Nhỏ Khờ! Người Tôi Yêu Là Em

Chương 17




Và kết quả cuối cùng chính là nó thắng và hắn thua. Hắn đành ngậm ngùi đi trả tiền, mặc dù số tiền chả đáng là bao, chỉ vài triệu thôi, nhưng làm hắn tức lộn ruột. Hai anh nó thì hả hê vì trước giờ toàn là họ thua nay lại có người trả thế. Ăn uống xong xuôi, bọn họ ngồi nghỉ một chút thì cũng đã gần bốn giờ. Nó lên tiếng:

- Hai với ba về trước nhé, hôm nay chơi tới đây thôi, em và thiếu chủ còn có việc.

- Vậy được, hai anh về trước em lo giữ sức khỏe. Chào thiếu chủ.

- Um tạm biệt anh có gì em sẽ liên lạc nha

- Ừ.

Thế là hai anh nó ra về. Khuôn mặt có vẻ tiếc nuối nhưng thiệt ra là muốn nhảy tưng tưng, trốn việc cả ngày nay để đi theo nó, hôm nay được nó cấp lệnh về sớm quả là một kỳ tích. Mà dù sao nó cũng là người có trách nhiệm chắc hôm nay lại giao bài tập cho thiếu chủ rồi. nhìn mặt thiếu chủ ngơ ngác là biết chắc bài tập bất ngờ. Nhưng mà họ không có phận sự nên miễn xen vào, chỉ biết cầu may cho thiếu chủ thôi. Còn nói về thiếu chủ chuẩn bị đáng thương kia thì

- Nè tôi với em có việc gì vậy?

- Đi theo đi rồi biết.

Thế là nó dẫn hắn đi. Chả biết từ đâu mà trước cổng công viên đậu một chiếc Ferrari màu đen bóng. Từ trong xe một người thanh niên bước ra đi lại phía nó. Nó thì bình thản kêu hắn rồi đi vào trong xe. Hắn cũng đi theo, trong đầu hiện ra một lô chấm hỏi. Người đàn ông kia lái xe đến trung tâm thành phố, dừng lại ở một lô đất trống. Anh ta bước xuống xe và mở cửa cho nó và hắn. Nó bước xuống xe, dáng vẻ khoan thai, hắn cũng theo đó mà xuống. Nhìn bãi đất trống rộng rãi, địa hình nhìn có vẻ khá tốt nhưng theo hắn biết thì đây là bãi đất trống mà trước giờ không ai thèm để tâm đến.

- Em đưa tôi đến đây làm gì?

- Đây là quà cho anh đó. Thế nào?

- Cho tôi? để làm gì? Mà tôi nhớ mảnh đất này có ai thèm ngó tới đâu, sao em lại mua nó?

- Haha là vì những người đó không có mắt. Mảnh đất này tôi mua nó tặng cho anh đương nhiên là để anh mở trụ sở cho công ty của anh rồi, chả lẽ mua để cho anh làm thêm một cái nhà.

- Vậy cám...ơn...em.

Nó chẳng buồn nhìn khuôn mặt đang đỏ lên của hắn, một tay đưa ra, người đàn ông kia hiểu ý liền đưa cho nó một sấp hồ sơ. Nó lật xem một chút rồi đưa cho hắn. Hắn hơi khó hiểu xen lẫn một chút bực vì trước giờ hắn có cảm ơn ai đâu, lần này như vậy mà nó còn chả thèm để í cơ.

- Đây là hồ sơ về miếng đất này, tôi có nghe ba Vân nói anh biết thiết kế vậy tự thiết kế trụ sở cho riêng mình đi.

- A ừ. Dược rồi.

- D(i thôi.

Nó nhìn lại miếng đất đó một lần nữa rồi bước đi, một tay đưa ra lấy chiếc chìa khóa xe do người đàn ông kia đưa. Hắn đi theo nó ra xe. Vào xe, hắn thấy khuôn mặt nó thay đổi khác ban nãy.

- Nè nè, anh thấy miếng đất đó sao.

- Cũng được

- Tôi chọn cho anh mà, dự trù trong vòng một, hai năm nữa thì miếng đất đó sẽ quy hoạch, giá cả của miếng đất này cũng tăng lên, đây là miếng đất khá đắt địa, rất thuận lợi cho công ty sau này.

- Sao em biết?

- Haha kinh nghiệm thôi.

- Giờ đi đâu?

- Đi đi rồi biết, có thưởng thì phải có cái gì đó xứng đáng cho phần thưởng đó chứ.

- Gì?

- Yên tâm thực hành lại một số bài tôi đã giảng cho anh thôi.

@Pé_cá cám ơn bạn ủng hộ truyện nha chương này tặng cho bạn á bạn tiếp sức cho Mi viết một mạch luôn.