Nhóc To Gan Đấy!

Chương 28




- Đêm cuối đã hết rồi.– Tôi vừa lăn trên giường vừa đọc lời thoại. – Ngày mai chúng ta lại là địch thủ.

- Ôi, sao lúc này không lâu một chút nhỉ? – Nó lật lật quyển kịch bản. – Ta hận lúc này.

- Chán quá! Lời lẽ sến kinh khủng! – Tôi chán ngán nhìn quyển kịch bản.

- Người kiểu cô mà đóng vai này cũng khó khăn ghê, làm hoàng tử hợp hơn, hoàng tử ít lời sến hơn. – Nó mỉm cười. – Hay do cô giống con trai hơn nhỉ?

- Cái gì? – Tôi ném cái gối về phía nó.

Nó né qua một bên, lấy chăn ra đỡ.

- Có tật giật mình! Có tật giật mình! – Nó lè lưỡi ra chê tôi.

- Chết đi!

Cuộc chiến trên giường bắt đầu. Hai chiến sĩ náo loạn cả phòng ngủ, lấy tất cả mọi thứ trên giường làm vũ khí đánh nhau (hơi ê ẩm chút thôi).

- Tránh đi đâu? – Tôi giật tấm chăn ra.

- Đây!

Nó thả lỏng cho tôi giật tấm chăn ra rồi dùng cái gối thủ sẵn nện cho tôi một liên hoàn. Tôi chịu mấy cú rồi lấy cái gối nữa giáp chiến với nó. Một trận chiến đèn long giường lở. Hai bên đánh nhau rất hăng, hăng đến nỗi tôi nghe tiếng chỉ đứt ở áo gối.

- Đình chiến! Đình chiến!

Khi biết bất phân thắng bại, nó giơ tay đình chiến trước.

Như người buồn ngủ gặp chiếu manh, tôi liền gật đầu, lăn ra giường nghỉ ngơi. Đánh nhau với nó mệt thật.

- Lúc nào đánh nhau cậu cũng là người đình chiến, xuống nước trước nhỉ. – Tôi thở hồng hộc.

- Thi kiên nhẫn với cái thứ giận dai như cô mệt lắm. – Nó véo má tôi.

- Cái gì? – Tôi giơ nắm đấm lên.

Nó vội nói:

- Ê, đình chiến rồi mà.

- Nói kiểu đó đình chiến sao được. – Tôi tức giận ném một cái gối về phía nó.

- Kiểu nào? – Nó hỏi.

- Kiểu xốc hông đó đó.

- Khuya rồi! Tắt đèn đi ngủ đi! – Phu nhân gõ cửa nhắc.

Tôi với tay tắt đèn. Cả phòng tối om.

Tôi với nó nằm cạnh nhau nhưng mỗi người một kiểu tôi nằm bình thường, duỗi hai tay còn nó thì gác tay lên trán suy nghĩ.

- Mai lại tập cảnh đó nữa hả? – Nó hỏi.

- À, cảnh đó tập mãi không được nên phải tập lại. – Tôi nói.

- Sớm muộn gì cô cũng phải diễn.

- Ừ. – Tôi thở dài. – Thôi mà, tôi còn không nghĩ đến, cậu nghĩ đến làm gì cho mau già, ngủ đi!

Tôi mỉm cười với nó rồi nhắm mắt lại.

(Lời kể của Nhất Thiên)

Coi cái tướng ngủ kìa, xấu chưa từng thấy (nhận xét ngược). Cái mặt thật đáng ghét, vô tư vô lự mà ngủ, chẳng thèm để ý gì cả. Tóc thì xoã xuống cả khuôn mặt cứ như ma nữ trong phim kinh dị. Lông mi ướt sũng nước.

Ngày mai lại phải nghe Mai kể cái câu chuyện đáng ghét đó. Tôi không cam lòng chút nào. Tôi không thích có một ai đó tranh bờ môi mọng đỏ đó. Không thích, thật sự không thích.

Tôi vén mái tóc xoã mặt qua một bên để ngắm khuôn mặt Mai lúc ngủ.

Trông thật dễ thương.

Tôi cúi xuống định hôn lên đôi má mịn màng đó như thường lệ hay làm sau khi Mai ngủ say. Khi gần đến đích thì tự dưng Mai lại trở mình.

(Lời kể của Tiểu Mai)

Nãy giờ tôi có ngủ đâu, cứ suy nghĩ cho buổi tập ngày mai. Trở mình thì cảm thấy có cái gì đó ấm ấm. Tôi nghĩ chắc là thằng nhóc chơi ụp cái gối lên mặt nhưng vậy thì phải ấm nguyên cả mặt chứ. Tôi tò mò mở mắt ra xem. Vừa thấy là mặt tôi nóng lên như bị sốt cao 40 độ. Nó... mặt nó đang sát bên tôi 0 mm, và... môi tôi với... môi nó đang...

Người tôi mềm nhũn ra cả.

Đến nửa phút sau...

- Tránh ra! – Tôi lấy chút sức lực cuối cùng đẩy nó ra. - Cậu...

Tôi cho nó nguyên một cái gối, hét lên:

- Đáng ghét!

Nó vội vàng né qua một bên, biện minh cho mình.

- Ê, lỗi kỹ thuật.

- Lỗi kỹ thuật gì? – Tôi tức giận. – Ý cậu là trước đó cậu định làm gì hả?

- Cái đó... - Tự dưng nó im lặng.

Tôi tức lên, lấy nguyên một cái gối nữa ném vào nó.

- Chết đi! – Tôi hét lên.

