Như Hoa Như Sương Lại Như Gió

Quyển 1 - Chương 20: Ngậm oan khó nói. Đường tơ sinh tử [2]




Ngậm oan khó nói. Đường tơ sinh tử [2]

Type-er: Recca

Tiết Vân Tần không ngờ Tiêu Vân Thành lại đến. Vì buổi chiều, nhân viên phòng thư kí đều về sớm nên giờ trong phòng chỉ còn hai người bọn họ. Có điều, chẳng ai mở lời trước, người nào cũng đợi đối phương lên tiếng. Đồng nghiệp ở phòng bên cạnh chạy sang xin ít trà mạn, thấy một tuần bổ đứng sừng sững ở đó, đôi mắt sắc lóe lên vẻ nghiêm nghị sau cặp kính, anh ta liền thăm dò Tiêu Vân Thành: “Sao người của phòng tuần bổ lại đến hóng gió ở Ủy ban thành phố thế nhỉ? Hay là xảy ra chuyện gì rồi? Lẽ nào thư kí Tiết vướng vào chuyện kiện tụng gì à?”

“Kiện cái đầu anh! Bổn thiếu gia đi ngang qua, tạt vào đây không được chắc? Uống trà của anh đi, đừng nhiều chuyện!” Tiêu Vân Thành ghét nhất đàn bà nhiều chuyện, không ngờ có những gã đàn ông còn nhiều chuyện hơn.

“Bất lịch sự! Đúng là đồ man di!” Đồng chí cán bộ thành ủy đi xin trà cụt hứng, cúp đuôi chuồn mất. Bấy giờ, Tiêu Vân Thành mới nghiêng đầu hỏi: “Xin hỏi phó phòng thư kí Tiết Vân Tần, bây giờ anh muốn nói chuyện ở đây hay đi tìm chỗ nào khác?”

“Đã không nói chuyện công thì đến quán trà ở gần đây vậy.” Tiết Vân Tần mệt mỏi day day sống mũi, tiện tay gấp bản báo cáo vẫn chưa hoàn thành lại, đứng dậy dẫn đường.

Cạnh trụ sở thành ủy có một quán trà truyền thống rất nổi tiếng, giá cả đắt gấp đôi các quán trà thông thường khác nhưng chất lượng thì miễn chê. Tiết Vân Tần chọn nơi này vì nó gần, hơn nữa hắn cũng là khách quen của quán. Chỉ cần hắn ló mặt tới là nhất định ông chủ sẽ sắp xếp cho hắn phòng khách quý thoải mái và thanh tĩnh nhất. Nếu hắn không rung chuông thì tuyệt đối không ai xuất hiện.

Hai người vừa ngồi xuống ghế thì đồ đã được bày ra bàn. Tất cả đều là những thứ mà lần nào đến, hắn cũng nhất định gọi. “Đây là trà Tước Thiệt chủ quán đặc biệt để phần cho tôi. Cậu uống thử xem.” Tiết Vân Tần để chiếc tách nhỏ cạnh tay Tiêu Vân Thành. Hắn có thói quen tự pha trà nên bộ đồ pha trà này là đồ chuyên dụng của hắn.

Tiêu Vân Thành không phải người tinh tế, cầu toàn như Tiết Vân Tần. Đối với anh ta, nhấp một ngụm trà nhỏ cũng chẳng khác gì tu ừng ực một bát lớn, uống kiểu nào mà chẳng cùng vị đắng như nhau. Mà uống bằng cái chén bé như hạt mít thế này thì chỉ một hơi đã hết sạch, trong khi cổ họng anh ta vẫn đang khát khô.

“Được rồi. Nói chuyện chính đi. Chuyện lão Thẩm do cậu chỉ thị phải không?” Tiêu Vân Thành nôn nóng hỏi.

“Làm trong sạch đảng bộ, có gì là không tốt?” Tiết Vân Tần nâng ly trà lên miệng, chậm rãi thổi nguội, ngụm đầu tiên là để thưởng thích.

Tiêu Vân Thành nào hiểu những điều tinh tế ấy, anh ta đổ đầy nước vào chiếc bình dùng để pha trà rồi bỏ ít lá trà vào là coi như xong. Trà là phải tu một ngụm lớn mới đã. “Hắn phản bội tổ chức, câu kết với đảng ngầm nên bị trừng phạt là đáng đời, nhưng cái cô Đoàn Tư Kỳ kia cũng đáng đời sao?”

Tiết Vân Tần vẫn uống tiếp chén nữa, thong thả hỏi lại: “Cô ta đến nhanh thế nào?”

