Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 35




Dạo gần đây thằng Điệp, thằng Tân với ông Quân có vẻ thân lắm, làm gì cũng rủ rỉ rù rì thật chướng con mắt. Ngay cả thằng Tài nữa, hình như nó và ông Quân cũng đã bình thường hóa quan hệ trở lại thì phải, nói chuyện nhiều hơn một tí nhưng rõ ràng là đã-không-còn-gì-nữa giữa hai người. Thằng Hoàng thì đã chạy theo tình mới vì thái độ hờ hững của thằng Quân, nên về sau những vụ đi chơi không còn nữa. Đám thằng Kỳ Trương cũng đang hối thúc thằng Tuấn mau kết thúc hợp đồng để thanh lý. Tụi nó cũng chán nản cái vụ chọc ghẹo vì thấy trong lớp đứa nào cái mặt cũng như đưa đám.

Biết thầy sắp cho về nên thằng Tuấn chung vô toa lét trốn trước để nán lại về sau chỉ để thử xem thằng Quân có còn nhớ lời hứa là sẽ nói cho nó nghe lý do gì đó không? Và nó không ngờ nó lại được nghe một câu chuyện giữa thằng Tài và Quân, mở đầu là thằng Tài hỏi:

– Ông dạo này sống ra sao rồi?- Bình thường chứ có sao! Mẹ ông dạo này khỏe không?

Tài thở ra, nó có vẻ hơi mệt mỏi:

– Ừh, bả cũng đở đở… Ông còn giận tui sao?

Thằng Quân trả lời mà giọng hơi chua chát một tí:

– Giận? Có gì mà giận? Tại sao lại phải giận? Đó là cảm giác thật của ông thì tại sao tôi phải giận chứ?- Thật lòng tôi luôn biết ơn ông…

Quân có vẻ khá bức xúc:

– Cái gì? Sau tất cả những gì đã xãy ra, ông chỉ nói là… biết ơn tôi thôi sao? Ôi, nghe bạn nói thế mình thấy mình mới là người biết ơn bạn vì đã làm mình sáng mắt ra thì đúng hơn…- Ông đừng nói vậy! Tui hiểu tình cảm ông dành cho tui mà và ông cũng biết tui dành cho ông thế nào mà… nhưng mà tui còn mẹ tui nữa…

Quân tức giận:

– Mẹ ông thì sao?- Mẹ tui muốn tui có gia đình!

Quân cười, giọng đầy mỉa mai:

– Gia đình, tui với ông cũng làm thành một gia đình được vậy? Cái chính là ông quá sĩ diện thôi. Đừng có viện cớ này nọ nữa, ông nói ông còn mẹ, chắc mẹ tui chết hả? Mẹ nào mà chả thương con hả ông? Mà thôi, không bàn về chuyện đó nữa, dù sao… tui nghĩ, tình cảm tui dành cho ông cũng đã chết dần dần rồi!

Thằng Tài nói lí nhí:

– Tui biết, tui thành thật xin lỗi ông mà…- Đừng nói xin lỗi. Chả có gì hết đâu! Ông ráng mà sống tốt và sống thật với con người của ông đi!

Thằng Tài im lặng một hồi rồi nói:

– Hình như ông đang cố quên tôi bằng cách tìm thích một người khác đúng không?

Quân tỏ thái độ không hợp tác:

– Ông mà cũng quan tâm tới chuyện thằng này sống chết ra làm sao hả? Mà tui thích ai thì có liên quan gì tới ông?

Tài nhỏ nhẹ nói:

– Thì tui chỉ nói vậy thôi, ông nên cẩn thận, tôi nghĩ người đó không tốt và ông lại sẽ đau khổ nữa…- Ha, ông hay quá nhỉ? Ông nghĩ là sau những gì ông gây ra cho tui thì tui còn có thể đau khổ được nữa sao? Ủa mà…. ông biết người đó không tốt nữa sao? Hay vậy!

Thằng Tài “Ừh!” thật nhẹ, thằng Tuấn đứng trong toa-let trái tim thiếu điều muốn rụng ra ngoài cho những gì mà nó vừa nghe được. Dù đoán trước chuyện này nhưng khi trực tiếp nghe trái tim nó không khỏi… choáng ngợp và đau thắt. Và người mà thằng Tài đang nói thằng Quân thích ai? Chả lẽ thằng Điệp? Chắc chắn thằng Tài không biết thằng Hoàng nên khả năng thằng Hoàng là sẽ bị loại ra. Mà hổng chừng là mình thì sao? Chắc không phải rồi vì trong lớp chả bao giờ thằng Tài thấy mình với thằng Quân nói năng gì với nhau mà. Thằng Kỳ Trương? Không thể nào, nếu là mình, mình phải ghét thằng Kỳ Trương mới đúng chứ? Nhưng biết đâu ghét quá thành thương, không thể nào… chúa ơi, đừng xếp đặt như vậy! Dù sao theo nó thằng Điệp vẫn là ứng cử viên sáng giá nhất dành cho thằng Quân. Tệ lắm cũng phải là thằng Tân, không thể nhường cho người ngoài được.

Tài chậm rãi nói:

– Tui biết chứ, tui nhìn ánh mắt ông dành cho người đó là tui biết ít nhiều ông cũng có tình cảm với nó. Ông có thể phủ nhận với tôi, nhưng chắc chắn là với trái tim ông thì không bao giờ ông có thể phủ nhận được. Ông nên nhớ, tôi cũng đã từng là người nhận được ánh mắt đó của ông nên tôi biết rất rõ ông đang để ý đến ai.

Tiếng nhạc chuông của thằng Quân vang lên:

– Alô anh nghe nè Tân? Ừh… em về trước đi, anh hôm nay có việc!Tài nói:

– Lát tui đưa ông về, mình đi uống nước!

Quân phủi tay:

– Không cần đâu. Có người đưa tui về rồi, tui nghĩ tụi mình hỏi thăm như vậy là tốt rồi. Chúc ông hạnh phúc trên con đường mà ông đã chọn. Nhưng trước khi xuống tui chỉ muốn hỏi ông một câu:

Tài nhỏ nhẹ:

– Ông hỏi đi!- Thật lòng từ đó tới giờ… có khi nào ông dành cho tui một chút tình cảm nào không?

Tài thở ra, nó nói thật nhẹ:

– Tôi nghĩ là suốt đời… không bao giờ tôi có thể nào quên ông!- Cám ơn!…

Quân nói hai tiếng “cảm ơn” một cách dứt khoát rồi vác cặp đi thẳng xuống cầu thang.