Nhờ Tài Đoán Mệnh, Tôi Nổi Tiếng Ở Tinh Tế

Chương 12: 12: Nhà Hàng Phỉ Tư





"Cô chuẩn bị xong chưa?" Năm phút trước giờ hẹn, Tần Mộc đã đến tìm Vân Mạt rồi, chỉ vì không muốn bỏ lỡ cái gọi là giờ lành.
"Đây là huyền phù của anh à? Đã sửa xong rồi cơ á?"
Vân Mạt cảm thấy cực kỳ tò mò với huyền phù, thân xe màu xanh lam, đường cong thân xe uyển chuyển, động cơ được sử dụng nguồn năng lượng cấp ba, nguyên lý hoạt động na ná như nguyên lý từ trường bay (maglev) (1), tùy vào điểm đến của hành trình mà bay trên đường nam châm tương ứng.
"Ừ." Nhìn phản ứng của Vân Mạt, Tần Mộc cảm thấy có chút hưởng thụ.
Anh ta là người yêu xe, hơn phân nửa tiền lương đều dùng để nuôi cái xe này: "Đây là sản phẩm mới nhất dòng huyền phù của hãng Mercedes, đừng thấy bề ngoài của nó bình thường, nhưng tính năng đảm bảo đè bẹp các đối thủ cùng ngành."
Vân Mạt thờ ơ bĩu môi, đây không phải là tâm tư của chủ nhân Phaeton à? Bề ngoài thì sản xuất đơn giản giống hãng Maggaton, nhưng thực chất, trong lòng lại ước gì có người khác khen ông ta, à không, khen xe của ông ta.
"Tút..."
Lúc Tần Mộc mở cửa xe ra, miệng Vân Mạt không tự chủ được mà há hốc ra, sự ngạc nhiên từ tận đáy lòng không thể che giấy được, cô thốt lên: "Oa!"
Cửa xe được thiết kế theo dạng cánh bướm, cô cùng đẹp đẽ và mê người.
"A, hóa ra cửa mở thế này."
Quen biết Vân Mạt một thời gian rồi, chỉ có lúc này đây, Tần Mộc cảm thấy cô bé này cũng không quá đáng ghét như thế.
"Tôi có thể lái thử không?" Vân Mạt nhìn anh ta bằng đôi mắt chờ mong, hỏi.
"Cô có bằng lái chưa?" Tần Mộc hỏi.
"Rồi!"
Nguyên chủ cũng biết lái huyền phù, nhưng đây là lần đầu tiên Vân Mạt tiếp xúc với nó nên có chút hưng phấn.
"Vậy thì được."
Đối diện với ánh mắt mong chờ của Vân Mạt, lòng tự trọng của Tần Mộc được thỏa mãn.
Điều này khiến cho anh ta đưa ra một quyết định khiến anh ta hối hận nhất từ lúc chào đời đến nay - đó là nhường ghế lái cho Vân Mạt...
Vân Mạt cẩn thận nhớ lại một chút kiến thức của nguyên chủ, rồi nhanh chóng làm quen với hệ thống điều khiển trong xe.
Sau đó, cô giẫm lên chân ga, chiếc huyền phù màu xanh lam bay lên.
"A, a, hóa ra là vậy." Vân Mạt dựa theo điều hướng hành trình để kết nối với làn đường.
Ôi, cái cảm giác này tuyệt vời quá đi mất.
"Điều hướng đã được cài đặt rồi, cô có thể thử điều khiển bằng tay trước xem sao.


Nếu cảm thấy không ổn thì chuyển sang chế độ lái tự động." Tần Mộc nói.
Làn đường này không có nhiều xe cộ lắm, chỉ có hai ba chiếc.

Mà con gái lái xe luôn cẩn thận, chắc không có vấn đề gì lớn đâu.
Nhưng anh ta lại không ngờ rằng, đây là lần đầu tiên Vân Mạt lái huyền phù, chiếc xe xiêu xiêu vẹo vẹo thì không nói, chân ga còn đạp tới mức tối đa.

Ngay cả chỗ cua cũng không thèm giảm tốc mà phi đi như bay.
Tần Mộc ngồi ở vị trí phó lái, khẩn trương đến độ lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, bàn tay nắm chặt dây an toàn, mặt trắng bệch dọa người.
"Ôi chao, cô bé này, coi như anh đây van xin cô, cô chuyển sang chế độ lái tự động được không?"
"Xem chút tiền đồ này của anh đi, tôi đang chạy rất ổn định đấy thôi." Vân Mạt vừa nói, vừa hạ cửa sổ bên tay trái xuống.
Ôi chao, cô thích cảm giác này chết đi được, bao nhiêu năm rồi cô chưa được lái xe một cách tự do tự tại thế này đâu.
Tần Mộc liên tục xem điều hướng hành trình, cầu mong đoạn đường này mau chóng kết thúc.

