Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 22: Nhị thiếu gia, cậu xuất hiện ở "Những câu chuyện bên mình" rồi!




Editor: Hy

Nguyên Dịch tưởng rằng lỗ tai của mình xuất hiện ảo giác, nhưng khi anh quay đầu lại, phát hiện người đang phỏng vấn cảnh sát đúng là Nhan Khê, vốn là định đi về phía xe nhưng lại quay lại, đi về phía Nhan Khê.

Người tiễn Nguyên Dịch thấy anh bỗng nhiên thay đổi tuyến đường, lại nhìn phương hướng mà vị thiếu gia này đi, chẳng lẽ anh định đuổi phóng viên đi sao? Bởi vì vừa rồi tổng giám đốc chi nhánh bị mắng, nên những người khác cũng không dám mở miệng, chỉ biết thành thật đi sau Nguyên Dịch.

Nhan Khê tắt mic, quay người liền thấy Nguyên Dịch đứng phía sau mình, phía sau anh còn một đám người cao cấp của công ty đang răm rắp đi theo, cô ôm mic lùi về sau một bước: "Tôi chỉ phóng vấn cảnh sát phòng cháy thôi."

Cũng không nói bậy gì về công ty của mấy người cả.

"Trong đầu cô có thể suy nghĩ tốt một chút không?" Nguyên Dịch quay người nói với nhóm người phía sau: "Đây là một người bạn của tôi."

Nhóm người thấy Nguyên Dịch còn muốn nói chuyện gì đó với nữ phóng viên, đều rất thức thời mà tản đi, không quấy rầy bọn họ nói chuyện. Đàn ông không có việc gì mà chủ động tìm một người phụ nữ để nói chuyện, luôn luôn đều có vài phần tâm tư riêng đấy, bọn họ hiểu mà.

Triệu Bằng nhận ra Nguyên Dịch chính là người đàn ông lần trước mang Nhan Khê đi khám chân, không ngờ những chủ quản của chi nhánh Trường Phong lại tôn kính với anh ta như vậy, chẳng lẽ người này là người quản lý nhân viên của tổng công ty?

Anh ta còn đang suy nghĩ thân phận của Nguyên Dịch, Nhan Khê cũng nhìn ra Nguyên Dịch không phản đối hành vi phỏng vấn của mình, lập tức trên mặt mang theo nụ cười nịnh nọt: "Vậy, bây giờ anh có bận hay không?"

"Ừ?" Nguyên Dịch lạnh lùng nhướn mày nhìn cô.

"Nếu không bận, nhận một cuộc phỏng vấn của tôi đi," Nhan Khê duỗi tay trái, mở năm ngón tay ra, "Năm phút là đủ rồi."

Nguyên Dịch nhìn chằm chằm vào ngón tay trắng nõn cân xứng của cô không nói lời nào cả.

"Nguyên đại soái ca, giúp chút đi mà." Nhan Khê không muốn đem tin tức nhảy lầu này làm chủ đề, nhưng cái phỏng vấn về anh cảnh sát, chưa chắc đã được cấp trên thông qua, nhưng nếu phỏng vấn được quản lý cấp cao của Trường Phong, vậy thì 100% được thông qua. Cô quay đầu nhìn công cụ cứu viện đã được thu dọn xong, bước vài bước tới trước mặt Nguyên Dịch, "Tôi muốn làm đồng thời chương trình về nhân viên chữa cháy, nhưng lại sợ đài không thông qua, nhưng nếu anh nhận phỏng vấn, khen bọn họ vài câu, vậy thì trăm phần trăm được thông qua rồi."

"Nói, nói chuyện thì cứ nói, đột nhiên dựa gần vào như vậy, làm tôi sợ hết hồn." Nguyên Dịch lui sau một bước, quay đầu thấy một nhân viên phòng cháy chừng 20 tuổi đang đầy mồ hôi ôm tấm khí lót vào trong xe, trên giày còn dính một tầng tro. Anh khẽ nâng cằm, "Vậy được, tôi chỉ cho cô 5 phút thôi."

