Nhóc Lười, Tôi Yêu Em

Chương 36




Có những nỗi buồn chẳng thể viết thành tên, có những nỗi nhớ chẳng thể nói thành lời

Là yêu hay đơn giản chỉ là thích, cũng chẳng cần phải giải thích, để ngày nhớ đêm mong giấc chẳng thành.

Yêu một lần hận một đời,trái tim nát tan,sợ hãi,bấtlực…

Ai đến ai đi, ai sẽ đợi chờ,lời hứa vẫn còn đó, mà người nay đã rời xa đi về nơi cuối chân trời.

Còn chi nữa đâu, ngoài một mảnh tình đẹp như mơ trong dĩ vãng…

Sáng hôm sau Hoạ Mi tới lớp với đôi mắt gấu trúc, cơ thể mệt mỏi rã rời. Vừa tới lớp nhỏ đã lăn vội ra bàn đánh một giấc, đang ngủ ngon mơ một giấc mộng đẹp thì bị Thuỷ Tiên ngồi bên cạnh véo một cái rõ đau vào đùi gọi dậy.

-Mày làm cái trò gì thế? – Hoạ Mi đau khổ nhăn nhó.

-Thầy vào rồi kìa? – Thuỷ Tiên thì thầm.

-Thầy vào cứ vào, liên quan quái gì đến tao. – Hoạ Mi mắt mơ màng, giọng ngái ngủ nói.

-Mày … - Thuỷ Tiên chưa kịp nói xong Hoạ Mi đã gục đầu xuống mặt bàn ngủ tiếp.

Thầy Quân dậy hoá học là người cực kỳ khó tính và rất nghiêm khắc, tuổi đã ngoài 40, thầy rất ghét học sinh nào ngủ trong giờ của mình. Mở miệng nói chuyện thầy cho đứng góc lớp cả tiết luôn, làm bài kiểm tra thì đề không những đã khó mà thầy còn coi rất chặt.

Thầy ít khi ngồi ở trên ghế giáo viên làm việc riêng, mà toàn lượn từ đầu lớp đến cuối lớp suốt cả tiết, mà phải công nhận mắt thấy tinh hơn cả mắt cú vọ. Rõ ràng đã rất cẩn thận mắt trước mắt sau, nhìn kỹ từ trái sang phải, trên bục giảng lẫn cuối lớp. Thế quái nào vừa giở sách ra là thấy nhắc đến tên liền, khiến nạn nhân giật mình ngơ ngác không kịp cả giấu tang vật.

Có cậu học trò rất thông minh liền giở quỷ kế viết nội dung bài kiểm tra lên mặt bàn, sau đó để giấy kiểm tra lên lựa lúc thầy không để ý thì chép… Ai dè ma cao một thước, phật cao một trượng, thầy đã đứng từ xa mỉm cười, nhắc đến tên mình một cách rất trìu mến. Có bé lấy bì kiểm tra ra để làm vật kê giấy kiểm tra, nhưng bên trong thì chứa tài liệu để copy. Vẫn bị thấy phát hiện ra như thường…Thế mới sợ chứ@@

Khi bị bắt tại trận, Thầy liền cầm chiếc bút bi đỏ bảo một câu rất nhẹ nhàng “Đưa thầy bài kiểm tra nào”, nạn nhận tay run run đưa bài kiểm tra cho thầy, thầy liền cầm bút chấm phát cho bài điểm 0 ngay tức khắc, miễn giải thích. Đã vậy còn mỉm cười gian, nói một câu hết sức lưu manh khiến người ta tức hộc cả máu “Sướng nhé, được 10 ngược thế này đem về khoe bố mẹ chắc được ăn bữa cháo lươn ngon và bổ dưỡng lắm đây. Hi hi”…

Thầy từng nói chỉ cần nhìn quá ánh mắt, nét mặt, tư thế… của học sinh trong giờ làm bài kiểm tra là thầy đã biết ai chuẩn bị có hành vi gian lận, ai chăm chỉ học bài. Thế nên đừng có mà định giở trò gian lận hòng qua mắt thầy, vải màn che mắt thánh ư – Còn khuya nhé! . Cả lớp nghe thầy nói xong, mặt mũi ai nấy đều tái mét, xanh lét như tàu lá chuối. Nuốt ngụm khí lạnh thầm nhủ “Thầy ơi, cho em hỏi một câu thôi, thầy có phải là người không thế?”. @_@

