Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 32




Editor: Hy

Chương trình về nhân viên phòng cháy rất thành công, làm cho người của kênh 8 thấy được năng lực của Nhan Khê, tiết mục lần này về "nhân viên giao hàng" lại làm cho các dân mạng chú ý, liền nâng thêm địa vị của Nhan Khê với tổ chương trình.

Ngay cả người có thâm niên như Trương Hạo, lúc trước khi bước vào ghi hình, cũng nói chúc mừng với Nhan Khê.

Bối cảnh của Nhan Khê, chỉ làm cho mọi người khách khí một ít với cô, chỉ có thực lực mới làm người ta tâm phục khẩu phục. Nhan Khê thuyết phục được Trần Bội làm cái chương trình này, tất cả đều thành công, điều này nói lên gì?

Nói rõ là cô có con mắt nhạy bén, cũng nắm được tâm lí của người trẻ, quả nhiên là Trường Giang sóng sau đè sóng trước.

"Đây là công lao của mọi người," Nhan Khê lật xem tài liệu, nói với Trương Hạo, "Vừa đúng khẩu vị với dân mạng thôi ạ."

Trương Hạo cười không nói, nhưng càng thêm xem trọng Nhan Khê. Giữ vững bình thản, không bởi vì thành tích mà tự cao, nhất định có thể đi được xa.

Ghi xong  chương trình, buổi chiều Nhan Khê không phải ra ngoài, cho nên ngồi ở văn phòng lướt Weibo, sửa sang tư liệu, thuận tiện chia buồn cùng với cái cây mình nuôi bị chết.

"Chị Nhan," Tiểu Dương thấy Nhan Khê bê bồn cây nhỏ đi ra, lại nhìn toàn bộ đã bị thối, "Mấy cái này, nếu không thì trồng cây tiên nhân cầu đi, cái loại cây này chịu được vất vả."

Đem đất và cây chết đổ vào bồn cây lớn, Nhan Khê sờ lên lá non của cây Tử Đàn, chụp một tấm ảnh, "Lạc Hồng không phải cây vô tình, hóa thành bùn càng giúp hoa, tiểu nhục nhục, chị sẽ chôn cất em ở đây."

"Cầu kiếp sau mày đừng rơi vào tay chị Nhan, bằng không thì sẽ không sống quá hai tuần, "Tiểu Dương nghiêng đầu trêu chọc, "CHị Nhan, cái cây tử đàn này có thể tốt như vậy, một nửa công là do chị."

Nhan Khê ôm chậu cây rỗng, cảm thấy nụ cười của Tiểu Dương rất đáng giận, "Đại khái là bởi vì người  hoàn hảo cũng nên có chút khuyết điểm mới đáng yêu, khuyết điểm của chị là nuôi không sống nó."

"Em suy nghĩ nhiều rồi, cho em chậu khác, em cũng không thể nuôi," Triệu Bằng ngồi chơi game ở ghế rung đùi đắc ý, "Bỏ đồ đao xuống lập tức thành phật, Nhan thí chủ, ngươi vẫn nên buông tha những cây này đi."

Nhan Khê:...

Nhan Khê: Muốn nuôi một cây mà sao khó như vậy? [kèm ảnh]

Nguyên Dịch nhìn cây ở trong ảnh, lại quay đầu nhìn cái cây đang dồi dào sức sống trên bàn mình, chụp một tấm gửi cho Nhan Khê.

Thấy ảnh của Nguyên Dịch, Nhan Khê cảm thấy mình bị khiêu khích, có bồn cây xinh đẹp thì giỏi sao. Gửi cho đối phương cái biểu cảm trợn mắt, Nhan Khê chẳng muốn phản ứng lại anh.

Bị lườm nhưng Nguyên Dịch lại rất vui vẻ, thuận tay đem chén nước tàn dội cho gốc cây.

