Nhịp Đập Khó Cưỡng

Chương 37




Edit: Mây

“Ân Mặc sẽ ngăn cản.” Phó Ấu Sanh chậm rãi trả lời, “Nhà đầu tư là anh ta.”

Đầu ngón tay trắng nõn chỉ tên, chính là —— Ân Mặc.

“Nếu chương trình giải trí này đưa đến trước mặt cô, đoán chừng là không đến tay Ân tổng bên kia.”

“Là người phía dưới tự mình quyết định.”

“Tớ cảm thấy Ân tổng là người không đến mức ngay cả loại đầu tư nhỏ này cũng hỏi đến.”

Tần Trăn cuối cùng cũng tổng kết lại, “Cho nên, chắc chắn Ân tổng sẽ không biết cậu tham gia chương trình này!”

“Nếu cậu muốn quên Ân tổng, thì đi tìm một tiểu thịt tươi thử yêu đương đi, cho dù có là giả, thì cũng ngọt ngào, có lúc còn có thể hóa giả thành thật.” Tần Trăn chống má, “Câu không xem danh sách khách mời sao?”

“Khách mời chương trình này chọn, đều là người vừa có giá trị nhan sắc vừa có dáng người!”

“Có đủ các loại mỹ nam cho cậu lựa chọn.”

Phó Ấu Sanh chậm rãi nói: “Lần trước cậu xúi giục tớ tham gia chương trình tuyển chọn tài năng, cũng nói như thế.”

Tần Trăn: “……”

Im lặng trong hai giây.

Sau đó đúng lý hợp tình nói: “Những người đó đều là em trai!”

“Có thể không phù hợp với gu thẩm mỹ của cậu, lần này không giống vậy, lần này không đơn giản có em trai, mà còn có anh trai, chú, đi tham gia đi!”

“Tuổi còn trẻ, tham gia chương trình thực tế, cậu lại không biết nấu cơm, cũng không làm việc nhà, đi thì cũng không làm được gì cả, chờ đến khi lên sóng bị bôi đen sao!”

Thật ra.

Trong hai chương trình giải trí Phó Ấu Sanh đang lựa chọn ở đây.

Suy xét về nguyên nhân do dự khi tham gia chương trình thực tế đúng là giống Tần Trăn nói vậy.

Nhưng mà cũng không phải là cô không biết nấu cơm, mà là lúc trước đã đồng ý với Ân Mặc, sẽ không nấu cơm cho người nào ngoài anh ăn.

Tuy rằng muốn ly hôn, nhưng có một số việc, Phó Ấu Sanh vẫn không muốn phá vỡ, cô có sự bướng bỉnh riêng của cô.

Ví dụ như, nấu ăn.

Vốn là vì Ân Mặc học.

Vì vậy, điều đó.

Trong mắt bạn bè, Phó Ấu Sanh là người không biết nấu ăn.

Vì cô không thể nấu ăn, cũng không có nghĩa là cô không thể dọn dẹp nhà cửa.

Nhưng cô cũng cũng không thể để cho mọi người, hay các tiền bối đi nấu cơm quét dọn các loại.

Cuối cùng đưa ra quyết định Phó Ấu Sanh như lời Văn Đình nói.

Sau khi Văn Đình xem nhà đầu tư, lập tức muốn gạch bỏ chương trình giải trí này: “Chương trình này không được, nếu như bị Ân tổng biết, ôi…… Không dám nghĩ không dám nghĩ.”

Ngay cả Văn Đình cũng sợ hãi Ân Mặc như thế.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Ấu Sanh nhíu lại, khịt mũi một cái.

Hình như vẫn bị chồng cũ tương lai Ân Mặc dắt mũi thì phải.

Ngoài miệng anh nhận sai, nhưng trên thực tế, vẫn là người đàn ông có dục vọng khống chế kia.

