Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 29




Quân dẫn Tuấn về nhà ra mắt mama rồi đưa một chút quà cáp từ Vũng Tàu biếu bà con họ hàng, sau đó cậu đòi lên Xì Phố mặc cho bà mẹ cản la um sùm. Nó chỉ giải thích đơn giản:

– Con ngủ ở lại thì được rồi, nhưng còn bạn con thì sao? Hay để con chở nó về trển rồi quay ngược xuống quê?

Bó tay, với mẹ mà ổng cũng giỡn được… chả lẽ thằng Tuấn nói nó ngủ lại được, hic hic vậy thì còn gì là lòng tự trọng nữa chứ, thôi kệ cứ im re cho tới đâu hay tới đó. Chứ bây giờ giả sử Quân có chở nó đi chết dám nó cũng cam lòng. Mẹ Quân thật hiền, mặc dù mới đầu bà có nhìn nó một cách lạ lẫm lắm, nhưng sau đó vẫn vui vẻ đón tiếp nó như người thân trong nhà bằng liên tục những câu chuyện ngày xưa về tật xấu của thằng Quân: Y chang mẹ của nó.

Thằng Quân nói cách gì cũng không được mẹ cho chạy lên thành phố cuối cùng nó đành chơi chiêu nói dối:

– Nếu mẹ không cho lên vậy tụi con chạy qua nhà nội thằng Tuấn ngủ nha, ở bển rộng rãi, nhà mình chật chội quá. Nội nó cũng gần đây nè!

Mẹ Quân bán tín bán nghi:

– Thật không Tuấn?

Tuấn lí nhí gật đầu rồi nhanh chóng chào bà để chạy biếng ra sân theo thằng Quân. Nó cảm thấy nói dối người lớn thật là khó xử.

Thấy Quân có vẻ không còn tỉnh táo lắm nên nó đòi chở, hên sao thằng Quân cũng không phản đối. Vừa đổi tài là thằng Quân đã gục đầu vào vai nó, ôm cứng ngắt. Nó biết… nó biết cảm giác này rất ư là khó chịu. Nhưng mà nó nhất định phải vượt qua!

Tối đó thằng Quân tự nhiên chở nó về căn phòng quen thuộc nơi mà hai đứa đã từng ngủ chung… ngủ chung thêm một lần nữa!

Nó nhớ nó uống cũng đâu có ít đâu nhưng mà sao nó vẫn còn tỉnh táo dù rằng đầu có hơi nhức một tí. Trong khi đó ban đầu thằng Quân còn tỉnh tỉnh chứ lúc sau thì quắc cần câu thiệt.

Sau khi được bé Châu con cậu Tám mở cửa, Tuấn vừa đẩy xe vừa dìu thằng Quân lên lầu. Con Duy Linh ngoắc đuôi mừng rỡ vì được gặp lại hai quý vị người quen. Khó khăn lắm Tuấn mới lôi được cái xác nặng ịch của thằng Quân lên phòng, vừa đặt nạn nhân xuống giường là thằng Tuấn đã thở hổn hểnh. Quân nhè lè:

– Quần áo của anh để trong tủ đó, lựa bộ nào rồi đi tắm đi, sau đó ra đây… thay đồ cho anh!

Thằng Tuấn thiếu điều té ngữa:

– Cái gì? Tui thay đồ cho ông hả? Đừng có mơ!

Cái mặt thằng Quân giờ đây đỏ hồng, mắt nó nhắm nghiền, cái môi thì cứ nhảm lảm, Tuấn nói:

– Không tắm không được sao?

Thằng Quân vẫn cười trong khi nhắm mắt:

– Trời ơi, nước sông dưới quê không có sạch lắm đâu, rích chịt hà, không tắm lại sẽ bị mẩn ngứa đó! Ở dơ quá!

Bất đắc dĩ Tuấn phải lựa cho mình một bộ đồ trong tủ áo, bổng nó nhớ ra một chuyện:

– Còn cái…

Thằng Quân cười rung giường:

– Cần cái đó nữa hả? Không có cũng đâu có sao? Còn nếu muốn thì trong ngăn tủ bên dưới đó!

Nó kéo ngăn tủ dưới ra nhưng nghĩ sao đó nó đóng lại và bước vào nhà tắm tắm lại. Vừa lau đầu vừa bước ra thì thằng Quân đã chực chờ nói sẳn:

– Ha, anh với nhóc sao mà có duyên thế nhỉ? Tiếc rằng tất cả chỉ là… trò chơi!- Ông khùng hả? Nói nhảm cái gì vậy? Giờ sao?

Ý thằng Tuấn hỏi là nó sẽ xử lý thằng Quân ra làm sao? Như hiểu ý thằng Quân nói:

– Nhóc có nhớ không?- Nhớ gì?- Lần trước nhóc bị đánh, à mà hai lần trước luôn, ai săn sóc nhóc? Bây giờ phải trả nợ lại chứ!- Giờ tui làm sao!- Trời ơi! Ngu quá, lấy khăn lau anh chứ sao?

