Nhóm Nữ Phụ

Chương 24: ※011※




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2016524162532-1

nhan-cau-hon

y-nghia-cua-viec-cau-hon-trong-cach-deo-nhan

Minh Sanh sau khi điện ảnh kết thúc liền cùng Mộc Nhã đi ra nước ngoài, nói tới việc này, phải kể đến quá trình xuất ngoại này vô cùng gian khổ! Phải biết rằng hai ngày nay đầu đề của các tờ báo giải trí hầu như đều nhắc đến Minh Sanh cùng Mộc Nhã, chưa nói đến, nội dung của chúng đều không rõ ràng, các phóng viên trong giới nào dễ dàng buông tha. Vì thuận lợi đăng ký, Trương Đình Minh cùng Lôi Gia Hãn không thể không thuê nhân viên bảo an, dù vậy, mọi việc vẫn không được suôn sẻ.

Toàn bộ quá trình, Minh Sanh đều vẫn đều nắm chặt tay Mộc Nhã, chưa bao giờ buông khỏi.

Cứ việc việc ra nước ngoài khiến 2 người bị quấy rầy rất nhiều, nhưng có thể cùng Mộc Nhã cùng một chỗ anh liền vui vẻ. Trong lúc rảnh rỗi có thể liều lĩnh dắt tay nhau đi trên đường, Minh Sanh rất thích cái cảm giác bị người khác hâm mộ nhìn. Anh cùng Mộc Nhã không chỉ hạnh phúc qua cái vẻ bề ngoài mà niềm hạnh phúc ấy là thật, về sau sẽ càng thêm hạnh phúc.

“What? Minh Sanh, cậu vừa rồi nói cái gì, cậu lặp lại lần nữa, anh không có nghe rõ.” Trương Đình Minh vừa đến nhà Minh Sanh, đang định ngồi xuống ghế sôpha, chợt nghe đến Minh Sanh buông một câu nhẹ bẫng, lúc này liền nhảy dựng lên. Nếu có thể, anh thật sự hy vọng đây chỉ là một giấc mộng, đây nhất định là Minh Sanh đang nói đùa, sẽ không nhanh như vậy.

Minh Sanh nhìn về phía Đình Minh, đưa cho anh một chén nước. Anh biết điều mà anh ấy muốn nghe đến là cái gì, nhưng thật đáng tiếc, khiến “anh” thất vọng rồi, anh chỉ muốn thông báo mà thôi, không phải đến trưng cầu ý kiến.” Em định cầu hôn A Nhã, điều này không sẽ không thay đổi, em lại càng sẽ không hối hận. Đình Minh, em biết anh lo lắng cái gì, nhưng đều không quan trọng, thật sự đấy. Tất cả những gì anh phải làm là vui vẻ, vui vì em nhanh như vậy đã tìm được một nửa khác thuộc về mình.” Từ lúc hiểu rõ khát khao này, anh không hề muốn lại chịu sự cô đơn lẻ loi, anh muốn mỗi ngày buổi sáng khi tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy là cô.

A Nhã tốt lắm, cả đời này anh cũng chỉ muốn có cô, cũng chỉ có cô mới có thể khiến anh cảm thấy giục giã* như vậy.

*nguyên văn là khẩn cấp, thay đổi chút~

“Minh Sanh, cậu xác định muốn làm vậy? Mộc Nhã thì sao?” Đình Minh cũng không phải không nghĩ nhìn đến Minh Sanh hạnh phúc, cũng không nghĩ phá hư nhân duyên của cậu. Nhưng thật sự có cần nhanh như vậy không? Bọn họ mới biết nhau bao lâu? Mến nhau lại bao lâu? Đối lập với sự phản đối của fan, anh càng lo lắng sự chắc chắn giữa cảm tình của họ. Một đoạn cảm tình ngắn ngủi, kịch liệt như vậy thật sự có thể trải qua được sự khảo nghiệm đến từ hôn nhân?

Chỉ cần nhắc tới tên của Mộc Nhã, đôi mắt Minh Sanh nháy mắt trở nên dịu dàng dị thường, khiến Đình Minh nhìn mà phải liên tục lắc đầu.”Em hiện tại quả thật khá lo lắng về A Nhã, không biết em ấy đồng ý hay không, nếu thật sự không đồng ý thì làm sao bây giờ? Có phải là quá nhanh hay không?” Nghĩ đến việc cầu hôn A Nhã, Minh Sanh liền rất khẩn trương.

