Nhóc Hãy Đợi Anh

Chương 9




Sau lần cùng Vũ Thanh cho cô bé đi nhờ xe đó, mỗi lần đi qua con đường này anh lại bất giác chú ý đến bến xe buýt đông ghẹt những tà áo trắng đợi xe đến trường. Hôm nào anh được nhìn thấy bóng dáng của cô bé, là y như rằng anh cảm thấy ngày hôm đó thật đẹp. Bóng dáng của cô bé không thể nào lẫn đi được trong đám đông.

Trong khi những cô bé cậu bé tầm tuổi đó thường túm năm tụm ba cười cười nói nói. Cô bé chỉ đứng một mình nhưng vô cùng nổi bật. Khôi Nguyên thấy được sự khác biệt rõ ràng của Hiểu Hân so với các cô bé cùng trang lứa. Các cô bé thường thích nhuộm tóc, đồng phục thường sửa lại bó hết mức nhằm khoe dáng vẻ đang trổ mã của mình, chưa kể trên gương mặt cũng đã biết trang điểm sao cho trưởng thành hơn.

Hiểu Hân thì hoàn toàn trái ngược, mái tóc đen huyền xõa ngang vai dường như càng tôn lên nước da trắng mịn màng, ánh mắt cô bé luôn nhìn xuống trang sách khiến hàng mi luôn phủ xuống mơ màng. Đồng phục cô bé mặc thực đơn giản, sơ mi trắng, quần âu xanh đen đóng thùng gọn gàng. Chiếc áo sơ mi đúng chuẩn học sinh tuy rộng rãi nhưng nó khiến cô bé trông rất thanh lịch.

Hôm nay Khôi Nguyên đã cố tình đi sớm để đợi cô bé, anh đỗ xe của mình cách một quãng để không ảnh hưởng xe buýt vào bến nhưng vẫn đủ để trông thấy cô bé thật rõ ràng. Anh có lý do để đường hoàng gặp lại cô bé lần nữa, một lý do đơn giản để tiếp cận, nhưng khi đòi lại áo về rồi anh nên tìm lý do gì để tiếp tục dây dưa với cô bé đây? Mà anh cũng không muốn đòi, anh muốn cô bé giữ cái áo đấy, để cô bé mỗi khi nhìn thấy lại có thể nhớ đôi chút về anh.

Nhìn thấy Hiểu Hân lên xe, Khôi Nguyên mới yên tâm lái xe dời đi. Với tai ghe bluetooth gắn lên tai, anh thực hiện cuộc gọi.

"Này hôm nay ông dạy từ tiết thứ mấy?"

"..."

"Ok! Tôi qua luôn đây, từ sáng chưa ăn gì đói quá."

"..."

"Đừng cười, dạo này tôi là thanh niên nghiêm túc chăm tập thể thao đấy."

"..."

"Nghĩ ra món nào ngon hơn đi, mấy hôm ăn phở chán rồi"

"..."

"Ok!"

_oOo_

Khuấy ly cafe nâu, Khôi Nguyên đưa lên miệng làm một hơi rồi mới thư thái ngả ra ghế mây.

"Sao dạo này bận gì mà chiều tối muốn lôi ông đi mà khó vậy?"

Vũ Thanh lắc đầu ra điều bất đắc rĩ nói.

"Đội bóng rổ tôi phụ trách đang chuẩn bị thi vòng loại liên tỉnh, nên chiều nào tôi cũng phải bỏ ra mấy tiếng cùng chúng nó. Tối về lại lo chấm bài, soạn giáo án đến bù cả đầu. Lúc đi ngủ chân tay thì rã rời, đầu thì vẫn còn mòng mòng đau."

"Bóng rổ hả? Ở bên kia tôi vẫn chơi suốt cùng mấy thằng trong ký túc. Mới về hơn tháng không kiếm được chỗ chơi nên đang ngứa ngáy đây."

Nghe Khôi Nguyên nói, Vũ Thanh như kiếm được cứu tinh vội mừng rỡ kêu lên.

"Tốt quá rồi, ông giúp tôi luyện tập cùng bọn nhóc đi. Sắp thi học kỳ rồi nên tôi bận lắm. Đang lo không biết phân thân thế nào cho hợp lý. Cô bé Hiểu Hân mới làm quản lý đội, chưa có kinh nghiệm nên tôi cũng lo."

"Hiểu Hân?"

Làm ra vẻ lơ đãng, Khôi Nguyên hỏi.

"À! Là cái cô bé hôm tôi bảo cậu cho đi nhờ đó" Vũ Thanh thật thà giải thích.

Biểu cảm khuôn mặt Khôi Nguyên vờ như ngẫm nghĩ để nhớ ra. Nhưng trong lòng anh biết có muôn hoa như đang nở. "Nhóc, anh đang đến đây!"