"Vậy anh nhất định phải khen chân thành tha thiết, cảm động một chút," Nhan Khê cười nịnh nọt, "Được không?"

Đài truyền hình nổi danh của quốc gia mời phỏng vấn mà Nguyên Dịch còn chưa đáp ứng bao giờ, nhưng đối mặt với khuôn mặt tội nghiệp này, bị mặt trời phơi nắng đến đỏ bừng lộ ra vài phần không kiên nhẫn: "Khen khen khen, cam đoan khen họ thành một đóa hoa."

Sự thật chứng minh, thời điểm Nguyên Dịch chăm chú khen người, vẫn rất đáng tin. Anh không dùng từ ngữ quá mức dối trá, nhưng từ trong miệng anh nói ra, những nhân viên phòng cháy này vừa đáng yêu vừa đáng kính, rõ ràng một lời cảm ơn anh cũng chưa nói, nhưng mỗi một câu đều mang theo lòng cảm kích.

Phỏng vấn xong, Nhan Khê vụng trộm nhìn thời gian, bỏ ra gần 15 phút, so với đã hứa nhiều hơn 10 phút. Tại nơi này, cô cảm thấy mình giống như nhặt được một món lời cực kì lớn, cảm thấy Nguyên Dịch giờ phút này vô cùng thuận mắt.

"Cảm ơn Nguyên tiên sinh có thể nhận phỏng vấn của chúng tôi." Nhan Khê liên tục nói lời cảm ơn với Nguyên Dịch, "Lần này thực sự anh giúp tôi một chuyện lớn rồi."

"Nói cảm ơn ngoài miệng không tính," Nguyên Dịch nhìn giờ, "Sắp đến lúc ăn cơm chiều rồi."

Nhan Khê cảm thấy mắt mình hơi mù, Nguyên tiểu nhị bây giờ không đáng yêu chút nào cả, "Nguyên tiên sinh, có câu nói là ban ơn không cần báo đáp..."

"Cái gì, những lời này không gọi là ân báo ân sao?" Nguyên Dịch cho hai tay vào túi, thấy Nhan Khê trừng mắt nhìn mình, thiếu chút nữa thì lấy tay sờ ngực, trong ngực của anh ta có côn trùng bò à, tại sao lại thành như vậy?

Nhan Khê hít sâu một hơi, đem mic đưa cho Triệu Bằng, "Anh Triệu, anh cùng lái xé trở về đài trước, đem xe của em đỗ vào bãi đỗ xe là được."

"Được rồi," Triệu Bằng đáp ứng rất sảng khoái, Tiểu Nhan mới có hai mấy tuổi, có thanh niên nhiều tiền hẹn cô ấy, một tiền bối như mình không thể cản trở được, "Em yên tâm đi, không vấn đề gì đâu."

Nhan Khê nhìn nét mặt anh ta, đã biết rõ có khả năng anh ta hiểu lầm cái gì đó, đành bất đắc dĩ nói: "Anh đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là bạn bè bình thường."

"Anh hiểu."

Có đôi tình nhân nào mà từ đầu không phải bạn bè bình thường chứ?

Bình thường cộng với bình thường, liền biến thành đặc biệt, mình là người từng trải, rõ rành cả.

Nhan Khê chẳng muốn giải thích, cô đi đến trước mặt Nguyên Dịch: "Đi thôi."

Lúc hai người đi đến bên cạnh xe, lái xe đã vì bọn họ mà mở sẵn cửa xe, chuẩn bị xoay người ngồi vào thì Nguyên Dịch đột nhiên dừng động tác, quay đầu nhìn Nhan Khê ở sau lưng, làm một động tác mời.

"Cảm ơn," Nhan Khê không chút do dự ngồi vào trong.