Lúc tan việc, Nhan Khê cầm túi vội đi ra ngoài, Tiểu Dương thấy cô gấp gáp liền hỏi, "Chị Nhan, có soái ca chờ à?"

"Đúng là soái ca, mà còn là con nhà giàu đẹp trai," Nhan Khê thấy hai mắt Tiểu Dương sáng lên, hai tay như than, "Đáng tiếc người ta thích ngực lớn chân dài."

Tiểu Dương cảm khái, "Đàn ông thật là thô tục."

"Không sao, phụ nữ chúng ta kì thật cũng thô tục," Nhan Khê cười hì hì nói, "Ai không thích đàn ông vai rộng eo nhỏ chân dài, cơ bùng sáu múi cơ chứ?"

Tiểu Dương lập tức nói tiêu chuẩn: "Cái này của chị thật là tinh mắt," Làm người nha, không cần quá chăm chú, đối đãi với bạn tiêu chuẩn thấp một chút, tô điểm một chút.

"Có giác ngộ" Nhan Khê làm động tác hôn gió với Tiểu Dương, giẫm giày cao gót ra ngoài. Vừa ra cổng đài truyền hình, cô còn chưa kịp tìm số Nguyên Dịch, đã thấy có người gọi mình.

"Khê Khê!"

Nhan Khê quay đầu lại, thật không ngờ lại thấy Trần Minh Động xuất hiện dưới lầu. Động tác của cô dừng lại, hắn ở chỗ này làm gì?

"Đúng là em à?" Trần Minh Động không ngờ người mình thất trên video đúng là Nhan Khê. Hắn cũng không rõ mình kiên trì tìm Nhan Khê là vì cái gì, có lẽ ý thức được năm đó mình làm sai, lương tâm cắn dứt?

Nhan Khê nhướn mày nhìn hắn, không nói gì.

Năm đó Trần Minh Động thực là có lỗi với cô, cô hung hăng đập hắn một trận, hắn không đánh lại, cũng không phàn nàn, chuyện cũng coi là xong, cô cũng không biết là giữa hai người còn có gì để nói.

Loại bạn trai cũ này, mặc dù còn sống, nhưng cũng không khác với chết, cô cùng so đo với một người chết làm gì?

"Em dẫn chương trình rất tốt," đối mặt với Nhan Khê yên tĩnh, Trần Minh Động không biết nên nói gì cho phải, "Anh không ngờ em lại làm dẫn chương trình."

"Không phù hợp với tưởng tượng của anh, thật xin lỗi," Nhan Khê ngoài cười nhưng trong không cười, "Có chuyện gì không?"

"Anh được điều công tác tới đế đô, phát hiện em làm dẫn chương trình ở đài đế đô, muốn tới đây thử vận may," Trần Minh Động phát giác được Nhan Khê lạnh nhạt xa cách, cười khổ nói, "Không ngờ thật sự gặp được em."

Nhan Khê vội lùi sau mấy bước, "Trần Minh Động, tôi nói trước, tôi sẽ không đội lại cái mũ xanh(bị cắm sừng í) nữa đâu."

"Chẳng lẽ chia tay rồi, bạn bè cũng không làm được?" Trần Minh Động cảm thấy trong mắt Nhan Khê ngập tràn ghét bỏ, ý xấu hổ và tình cảm còn ôm ấp của hắn, lập tức bị thiêu đốt, một chút vết cũng không còn.

"Bình thường bạn của tôi nhiều như vậy, cũng không thiếu anh," Nhan Khê liếc mắt hướng lên trời, "Giair tán, anh làm gì thì làm đi," Nói xong, cô quay người chuẩn bị đi.

"Nhan Khê, em chờ chút," Trần Minh Động thấy Nhan Khê đi, vội đuổi theo, muốn vươn tay ra, Nhan Khê lập tức quay người chỉ vào hắn, "Anh vươn tay thử xem!"

Trần Minh Động lập tức thu tay nhanh như chớp.