“Tuyệt đối nhanh, Minh Sanh, em xem, bọn em có muốn chút thời gian để ổn định lại không. Cảm tình không thể rất gấp, em nghĩ thế nào?” Nghe được sự tư lự* trong lời Minh Sanh, Trương Đình Minh dùng sức gật đầu nói. Đối với chuyện cầu hôn này, nếu thực sự cần anh ra ý kiến, anh tuyệt đối sẽ kiên trì phản đối, thật là quá nhanh.

*tư lự: do dự, không chắc chắn, không xác định

Minh Sanh tự hỏi một hồi, kiên định nói:”Em sẽ khiến A Nhã phải đồng ý, nhất định.” Cho dù A Nhã thật sự từ chối anh, cũng không sao cả, còn nhiều thời gian, anh sẽ đợi đến khi cô đồng ý mới thôi.

Trương Đình Minh còn muốn nói cái gì nữa, chợt nghe đến tiếng chuông cửa, anh đi qua lại thấy, thật là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến a. Đứng ngoài cửa không phải là Mộc Nhã cùng Lôi Gia Hãn sao.

“Là A Nhã hả anh?”

Trong lúc Minh Sanh vừa đi vừa hỏi, Trương Đình Minh nhanh chóng mở ra cửa, nói với Mộc Nhã: “Mộc Nhã, mặc kệ Minh Sanh cùng em nói cái gì, em cũng không cần đồng ý cậu ta.” Mộc Nhã bị lời nói này làm sửng sốt, nhưng không kịp đợi Mộc Nhã trả lời, Minh Sanh liền trực tiếp kéo cô vào phòng.

Mấy ngày nay Minh Sanh vẫn muốn tìm cơ hội hướng Mộc Nhã cầu hôn, nhưng mãi mà chả tìm được lúc nào thích hợp. Anh vốn cũng muốn bất ngờ tổ chức một màn cầu hôn lộng lẫy cho cô, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định làm đơn giản một chút, anh mong muốn đem đến cho Mộc Nhã những gì tốt nhất, nhưng tính cách Mộc Nhã không giống với anh, anh không muốn vì sở thích của mình mà để cô cảm thấy không thoải mái.

“Rany, mấy ngày nay anh rốt cuộc làm sao, mất hồn mất vía?” Minh Sanh bối rối Mộc Nhã biết, cô luôn chờ đến khi Minh Sanh chủ động nói ra, hiện tại xem ra nếu cô không hỏi có lẽ anh vĩnh viễn cũng không nói ra lời. Cô cùng anh là người yêu, ai mở miệng trước thì ảnh hưởng gì đâu?

Minh Sanh theo phản xạ nói:”Không có a, anh chỉ là đang nghĩ đến chuyện kịch bản mà thôi.”

“Diễn phim? Anh lo lắng quá sớm rồi, thoải mái một chút, được không?” Mộc Nhã biết Minh Sanh không nói thật, Minh Sanh đã cố ý không nói thì mặc cho ai gặng hỏi cũng không hỏi ra, Mộc Nhã chỉ hy vọng anh mau chóng nghĩ thông suốt tất cả là được.

Mộc Nhã cùng Minh Sanh thực thân mật, chuyện nên, không nên phát sinh đều đã xảy ra, trừ bỏ một bước cuối cùng. Mộc Nhã không biết Minh Sanh nghĩ như thế nào, mỗi khi đến thời khắc mấu chốt Minh Sanh nhất định sẽ đi vào buồng vệ sinh giải quyết. Điểm này khiến Mộc Nhã suy nghĩ rất nhiều, là cô không đủ hấp dẫn? Hay là lực tự chủ của Minh Sanh quá cao? Người khác Mộc Nhã không dám cam đoan, nhưng Minh Sanh thì Mộc Nhã dám khẳng định mấy năm nay anh tuyệt đối chưa từng có quan hệ thân mật với những cô gái khác, đều nói là người đàn ông sau khi chìm trong ái tình thì không thể quay đầu lại, tại sao mọi việc không đúng với Minh Sanh?

