Nhóc Hãy Đợi Anh

Chương 40




Hiểu Hân cả tuần nay đều dành thời gian sau giờ đi làm để đưa Vũ Thanh luyện tập các môn thể thao mạo hiểm như leo núi địa hình trong nhà, còn thứ Bảy và Chủ nhật sẽ để thực hành nhảy bungee.

Vũ Thanh khi nghe Hiểu Hân vạch ra kế hoạch thì cũng phải cân nhắc kỹ mới dám thực hiện. Hiểu Hân cũng khuyên anh nên tập luyện vài lần rồi mới làm thật, vì Hiểu Hân sợ anh ngất ra đấy thì sẽ hỏng hết kế hoạch trọng đại.

Trong kế hoạch này Hiểu Hân cũng phải nhờ đến sự giúp đỡ của Mai Phương. Mai Phương sẽ có nhiệm vụ lôi kéo, đánh lạc hướng Ngọc Trúc đi chơi trong những ngày Vũ Thanh mất hút. Thời gian đi làm và thời gian tập luyện kín đặc đã chiếm trọn hết sức lực của Vũ Thanh và Hiểu Hân.

Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã đến thứ bảy, Vũ Thanh phải thực sự bước lên cầu nhảy.

Vũ Thanh đeo đai bảo hiểm lên người, chân run bần bật. Anh quỳ xụp xuống sàn, hé mắt nhìn xuống cảnh vật sâu hun hút phía dưới mà chóng hết cả mặt. Anh chóng mặt ôm đầu, trong cổ hỏng có cảm giác buồn nôn khó tả. Vũ Thanh nhìn vẻ thản nhiên của Hiểu Hân mà khâm khục.

“Nhắm mắt nhảy đại đi. Em đảm bảo phê luôn”. Hiểu Hân giục

Vũ Thanh từ từ ngồi dậy, tay vẫn bám chặt vào lan can, mắt nhắm tịt lại

“Anh chịu thôi!” Vũ Thanh run rẩy trả lời.

“Anh nhanh đi mà, phía sau còn có nhiều người chờ nhảy lắm”. Hiểu Hân chỉ tay về phía sau nơi có rất nhiều người đang đợi được nhảy. Hiểu Hân bước đến cạnh Vũ Thanh, cô chấn an tinh thần cho anh.

“Nỗi sợ hãi của anh lúc này cũng giống như nỗi sợ hãi của chị Ngọc Trúc. Chị em cũng đang đứng ở điểm cuối cùng rồi, nhưng không có dũng khí để nhảy tiếp. Cái cản trở hai người chính là nỗi sợ hãi. Bây giờ anh hãy chứng minh cho chị em thấy anh có thể vượt qua được bản thân, làm chỗ dựa vững chãi nhất cho chị ấy đi”

Vũ Thanh hiểu những gì Hiểu Hân nói, nhưng nỗi sợ trong anh quá lớn, nó khiến chân tay anh nhũn ra. Anh cắn chặt môi, từ từ đứng dậy, bàn tay nắm chặt đến nỗi các khớp trắng lên. Vũ Thanh mắt vẫn nhắm tịt không dám mở ra, anh ngả về phía trước sau đó hét lên nhún người nhảy xuống.

“A…a..a.a!” Tiếng hét của Vũ Thanh vang lên.

Hiểu Hân vỗ tay nhảy cẫng lên khi thấy Vũ Thanh nhảy. Ngay sau đó một tràng pháo tay cổ vũ của những người đợi phía sau.

Hiểu Hân ôm lan can ngó xuống xem Vũ Thanh đã xuống an toàn chưa thì cô mới bắt đầu lượt nhảy của mình.

Khi Hiểu Hân được các nhân viên kỹ thuật hạ dây từ từ cho tiếp đất thì Vũ Thanh đang được ngồi nghỉ uống nước cách đó không xa. Hiểu Hân cởi hết mũ và dây đai bảo hiểm xong liền chạy về phía Vũ Thanh.

“Cảm giác thế nào ạ?”

“Không tệ lắm, nhưng chân anh vẫn còn đang run đây”. Vũ Thanh nhìn chân mình thở dài.

“Lát nữa nhảy thêm mấy lần là quen ngay ý mà”. Hiểu Hân rủ Vũ Thanh nhảy thêm.