Lần sau, cho dù người này nói gì đi nữa, anh ta cũng sẽ tuyệt đối không cho cô đụng vào xe anh ta.
"Kít..." Đèn giao thông phía trước chuyển sang màu đỏ, Vân Mạt phanh gấp lại khiến bánh xe ma sát với mặt đường vang lên một tiếng kít chói tai, nhưng cuối cùng xe cũng kịp dừng lại trước gờ giảm tốc, đỗ bên cạnh một chiếc xe màu đỏ.
Ngồi ở ghế lái chiếc xe màu đỏ kia là một người đàn ông trung niên, ông ta hạ cửa sổ xe xuống, giơ ngón giữa với Vân Mạt.
"Không có việc gì, đừng nóng, đừng nóng, đừng để ý đến ông ta."
Tần Mộc vội vàng an ủi, nghìn vạn lần cầu mong cô bé này đừng tức giận, nếu lỡ giận hỏng đầu lấy xe anh ta đâm chiếc xe kia, vậy anh ta biết phải chui vào chỗ nào để khóc đây.
"Đồ ngu xuẩn.

Mẹ cô không dạy cô nhìn đường à?" Người đàn ông thấy cô không phản ứng, cái miệng gào to lên chửi, để lộ hàm răng vàng khè.
Vân Mạt không thèm nói chuyện, chỉ lấy bình nước cô mang theo uống từng ngụm từng ngụm một.
Tần Mộc thở phào nhẹ nhõm, lòng thầm nghĩ cô gái này vẫn còn cứu chữa được, ít nhất vẫn biết mình đuối lý nên nhịn nhục.

Nhưng mà, anh ta vừa thở phào chưa được bao lâu, thì đèn xanh đã sáng lên.


Ngay cả nhìn Vân Mạt cũng không thèm nhìn, chỉ giẫm mạnh lên chân ga.

Trước khi xe lao vụt đi, cô đã kịp thời vươn tay trái ra khỏi cửa sổ, hất thẳng một cốc nước vào mặt người đàn ông.
"Con mẹ mày." Người đàn ông trung niên ấn còi, muốn đuổi theo.
Nhưng mà, phía sau đuôi xe của chiếc huyền phù màu lam đang treo lơ lửng chợt xuất hiện hai đốm lửa, huyền phù lao nhanh hơn.

Phần đuôi xe lắc lư một chút, bỗng đầu xe bẻ ngoặt một góc 90 độ, chiếc huyền phù đã rẽ sang đoạn đường cao tốc bên cạnh.
Chỉ trong nháy mắt ấy, người đàn ông trung niên không đuổi kịp, ngay cả cái đuôi xe cũng không thấy đâu nữa.
"A Mộc, tôi vừa nhìn thấy xe của cậu? Cậu học được kỹ năng lái xe thần thánh như thế từ bao giờ vậy? Cái chiêu "lái theo chiều gió" kia làm thế nào vậy?" Bộ đàm của Tần Mộc liên tục phát ra tiếng thông báo, hình như là người quen của anh ta gửi tin nhắn đến.
"A Mộc, lúc nào cậu bớt chút thời gian dạy tôi nhé?"
Tần Mộc vẫn không thèm trả lời, Tôn Hướng Minh đang chạy xe ở làn bên cạnh tò mò đến độ cả người ngứa ngáy, chỉ tiếc không thể đuổi kịp để hỏi bí kíp.
Rất nhanh đã đến bãi đỗ xe của nhà hàng Phỉ Tư, người máy chỉ huy chỉ thấy một chiếc huyền phù màu xanh lam lao đến với tộc độ cực kỳ nhanh.

Lúc dừng xe, thân xe dường như vẫn còn đang rung động.
Sau khi đỗ xe xong, Vân Mạt nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi ghế lái.
"Ra thôi." Vân Mạt gõ cửa sổ ghế phó lái, vẻ mặt không che giấu được sự vui sướng.
Cửa xe bị đẩy mạnh ra, hai chân Tần Mộc run rẩy, người lảo đảo vọt tới thùng rác bên cạnh, tay phải đè lồng ngực, há hốc miệng nôn ra.
Vân Mạt: "..."
- -----
"Bác sĩ Tần, đây là người anh muốn bảo đảm à?" Đôi mắt giám đốc Ôn lóe lên, hỏi một cách lịch sự.
Nhà hàng Phỉ Tư là nhà hàng năm sao có tiếng, nổi tiếng với những món ăn ngon.
Ông chủ nhà hàng ủng hộ sự tự nhiên, thế nên, đây là nhà hàng duy nhất trên hành tinh Trung Ương, chấp nhận dùng chi phí cao để dùng nhân công thay thế cho người máy phục vụ.