Tôi chạy vội ra ngoài, đến phòng tắm.

- ----***-----

Khỉ thật! Nãy giờ tôi đã hất nước vào mặt cho đỡ nóng đã hơn hai mươi lần mà vẫn thấy mặt mình vẫn nóng bừng, soi vào gương nó cứ như trái cà chua, đặc biệt là môi tôi.

Tôi gục xuống, nhắm mắt lại để cho đầu óc bớt căng thẳng.

Ôi cái não ghi nhớ không đúng lúc nhắm mắt lại là cái cảnh hồi nãy lại hiện ra, người lại nóng bừng lên.

- Thằng nhóc đáng ghét! – Tôi hất nước trong bồn vào mặt.

- ----***-----

(Lời kể của Nhất Thiên)

Trống trống, Mai giận rồi. Thảo nào tối hôm qua lạnh ngắt, đắp mấy cái chăn mà vẫn không ấm nổi. Nhưng lỗi hôm qua đâu phải tại tôi, tôi định hôn má chứ đâu có định... tại Mai tự dưng trở mình đấy chứ. Có điều thi gan với người như Mai chỉ tổ thiệt. Thôi thì ăn sáng rồi năn nỉ cô nàng vậy.

Tôi thay quần áo, vệ sinh cá nhân rồi bước xuống lầu ăn sáng.

Cái bàn trống trơn chỉ có một người ngồi và một ghế đối diện được kéo sẵn, người đó toả ra một luồng khí khiến cho tôi nổi da gà. Tôi nhìn xuống dưới lầu, mẹ và bác Hoàng - bố Mai – đang ăn sáng ở ngoài vườn. Khiếp, hai người mặt chai mày đá nhất nhà mà cũng không chịu nổi, tôi mà ngồi chung chắc chết quá. Chuồn cho rồi!

- Đi đâu? - Giọng Mai vang lên. - Trốn hả?

- Đâu có, tôi...

- Ngồi xuống đây!

Không nên chọc cô nàng lúc này, tôi ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế đã được kéo sẵn.

Mai đang nhìn tôi à không, nửa nhìn xuống dưới, nửa nhìn tôi nhưng tôi vẫn nhận rõ nét thâm quầng trên mí mắt, tối qua Mai không ngủ ngon thì phải. Mặt cô ấy đỏ bừng, tóc đẫm nước. Sắc thái có vẻ nhợt nhạt lắm.

- Cô trông không được khoẻ lắm. – Tôi ráng dịu giọng hỏi.

- Tại cậu đấy! – Mai hét lên.

- Tôi đâu có định... tại cô tự dưng trở mình... – Tôi cố biện bạch. – Tôi nói rồi, lỗi kỹ thuật.

- Tại cậu! Tại cậu!

Cứng đầu thật! Xuống nước vậy.

- Được rồi! Được rồi! Lỗi của tôi. Được chưa?

Mai ngẩng đầu lên. Không cần cười xá tội, chỉ cần ngẩng đầu thì tốt rồi (tính cô nàng này vậy đó).

- Tốt, tôi đi học đây! – Mai bật dậy.

Tôi vội rời chỗ chạy ra. Dám cá tôi đếm từ một đến ba cô nàng không gục xuống là tôi sẽ trồng cây chuối đi ba vòng xung quanh nhà. Đó. Một, hai, hai rưỡi, hai bảy lăm, ba. Ủa? Ba!

Biết ngay mà, với cái khuôn mặt bơ phờ đó mà tỉnh mới lạ. Tôi đưa tay ra đỡ lấy cái thân hình từ từ ngã xuống.

- ----***-----

(Lời kể của Tiểu Mai)

- Bồ tỉnh rồi à? - Tiếng Vân ở đâu vang bên tai tôi.

Tôi mở mắt ra, cả nhóm kịch ở đâu xuất hiện bên cạnh tôi.

- Atula? Sao bồ ở đây? Cả lớp nữa?

“Atula” ôm chầm lấy tôi.

- Tốt quá! Sáng nay ba bồ gửi giấy xin phép làm tụi này lo quá.

Ủa, vậy nãy giờ tôi ngủ à? Vậy còn vở kịch...

- Thôi chết! Vở kịch.

- Không sao. Để mai tập cũng được. – Vân an ủi.

- Nhưng còn hai ngày nữa là diễn chính thức rồi.

- Không sao, bồ diễn rất tốt, chỉ còn cái đoạn “đó” nữa là thành công rực rỡ. - Đột nhiên mặt nhỏ gian hẳn. - Thế Chính Lan đã chuẩn bị tâm lý chưa?

- Rồi. – Tôi thở dài.

Con nhỏ này động chạm tới nỗi đau của tôi không hà.

- Dù sao đây cũng không hối hận nữa. – Tôi xoay mình vô trong.

- Vô đi! - Tiếng nhỏ Trân ở đâu vang lên.

Rầm rầm. Có tên nào xông vào phòng tôi. Là Hải.

- Lớp trưởng... khoẻ rồi à? - Hải lắp bắp.

- Ờ.

Cả nhóm kịch nháo nhào lên:

- Vậy tập cảnh kia đi, tập đi! Tập đi! - Tụi nó đẩy Hải vô giường tôi.

- Chị Mai! Uống thuốc nhé!

Thằng nhóc đem thuốc đến phòng cho tôi uống.

Vừa đến gần giường nó đã tia cho Hải một cái nhìn chết người (tôi thấy Hải nhảy dựng lên) sau đó là tia cả đám con gái trong lớp trừ Vân ra.