Nhìn Trúng Em! Nhị Thiếu Gia Họ Hạ

Chương 44






Qua câu nói ấy, cậu coi như chính thức gây thù.

Liên tục phản đòn làm đối thủ không kịp trở tay, đám người họ cũng không khỏi cảm thán, cậu thật không tầm thường.

Ra tay rất nhanh, chớp mắt một cái đã khống chế được đối phương, nhưng lại rất có chừng mực, từng đòn đánh ra chỉ dùng năm phần công lực đã khiến người phía trước không có cơ hội phản kháng.
Dù gì đi nữa cậu cũng là con trai của ông chủ công ty bảo tiêu lừng danh.

Ít nhiều cũng được truyền đạt kinh nghiệm từ ông.

Đó cũng là lí do, trong mỗi lần làm nhiệm vụ trước đây cậu rất ít khi bị thương.
"Còn muốn đấu?"
Nhìn cậu ta vẫn chưa muốn bỏ cuộc, cứ nhất quyết muốn chiến tiếp.


Lần này đã có sự khác biệt, bọn họ đều tới cản cậu ta lại.
"Được rồi Khải Hiên, thử nhiêu đó đủ rồi.

Năng lực của anh dâu mọi người đều đã nhìn thấy".
"Anh dâu? Các người khùng hết rồi hả? Anh ta xứng sao?"
"Có xứng hay không không đến phiên cậu quyết".

Hắn cuối cùng cũng trở lại, lại gần cậu ta.
"Chuyện của tôi từ khi nào lại bị cậu quản thế?"
"Em...."
Thấy cậu ta cứ ấp a ấp úng không nói, nếu vậy để cậu nói.
"Thay vì cậu hỏi tôi có thể cho đại ca các người cái gì, thì nên hỏi anh ta cần gì ở tôi".
"...." Một khoảng im lặng, họ chỉ không ngờ thái độ của cậu đều rất giống hắn lạnh lùng trên từng câu nói.
"Anh chỉ cần em".

Hắn sáp lại gần ôm eo cậu nói rất tự nhiên, cậu cũng rất hợp tác không đẩy hắn ra.

Vì thế hắn được nước lấn tới hôn cậu trước mặt mọi người.
Khi hắn rời môi cậu cũng là lúc một giọng nói có âm thanh trầm thấp của một người vang lên:
"Đây là cách em trả ơn cho tôi sao, Hạ thiếu gia?"
Giọng nói vừa cất lên, tất cả đều nhìn sang hướng vừa phát ra âm thanh.

Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại ngẫm tới câu nói kia của gã.


Gã tiến đến nơi cậu và hắn đang đứng đó:
"Không có gì muốn nói sao?"
"Đại ca, em có.

Em muốn ngay lập tức cho nó một bài học".
"Còn tao thì rất muốn cho mày một đạp đây.

Biến!" Nói là làm, gã cho người đó một đạp vào bụng.
Đàn em gã không cam lòng mà liếc cậu một cái, rồi lui ra sau.

Trước đây cậu cũng khá được lòng những người trong băng của gã nhưng sau chuyện ngày hôm đó, ai nấy chỉ muốn bắt cậu để trả thù cho đại ca.

Nhưng họ không ngờ rằng đại ca không chỉ không để ý đến chuyện đó, ngược lại còn bảo vệ cậu.
"Đừng chỉ đứng ngốc ra như thế chứ.

Không chào đón sự trở lại của tôi à, dù gì cũng là ân nhân của em.

Vậy mà em lại nhẫn tâm tống tôi vào tù.

Không thấy có lỗi?"
"Anh có tội thì bị bắt, đó là nhiệm vụ tôi được giao".
"Nhiệm vụ cái đầu mày á".

Là người lúc nãy, tên Bảo Lâm.
Gã trừng mắt nhìn thanh niên liên tục không xem đại ca mình ra gì: "Tao là đại ca hay mày là đại ca?"

"Đại ca là đại ca".
"Biết là tốt.

Im lặng một chút thì mạng của mày cũng được kéo thêm một lúc".
Lại tiếp tục câu chuyện với cậu: "Còn việc em nợ tôi, tính làm sao đây?"
"Ơn cứu mạng của anh tôi nhớ, một ngày nào đó tôi sẽ trả".
Nhớ lại lúc mới được sự tin tưởng của mọi người, trong một lần trên đường đi về.

Họ đã bị tập kích bất ngờ của một số băng nhóm khác, mà cậu và gã chỉ đi cùng trên dưới khoảng mười người.

Không thể nào ứng phó với khoảng trăm người trước mặt.

Người của gã lúc nào cũng kè sát đại ca mình để bảo vệ, còn cậu thì lại được gã bảo vệ ngược lại.

Đến nổi trong quá trình thoát khỏi đó, gã vì cứu cậu nên đã bị đâm một nhát dao vào vai.

May mắn là vết thương không quá sâu, khoảng 1 tháng sau đó liền bình phục hoàn toàn.

Cậu vẫn luôn nhớ rõ ngày hôm đó và cũng rất cảm động vì gã hi sinh để cứu cậu..