“Nhảy nữa á!” Vũ Thanh đau khổ nói.

“Cố lên, mai em muốn chị Ngọc Trúc thấy anh thật phong độ nhất.

Vũ Thanh đứng dậy ngước lên nhìn tòa tháp cao chót vót trước mặt trong lòng oán thán.

_o0o_

Thực ra có một chuyện Vũ Thanh đã dấu Hiểu Hân trong những ngày qua. Trước đây hai tháng Vũ Thanh đã đăng ký chương trình “Ngày hạnh phúc”. Anh muốn nhờ chương trình tạo cho Ngọc Trúc một màn cầu hôn bất ngờ, lãng mạn nhất. Nhưng do hồ sơ gửi đi khá lâu mà không thấy có phản hồi nên anh cũng quên mất. Nhưng khi Hiểu Hân đưa ra ý tưởng cho anh thì bên sản xuất chương trình cũng đồng thời gọi đến, mời anh đi phỏng vấn.

Vũ Thanh cũng được chương trình đưa ra các kịch bản để anh lựa chọn. Anh đọc các kịch bản đó nhưng không thấy thích liền nói ra ý tưởng của Hiểu Hân và nhờ họ tư vấn giúp. Vũ Thanh không ngờ bên sản xuất chương trình lại rất thích ý tưởng đó là quyết định bắt tay thực hiện. Trong các buổi tập luyện của Vũ Thanh và Hiểu Hân đều có người bên truyền hình mang theo máy quay lén ghi lại. Những hình ảnh này theo Vũ Thanh biết sẽ được biên tập và phát cho Ngọc Trúc xem trên màn hình lớn.

Để chuẩn bị cho kế hoạch này Vũ Thanh đã phải tìm cách khiến Ngọc Trúc giận dỗi. Anh cũng phải dằn lòng không liên lạc hỏi thăm Ngọc Trúc trong nhiều ngày. Vũ Thanh biết làm như vậy sẽ khiến cô buồn rất nhiều.

Đã nhiều ngày nay không được liên lạc, không được gặp Ngọc Trúc khiến Vũ Thanh buồn chán vô cùng. Những ngày đầu mới tập luyện, về nhà mệt là anh ngủ được luôn. Nhưng sau đã quen, thì thời gian còn lại anh chẳng biết làm gì đành tìm bạn bè đi nhậu cho qua buổi tối.

Buổi tối hôm nay bạn bè Vũ Thanh lại không đi nhậu, họ rủ anh đến một quán bar nổi tiếng của tỉnh A. Quán bar này không có sàn nhảy nhưng lại nổi tiếng vì có cách pha chế rượu ngon, chưa kể không gian âm nhạc ở đây là jazz nên rất đông người yêu nhạc jazz tìm đến.

“Sao đến muộn vậy?” Thanh Khương hỏi Vũ Thanh.

“Dạo này nhiều việc quá!” Vũ Thanh vặn cổ mấy cái cho bớt mỏi nói.

“Ông thì nhiều việc sao bằng Khôi Nguyên mà than, hôm nay đại gia còn đến được sớm hơn cả ông nữa đấy”. Văn Việt đưa tay chỉ về Khôi Nguyên nói.

Khôi Nguyên im lặng đưa ly rượu ra mời nhưng không nói.

“Nói chung ý cậu muốn tôi bị phạt rượu chứ gì. Ok! Hôm nay tôi chấp hết”. Vũ Thanh cầm ly rót đầy rượu vào.

“Cậu hôm nay ăn phải gì mà máu thế, lần nào đi uống, cậu cũng chỉ dám uống cầm chừng thôi”. Thanh Khương thắc mắc.

Vũ Thanh cầm chai rượu rót tiếp cho các bạn của mình rồi nói.

“Hôm nay phải tranh thủ uống thôi. Sau này có muốn đi uống cũng phải xem sắc mặt bà xã”.

“A! Cậu sắp tình nguyện vào nhà tù êm ái rồi hả?” Thanh Khương cười phá lên hỏi.

“Tôi tình nguyện rồi, chỉ chờ cô ấy gật đầu thôi”.

Vũ Thanh đang nói chuyện thì nhạc chuông điện thoại của anh vang lên, anh mang máy ra hành lang nghe cho bớt ồn.

“Alo! Tôi Vũ Thanh nghe đây”

“…”

“Vâng, chào chị!”