Anh vẫn luôn lo lắng về dục vọng khống chế mạnh mẽ của mẹ anh, cho nên không dám để cho bọn họ gặp mặt, vậy anh thì sao…… Không phải là cũng có dục vọng khống chế như vậy đó sao?

Chẳng qua hiện tại cô không đi theo con đường như anh tưởng tượng.

Cho nên Ân Mặc hoảng hốt.

Chờ sau khi bọn họ làm hòa rồi, chắc chắn Ân Mặc vẫn sẽ chứng nào tật nấy.

Phó Ấu Sanh không nghi ngờ Ân Mặc thích cô, nhưng dục vọng khống chế của anh lại lớn hơn thích.

Cô trực tiếp cầm lấy danh sách lịch trình từ tay Văn Đình.

Cầm bút điền vào: “Quyết định chương trình này.”

“Đi ký hợp đồng trước, hợp đồng đã ký với đối phương không thể hủy hợp đồng, nếu hủy hợp đồng, phải trả thù lao gấp mười lần.”

Văn Đình: “……”

Chỉ có cô dám yêu cầu nó.

Nhưng có lẽ là chương trình giải trí tình yêu này là quá muốn có được Phó Ấu Sanh.

Cho nên anh ta trực tiếp gật đầu, chỉ mong thể lập tức ký hợp đồng với cô ngay bây giờ, chỉ cần bên Phó Ấu Sanh không xảy ra vấn đề, bên bọn họ tuyệt đối sẽ không chủ động hủy hợp đồng.

Hơn nữa, còn cho cô hưởng đãi ngộ tốt nhất, ví dụ như cho cô hẹn hò cùng khách mời nam nổi tiếng nhất, sẽ tuyển những người tổng hợp điều kiện xuất sắc nhất, tuyệt đối sẽ không làm cô thất vọng.

Văn Đình trơ mắt nhìn Phó Ấu Sanh thong thả thương lượng với tổ tiết mục, hơn nữa còn nhanh chóng nói xong chuyện hợp tác.

Hơn nữa……

Còn bị Phó Ấu Sanh uy hiếp: “Nếu anh dám nói cho Ân Mặc biết, cũng đừng làm người đại diện cho tôi nữa, trực tiếp đi làm người đại diện cho Ân Mặc đi.”

Văn Đình: “……”

Vợ chồng hai người thật sự không phải người một nhà không vào một cửa.

Nhìn giọng uy hiếp người khác của cô đi.

Anh ta đầu hàng: “Tôi không nói.”

“Nhưng, chờ đến khi tổ tiết mục công bố, cô chắc chắn Ân tổng sẽ không biết?”

Phó Ấu Sanh khẽ nhếch môi cười một tiếng.

Mở màn hình điện thoại di động ra cho anh ta xem.

“Anh ta phải ra nước ngoài công tác một tháng.”

“Cho nên, trên cơ bản chờ đến tin tức truyền tới chỗ nào đó của anh ta, thì tất cả đã lắng xuống rồi.”

Văn Đình dùng ánh mắt bội phục nhìn Phó Ấu Sanh, vốn dĩ cho rằng cô đang cố ý chọc giận Ân tổng, ngàn vạn lần không nghĩ tới, người ta sau khi điều tra qua đã mới đưa ra quyết định.

Chọc cho Ân tổng tức giận thì có là cái gì, mục đích của người ta chính là muốn làm cho Ân tổng tức chết.

Lặng lẽ thương tiếc cho Ân tổng hai giây.

*

Sau khi chắc chắn Phó Ấu Sanh sẽ có mặt trong chương trình, ban đầu muốn thống báo chính thức.

Nhưng mà.

Phía phòng làm  việc của Phó Ấu Sanh lại đưa ra yêu cầu là, làm khách mời bí mật.

Chờ đến khi bị lộ ra, thì tuyên bố cũng không muộn.

Tổ tiết mục vừa nghe vậy, cũng hiểu được điều này.

Khán giả càng thêm chờ mong hơn đối với những điều chưa biết.