“Mẹ kiếp! Làm sao cậu có thể bình tĩnh thế chứ? Trách gì trong mấy người chúng ta, lão già chỉ thích mỗi cậu.”

“Lão già” là viên chỉ huy đã huấn luyện Tiêu Vân Thành và Tiết Vân Tần. Sau đó, chính ông ta đã sắp xếp cho họ vào tổ chức.

“Không phải cậu chạy đến đây chỉ để nói với tôi rằng cậu ghen tị với tôi đấy chứ?” Tiết Vân Tần nhếch miệng cười, nhìn Tiêu Vân Thành với vẻ giễu cợt.

“Mẹ kiếp! Ông đây mà thèm thuồng tí rơi rớt của cậu à? Có điều, tuy tội phong lưu của cậu đấm không xuể nhưng chưa lần nào thấy cậu hạ thủ tàn độc như lần này. Đàn bà không thích nữa thì bỏ, sao phải nặng tay thế?” Tiêu Vân Thành đã quá quen với tật đào hoa của Tiết Vân Tần, nhưng chưa bao giờ anh ta thấy hắn đối xử như vậy với phụ nữ.

Mấy giây sau, anh ta lại dịu giọng hỏi: “Bây giờ, cậu định thu dọn chiến trường như thế nào đây?”

“Lão già muốn cô ta vào trại huấn luyện. Cậu xem cần làm thế nào thì làm.” Tiết Vân Tần chỉ mải thưởng trà, ngoài ra, mọi thứ dường như đều chẳng liên quan đến hắn.

“Lão già ấy già quá đâm lẩn thẩn rồi à?” Tiêu Vân Thành kinh ngạc, đang định hỏi Tiết Vân Tần cho ra lẽ thì thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình đến thất thần, liền hỏi: “Cậu nhìn gì thế?”

“Nhìn chữ.”

“Định lừa ai hả? Trên đó có chữ khỉ gì đâu!”

“Ừ, không có. Nhưng tôi vẫn nhìn thấy!” Đột nhiên, hắn nắm chặt tay lại. Như vậy, hắn sẽ không nhìn thấy gì nữa.

Tiêu Vân Thành tưởng hắn cố tình kéo dài thời gian nên giục: “Mẹ kiếp, cậu nói phứt ra xem rốt cuộc phải làm thế nào!”

“Cậu thích thế nào thì làm thế ấy. Đừng hỏi tôi.”

Cuối cùng, Tiết Vân Tần cũng phát bực vì bị truy hỏi, hắn bật dậy khỏi ghế khiến Tiêu Vân Thành đang uống trà bị giật mình bỏng cả lưỡi.

“Điên à? Đi đâu đấy?”

“Đi ngủ!” Điều duy nhất hắn muốn làm bây giờ chỉ là đi ngủ. Nếu không ngủ, hắn sẽ trở thành đặc công đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc đánh bạc thâu đêm suốt sáng mấy ngày liền đến nỗi kiệt sức mà chết mất.

Trước khi xuống lầu, Tiết Vân Tần đột nhiên ngay người lại nhìn Tiêu Vân Thành và nói to một câu. Câu ấy khiến Tiêu Vân Thành hốt hoảng đến nỗi suýt nữa cả người lẫn bát trà đều lăn xuống lầu. Hắn nói: “Tất cả nợ cũ của quán trà, cậu thanh toán hết hộ tôi nhé!”

Cai ngục giới thiệu với Đoàn Tư Kỳ: “Trong phòng này có ba bảo vật: ve, chuột và bọ nhảy.”

Những con chuột đói hóp bụng đang thò đầu khỏi hang, lén lút bò ra lúc nửa đêm, nhân lúc phạm nhân chập chờn chìm vào giấc ngủ để gặm nhấm chân. Còn lũ ve và bọ nhảy khiến người ta kinh tởm lại cứ như là tình nhân của lũ chuột, lẳng lặng hò hét trợ uy, chúng nhảy nhót trong ống quần người ta, coi đó là cái ổ của mình và thả sức cắn đốt, hút máu, khiến người ta ngứa đến mức muốn gãi rách cả da thịt. Cai ngục kể, trước đây, từng có một phạm nhân đầu óc không bình thường lắm, ngủ dậy, thấy một ngón chân biến mất, sờ thấy máu bầy nhầy, anh ta mới hoảng sợ kêu cha gọi mẹ. Tư Kỳ chỉ coi đó là câu chuyện hù dọa của đám cai ngục. Tên cai ngục liền chỉ tay vào một phòng giam ở dọc đường đi. Ở đó có một người đàn ông gầy quắt queo đang ôm cột, cười ngờ nghệch. Đó chính là gã phạm nhân đen đủi bị chuột cắn đứt ngón chân mà đám cai ngục hay lôi ra bàn tán lúc trà dư tửu hậu.