"Nói đi," Nhan Khê bất đắc dĩ, "Có gì thì nói một câu cho xong, tôi nghe."

Trần Minh Động:...

Đối mặt với Nhan Khê, một câu hắn cũng không nói được. Lúc trước ở cùng Nhan Khê, hắn cho rằng cô là nữ thần ôn nhu như nước, ở chung mới biết, tính cách của cô khác hoàn toàn với ôn nhu như nước.

"Nhan Khê, nhiều năm vậy rồi, tính cách của em vẫn vậy." Trần Minh Động không nói được, "Nói chuyện không dỗi người, em rất khó chịu?"

"Tôi chưa bao giờ dỗi người," Nhan Khê nhấn mạnh chữ "người".

Bị câu nói đầu tiên của Nhan Khê xáp nhập vào hàng ngũ "Không thuộc người", sắc mặt Trần Minh Động đổi tới đổi lui, "Hôm nay anh, chỉ là muốn xin lỗi chuyện năm đó, cũng không có ý gì. Nhưng Nhan Khê, em có nghĩ tới không, loại người không chịu được ủy khuất như em, có mấy người chịu được em?"

"Liên quan rắm gì tới anh," Nhan Khê bình tĩnh vung ra một câu, bạn trai đã chia tay còn chõ mõm vào, đều không không có tư cách bới đào.

"Cô liền làm đi," Trần Minh Động hảo tâm đã biến thành lòng lang dạ thú, thiếu chút nữa bùng nổ, "Nhan Tiểu Khê, cô thật là lãng phí mặt tốt của cha mẹ cô."

"Liên quan rắm gì tới mày."

Lần này là một giọng nói khác, người nói chuyện sắc mặt rất khó coi là Nguyên Dịch.

"Sao anh lại tới đây?" Nhan Khê hơi ngoài ý muốn "Không phải hẹn ở chỗ ăn sao?"

"Nếu như tôi không đến, làm sao nhìn thấy thằng ngốc này làm phiền cô," Nguyên Dịch đứng cạnh Nhan Khê, khoác tay lên vai Nhan Khê, làm tư thế của một đại ca, "Mày là ai?"

"Vậy anh là ai?" Trần Minh Động thấy người này mặc âu phục, toàn thân tà khí, không giống với đàn ông tốt, giọng hơi chột dạ, "Đều là người văn minh, nói chuyện đừng thô tục."

"Ai cần văn minh với mày?" Nguyên  Dịch dùng ánh mắt bắt bé quét Trần Minh Động, "Tiểu Khê lớn lên rất tốt, ngược lại mày mới lãng phí cha mẹ mày."

Nhan Khê thiếu chút nữa không nhịn được cười, đem mặt đưa ra sau lưng Nguyên Dịch, bụm mặt cười trộm.

Trần Minh Động dù sao cũng bị Nhan Khê giận, cho nên phản ứng nhanh, "Anh là bạn trai hiện tại của Nhan Khê?"

"Liên quan quái gì tới mày." Nguyên Dịch ném một câu như cũ.

Trần Minh Động thiếu chút nữa muốn đánh người, hắn không muốn nghe được câu này.

"Nhan Khê, tôi không ngờ cô bây giờ lại biến thành như vậy," Trần Minh Động cẩn thận dò xét Nguyên Dịch một phen, vô cùng đau đớn nhìn Nhan Khê, "Cô vậy mà tìm một người đàn ông như này."

Nguyên Dịch:?

Đàn ông như mình thì sao? nhiều tiền đẹp trai, lại không có quan hệ nam nữ loạn xạ, rốt cuộc không tốt ở đâu?

Không đúng, mình có điểm gì không xứng với Nhan KHê hả? Thằng ngốc này có phải mù mắt rồi không?!

"Được rồi," Trần Minh Động thất vọng lắc đầu, "Tôi cứ nghĩ cô vẫn là cô, không ngờ đã thay đổi rồi."