Cho nên nhãn mà bọn họ gắn cho khách mời bí mật là —— đỉnh cao giá trị nhan sắc, vưu vật nhân gian, tân binh chương trình giải trí.

Thế nhưng… ảnh tuyên truyền lại dùng ảnh bóng lưng một người mặc sườn xám.

Mẹ nó, dùng cái này với viết tên cô ra thì có gì khác nhau đâu chứ!

Phó Ấu Sanh nhìn Weibo của tổ tiết mục đăng tải.

Không nhịn được không nói nên lời.

Được rồi.

Ít nhất cũng không lấy tên của cô ra để gióng trống khua chiêng.

Chỉ là suy đoán mà thôi.

Fan của Phó Ấu Sanh lúc này vô cùng sôi nổi, hoàn toàn không thể tin được nữ minh tinh nhà bọn họ sẽ tham gia chương trình giải trí tình yêu ngọt ngào gì đó, điều này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng từ trước đến nay của cô.

Tin rằng cô sẽ tham gia chương trình giải trí tình yêu, còn không bằng tin tưởng cô tham gia chương trình thực tế kia đâu.

Cho nên, nhóm người hâm mộ này đã nói trong những người hâm mộ chương trình, họ đoán đó là Phó Ấu Sanh —— không có thông báo chính thức, không hẹn mà gặp, hãy chú ý đến các bộ phim truyền hình đang phát sóng, phim truyền hình đang chờ phát sóng và hai phim điện ảnh sắp ra mắt của nữ minh tinh, cảm ơn.

Phó Ấu Sanh cảm thấy những fans của nhà cô cũng rất đáng yêu.

Vào thời điểm mấu chốt, vẫn là fans đáng tin cậy.

*

Nửa tháng sau.

Trong khoảng thời gian này, Ân Mặc có thời gian rảnh là sẽ gọi điện thoại, gọi video hoặc gửi tin nhắn cho cô.

Không thiếu ngày nào.

Ngay từ đầu Phó Ấu Sanh đã không thích nói chuyện với anh, cũng không chịu nổi mỗi ngày anh đều dùng giọng điệu dịu dàng trầm thấp để  nói chuyện.

Có đôi khi Phó Ấu Sanh thật sự vô cung hiểu rõ một câu.

Cái gì gọi là phụ nữ mạnh mẽ sợ vướng phải đàn ông.

Ân Mặc thật sự rất phiền phức!!!

Không phải cũng chỉ là đi công tác một chuyến thôi sao?

May mà sau đó có lẽ là công việc của anh quá bận rộn, cho nên số lần điện thoại hoặc gọi video đã giảm bớt, mới làm cho Phó Ấu Sanh có thể hít thở.

Bất tri bất giác.

Thời gian ghi hình cho chương trình giải trí cũng đến.

Địa điểm ghi hình không ở Bắc Thành, mà là Nghi Thành bốn mùa như xuân.

Đã có xe chờ sẵn đón Phó Ấu Sanh từ sân bay rồi chạy thẳng đến một khi biệt thự có khung cảnh cô cùng yên tĩnh, biệt thự ở nơi này nhìn từ bên ngoài vô cùng giống biệt thự được làm bằng gỗ.

Khung cảnh rất thanh tĩnh.

Xung quanh dân cư thưa thớt, mấy căn biệt thự nằm rải rác nhưng lại có cảm giác như đã thiết kế sẵn nằm ở bốn phía, cây xanh cũng là rất đẹp.

Hai bên đường là hàng cây ngô đồng tươi tốt.

Mặc dù là đã đến cuối mùa đông, nhưng thời tiết ở nơi này vẫn còn rất ấm áp và thoải mái.