Tên cai ngục bĩu môi, quay đầu lại cảnh báo Tư Kỳ: “Buổi tối nhớ ôm chân trước khi đi ngủ, nếu không sẽ lãnh hậu quả giống nó đấy! Ha ha ha…” Nghe thấy đám cai ngục phá lên cười ha hả, một vài phạm nhận cũng ngoác miệng cười, lúc chúng dán mắt vào Tư Kỳ thì cổ họng chúng cũng vang lên tiếng nuốt nước bọt ừng ực.

“Mẹ chúng mày! Cột chặt quần vào cho tao! Nhìn thấy đàn bà là sướng run người!” Cây côn trong tay tên cai ngục vô cùng có uy lực, nó khiến những bàn tay muốn lén thò ra kéo tụt quần của Tư Kỳ vội vàng rụt lại, rồi những bộ răng ố vàng nhe ra cười hềnh hệch.

Lâu lắm mới có nữ phạm nhân đến nhà lao, tên cai ngục liên giao nàng cho một nữ cai ngục mặt mày phì nộn. Nhìn bốn phía, nàng thấy tình trạng ở đây cũng chẳng khá khẩm hơn khu nhà lao nam là bao. Phòng giam nhốt nàng đã có ba người khác, những nơi nhiều rơm và khô ráo đều có người chiếm cứ hết. Những nơi không tốt lắm cũng đã bị chiếm. Cai ngục đá vào người một phạm nhân lớn tuổi hơn, quát: “Dịch vào trong một tí! Mù à?” Sau đó, cô ta quẳng Tư Kỳ vào trong, nói: “Mày ở đây. Chớ có vô cớ gây chuyện làm phiền bọn tao!”

Cánh cửa khép lại, Tư Kỳ đã chính thức định cư ở phòng giam bốc mùi chua loét và hôi thối này. Để chứng tỏ mình không giống những phạm nhân khác, nàng cố ý tránh bọn họ thật xa, dù ba nữ phạm nhân kia có dò hỏi thế nào, nàng cũng không đếm xỉa đến. Nàng vô tội, còn bọn họ có tội, làm sao có thể vơ đũa cả nắm được.

Nửa đêm, vết thương trên trán không được chữa trị bắt đầu sưng vù lên, đau đến mức khiến nàng lăn lộn hết bên này sang bên kia trên nền sàn ẩm ướt. Nhưng mỗi lần trở mình thì các vết thương khác trên người cũng đau đớn, nhức nhối theo, khiến nàng ngồi không được mà nằm cũng chẳng xong. Nàng đành tựa vào cột, nhè nhẹ xoa quanh vết thương để phân tán sự tập trung. Song điều khiến nàng khó chịu nhất chính là nút thắt trong lòng. Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, những người nàng muốn gặp vẫn chưa thấy mặt mũi đâu. Chắc phòng tuần bổ phải sớm cho người đi thông báo rồi chứ, nhưng vì sao mãi không thấy mẹ nàng đến thăm? Cả Tiết Vân Tần nữa, hắn cũng chưa đến. Từ trước đến nay, mỗi lúc nàng lâm nạn thì người đầu tiên đứng bên cạnh nàng và vực nàng dậy chính là hắn. Giờ đây, người mà nàng nghĩ chắc chắn sẽ vội vàng chạy tới lại chẳng thấy đâu, chẳng lẽ hắn không hề hay biết về chuyện nàng bị tống vào ngục, bị người ta đánh đập tàn bạo và ép cung hay sao? Nếu không thì tại sao mẹ nàng và hắn lại không hề hỏi han gì đến nàng, không đến cứu nàng? Lẽ nào họ hoàn toàn không biết gì? Hay cảnh sát lười biếng, không kịp thời liên lạc với họ? Chứ nếu họ biết thì nhất định sẽ cứu nàng, minh oan cho nàng.

