Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 56: Vận Mệnh




Phảng phất nghe thấy thanh âm Nhị ca nói "Có thế, có thế, đều có thể”.

Nhặt hai mảnh quẻ từ trêи mặt đất lên, La Ngọc An nghĩ, ý tứ của Nhị ca là mặc kệ cô làm cái gì cũng đều được sao? Suy nghĩ một chút, từ lúc biết hắn, hắn vẫn luôn thực dung túng cô. Ừm, chồng già vợ trẻ là cái dạng này. Nhưng mà dưới thái độ phóng túng như vậy, năm rộng tháng dài, có lẽ cô thực dễ bị dung túng đến hỏng rồi.

Người nếu không khắc chể ɖu͙ƈ vọng, thì sẽ vô hạn bành trướng. Nếu Nhị ca là loại hình này, cô chỉ có thể càng thêm chú ý.

Bất quá, cái cặp quẻ này còn chơi thật vui.

"Em muốn về sau bỏ chức vị thị nữ, có thể chứ?”

"Bang." một sấp một ngửa, có thể.

"Em muốn cải biến cổ trạch có thể chứ?”

"Bang." Có thể.

"Em muốn quản công ty Tần thị cũng có thể?”

"Bang." Có thể.

Vậy đều có thể? La Ngọc An lại ấp ủ nói: "Em muốn một mình đi nơi khác ở mấy năm.”

"Đùng.” không thể.

La Ngọc An nhẹ nhàng thở ra, còn tốt, còn biết nói không thể, Nhị ca đây vẫn là có hạn cuối mà, yên tâm.



Cô cảm thấy mỹ mãn mà thu hồi quẻ, "Em không ra ngoài ở, Nhị ca phải ra sớm một chút a.".

Cổ trạch toàn bộ xây ở trong rừng rậm, bên trong sân cũng có cổ mộc xanh um, Tần Trĩ cùng Minh Hồi song song đi ở trêи đường mòn cổ mộc, bên cạnh thường xuyên hoa nở, dây leo từ trêи cây buông xuống dưới, theo gió từ từ đong đưa, trong rừng có tiếng chim hót, có loại u tình ngăn cách với thể nhân.

"Thái dương sắp xuống núi, anh đưa em trở về nghỉ ngơi." Tần Trĩ mở miệng nói.

"Ừ." Minh Hồi ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Hai người trở về, Tần Trĩ làm như lơ đãng nói: " Anh cảm thấy có phải phu nhân có ý kiến gì với anh không, chị ấy hình như không thích anh lắm.”

Minh Hồi phì cười một tiếng, không biết nhớ tới cái gì, ngữ khí hâm mộ: "Thực bình thường a, An tỷ đổi với đàn ông, trừ thị thần ra đều là thái độ này, trong lòng chị ấy chỉ có thị thần thôi.”

Tần Trĩ im lặng, lại nói: "anh cảm thấy có thể bởi vì lúc trước lần đầu tiên gặp anh, nhìn thấy anh cùng Lương Văn Diệp nháo mâu thuẫn, cho nên có ý kiến với anh. Cũng có khả năng là bởi vì thân phận của anh, anh ở trong tộc...... Phu nhân hắn là biết chuyện về chi của anh.”

Minh Hồi: "An tỷ từng hỏi, nhưng có biết tình huống cụ thể hay không, em không rõ lắm. A, đúng rồi, lúc trước chị ấy từng vào từ đường, hắn là đã xem gia phả, cho nên khả năng có biết."

Tần Trĩ lộ ra biểu tình thống khổ, "Đều nói một chi nhà anh ngày trước mạo phạm thị thần, mới có thể rơi vào kết cục này, phu nhân để ý thị thần, cho nên có thành kiến với anh, anh có thể cảm giác được.”

“Đừng nói như vậy, mặc kệ một chi nhà anh từ trước làm cái gì, hiện giờ cũng không có liên quan đến anh." Minh Hồi thực nghiêm túc mà nói: "Nhưng mà, nếu thật giống như anh đoán, vậy anh ít đi tới trước mặt An tỷ, cũng không nên đi chung quanh điện thờ, không thì nếu chị ấy thật sự có ý kiến với anh, em cũng không giúp được anh.”

Tần Trĩ: "??" Trả lời thế này thật không giống hắn nghĩ.

Hắn quản lý tốt biểu tình của mình, đáp ứng rồi, trong lòng lại khó chịu giống như nuốt ruồi bọ. Nói cái gì thích hắn, nghe nói hắn bởi vì xuất thân mà bị phu nhân thị thần chán ghét, còn không muốn cùng hẳn chung kẻ địch, không muốn giúp hắn thay đổi hết thảy, ngược lại muốn hắn né tránh, vậy cũng coi như là thích? Thích của mấy cô gái trẻ quả nhiên không có tác dụng.