"Nhan Khê, chỗ này của cô sao lại nhiều bệnh tâm thần vậy?" Nguyên Dịch thiếu chút nữa không kìm được bản thân, "ngu dốt hay là tinh thần có vấn đề, cho mình là thần tượng của phim ngôn tình à?"

"Nguyên tiểu nhị, được rồi đấy," Nhan Khê cảm thấy bạn trai cũ bị người khác làm cho đầu óc tối dạ, cô cũng không có mặt mũi, cô vừa ý một người đầu óc tối, vậy là bị mù sao?

"Xe của anh ở đâu?" cô giật tay áo Nguyên Dịch, "Mau dẫn tôi đi."

"Xì," Trong lòng  Nguyên Dịch hơi không thoải mái, "Đi thôi."

"Nhan Khê, chờ chút."

"Chờ cái khỉ gì nữa!" Nhan Khê không thể nhịn nữa, quay đầu nói với Trần Minh Động, "Trần Minh Động, anh cho tôi là ngu hả. Nói nhảm nhiều vậy, có tin con mẹ nó tôi đánh anh không, đại lão gia anh cứ chít chít như vậy không phiền à?!"

"Lão nương bây giờ yêu ai ở với ai, anh quản được sao? Cho dù lão nương tay trái một đứa trai bao, tay phải một tiểu mĩ nữ, đó cũng là khả năng của lão nương, anh rảnh rỗi khó chịu thì tìm việc mà làm, đừng chạy tới trước mặt tôi nói nhảm, con mẹ nó năm đó anh ngoại tình còn bổ ra tình cảm à?" Nhan Khê hừ lạnh, "Đầu óc có bệnh."

Trần Minh Động:...

Nguyên Dịch:...

Nhan Khê hếch cằm, nói với Nguyên Dịch, "Đi!"

Đầu gối Nguyên Dịch run lên, không tự chủ được đi sau lưng Nhan Khê. Thấy Nhan Khê mở cửa xe, anh quay lưng nhìn một cái, người đàn ông kia còn đứng nguyên tại chỗ, dường như không lấy lại được tinh thần.

"Nhìn cái gì?" Nhan Khê quay đầu nhìn anh.

"Không." Nguyên Dịch lắc đầu, ngồi vào xe, đóng cửa lại.

Đi được mười phút, Nguyên Dịch không nói gì, anh lấy di động ra nhìn tới nhìn lui, nhìn điện thoại mà không rõ tâm tư, cuối cùng không nhịn được, "Nhan Khê, người vừa rồi, có quan hệ gì với cô?"

"Không có quan hệ." Ngữ khí Nhan khê bình tĩnh lướt weibo.

Tâm tình Nguyên Dịch nhẹ hơn.

"Trước kia có chút quan hệ với tôi."

"Quan hệ gì?" Nguyên Dịch quay đầu nhìn cô.

"Bạn trai cũ," Nhan Khê chống lại cặp mắt của anh, cười vô tư, "Không phải trước kia tôi nói với anh, năm đó tôi có rất nhiều người theo đuổi à."

Ừng ực.

Một tảng đá lớn nện vào ngực Nguyên Dịch, vừa buồn bực vừa đau, còn mang theo loại ủy khuất không rõ. Nguyên Dịch rời ánh mắt, không nhìn Nhan Khê, "Vậy mắt của cô cũng không tốt lắm."

"Ừ, vừa rồi bạn trai cũ cũng nói như vậy," Nhan Khê cười tủm tỉm gật đầu.

Bị ngộ nhận là bạn trai hiện tại của Nhan Khê, Nhan Khê để cho bạn trai Nguyên Dịch hiện tại của mình chìm đắm trong trụy lạc:...

"Cô nói rõ xem, rốt cuộc tôi không tốt ở đâu, ở đâu không xứng với cô?" Nguyên Dịch cảm thấy hỏa khí toàn thân đều toát ra, "Cô tìm bạn trai gì, ánh mắt còn kém hơn cả mình!"