Lại giống như mọi ngày, hai người ấp ấp ôm một cái, tình chàng ý thiếp, Mộc Nhã liền đưa Minh Sanh đến cửa, để Lôi Gia Hãn đưa anh trở về.

” Anh* nhìn cái gì vậy?” Trong thang máy, cái nhìn của Lôi Gia Hãn khiến cho Minh Sanh cảm thấy rất kỳ quái.

* Gọi anh theo kiểu lễ phép ấy~ Dịch Tiếng Việt theo luôn văn hóa Việt>

Lôi Gia Hãn đánh chết cũng không sẽ nói là cậu đang nghĩ đến mấy thứ không khỏe mạnh*, nói:” Em chỉ tò mò vì sao anh mỗi ngày đều phải về? Nhà của Mộc Nhã cũng đâu phải chỉ có một gian.”

* Giải nghĩa cho mấy bạn gà con, tiểu bạch: không khỏe mạnh kiểu make love linh tinh ấy ạ~

“Rất nhanh sẽ không.” Minh Sanh nhẹ nhàng nói. Vì cái gì mỗi đêm kiên trì về nhà mình, rõ ràng nơi đó vừa lạnh lẽo vừa cô đơn, còn không có cô ấy. Có lẽ là bởi vì trong thâm tâm anh tồn tại một con ác ma! Một khi cùng người mình yêu cùng nhà, liền nhịn không được muốn đem đối phương nuốt vào trong bụng.  Anh thật sự không có tin tưởng mình có thể đơn thuần ở cùng một chỗ với Mộc Nhã vào ban đêm, điều ấy đối với anh thật dày vò. Người yêu nhau thì luôn muốn tới gần nhau, thân cận nhau, Minh Sanh cũng không ngoại lệ.

Người khác đối xử với người mình yêu như thế nào, Minh Sanh không thèm để ý, anh chỉ để ý rằng chính mình phải đối xử với A Nhã thế nào. Anh muốn có được cô, điểm ấy đừng nghi ngờ, nhưng anh không muốn đường đột như vậy. Có một số việc anh cũng có những nguyên tắc riêng, nhất là ở phương diện xử sự với người yêu. Không làm nhiều chuyện không phải vì không thương, mà ngược lại vì quá mức yêu, mới không nghĩ thương tổn đến người mình yêu.

Minh Sanh trở lại nhà, nhíu mày cảm nhận bầu không khí trong trẻo mà lạnh lùng nơi ký túc.

Đầu ngón tay đột nhiên chạm đến nhẫn cầu hôn vẫn đặt tại trong người, Minh Sanh như bừng tỉnh, anh vì sao lại lo nhiều như vậy, tình yêu của anh đối với Mộc Nhã đã đủ để tất cả mọi thứ phai màu thất sắc. Đúng, đúng vậy, nghĩ kĩ điều này, Minh Sanh lập tức chạy ra khỏi nhà.

Tiếng chuông cửa dồn dập làm Mộc Nhã buộc phải buông máy sấy tóc, cô nghĩ không ra rằng giờ này ai sẽ đến, chẳng lẽ là Lôi Gia Hãn? Khi nhìn đến Minh Sanh, Mộc Nhã vội vàng mở cửa, nghi hoặc nói:”rany, anh để quên cái gì sao?”

“Đúng, anh đã quên một việc vô cùng quan trọng, quan trọng hơn cả sinh mệnh anh.”

Mộc Nhã mê mang nhìn phía Minh Sanh, không nghĩ tới Minh Sanh bỗng quỳ xuống, trang trọng cầm hộp nhẫn, chân thành nói:”A Nhã, gả cho anh.” Đôi mắt Minh Sanh không rời Mộc Nhã, sợ bỏ lỡ một biểu cảm rất nhỏ của cô. Trong lòng anh rất bất an, nếu A Nhã từ chối anh nên làm gì bây giờ? Cười làm bộ như không có việc gì và rời đi, hay là cất lời nói tiếng không quan hệ, không sao, không vấn đề? Thật hoảng loạn a.