Mọi hôm đến đến tiết của thầy Hoạ Mi dù có bướng bỉnh, nghịch nghợm đến đâu đi chăng nữa cũng rất nghiêm túc trong giờ học của thầy. Vậy mà hôm nay do đêm qua ngủ muộn, sáng lại phải dậy sớm nên nhỏ đã quên mất tình hình nguy hiểm sắp diễn ra của mình vẫn an tâm ngủ ngon lành, dẫu trời có sập nhỏ cũng chả quan tâm…

Thầy bước vào lớp đang giảng bài trên bục thì chợt nhìn thấy phía dưới lớp hình như có một người đang nằm bò ra bàn ngủ rất ngon lành thì phải? Nhìn kỹ không phải là Hoạ Mi nghịch nghợm, giỏi “chém gió” trong lớp mấy lần bị ghi sổ đầu bài với đứng góc lớp đó sao. Thầy không tiếp tục giảng bài nữa mà lặng lẽ đi xuống chỗ Hoạ Mi đang ngủ, cả lớp nhìn theo ánh mắt thầy không ai bảo ai cùng hít lấy một ngụm khí lạnh. Không biết lần này thầy sẽ trừng phạt Hoạ Mi thế nào?

-Hoạ Mi mau tỉnh dậy đi thầy đang xuống chỗ mày rồi kìa? – Thuỷ Tiên sắc mặt lo lắng vội lay người Hoạ Mi gọi dậy

-Hả? – Như chợt nhớ ra điều gì, nhỏ giật mình mở bừng mắt nhìn xung quanh thì đã thấy thầy Quân đứng bên cạnh mình lúc nào, mặt lạnh tanh, không chút cảm xúc khiến nhỏ càng thêm sợ hãi.

-Hoạ Mi ngoài các tính chất dễ nhận thấy như vẻ ngoài sáng bóng, dễ dát mỏng, chia nhỏ, dẫn nhiệt tốt, điện tốt. Em nói cho thầy biết vàng còn thiếu tính chất hoá học nào nữa. – Thầy Quân nhìn nhỏ mỉm cười trìu mến hỏi.

-Dạ? – Hoạ Mi ngơ ngác, nhìn xung quanh để cầu cứu, nhưng tất cả đều nhìn nhỏ bằng ánh mắt thương cảm. Chẳng ai muốn chịu phạt đâu, nên có cho tiền cũng chả ai dám nhắc bài nhỏ. Hic

-Em thưa cô…

-Ak quên, em thưa thầy…còn tính chất dễ bay hơi nữa ạ? – Cúi đầu nghĩ một hồi, nhỏ liền ngẩng mặt trả lời.

-Tại sao? – Thầy nhìn nhỏ bằng ánh mắt kinh ngạc

-Dạ, thầy không tin thầy thử đem một thỏi vàng ngoài đường xem, chớp mắt bốc hơi ngay lập tức không? – Hoạ Mi tự tin trả lời…

-… Cả lớp bỗng “oh” lên, rồi ôm bụng cười đến đau cả ruột. Còn thầy Quân thì bật cười ra nước mắt, quả là một cô học trò thú vị.

Thấy cả lớp cười ngặt nghẽo, Hoạ Mi đoán chắc mình nói sai, đỏ bừng mặt, cúi đầu nhìn xuống dưới chân ước gì có một cái lỗ lẻ để nhỏ chui xuống đó thì tốt quá. Hic.

-Thôi coi như em đã có công giúp mọi người giải toả căng thẳng, đem tiếng cười đến cho mọi người. Nên lần này tôi tạm tha cho em, nếu lần sau còn dám ngủ gật trong giờ của tôi thì đừng trách. Buổi học sau tôi sẽ kiểm tra miệng xem em học hành như thế nào? Còn dám nói nhăng nói cuội như hôm nay thì chấp nhận điểm kém nhé!

Thầy Quân rất tâm lý, mỉm cười nói rất nhẹ nhàng nhưng cũng rất nghiêm túc, khiến ai nấy đều phải nể phục.

-Dạ. – Hoạ Mi vui sướng nói to.

Đợi thầy Quân trở lại công việc giảng bài bình thường của mình, Thuỷ Tiên mới nhìn sang Hoạ Mi thì thầm.

-Trời ạ, mày khiến tao sợ suýt đứng tim chết luôn. – Thuỷ Tiên thở phào

-Hi hi, lúc đó tao có biết gì đâu, nghĩ sao nói vậy, cũng may thầy bỏ qua không lần này tao chết chắc rồi. – Hoa Mi cười nháy mắt.

-Mà mày làm gì đến lớp ngủ ghê thế? Bộ đêm qua làm gì mà không ngủ?

