dáng cười ôn hòa thêm vài phần, "Vị cạnh ông chủ Tống này là...."

"Đây là thiên kim của ông chủ Tống, nhân tài ở đại học Hải Thị," Ông chủ Chu không có ý định giới thiệu Nhan Khê, thấy Tống Triều hỏi, mới lại mở miệng, "Tiểu Nhan, đây là Tống tiên sinh của Tống thị."

"May mắn gặp mặt," Tống Triều hơi khom người, cầm tay Nhan Khê, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, "Tống tiểu thư tối nay đúng là xinh đẹp động lòng người."

"Cảm ơn Tống tiên sinh khích lệ, không dám nhận," Nhan Khê nhìn tay của mình bị cầm chặt, ánh mắt của vị Tống tiên sinh này cô không xác định được, nhưng cái miệng này nhất định rất biết dỗ phụ nữ. Tuyệt đối không ngờ, cô sống hơn hai mươi năm, rốt cuộc cũng có quan hệ với từ xinh đẹp động lòng người.

Về phần cô họ Nhan mà không phải họ Tống, thì không cần giải thích cùng hắn ta.

"Tống tiểu thư đừng tự coi nhẹ bản thân," Tống Triều buông tay ra, đeo mắt kính lại, "Tống tiểu thư dung mạo đẹp đẽ, lúc ở trường học, nhất định có rất nhiều người theo đuổi."

Cô đã tốt nghiệp, không phải nói lúc cô ở trường có nhiều người theo đuổi, chẳng lẽ không thể nói thêm hiện tại cô có rất nhiều người theo đuổi sao?

Mặc dù được người ta khích lệ, nhưng loại khích lệ này, giống như không phải là để cho người ta vui vẻ, "Không có, không có, Tống tiên sinh nói đùa rồi."

"Sao lại không có, nếu như tôi là bạn học của Tống tiểu thư, nhất định cũng sẽ theo đuổi cô." nói lời này, Tống Triều lập tức cười khẽ một tiếng, phảng phất lời nói đùa, "Tống tiểu thư cứ tự nhiên, tôi xin lỗi không tiếp được."

Nhan Khê:...

Mẹ ở nơi thiên đường xa xôi ơi, con của của mẹ bị người ta đùa giỡn rồi!

Tin tức Tống Triều lôi kéo các ông chủ xí nhiệp nhỏ, rất nhanh truyền tới Nguyên gia, thậm chí cả người nhà của các ông chủ xí nghiệp cũng được mời tới.

Nguyên Dịch tùy ý nhìn danh sách, lúc nhìn đến hai chữ Nhan Khê, nhớ tới lúc trưa ăn cơm Nhan Khê có nói, cô thích đàn ông nhã nhặn thanh tú.

Dáng dấp của Tống Triều... Giống như rất nhã  nhặn thanh tú.

Quan hệ nội bộ của Tống gia hỗn loạn, Tống Triệu lại mang tâm tư thâm trầm coi trọng lợi ích, ngộ nhỡ cô gái này vừa ý Tống Triều, dùng đầu óc và địa vị của cô, không biết sẽ chịu bao nhiêu oan ức nữa.

Anh không nhịn được mà lấy điện thoại ra, nhưng lấy ra rồi lại chẳng làm gì cả.

Nhan Khê cũng không phải là con gái của anh, anh nói loại tâm tư của cha mẹ này làm cái gì?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đại Hải: khẩu hiệu của tôi là, khoe khoang con gái! Khoe khoang con gái!