Nguyên Dịch vội ho một tiếng, đi theo cô ngồi vào trong xe, cởi áo khoác của mình ra, thắt dây an toàn.

Đồ ăn buổi tối không nên quá nhiều, Nhan Khê và Nguyên Dịch quyết định dùng bữa tại một nhà hàng của một ông lão. Dùng cơm xong, Nhan Khê uyển chuyển nói với Nguyên Dịch: "Nguyên tiên sinh, lần trước anh mời tôi ăn cơm, không bằng lần này..."

"Lần này là cô mời tôi, lần sau tôi mời cô, có vấn đề gì sao?" Nguyên Dịch lau sạch khóe miệng, nghiêm túc chăm chú nhìn Nhan Khê.

Có thể có vấn đề gì?

Vậy... không thành vấn đề sao.

"Nguyên tiên sinh, bạn gái mà anh làm quen qua đánh giá về anh như nào?" Nhan Khê thấy vẻ mặt bình tĩnh kia cua Nguyên Dịch, nhịn không được đem nghi vấn ở trong lòng nói ra.

"Lời này của cô là có ý gì?" Nguyên Dịch giương mắt nhìn Nhan Khê.

"Không có gì, anh nghiêm túc giống một người đàn ông tốt như vậy, cùng với bạn gái chia tay, các cô ấy nhất định rất đau khổ nhỉ?"

"Không có," Nguyên Dịch mặt không cảm xúc, nhìn vẻ mặt hiếu kì của Nhan Khê: "Phụ nữ quá phiền toái, tôi chưa từng có bạn gái." Phụ nữ chính là thích nghe ngóng buôn chuyện, nếu như là người phụ nữ khác hỏi anh như vậy, anh đã sớm chẳng muốn phản ứng rồi, nhưng bây giờ người hỏi anh là Nhan Khê.

Có câu nói là "Ăn thịt người mềm yếu", trước kia anh không sao hiểu được nó, hiện tại mới cảm thấy lời này rất có đạo lý, anh luôn cảm giác nếu mình không mở miệng trả lời đối phương, trong lòng nhất định sẽ sợ.

Xem ra mình nên mời cơm sớm một chút, như vậy thì sẽ không mềm yếu nữa.

Nhan Khê trầm mặc một chút, cười ha ha nói: "Xem bộ dạng anh như vậy, xác thực không giống với bộ dạng của người chưa từng có bạn gái." Đàn ông như vậy, chính là thiếu.

Đàn ông không nghe lời, nhiều tật xấu, hơn phân nửa là do nuông chiều, chỉnh đốn một chút là tốt ngay.

"Cô cũng không giống với dáng vẻ của người có bạn trái." Nguyên Dịch cảm thấy mình giống như đang bị giễu cợt, người phụ nữ này trong ngoài không giống nhau, người đàn ông nào chịu được cô ta chứ?

"Xì," Nhan Khê hếch cằm," Tôi đẹp như vậy, sẽ có bạn trai cũ chứ?"

"Có bạn trai cũ chứ không phải là bây giờ có, cô là cẩu độc thân, đem độc thân thành cảm giác kiêu ngạo rồi à?" Nguyên Dịch cảm thấy trong lòng mình khó chịu, bực bội khó chịu, cũng không biết có phải dạ dày bị gì không nữa.

"Nguyên Dịch, anh để tôi mời cờm, chính là muốn tranh cãi cùng tôi à?" Nhan Khê nhếch lông mày, "Anh có tin tôi nhét cái chén canh vào trong bụng anh, để cho anh không nói được lời nào nữa không?"

Nguyên Dịch trầm mặc, anh từng nghe anh hai nói, sau khi phụ nữ nổi giận, lời nói và hành động đều không có logic. Ví dụ như bát canh còn thừa này, chỉ cần anh không muốn, khẳng định cô ấy sẽ không nhét vào bụng của anh, cho nên loại uy hiếp này đối với anh không có hiệu quả.