Nhưng cũng vì điểm đặc biệt này, nên đám khách hàng mới đổ xô tìm đến.
"Chính là cô ấy, lần trước tôi đã nói rõ tình huống của cô ấy với ông rồi." Sắc mặt Tần Mộc vẫn hơi trắng nhợt.
"Cô tên là Vân Mạt đúng không? Cô có sở trường gì?" Giám đốc Ôn quan sát Vân Mạt từ trên xuống dưới, trong lòng thầm đánh giá và cho điểm.
Nguyên quán: Lam Tinh=> Kém.
Giới tính: nữ => Bình thường.
Tuổi tác: quá nhỏ => Kém.
Yêu cầu tiền lương: hợp lý => Bình thường.
Kinh nghiệm làm việc: không => Kém.
Người đảm bảo: đáng tin cậy => Xuất sắc.
"Tôi có trù nghệ cao siêu." Vân Mạt nhìn thấy sự ghét bỏ trong mắt ông ta thì nghĩ thầm: e là không dễ được nhận vào làm, vì vậy, cô thổi phồng bản thân lên.
Giám đốc Ôn: "..."
"Cô có biết chúng tôi tuyển nhân viên ở vị trí nào không?"
Tần Mộc nâng tay đỡ trán.
Vân Mạt: "Không phải là làm việc ở phòng bếp à?"
Giám đốc Ôn kiềm chế cảm giác muốn tiễn cô đi ngay lập tức: "Đúng là làm việc ở phòng bếp, nhưng không phải bếp chính, mà là phụ bếp."
Vân Mạt cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Chỗ Tinh Tế này khắp nơi đều là người máy, còn cần dùng sức người đi hái rau rửa rau nữa à?
"Ồ, sức lực của tôi rất lớn, tôi cũng có thể làm phụ bếp." Vân Mạt nói thuận theo ông ta, cô không muốn về bệnh viện chịu sự quấy rối của người máy y tế nữa đâu.
"Giám đốc Ôn, ông giúp đỡ chút đi? Cô bé này cũng không dễ dàng gì." Tần Mộc nhỏ giọng thương lượng: "Nếu trong thời gian thử việc thấy cô bé không phù hợp, ông lại tìm người khác.

Vậy có được không?"
Giám đốc Ôn nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay, sắp tới giờ dùng cơm tối rồi.

Hôm nay cho bác sĩ chút mặt mũi, tương lai chắc chắn sẽ có lợi với ông ta.
"Vậy được rồi, cô đi theo tôi." Giám đốc Ôn vừa nói vừa dẫn cô đến phòng bếp.
"Bên này là rau dưa mới được đưa đến, bên kia là đồ ăn cần chế biến, chỗ kia là bát đũa mà khách khứa ăn xong, chút nữa cô dọn dẹp một chút rồi để người máy rửa..."
Nội tâm Vân Mạt run lên, cuộc đời này có hai chuyện mà cô chán ghét nhất: một là rửa rau, hai là rửa bát.


Thôi quên đi, trời giao trọng trách cho người tài...
Tần Mộc sắp xếp cho cô xong, điền thêm thông tin liên hệ rồi mới xoay người rời đi.
Trước khi đi, anh ta không nhịn được mà hỏi một câu: "Nếu cô nguyện ý tính một quẻ cho bạn của tôi, không phải dễ dàng kiếm được tiền rồi ư?"
Vân Mạt nghiêm túc nhìn anh ta: "Tôi đã nói rồi, chỉ tính cho người hữu duyên.

Đây không phải là tôi nói bừa đâu."
"Vì sao cô lại biết mình không có duyên với cậu ta?" Tần Mộc khó hiểu.
"Sau khi anh quay về, thân mang hồng quang, là biểu hiện của việc vừa gặp quý nhân.

Trước mắt, vận khí của người này cực kỳ tốt, không cần tôi trợ giúp.

Đoán mệnh là thăm dò thiên cơ, ảnh hưởng đến phúc vận, không thể đoán một cách tùy ý được."
"Vậy cứ coi như là kết giao bạn bè bình thường, vẫn không được ư?" Tần Mộc vẫn không hết hy vọng.
"Có duyên sẽ gặp."
"Nếu, tôi nói là nếu, thật sự có người cần cô giúp đỡ thì sao?" Tần Mộc hỏi.
"Mấy chuyện tích góp công đức như thế này, bình thường tôi sẽ không từ chối.

Anh có thể cho người đó phương thức liên hệ của tôi." Vân Mạt khoát tay rồi đi vào phòng bếp.
Tần Mộc đứng sững tại chỗ, cảm thấy không thể lý giải được cảnh giới tinh thần của cao nhân.
Trước đó, là ai vì 80 tinh tệ mà dây dưa với anh ta nửa ngày trời, bây giờ lại nói cái gì mà tùy duyên? Còn tích góp công đức?
Tần Mộc không biết rằng, Vân Mạt ở bên kia vừa xoay người thì đã lẩm bẩm một cách tiếc nuối: "Vân Mạt, ngũ hành Mộc quá vượng, thiếu Kim.

Thiên can chủ Mộc, cần Hỏa tương trợ, kị Thổ.

Vương Minh Đào, ngũ hành mệnh Thổ quá vượng, thiếu Hỏa, kỵ Mộc..."
"Ôi, bát tự không hợp, đáng tiếc phải bỏ lỡ một đại tài chủ...".