“…”

“Chọn ghi hình vào buổi tối sao?”

“…”

“Vâng tôi biết, tôi sẽ thu xếp. Cảm ơn chị!”

Vũ Thanh bỏ máy xuống, mở danh bạ ra gọi.

“Hiểu Hân à!”

“…”

“Anh đã nhờ người quen ượn khu vui chơi đó vào tối Chủ nhật rồi”

“…”

“Em thu xếp thời gian nhé”

“…”

“Anh sẽ đợi, em tìm cách đi nhé!”

“…”

“Ok! Không đến, không về”

Vũ Thanh gác máy, anh cũng không hề cho Hiểu Hân biết về buổi ghi hình kia, vì anh muốn tất cả phải thật sự bất ngờ.

Anh quay lại quầy bar thì bắt gặp Khôi Nguyên đi ra.

“Tớ đi vệ sinh một lát” Khôi Nguyên chỉ về phía cuối hành lang rồi đi về phía đó.

Vũ Thanh quay lại quầy bar cùng mọi người nói chuyện vui vẻ, trong lúc đó tại một nơi khác Khôi Nguyên đang vốc nước lên mặt cho tỉnh táo. Anh nhìn vào trong gương chỉ thấy khuôn mặt ảm đạm của mình.

_o0o_

“Chị! Đến đây rồi phải chơi hết mình thôi!” Mai Phương kéo tay Ngọc Trúc, ánh mắt thì hấp háy nhìn Hiểu Hân.

“Mấy đứa cứ lôi chị đến đây làm gì, muốn chơi thì tự mà đi chơi đi. Chị mày đã hơn ba mươi tuổi đầu rồi, còn chơi mấy cái trò trẻ con làm gì” Ngọc Trúc trong lòng buồn bực nói.

“Bọn em muốn chị vui thôi. Trên mặt chị viết rõ hai chữ thất tình kìa.”

Hiểu Hân nói xong thì Mai Phương cũng hùa theo phụ họa

“Đúng! Phải chơi cho vui, cho quên hết bọn đàn ông bạc bẽo đi”

“Chị mày sao phải thất tình, cái đồ đáng ghét đó không đáng”. Ngọc Trúc nói cứng.

Hiểu Hân xem đồng hồ rồi sốt ruột lôi Ngọc Trúc đi đến chỗ hẹn.

“Đi thôi, em sẽ kiếm cho chị một cái bao để chị đánh cho hả giận.

Hiểu Hân kéo tay mọi người về tòa tháp nơi đặt dây nhảy bungee. Hiểu Hân bí mật mở điện thoại sau đó nháy máy. Vài giây sau đó, không gian xung quanh tòa tháp bỗng nhiên tối đen đi vì bị cúp điện.

“Chuyện gì vậy?” Mai Phương hoảng hốt kêu lên.

Trong không gian tối om tĩnh lặng đến lạ thường, nhạc chuông điện thoại Hiểu Hân vang lên, cô bắt máy.

“Alo!”

“…”

“Vâng!”

Hiểu Hân bỏ máy xuống đưa về phía Ngọc Trúc.

“Chị nghe đi”

Ngọc Trúc khó hiểu nhận lấy đưa lên tai.

Trong giây lát, ánh đèn sáng lóa chiếu về phía họ. Phía trước mặt ba người bỗng nhiên có một màn hình chiếu lớn được bật lên.

Ngọc Trúc, Hiểu Hân và Mai Phương mắt mở lớn kinh ngạc khi thấy trên màn hình chiếu là hình ảnh của Vũ Thanh.

“Em có nhìn thấy anh không?” Tiếng của Vũ Thanh vang lên cả trong điện thoại và âm thanh từ hệ thống loa được người ta lắp đặt.

“Anh hiện giờ đang ở vị trí cao nhất của tòa tháp”

Ngọc Trúc ngước lên nhìn tòa tháp cao vời vợi. Trên đó quá cao, cô chỉ thấy có bóng đèn đang chiếu lấp loáng trên đó. Ngọc Trúc nhìn lại màn hình thì thấy Vũ Thanh đang chuẩn bị khoác lên người bộ đai bảo hiểm dùng để nhảy bungee. Cô gào lên trong điện thoại, giọng cô run lên vì sợ hãi

“Anh xuống ngay đi, anh sợ độ à”

“Anh vẫn đang sợ, anh vẫn thấy chóng mặt và buồn nôn khi đứng ở đây nhìn xuống. Nhưng anh muốn chứng minh cho em thấy, vì yêu em anh có thể vượt qua giới hạn của bản thân”.