Tần Trĩ cáo biệt Minh Hồi, chậm rãi trở về phòng mình, suy tư kể tiếp mình nên làm gì.

Ở cổ trạch công tác hộ vệ thực nhẹ nhàng, bởi vì nơi này có thị thần trấn thủ, mọi người đều thực thành thật, cho nên tộc nhân Tần thị tới nơi này trêи cơ bản đều là vì chiêm ngưỡng thị thần, còn có một bộ phận là vì cường thân kiện thể -- hàng năm sinh hoạt ở bên thị thần, thân thể sẽ tự nhiên mà tốt lên. Nếu không Tần thị cũng sẽ không có nhiều tộc lão tuổi lại lớn mà thân thể khỏe mạnh như vậy.

Đển tuổi rất lớn, đã trải qua mấy chục năm náo động và phồn hoa, các tộc lão thực được tộc nhân tôn kính, nhưng Tần Trĩ xem ra bọn họ đều là đám lão tặc già mà không chết, chính là bởi vì có bọn họ ở đây, Tần thị mới có thể từ từ hủ bại.

Đương nhiên, đầu sỏ gây tội lớn nhất là thị thần. Đó mới là bóng ma bao phủ ở phía trêи Tần thị, ma quỷ ăn thịt người biến thành nhà giam, giam cầm mọi người.

Toàn bộ những người muốn thoát ly hắn ta khống chế, ví dụ như các tiền bối của gã đều bị nuốt ăn, dù một chi này của gã may mắn sống sót, cũng bị thị thần nguyền rủa, mỗi người đều ốm yếu chết sớm. hắn ta còn lợi dụng "Chúc phúc” cho trẻ con, khống chế một thế hệ lại một thế hệ tư tưởng tộc nhân Tần thị cầm quyền, hắn ta không lưu tình chút nào mà tiêu diệt tộc nhân phản kháng, khống chế tư tưởng tộc nhân. Đây đau phải là thần? rõ ràng là ác quỷ!

Cuối cùng có một ngày, gã sẽ vạch trần gương mặt thật của thị thần, còn tìm biện pháp làm hắn ta hoàn toàn tiêu vong, làm bi kịch hơn hai trăm năm trước không tái diễn. Thời đại mới đã đến lâu rồi, bọn họ đã sớm không cần sản vật của thời đại cũ bi ai này nữa.

Lúc gã trầm khuôn mặt đi vào trong phòng, một con mèo đen uyển chuyển nhẹ nhàng xẹt qua mái hiên, dẫm lên những mảnh ngói màu xanh đen, lại đột ngột biến mất tại chỗ.

La Ngọc An cầm theo bình tưới nước cho hoa cỏ trong viện, ngày trước chỉ có một ban công có thể để cô phát huy, hiện giờ toàn bộ sân cần cô xử lý, ước chừng không bao lâu cô có thể trở thành chuyên gia làm vườn.

Đang tưới nước, cô bỗng nhiên cảm giác được bị ai đó nhìn chăm chú, vừa ngẩng đầu, thấy trêи đầu tường ngồi xổm một con mèo đen.

Cổ trạch thường xuyên xuất hiện một ít động vật nhỏ, chim, sóc cùng các cây gì đó, rốt cuộc ở trong rừng rậm những thứ này đều thường thấy. Lúc trước còn có một con hươu sao nhàn nhã một đường xông vào sân, cuối cùng bị mẩy hộ vệ đưa ra ngoài.

Nhưng cô chưa bao giờ gặp mèo ở chỗ này, con mèo đen này cho cô cảm giác rất kỳ quái, một đôi mắt thẳng lặng lăng mà nhìn chằm chằm cô, làm cô lập tức nhở tới lúc trước ở ngục giam khu Du Lâm, bị người Tần gia chọn làm tê phẩm, cũng từng gặp một con mèo đen như vậy. Cái đuôi mèo đen quét ở trêи đời cô, cô vốn đứng ở cuối cùng trong đám người bỗng nhiên bị chú ý tới. Nó xuất hiện đột nhiên, biến mất cũng đột nhiên.

Con mèo đen này, là lần trước từng gặp sao?

Mèo đen nhảy xuống đầu tường, bước ưu nhã về phía cô, nhảy lên cây sơn trà đỏ trước mặt cô mới vừa dời đến đây không lâu, cành cây không to khỏe lắm sắp bị nó đè gãy.