Ngộ nhỡ mẹ nàng và Tiết Vân Tần bị người ta che giấu sự thât, người của phòng tuần bổ cố tình kéo dài thời gian để dễ dàng lôi nàng ra gánh tội thay kẻ khác rồi cứ thế kết án thì sao? Nghĩ đến khả năng kinh khủng đó, tất cả các vết thương trên người Tư Kỳ dường như biến mất ngay tắp lự, những cảnh tượng khiếp đảm gấp trăm ngàn lần điên cuồng hiện ra trong đầu nàng, khiến nàng sốt ruột bất an. Ở trong ngục thêm một ngày đồng nghĩa với việc nàng tiến thêm một bước đến chỗ Tử Thần. Có lẽ dụng ý của họ khi nhốt nàng vào đây chính là để đợi đến ngày nàng khô héo, mục ruỗng rồi gục chết trong nhà lao, giống như gã phạm nhân bị chuột gặm mất ngón chân kia. Những ảo tưởng đáng sợ đã kích thích Tư Kỳ, một người vốn chỉ muốn an phận thủ thường ôm cây đợi thỏ trong nhà tù, dám đứng lên đấu tranh cho chính mình. Nàng đứng bật dậy, dùng hết sức đập mạnh vào cánh cửa nhà giam, thét lên: “Tôi bị oan. Thả tôi ra! Thả tôi ra!”

Cánh cửa phòng giam rung lách cách theo nhịp đập của nàng. Tiếng ồn làm mấy phạm nhân khác tỉnh giấc, nhưng dường như họ đã quá quen với cảnh tượng này nên chỉ cằn nhằn chửi tục mấy câu rồi lại lim dim mắt, nằm vật xuống ngủ tiếp. Ngược lại, điều khiến nữ cai ngục canh đêm điên tiết nhất chính là phạm nhân gây chuyện. Nữ cai ngục bị phá giấc mộng đẹp, giận dữ lau nước dãi chảy xuống hai bên mép rồi mở cửa nhà lao, tay phải tay trái lần lượt thưởng cho Tư Kỳ mấy cái bạt tai. Vừa đánh bà ta vừa mắng: “Định tạo phản đấy hả? Vừa mới đến địa bàn của bà mà đã không biết an phận! Đồ mạt hạng! Đồ rác rưởi! Đồ thối tha!” Bà ta càng đánh càng hăng, càng hăng càng chửi tợn. Quần áo của Tư Kỳ vốn mỏng manh giờ bị cai ngục hết kéo lại giật, khiến mấy cái cúc đều rơi đâu mất.

Thực sự không thể chịu nổi nỗi oan khuất này nữa, không biết sức mạnh trong cơ thể nàng từ đâu chợt trỗi dậy, khiến nàng dám đối đầu với mụ cai ngục dã man, ngang ngược. Nàng hét lên: “Tôi có phạm phải chuyện trời không dung đất không tha đâu mà không được phép kêu oan! Bà muốn đánh tôi thì cũng phải có lý do đàng hoàng chứ.”

“Hứ! Đã vào nhà lao, thử hỏi còn đứa nào trong sạch không hả? Bán trôn nuôi miệng mà vẫn còn liêm sỉ mở mồm kêu mình trong sạch nữa à?” Cai ngục túm lấy tóc Tư Kỳ, giật mạnh đầu nàng, đập “bốp” vào cánh cửa. Tiếng va chạm khá lớn đã đánh thức những phạm nhân khác, họ hé mắt lén xem vở kịch.

Tư Kỳ tội nghiệp bị đập một cú, vết thương cũ trên trán vừa mới cầm máu giờ lại toác miệng, máu chảy tràn cả vào mắt nàng. Trong tích tắc, vạn vật xung quanh nàng lập tức bị nhuộm một màu đỏ tươi đến nhức mắt, nàng cơ hồ mất hết tri giác. Trong cơn mê man, điều nàng nghĩ tới không phải sự sống chết của riêng mình mà là Tiết Vân Tần. Nhớ tới khoảnh khắc chia tay, nàng viết đủ hai mươi chữ “Kỳ” vào lòng bàn tay hắn, rồi lại nhớ đến câu “Tạm biệt, Tư Kỳ”, phải chăng hai chữ “tạm biệt” mà hắn nói không phải mang ý “hẹn gặp lại” mà là “vĩnh biệt”? Nàng không thể trả lời nổi. Nàng không biết mình cố tình hiểu sai hay mọi người đều nhầm lẫn giống mình? Nếu giờnày phút này, hắn tận mắt nhìn thấy thảm cảnh của nàng, liệu hắn có đứng trước nàng, che chở cho nàng như trước đây không? Có chịu tội thay nàng không? Nghĩ đến đây, nàng như sống lại.

“Tôi muốn… tôi muốn gặp người nhà.” Nàng thì thào hạ giọng khẩn cầu.

Cai ngục cười khẩy, không chịu buông tha cho nàng. “Muốn gặp người nhà hả? Mày có tiền không? Nhìn bộ dạng nghèo kiết xác của mày thì còn kì vọng vào ai được nữa?”