-Haiz, chuyện dài lắm, có gì khi nào rảnh tao sẽ kể cho mày nghe sau?

-Vậy hử? Để chiều nay đi.

-Ok, đợi chiều nay rủ luôn Ngọc Huyền cùng chém gió cho vui.

-Good idea! Tiếc không có con nhỏ Quỳnh Chi ở đây, nếu không con vui nữa. – Thuỷ Tiên cười buồn.

-Nó du học bên Anh cũng đã được gần năm rưỡi rồi còn gì? Không biết bao giờ mới trở về nhỉ? Tao thấy nhớ nó quá. Hic

-Haiz, tao cũng không biết nữa. Chat qua Facebook hỏi có thấy nó nói gì đâu? – Thuỷ Tiên lắc đầu.

-…

Buổi trưa sau khi tan học nhỏ liền ghé vào bệnh viện thăm cái anh chàng bị thương phải cấp cứu đêm qua, nhỏ đứng tần ngần ở phòng bệnh phân vân không biết có nên vào không nữa. Nghĩ một hồi nhỏ quyết định mở cửa mạnh dạn bước vào trong.

Vừa vào thì nhỏ đã thấy anh ta đang nằm trên giường, nhắm mắt ngủ rất nhẹ nhàng, khuôn mặt đẹp trai tím bầm đầy vết thương nhỏ xíu đang đóng vẩy, băng quấn trắng hết phần trán, hai bên má thì dán mấy cái băng bông nhỏ… nên không nhận ra rõ hình dáng khuôn mặt thực sự của anh ta như thế nào (Rất lâu về sau Hoạ Mi mới biết thực ra người đàn ông mình cứu mạng lần này là ai – Một người bí ẩn tưởng như không tồn tại trên đời).

Trên người anh ta cũng quấn đầy băng trắng, cánh tay đầy dây tiếp nước. Đang mải ngắm nhìn thì anh ta bất ngờ mở mắt ra nhìn nhỏ, một đôi mắt đen sâu thăm thẳm đẹp mê hồn. Bị bắt quả tang nhìn trộm lúc người ta ngủ nhỏ đỏ mặt bối rối vội quay mặt đi.

-Anh tỉnh rồi à? – Sau phút ngượng ngùng, Hoạ Mi đã lấy lại được bình tĩnh, mỉm cười hỏi.

-Cô là người cứu tôi đêm qua? – Anh ta nhìn nhỏ bằng ánh mắt nghi ngờ

-Uh, mà phải rồi anh tỉnh dậy lâu chưa? Có thấy đói không tôi đem cháo đến cho anh ăn nè. – Hoạ Mi không muốn nhắc nhiều đến chuyện xảy ra đêm qua vội chuyển chủ đề.

-Cảm ơn. – Anh ta thì thầm.

-Không có chi? Mà người nhà anh ở đâu? Có số điện thoại không?

-Có.

-Vậy anh cầm điện thoại của tôi mà gọi cho họ đi, không họ lại lo lắng. – Hoạ Mi lăng xăng cầm bát cháo nóng hổi mới mua tới chỗ anh ta, nhanh tay đưa điện thoại. Mặc dù tay vẫn đang bị thương nhưng anh ta vẫn cố gắng cầm lấy điện thoại để nhắn tin chứ không có gọi, sau đó nhìn Hoạ Mi đầy cảm kích nói.

-Họ sắp tới rồi, toàn bộ tiền viện phí tôi sẽ hoàn trả cho cô đầy đủ.

-Ui zoi, cứu người là quan trọng tiền bạc có đáng bao. – Hoạ Mi cười ngọt ngào.

-Thôi anh mau ăn cháo đi? – Nói rồi Hoạ Mi cầm thìa cháo xúc cho anh ta ăn.

Khoảng 20 phút sau cuối cùng nhỏ cũng đã hoàn thành nhiệm vụ cho ăn của mình, nhìn anh ta cười cười.

-Tôi còn có việc ra ngoài một lúc, anh chờ tôi ở đây một lát nhé.

-Uh – Anh ta hờ hững gật đầu.

Hoạ Mi ra khỏi phòng liền vội leo lên taxi về thẳng nhà, đợi người nhà anh ta đến cũng coi như mình đã hoàn thành trách nhiệm trọn vẹn. Nhìn cảnh anh ta bị đám lưu manh truy sát đêm qua chắc chắn con người anh ta cũng sẽ chẳng hề đơn giản tý nào, mình phải tránh xa thật xa mới được nếu không muốn gặp rắc rối. Hoạ Mi thầm nghĩ…