Thế nhưng không biết vì cái gì, hết lần này tới lần khác anh đều cảm thấy chột dạ hết hơi, một câu cũng không nói nên lời.

"Khó trách lưu manh nhiều năm như vậy, cái đức hạnh này của anh, cô gái nào chịu được hả?" Đi ra khỏi quán, Nhan Khê liếc mắt nhìn Nguyên Dịch, "Đừng bảo tôi không nhắc trước anh, về sau anh theo đuổi người trong lòng, nói ít làm nhiều lên, cũng đừng không có việc gì lại cãi nhau cùng cô ấy, nếu như anh thắng thì cũng vẫn là người xui xẻo."

Nguyên Dịch im lặng một lúc lâu, chậm rãi nói một câu: "Phụ nữ muốn gả cho tôi còn rất nhiều."

"Vậy là anh rất đắc ý?" Nhan Khê khoanh tay trước ngực, "Vậy anh nói xem, họ vừa ý mặt của anh, thân hình của anh hay là tính cách của anh?"

Nguyên Dịch: anh chẳng phải phụ nữ, làm sao anh biết được?

Nhưng anh không dám đem lời này nói ra, thật là không bình thường, anh lại bị một cô gái giáo huấn, còn không dám trả lời nữa chứ, bữa cơm tối nay ăn thật không thích hợp.

"Không nói được à?" Nhan Khê thấy anh không nói lời nào, thỏa mãn gật đầu: "Kỳ thật thì bản tính của anh rất tốt, chỉ là bệnh vặt hơi nhiều, sửa lại thì tốt rồi. Dù thế nào, cũng phải tìm một cô gái thật lòng với anh, chứ không phải vì vật chất mà ở cùng một chỗ với anh."

Một người ở tổng công ti, bởi vì công nhân cấp dưới tự sát mà tới tận hiện trường, quyên tiền cho viện cô nhi, lái xe tuân thủ nguyên tắc, chắc chắn không phải xấu.

Chỉ là quá nhiều tật xấu, vẫn là thiếu giáo dục.

Nguyên Dịch: Anh như vậy mà không được thích sao?

"Vậy," Nhan Khê cảm thấy mình nói hơi nhiều, giữa bạn bè bình thường với nhau, kiêng kị nhất là quen biết bình thường mà nói chuyện quá sâu, cô và Nguyên Dịch chỉ sợ ngay cả bạn bè bình thường cũng không phải, "Những lời vừa rồi, anh chớ để trong lòng. Anh đẹp trai nhiều tiền, gia thế hiển hách, tâm lại lương thiện, khẳng định nhiều người thích anh."

Sao lời này càng nói càng dối trá vậy?

Nhan Khê cảm thấy mình bịa không nổi nữa, đều do canh hôm nay quá ngon, làm hư đầu óc của cô rồi.

"Rất nhiều phụ nữ đều thích lải nhải, tôi sẽ không để trong lòng, không sao." Nguyên Dịch rất độ lượng.

Nhan Khê:....

Cô cảm thấy lời vừa rồi cô nói đều vô ích cả.

Vài ngày sau, Nguyên Dịch vừa vào nhà, chợt nghe thấy bác Lý kinh ngạc vui mừng gọi anh lại: "Nhị thiếu gia, cậu xuất hiện trên "Những câu chuyện bên mình" rồi!"

Loại chương trình chẳng có mấy người xem này, có gì đáng kiêu ngạo hay sao?

Nguyên Dịch ngồi xuống sô pha, quả nhiên thấy mình ở trên màn hình, tổ chương trình ghi anh là Nguyên tiên sinh - quản lý cấp cao của Trường Phong.

"Nhị thiếu gia, sao cậu không thay giày vậy!" Lúc này bác Lý mới chú ý Nguyên Dịch còn đang mang giày trên chân, liền vội lấy dép lê tới.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 

Nguyên Dịch: Con mẹ nó chứ, Nguyên tiên sinh - quản lý cao cấp của Trường Phong!