Hiếm khi được tắm mình dưới ánh nắng mặt trời, Phó Ấu Sanh đã cởi chiếc áo khoác lông trắng mặc từ khi đi từ Bắc Thành đến, chỉ mặc một chiếc áo len rộng thùng thình màu trắng phối với dây thắt lưng màu cầu vồng, phía dưới một một chiếc quần jean rách, giày thể thao màu trắng, vô cùng trẻ trung và tràn đầy sức sống.

Vô cùng khác biệt với hình tượng mỹ nhân sườn xám thanh lịch như cúc trước đây của cô.

Nhưng mà…

Chương trình lại muốn loại hiệu ứng này.

Kiểu người tương phản như thế này, mới có thể càng hút nhiều fan hơn.

Nếu như trong chương trình gần như là chương trình truyền hình thực tế này, mà vẫn còn là mỹ nhân mặc sườn xám trong mắt công chúng, thì sẽ làm cho khán giả không có được cảm giác mới mẻ như vậy.

Từ khi Phó Ấu Sanh bước xuống xe, đã lập tức bắt đầu ghi hình.

Hôm nay ghi hình lại cảnh các khách mời gặp mặt nhau, sau đó tổ tiết mục sẽ thông qua mấy vòng trò chơi, kiểm tra mức độ hòa hợp của nhau, chọn ra đối tượng yêu đương phù hợp nhất.

Tổng cộng có bốn khách mời đến từ giới giải trí.

Hai khách mời nam, hai khách mời nữ.

Sẽ có một vài nghi vấn rằng khách mời diễn xuất để sự chú ý, cho nên cho bọn họ đối tượng ghép đôi yêu đương đều cũng không phải là người trong giới giải trí, mà là đến từ những nhân tố ưu tú từ mọi tầng lớp.

Lúc tổ tiết mục tổ đăng tải thông điệp tuyên truyền chính là – Tìm kiếm tình yêu đích thực.

Tốt nhất là có thể thật sự yêu đương ghép đôi thành công.

Nhưng cách thức tổ chức của mùa này không giống như mùa trước.

Mùa trước tất cả đều là nam nữ minh tinh trong giới giải trí, fan CP chân thật sẽ cảm thấy đã mong chờ lâu như vậy, nhưng đợi đến khi chương trình phát sóng xong, hầu như tất cả đều dứt khoát nhanh chóng chia tay nhau.

Có thể nói vả mặt hiện trường quy mô lớn.

Vì vậy, mùa này tổ tiết mục đã thay đổi quy tắc.

Người ngoài giới ghép đôi với minh tinh.

Tổ tiết mục sẽ sàng lọc chọn những người thật sự xuất sắc, chứ không phải cái loại người…… Giả vờ tài giỏi.

Nếu không chẳng phải là sẽ bị các fan mắng chết sao.

Dù sao minh tinh được mời tới đều là ca sĩ trẻ hoặc diễn viên, không có gì khác, chỉ là rất nhiều fans.

Lúc Phó Ấu Sanh đến, các minh tinh và các khách quý đã đến đông đủ ở biệt thự.

Phó Ấu Sanh cảm thấy cô và Triệu Thanh Âm thật sự đúng là oan gia ngõ hẹp, như vậy mà cũng có thể đụng phải nhau.

Mặt khác hai nam khách mời, một người làm ca sĩ rất nổi tiếng mấy năm nay, một người khác là nam diễn viên tính tình không nóng không lạnh.

Khó trách tổ tiết mục chi ra nhiều tiền hơn so với dự kiến ban đầu cũng muốn ký hợp đồng với cô, đội hình như vậy, nếu muốn làm cho chương trình này xuất sắc, thật đúng là không dễ dàng.

Phó Ấu Sanh không biết chính là, vốn dĩ tổ tiết mục muốn mời một nam idol hàng đầu, nhưng mà fan của nam idol đó đình công tập thể, không cho phép idol của bọn họ tham gia loại này chương trình tình yêu này, cho nên không có cách nào giải quyết được, cuối cùng khẩn cấp chọn một nam diễn viên không quá nổi tiếng nhưng cũng có nhân duyên không tồi với những ngôi sao nổi tiếng khác đến tham gia.