Thằng Tuấn lấy khăn và bắt đầu lau lên mặt thằng Quân, thật sự cũng hơi khó chịu một tí, đó giờ toàn là người ta săn sóc nó thôi, chứ có ai mà để nó săn sóc như vậy đâu chứ. Nó lấy khăn bóp vô mũi thằng Quân để trả thù đáp lại thằng Quân ho sặc sụa làm nó hoảng hồn. Sau khi lau mặt thì thằng Tuấn đi xả cái khăn rồi cất lên sào! Quân la lên:

– Trời, gì mà có lau mặt không vậy ba?- Chứ ông muốn gì nữa? Hồi đó ông chỉ có lau mặt tui thui mà, hành hạ người khác vừa phải thôi nha!

Thằng Quân chụp tay nó rồi kéo xuống giường, nó ngã đè lên người thằng Quân, Quân xiết cổ nó thật mạnh, hai cái đầu rất gần nhau, Quân hét lên:

– Lúc đó khác, bây giờ khác, tùy hoàn cảnh chứ! Giờ sao! Lau giùm anh không?

Nó đau quá phải la lên:

– Lau thì lau, làm gì dữ vậy!- Hì hì… có thế chứ!

Nó cầm cái khăn đứng tần ngần:

– Giờ lau ở đâu?

Thằng Quân chồm dậy cốc đầu nó một cái rồi nằm xuống:

– Ngốc quá! Lau chỗ này nè…

Quân chỉ tay xuống cái chỗ cách phía dưới rốn một gang tay và cười hề hề. Tuấn quăng mạnh cái khăn lên đầu thằng Quân:

– Chỗ đó thì ông tự ngồi dậy mà lau, dẹp!

Quân cầm cái khăn chọi lại nó nói:

– Ngốc chưa từng có, lau thì lau toàn bộ chứ còn hỏi lau ở đâu nữa, mẹ ở nhà cho ăn cơm trắng cá tươi chứ phải cám xú đâu mà… không biết.- Ông dám…

Thằng Quân chán nản thở dài:

– Anh mệt quá rồi, không giỡn nữa, lấy khăn lau đi nhóc!- Nhưng mà lau ở đâu?- Trời ơi! Sao nhóc dành hết cái ngốc của thiên hạ vậy, lau tay chân, mình mẩy chứ lau ở đâu. Cái thằng này bực mình quá rồi nha!

Thằng Tuấn bắt đầu cầm tay nó và lau… được nước thằng Quân làm tới:

– Cởi áo ra, lau ngực, bụng nữa, sau mỗi lần lau phải đi chắt nước! Ngu gì mà ngu khiếp!

Thằng Tuấn lầm bầm:

– Tui nghĩ ông đang chơi tui thì có, tui không tin là ông không thể tự lau được!- Chưa lau nách của anh kìa, lau nách xong phải xã nước liền…

Thằng Quân vừa nhắm mắt, vừa cười, vừa ra lệnh…

– Thơm lắm đấy nhóc!- Thô bỉ.

Tuấn lấy cái khăn đè lên mũi thằng Quân sau khi lau xong vùng da dưới cánh tay:

– Thơm hả? Vậy hửi đi nha!- Ặc.. ặc… chết tui! Thằng Tuấn ám sát nghệ sĩ.

Thằng Quân vẫn giỡn trong khi nhắm mắt. Tuấn phì cười nhưng cũng lầm bầm trong bụng: “Sao nó giống ông nội mình quá vậy nè!” Và thằng Quân khẳng định điều đó là đúng:

– Xoay lưng anh lên, lau lưng anh nữa nè!- Ông tự xoay đi!- Xoay không nổi!- Cởi quần jean anh ra…- Sao mà cởi?

“Cốc”, nó phản đối là bị cốc đầu ngay! Thậm chí còn bị nạt nữa:

– Cởi…- Cái này là ông kêu đó nha.

Sau cởi quần jean thằng Quân ra nó bổng nó lóe lên một ý tưởng, nó giả bộ đi vào xả cái khăn nhưng thật ra nó lấy cái điện thoại LG-KC910i chụp vài tấm và quay phim cảnh *** chỉ còn 1 mãnh vải hình tam giác che thân của thằng Quân. He he, đem lên khoe với lớp thì còn vui phải biết. Thằng Quân vì mãi mê nhắm mắt nên có hay biết gì đâu, nó tiếp tục ra lệnh:

– Tuấn đâu rồi, xã nước gì lâu vậy! Lau chân cho anh! Nhanh.

Thằng Tuấn đặt cái điện thoại xuống và lau chân cho thằng khốn nạn đó.