Mộc Nhã hoàn toàn không ngờ vào lúc đêm dài nhân tĩnh*,đêm hôm khuya khoắc sẽ bị Minh Sanh cầu hôn. Trong khoảnh khắc nhìn đến Minh Sanh quỳ xuống kia, cô còn có một loại trực giác, phải thừa nhận là nàng đã nghĩ rất nhiều đến cảnh Minh Sanh cầu hôn mình. Người mình thích cầu hôn mình, kẻ ngốc mới không đồng ý a! Mộc Nhã kiềm chế cảm xúc sung sướng như đang lan trào ra, xúc động như muốn rơi lệ, cô chỉ nói một chữ:”Tốt.”

” Em đồng ý rồi, A Nhã, em đồng ý rồi phải không?” Minh Sanh vui mừng thốt lên như một đứa trẻ.

Mộc Nhã gật đầu bắt tay đưa đến trước mặt Minh Sanh, Minh Sanh khẽ run tay đeo nhẫn cho cô, như nguyện đem Mộc Nhã ôm vào trong ngực xoay vài vòng, thẳng đến Mộc Nhã kêu dừng lại mới bỏ ra. Sau khi bị buông ra, Mộc Nhã thấy Minh Sanh đôi mắt đảo vòng, vừa nhìn xuống, nhanh chóng kéo khăn tắm che mình lại, gắt giọng:”Lưu manh.”

“Anh cho em thấy cái gì mới là lưu manh chân chính.” Minh Sanh vừa nói vừa đuổi theo Mộc Nhã tới phòng ngủ, đem Mộc Nhã ôm cùng ngã vào trên giường. Lúc này Mộc Nhã đôi mắt quyến rũ, hai gò má trắng hồng, khiến Minh Sanh nhìn mà động tình. Anh cũng thuận theo tâm mình mà hôn lấy đôi môi đỏ mọng kia, vẫn như vậy tốt đẹp, không biết là tâm tính thay đổi hay bởi vì A Nhã đáp ứng lời cầu hôn, Minh Sanh cảm giác anh mau nhịn không được.

“A Nhã, ngoan, đừng nhúc nhích.” Minh Sanh đè lại có chút lộn xộn Mộc Nhã, giọng khàn khàn.

Nhìn đôi mắt Minh Sanh đầy tình -dục và nghe giọng nói đầy từ tính của ah, Mộc Nhã có một chút chờ mong lại sợ hãi, cô nghe lời không còn dám lộn xộn động đậy. Nhưng Minh Sanh lại kìm lòng không được mà hôn lên, đôi tay không an phận lần mò, làm cho Mộc Nhã khó chịu mà lại vui sướng.

“A Sanh.”

Minh Sanh động tác đột ngột dừng lại, nói:”A Nhã, em gọi anh là gì?”

“A Sanh a! Không được ư?” Mộc Nhã nhíu mày lại, là cô gọi sai tên sao? Vì sao Minh Sanh sẽ có phản ứng lớn như vậy, nhất thời, Mộc Nhã cảm thấy hơi lạnh, không biết làm sao liền nhìn về phía Minh Sanh.

Minh Sanh không nói hai lời, bỗng ôm chầm, hôn lấy Mộc Nhã, lấy hành động chứng minh cho tình yêu của mình.

Minh Sanh vốn cũng không muốn làm gì, anh chỉ muốn đơn thuần ôm Mộc Nhã mà thôi, nhưng mọi sự kiên trì lại không ngăn được cảm xúc khi nghe Mộc Nhã gọi tiếng ” A Sanh”. Lúc ấy, tất cả tường rào trong lòng anh đều sụp đổ, giờ khắc này, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ, chỉ muốn yêu thương A Nhã thật nhiều.

Đang ngủ say bị người quấy rầy là điều khiến người ta vô cùng khó chịu, lại nhìn đến tin nhắn sau, Trương Đình Minh càng không thoải mái, hoàn toàn không ngủ nổi nữa. Anh vẫn không quá muốn đối mặt với chuyện xảy ra trước mắt. Việc đã đến nước này, anh còn có thể nói cái gì nữa, mặc kệ thế nào, anh vẫn sẽ luôn là cánh tay phải đắc lực của Minh Sanh.

Nhìn cô gái quyện trong lòng mình, Minh Sanh cảm thấy lòng thật ấm áp. Anh hiện tại một chút buồn ngủ đều không có, chỉ nghĩ muốn đem tin tức tốt này chia sẻ với những người bạn thân của mình.