“Anh yêu em!” Vũ Thanh thét to sau đó nhảy xuống.

Ngọc Trúc lấy tay ôm miệng bật khóc khi thấy dáng Vũ Thanh rơi xuống, ánh đèn chiếu rực từ chân tòa tháp hất lên khiến cô có thể nhìn rõ anh đang rơi như thế nào.

Mọi người trong khu vực nhìn thấy cảnh tượng này qua màn hình chiếu thì ồ lên kinh ngạc sau đó có rất nhiều tiếng vỗ tay cổ vũ vang lên.

Hiểu Hân kéo Ngọc Trúc đang đứng chôn chân tại chỗ đi về phía Vũ Thanh. Vũ Thanh đang được dây kéo cho hạ từ từ để tiếp đất.

Ngọc Trúc có thể thấy dáng Vũ Thanh có phần lảo đảo do bị choáng, nước mắt cô tuôn như mưa khi thấy anh chật vật như vậy.

Vũ Thanh lấy lại thăng bằng sau đó tiến về phía Ngọc Trúc. Có người chạy đến trao vào tay anh một bó hoa hồng. Anh lục túi quần lôi thêm một chiếc hộp nhung đỏ hình trái tim. Vũ Thanh mở nắp hộp sau đó quỳ một chân xuống, tay nâng hoa và nhẫn lên hướng Ngọc Trúc nói.

“Anh yêu em! Hãy bằng lòng lấy anh, bằng lòng làm mẹ cho những đứa con tương lai của anh nhé!”

Ngọc Trúc che miệng ngăn tiếng khóc nấc vì hạnh phúc của mình. Nước mắt cô tuôn rơi.

Ánh sáng chiếu rọi cả hai người bọn họ. Hình ảnh đẹp đẽ của họ chiếu trên màn hình lớn. Tất cả mọi người nín lặng chờ đợi câu trả lời của Ngọc Trúc.

Ngọc Trúc lau nước mắt, tay nhận lấy bó hoa nghẹn ngào nói.

“Em đồng ý! Em cũng rất yêu anh!”

Vũ Thanh sung sướng đến nỗi ngón tay run rẩy lấy chiếc nhẫn ra đeo vào ngón tay Ngọc Trúc. Anh đứng dậy hạnh phúc nhìn sâu vào mắt cô.

Mọi người xung quanh vỗ tay rào rào, có người huýt sáo. Sau đó mọi người đồng loạt hô lên.

“Hôn đi! Hôn đi..

.!”

Ngọc Trúc nghe vậy xấu hổ, vùi mặt vào vòm ngực vững chãi của Vũ Thanh.

Vũ Thanh đẩy Ngọc Trúc ra, anh nâng khuôn mặt cô lên sau đó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi hồng thắm.

Mọi người phấn khích hét lên ầm ĩ. Xung quanh Vũ Thanh và Ngọc Trúc, ai đó đã xếp dây pháo phụt hình trái tim từ bao giờ. Ánh sáng lấp lánh lóe ra càng tôn lên nụ hôn đẹp đẽ của họ vào giây phút này.

Phía xa, Hiểu Hân và Mai Phương cũng ôm vai nhau khóc mừng cho hạnh phúc của họ được viên mãn.

_o0o_

Khôi Nguyên ngồi một mình trong bar uống rượu. Anh đã uống khá nhiều, anh muốn uống để quên đi cảm giác khó chịu trong lòng, càng uống anh lại càng thấy hình ảnh cô hiện ra rõ hơn trong tâm trí của mình.

Nhạc chuông điện thoại anh reo lên, anh chẳng nhìn số mà bắt máy luôn.

“Alo!”

“…”

“Tôi đang ở bar Kingston”

“…”

“Đang ngồi một mình, mấy đứa kia bận bỏ lại mình tôi ở đây thôi”

“…”

“Có chuyện gì vui mà giờ này cậu vẫn máu đi uống thế?”

“…”

“Vậy à!” Mày Khôi Nguyên cau lại.