"Lời muốn nói đã rõ ràng, đó là bạn trai cũ, không phải bạn trai, hiện tại tôi là kim cương cẩu độc thân," Nhan Khê từ trong tủ nhỏ lấy ra một lon nước, mở ra uống, "Không trải qua máu chó, sao có thể tìm được chân ái. Trực giác nói cho tôi biết, người đàn ông chân ái tương lai của tôi đang trên đường tìm tôi."

Nguyên Dịch lấy lon nước có ga trên tay cô, đổi bằng một trai nước trái cây, "Có lẽ người ta ngại đường quá xa, không muốn tới rồi."

"Cái miệng của anh, thật muốn đánh một trận," Nhan Khê duỗi nắm đấm với Nguyên Dịch, "Bạn trai tương lai của tôi vừa đẹp vừa ôn nhu, nhất định không bỏ được người đáng yêu như tôi."

Nguyên Dịch: Người không biết xấu hổ lại bắt đầu, thật là làm cho đàn ông phập phồng không yên, hơi thở bất ổn.

Hai người dùng bữa tối, Nhan Khê mang bộ son môi đi tính tiền. Nguyên Tiểu Nhị đã tặng lễ cho cô rồi, bữa cơm này cô nên mời.

"Ái chà chà, đây có phải Nguyên tiểu nhị không?" Trương Vọng từ phòng đi ra ngừng chân lại, nói với Từ Kiều Sinh đang đội mũ lưỡi chai ở sau lưng, "Cậu ta ra ngoài ăn cơm, vậy mà lại để phụ nữ trả tiền?"

Từ Kiều Sinh tháo kính râm xuống, đi cùng một cô gái trẻ, hình như đúng là Nguyên Dịch rồi?

"Đợi chút, chúng ta đừng đi," Trương Vọng giữ chặt Từ Kiều Sinh đang định đi lên, đợi cho Nguyên Dịch mang cô gái lạ lẫm kia rời đi, mới hạ giọng nói, "Cậu có nghe Nguyên tiểu nhị đề cập qua cô gái nào chưa?"

Từ Kiều Sinh trầm mặc lắc đầu, "Anh Dịch chưa từng nói với tôi."

Bọn họ mặc dù là có quan hệ anh em bà con, nhưng trên thực tế Nguyên Dịch có cảm tình tốt với Trương Vọng, nếu như ngay cả Trương Vọng mà anh cũng không nói, vậy thì người khác làm sao có khả năng biết được.

"Nhưng cô gái kia thoạt nhìn hơi quen, giống như thấy ở đâu rồi," Từ Kiều Sinh cẩn thận nhớ lại, "Mặc dù cách hơi xa, tôi không thấy rõ tướng mạo, nhưng tôi khẳng định, tôi tiếp xúc qua rồi."

Từ Kiều Sinh đang là nghệ sĩ hot, sẽ tiếp xúc với bao nhiêu cô gái chứ?!

"Cái này của cậu khác gì không nói gì," Trương Vọng khoát tay, "Cậu đừng xen vào chuyện của người khác, Nguyên tiểu nhị không nói với chúng ta, nói không chừng không phải loại quan hệ ấy, mà là kinh doanh bình thường."

Loại vật chán ghét tình yêu như Nguyên tiểu nhị, hai người anh em này quá rõ rồi.

Trương Vọng về nhà, đang nói chuyện với bạn gái, thì nhận được tin nhắn của Nguyên Dịch.

Nguyên Tiểu nhị: Vọng Tử, cơ thể tôi có khả năng có vấn đề thật rồi.

Nhìn thấy cái tin này, trong đầu Trương Vọng lập tức hiển thị vô số bệnh nan y, bị dọa sợ đến mức suyts nữa không cầm nổi điện thoại.

Tác giả có lời muốn nói: 

Trương Vọng: tôi không thể nói lời thô tục, chỉ có thể giữ im lặng.

Ngủ  ngon~