Cuối cùng tiền vốn dĩ đặt trước cho nam idol kia, tất cả đều dùng cho cô.

Tay kéo vali của Phó Ấu Sanh kéo hơi dừng lại.

Ánh mắt rời khỏi Triệu Thanh Âm, chào hỏi với mọi người.

“Phó tiểu thư thật sự xinh đẹp hơn so với trong TV nhiều.”

Một nam diễn viên mặc áo sơ mi quần tây, thoạt nhìn rất nhã nhặn chủ động chào hỏi.

Có thể tiến giới giải trí, giá trị nhan sắc đương nhiên cũng rất được.

Nhưng mà Phó Ấu Sanh đã quen nhìn dáng vẻ văn nhã bại hoại của Ân Mặc lúc mặc áo sơ mi quần tây, cho nên khi nhìn cách ăn mặc của nam diễn viên này lại lập tức cảm thấy quá nhạt nhẽo, không thể thích được.

Nhưng vẫn thân thiện khom lưng: “Thầy Viên, thầy cũng rất đẹp trai.”

Còn lại một nam ca sĩ trẻ tuổi kia cũng chủ động chào hỏi Phó Ấu Sanh.

Triệu Thanh Âm hiện tại trải qua sự mài giũa của xã hội. Cũng không còn tùy hứng như trước kia nữa.

Đặc biệt là trước ống kính, vẫn là có thể nặn ra một nụ cười: “Chào mừng.”

Phó Ấu Sanh khẽ nhíu mày nói: “Cảm ơn.”

Sau khi bọn họ đã đến đông đủ.

Tổ đạo diễn dẫn bốn khách mời ngoài giới đi ra.

Phó Ấu Sanh nhìn đến người đàn ông đứng ở chính giữa, cũng mặc áo sơ mi quần tây giống vậy, nhưng khi người đàn ông đó mặc lại toát lên cảm giác thanh tao dịu dàng, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.

Đã rất nhiều năm không gặp.

Nhưng Phó Ấu Sanh vẫn có thể nhận ra ngay từ ánh mắt đầu tiên.

Đây là……

Thẩm Hành Chu.

Làm sao anh ta lại có thể tham gia vào một chương trình như thế này??

Nhưng mà hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ ăn ý cùng dời tầm mắt nhìn sang chỗ khác, dáng vẻ làm như không quen biết nhau.

Đạo diễn: “Bốn người này chính là khách mời ngoài giới của chương trình.”

“Buổi sáng tạm thời không chơi trò chơi, mọi người làm quen với nhau một chút, buổi chiều lại bắt đầu chơi trò chơi, lựa chọn đối tượng yêu thích.”

“Sau khi đã chọn xong thì sẽ không thể thay đổi.”

Đạo diễn nói xong lập tức giao lại sân cho bọn họ.

Không quen thuộc, bảo bắt đầu chơi trò chơi, chủ yếu cũng đều cảm thấy xấu hổ.

Hai khách mời nam ngoài giới đồng thời đi về phía Phó Ấu Sanh.

Triệu Thanh Âm bị làm lơ ở một bên biểu cảm suýt chút nữa thì sụp đổ.

May mà trong đầu của cô ta vẫn còn nhớ rõ lời dặn dò của anh họ, nếu lại làm chuyện ngu xuẩn, thì sẽ mặc kệ cô ta.

Trong tay Thẩm Hành Chu cẩm một quả quýt màu cam, vô cùng tươi và đẹp mắt, ném lên một lần rồi mới đưa cho cô: “Quà gặp mặt.”

Nhìn quả quýt nằm trong lòng bàn tay trắng nõn như ngọc kia. Phó Ấu Sanh cảm giác như lập tức trở về mùa hè năm đó.

Lúc Thẩm Hành Chu rời đi, cũng không nói cho ai biết, chỉ nói cho một mình cô biết.