“…”

“Ừ! Tôi đợi”

Khôi Nguyên bỏ máy xuống, nhìn màn hình điện thoại chằm chằm.

“Mày ngốc hả Nguyên, sao mày lại nhận lời ngồi đây nghe người ta khoe khoang hạnh phúc chứ” Khôi Nguyên đưa ly rượu lên uống cạn.

Một lúc sau Vũ Thanh tới. Anh thấy Khôi Nguyên gục đầu trên bàn liền vỗ vai gọi.

“Ngồi đây lâu chưa mà lại uống say vậy?”

“Tôi chưa say”. Khôi Nguyên ngẩng đầu lên nói. Anh chống tay ngồi thẳng dậy, tay với chai rượu rót vào ly mời Vũ Thanh.

“Chúc mừng cậu sắp hết thời độc thân”.

“Cảm ơn cậu!”

Khôi Nguyên lắc ly rượu trong tay, suy nghĩ một lát rồi nói.

“Cậu phải đối xử tốt với cô ấy đấy nhé!”

“Đương nhiên, cô ấy bây giờ là người quan trọng nhất với tôi”. Vũ Thanh đưa ly ra chạm ly với Khôi Nguyên.

“Cô ấy đã từng phải chịu tổn thương tình cảm quá nhiều rồi. Cậu đừng khiến cô ấy buồn đấy”.

Vũ Thanh đang đưa ly rượu lên uống thì khựng lại, anh nhìn Khôi Nguyên khó hiểu.

“Cậu nhớ tìm cách báo hỷ cho cả mẹ cô ấy biết nhé. Cô ấy tuy miệng nói là không quan tâm đến bà ấy nữa, nhưng cô ấy vẫn luôn nhớ bà ấy lắm”. Khôi Nguyên nói ra những suy nghĩ sâu trong lòng mình.

“Cậu đang nói đến ai vậy? Cậu say rồi à?” Vũ Thanh không thể hiểu nổi, anh nghĩ Khôi Nguyên đang say mất rồi.

“Thì đang nói về vợ cậu, Hiểu Hân đó. Tôi chưa say đâu?” Khôi Nguyên nhìn thẳng Vũ Thanh khẳng định.

Vũ Thanh cười phá lên.

“Sao cậu có thể nghĩ tôi sẽ lấy Hiểu Hân chứ, cô ấy sắp làm em vợ tôi chứ không phải là vợ tôi”

“Em vợ?” Khôi Nguyên ngây ra hỏi.

“Vợ tôi là Ngọc Trúc, chị họ của Hiểu Hân. Ai cho cậu cái thông tin lệch lạc thế hả?”.

Khôi Nguyên đần mặt ra một lúc sau đó cười phá lên.

“Nhìn thấy hai người vui vẻ đưa đón nhau, tôi cứ nghĩ là hai người đang yêu nhau chứ. Mà mọi người nói cậu theo cô ấy sang tận tỉnh M cơ mà”

“Ngọc Trúc cũng ở tỉnh M, cô ấy mới về lại tỉnh A cách đâu không lâu”. Vũ Thanh giải thích.

“Thật như thế sao? Vậy mà bấy lâu nay tôi cứ đau khổ nhìn cô ấy từ xa mà không dám tiến tới”. Khôi Nguyên nhẹ lòng khi biết mình hiểu lầm.

“Cậu vẫn còn thích Hiểu Hân sao?” Vũ Thanh ngạc nhiên hỏi.

“Không phải là thích, phải là yêu mới đúng. Cô ấy luôn giữ vị trí quan trọng nhất trong tim tôi”. Khôi Nguyên chỉ vào ngực trái của mình kiên định nói.

“Uống tiếp đi! Hôm nay là ngay vui của cậu, cũng là ngày tôi thấy vui nhất trong mấy năm qua”. Khôi Nguyên vui vẻ rót rượu vào ly cho Vũ Thanh. Khôi Nguyên vui đến nỗi rót hết ly này đến ly khác. Do đã uống từ trước nên chẳng mấy chốc Khôi Nguyên đã gục hẳn.

Vũ Thanh nhìn bạn mình gục trên bàn, ánh mắt anh suy tư trong giây lát nói.

“Chuyện đó.. xin lỗi cậu! Bây giờ tôi phải làm gì để giúp cậu đây?”