– Lấy cái áo mặc vô cho anh.-……-… thay quần cho anh luôn!- Hả?- Cấm cãi…- Lấy cái quần lững trong tủ kìa…

Hic hic vậy là cuối cùng nó cũng phải trãi những chuyện như thế này sao? Mắc cỡ lắm không dám tả tiếp chi tiết đâu… vì những gì nó dù vô tình hay cố ý thấy đi nữa đều thực sự rất ư là hấp dẫn, nên nó chỉ muốn giữ lại cho một mình nó biết thôi. Sau khi mặc áo thằng Quân vào nó mới cởi cái mảnh vải hình tam giác che chắn phần dưới rốn ra. (Oh, So hot! Mấy bạn làm ơn nhắm mắt lại và ngừng tưởng tượng nha! Chỉ đề một mình Tuấn thấy thôi! Của người ta mà, nhìn cái gì! Tưởng tưởng mần chi!) đừng tưởng thằng Tuấn hiền nha, nó cũng còn đủ sáng suốt và tỉnh táo để chụp vài pô hình và quay phim một đoạn phim ngắn cảnh nóng hổi đó. Khi nó hoàn thành chuyện đó thì thằng Quân nói:

– Nhóc là người đầu tiên đó nha!

Tuấn bĩu môi:

– Xì! Thấy gúm!

Sau khi làm xong nó mới cảm giác là nó vừa làm cái chuyện khủng khiếp gì thế nhỉ? Ôi… kinh dị quá! À mà nè, có gì thì nó tả lại như thế thôi, chỉ là thay đồ cho thằng khốn đó coi như trả nợ thôi nha, dù lòng nó không có muốn (ừh thật ra là chưa muốn, chắc do chưa ngờ tới) hoàn toàn không có làm gì ghê gớm cả và lúc đó thật sự nó cũng rất run nên không có làm gì bậy bạ cũng như quá đáng hết trừ cái chuyện quay phim lại để đem lên lớp khoe mà thôi. (Thiệt đó, tin nó đi!) Tin hay không thì tùy các bạn nhưng nếu đã không tin thì đừng có đọc tiếp nữa.. nó giận rồi vì ai đời đọc truyện nó kể mà không tin nó cơ chứ!

Nó lôi chân thằng Quân qua một góc và bắt đầu nằm xuống bên cạnh thằng Quân. Nó đặt tay lên mặt và bắt đầu vuốt mái tóc thằng Quân cũng như mân mê trên khóe mắt và hàng chân mày rậm rạp của người mà đang làm nó không tự chủ bản thân được.

Nó thấy tự nhiên mắt thằng Quân bắt đầu… ướt. Rồi thằng Quân xoay qua, ôm lấy nó và gục đầu lên vai nó nấc lên từng tiếng nghẹn ngào. Nó xoa đầu thằng bạn của mình. Nó biết vì sao hôm nay thằng này lại khóc và uống nhiều đến thế…. dù tay tê buốt, dù lòng đau nhói vì nó biết những giọt nước mắt kia dành cho ai và vì ai nhưng nó vẫn để yên đó cho đầu thằng bạn đặt lên cho đến khi trời sáng…

Nó nghe trái tim mình đang thổn thức từng nhịp thở bình yên….

Có ai thất bại như mình không? Thật sự là thất bại và đáng sợ. Không bao giờ mình tin vào tình yêu nữa cả, Tài ông khốn nạn lắm, tại sao ông lại bỏ tôi trong đêm đó, cái đêm mà tôi thực sự quyết định mình sẽ yêu ông thì ông lại bỏ tôi mà đi. Suốt chuyến đi chơi tôi đã luôn mong mình làm hết sức để hai đứa thật vui. Ông biết không, lúc hai đứa ngồi trên hành lang ngắm biển vui đùa nghe sóng vỗ, những lời tâm sự của ông đã khiến trái tim tôi biết nó thuộc về ai, vậy mà chỉ trong thoáng chốc ông lại bỏ tôi. Ông có biết là tôi rất sợ bị bỏ rơi nhất là trong đêm tối không? Và hơn thế nữa là đang ở giữa biển nữa, ông có biết suốt đêm thức trắng đó tôi đã như thế nào không? Mà giờ thì cũng đã hết rồi, sóng đã đánh cạn cảm giác của tôi ra biển rồi, chưa bao giờ tôi cảm thấy mình trở nên bình thường với ông đến như vậy. Tốt lắm! Sao ta ghét cái Big Zero của thằng Beeline dữ vầy nè… tha thề ta không bao giờ thèm xài nó.

Yêu, ha ha ha mày đã sáng mắt ra chưa hả Quân? Mày cứ hy vọng đi, để rồi cuối cùng mày cũng biết được trong thế giới này vốn dĩ không hề có cái gọi tình yêu, đâu phải mày không biết điều đó, biết bao nhiêu người đi trước người ta đã nói ai kêu mày không tin, thích cãi lại định mệnh của trời hả? Thì đó, giờ đã tới lúc mày nhận ra rồi đó! Sao đã chịu thấu hiểu ra chưa! Ngày mai thôi không cần tình yêu nữa.