Ở sân bay.

Anh ta thấy cô khóc quá dữ dội, không biết lấy ra một quả quýt đã mua từ lúc nào, sau đó ném lên một lần, nhét vào trong tay cô.

Nhìn cô cười vô cùng thoải mái và tự do: “Tiểu bảo bối Sanh Sanh, chờ lần sau gặp lại, anh trai nhất định phải nhìn em bằng đôi mắt khác xưa.”

Cảm xúc của Phó Ấu Sanh vốn dĩ đã bình tĩnh lại.

Nhưng khi nhìn thấy quả quýt này.

Lập tức tuôn ra hết.

Một khách mời nam khác rót một ly nước, nhìn thấy dáng vẻ của hai người bọn họ khi đối diện với nhau như vậy, cảm thấy mình trên cơ bản đã bị loại.

Anh ta nhún nhún vai, không sao đưa ly nước cho Triệu Thanh Âm ở bên cạnh.

*

Ân Mặc vừa mới về nước, đã bị Thịnh Chiêm Liệt đón đến hội quán.

Khoảng thời gian này anh hoặc là làm việc, hoặc là theo đuổi vợ, ngược lại đã một thời gian dài rồi không tụ tập cùng bọn họ.

Nghĩ đến Phó Ấu Sanh nói cô đang bận rộn với công việc.

Ân Mặc cảm thấy đến tụ tập cũng không sao.

Bay đường dài mười mấy tiếng đồng hồ, làm cho anh có hơi mệt mỏi.

Lười biếng nhấp một ngụm rượu, lập tức dựa vào trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bên cạnh là giọng nói của Thịnh Chiêm Liệt nói chuyện phiếm với mấy anh em trong nhóm.

“Cậu nói Thẩm Hành Chu đang chơi trò gì vậy, vừa mới về nước chân không chạm đất đã đi tham gia chương trình giải trí yêu đương, đây chẳng lẽ là phương thức giải tỏa áp lực kiểu mới à.”

Người anh em trong nhóm đã từng hợp tác với Thẩm Hành Chu, cho nên mới biết sơ về hành trình của anh ta.

Nhưng ngược lại Thịnh Chiêm Liệt cảm thấy rất hứng thú: “Chính là người dùng thời gian mười năm bắt đầu khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, người mới nổi tiên phong trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật thông minh, Thẩm Hành Chu?”

Cho dù là phú nhị đại như anh ta, cũng có nghe nói qua truyền kỳ về Thẩm Hành Chu.

Mỗi lần lúc trưởng bối trong nhà mắng anh ta không làm được việc gì đàng hoàng, sẽ lấy truyền kỳ khởi nghiệp của Thẩm Hành Chu ra làm sách giáo khoa giáo dục.

Cho nên, trong vòng không có phú nhị đại nào là không biết danh tiếng của Thẩm Hành Chu.

“Nhân gia sở dĩ có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng sáng lập trăm tỷ tài sản, chính là đến hành xử khác người một chút.”

Thịnh Chiêm Liệt ôm lấy bả vai Ân Mặc: “Cậu nhìn xem Ân tổng nhà chúng ta, cũng là người đàn ông được xưng là hoàng đế thứ hai trong giới kinh doanh cùng với Thẩm Hành Chu, có cách xử lý đặc biệt không?”

“Không có cách giải tỏa áp lực quần chúng giống như chúng ta.”

Bùi Tự ngồi bên cạnh cười nhạo một tiếng: “Cậu cũng thật sự biết cách dát vàng lên mặt đó.”

“Phương thức giải tỏa áp lực của Ân tổng chúng ta còn chưa đủ đặc biệt khác người sao?”

Thịnh Chiêm Liệt với anh ta kẻ xướng người hoạ: “Vậy cậu nói xem, phương pháp giải tỏa áp lực của Ân tổng chúng ta là gì?”

Bùi Tự nhấp một ngụm rượu: “Đương nhiên là theo đuổi vợ rồi!”

“Trong vòng này của chúng ta có ai giống như Ân tổng.”

Ân Mặc nhàn nhạt ngước mắt lên liếc mắt nhìn anh ta một cái.

Không nói gì.

Nhưng là cũng đủ làm cho Bùi Tự cảm nhận được sự nguy hiểm.

Anh ta xem miệng của giống như một khóa kéo: “Tôi câm miệng.”

Trong lúc nói đùa.

Người anh em bên cạnh lấy điện thoại di động ra tìm kiếm chương trình giải trí Thẩm Hành Chu tham gia, Bùi Tự lười biếng nhìn sang: “Tôi còn chưa biết Thẩm Hành Chu trông như thế nào đây.”

“Nghe nói còn đẹp trai hơn cả anh Mặc của chúng ta.”

“Cái này thì tôi không đồng ý.”

Thịnh Chiêm Liệt nhìn qua, anh ta bật cười: “Bàn về diện mạo là những đường nét trên khuôn mặt của anh Mặc lại càng tinh xảo thâm thúy, càng sắc bén hơn một chút, nhưng mà…… Thẩm Hành Chu lại càng phù hợp thẩm mỹ của đại chúng hơn, là kiểu quý công tử có khí chất ôn nhuận như ngọc mà con gái thích nhất.”

Bùi Tự nhìn người đàn ông trong ảnh.

Tặc lưỡi một tiếng.

Thật đúng là như vậy.

Ân Mặc lại không cảm thấy hứng thú với đề tài này một chút nào.

Cho đến khi…..

Thịnh Chiêm Liệt bỗng nhiên rút lấy điện thoại di động của tên phú nhị đại kia sang: “Đợi đã, cái này không phải là vợ của anh Mặc sao?”

Người đàn ông với vẻ mặt vốn dĩ luôn thờ ơ rốt cuộc cũng ngước mắt lên.

“Cô ấy xảy ra chuyện gì?”

Thịnh Chiêm Liệt đưa điện thoại di động đến dưới mắt Ân Mặc: “Vợ của anh đội nón xanh cho anh rồi, kích thích không, bất ngờ không.”

Đôi mắt đen nhánh như mực của Ân Mặc hơi hơi nhíu lại.

Nhìn về phía ảnh chụp trong tay anh ta.

Trên ảnh chụp, thiếu nữ tết tóc lệch một bên kiểu Pháp, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng, ngập tràn hơi thở thanh xuân, đang đối diện với người đàn ông chân dài, ngoại hình thanh tao như vẽ, khóe môi còn mang theo ý cười vừa nhàn nhạt vừa ngọt ngào.

Cười tươi như vậy, Ân Mặc cũng chỉ mới có thể nhìn thấy trên mặt Phó Ấu Sanh vào sáu năm trước.

Sau đó càng ngày cô càng ít cười hơn.

Bây giờ thế mà lại mỉm cười ngọt ngào như thế với một người đàn ông xa lạ.

Ân Mặc nhìn nụ cười của thiếu nữ trong ảnh.

“Anh Mặc, anh nhẹ tay một chút đi, đứng bóp nát điện thoại di động mới của tôi!” Phú nhị đại kinh hồn bạt vía nhìn cái máy nhỏ yếu ớt của mình.

Ân Mặc mặt không cảm xúc buông điện thoại di động ra.

Thịnh Chiêm Liệt: “Anh Mặc, anh không sao chứ?”

“Uống rượu uống rượu, không có chuyện gì mà một ly rượu không giải quyết được, nếu như không giải quyết được, vậy thì lại thêm một ly nữa!”

Ân Mặc không uống rượu.

Đứng dậy từ trên ghế sô pha, mặc áo khoác âu phục vào, một tay cài cúc áo lại.

Đôi môi mỏng nhuộm ý cười: “Tôi thì có thể có chuyện gì.”