“Có người sẽ bảo lãnh cho tôi. Anh ấy… anh ấy làm việc ở thành ủy, tên là Tiết Vân Tần. Nhất định… nhất định anh ấy sẽ bảo lãnh cho tôi. Nhất định mà…” Tư Kỳ không ngừng lặp đi lặp lại, tin chắc như đinh đóng cột rằng Tiết Vân Tần sẽ đến cứu nàng.

“Anh ta là gì của mày? Có thật làm việc ở thành ủy không?” Cuối cùng, cai ngục cũng chịu mềm giọng.

“Bà có thể hỏi phòng tuần tuần bổ để chứng thực, anh ấy từng bảo lãnh cho tôi một lần.”

“Hừ! Tội của mày đến ông Trời cũng chẳng bảo lãnh nổi. Ngồi đó mà đợi xơi đạn! Chết sớm, siêu thoát sớm!” Cai ngục bán tín bán nghi, cuối cùng cũng tha cho nàng. Nhưng khi bà ta vừa đại phát từ bi nới lỏng tay thì cả người Tư Kỳ đã đổ ấp xuống đất, chẳng khác gì một kẻ không xương. Lần này, nàng hôn mê thật.

Suốt mấy ngày nay, trời đất ủ dột, mưa phùn rả rích hai ngày liên tiếp và chưa có dấu hiệu tạnh. Trên tường phòng giam, rêu xanh nấm mốc được thể mọc lên như vũ bão, chúng men theo tường, từ mái nhà bò ngoằn ngoèo xuống dưới, trong phút chốc, cả mảng tường xám bị màu xanh thẫm nhuộm đến quá nửa. Rêu xanh mang theo mùi ẩm mốc đặc trưng pha lẫn mùi nước tiểu không biết đã lưu cữu mấy đêm khiến người ta lợm giọng buồn nôn. Tư Kỳ nằm co ro trong góc tường, trên bậu cửa sổ mưa lạnh bắn tung tóe, khiến nơi quỷ quái ẩm ướt này lại càng thêm âm lạnh đến nỗi không chịu được.

Nàng mở miệng hít thở một cách khó nhọc, bướng bỉnh cố thủ ở lãnh địa bé nhỏ của mình, nhất định không chịu rời nửa bước. Bởi chỉ cần rời khỏi đây thì khó đảm bảo chỗ nằm của nàng không biến thành “nhà xí” mới trong lúc cấp bách của ba nữ phạm nhân còn lại. Ba nữ phạm nhân đó tưởng nàng đã ngủ say, liền xúm lại thì thầm to nhỏ với nhau. Đang chuyện phiếm thì cai ngục đi tuần bước đến, nữ phạm lớn tuổi nhất vội vàng bò đến trước cửa phòng giam, ân cần hỏi thăm: “Chị Dương, hôm nay thắng tiền ạ? Từ xa, em đã nhìn thầy chị cười rất tươi rồi.”

“Coi như mày gãi đúng chỗ ngứa đấy. Hôm nay vận may không tệ.” Cai ngục đắc ý vỗ vào eo, tâm trạng khá vui vẻ.

“Hì hì. Ngay từ đầu em đã nói chị Dương là người tốt, nên ông Trời mới nhớ đến chị mà.” Nói rồi, cô ta lại bò sang phía bên kia phòng, tiếp tục nịnh bợ rồi chuyển giọng dò hỏi: “Chị Dương, con bé kia có nhân tình làm ở thành ủy thật hả? Sao vẫn chưa đến bảo lãnh cho nó nhỉ?”

Nhắc đến chuyện này, cai ngục bực mình bĩu môi, cao giọng nói: “Tao đã bảo không thể tin nổi loại mạt hạng đó mà lại! Các chị em còn trách tao không biết nhân cơ hội kiếm chút lợi lộc. Kết quả thì sao nào?”

“Thì sao ạ?”

“Người của phòng tuần bổ còn trách ngược bọn tao làm hao tổn sức lực của cảnh sát. Họ nói người mà cô ta yêu cầu gặp đi công tác đến giờ đã về đâu, lấy gì mà bảo lãnh cho loại mạt hạng đó chứ? Mày bảo thế có đen không? Đang yên đang lành lại rước bực vào thân!” Cai ngục còn chưa nói xong thì đột nhiên có một bóng người lao đến, níu bà ta lại. May mà bà ta đứng ngoài song sắt, chỉ tiện dừng lại tán gẫu với đám phạm nhân, chứ nếu đang đi mà bị túm như thế, bà ta không hất nàng ngã xuống đất mới lạ.

“Nhàn cư vi bất thiện đấy hả? Buông tay mau!” Cai ngục giơ côn gỗ, đánh thẳng vào tay Tư Kỳ, nhưng nàng vẫn không chịu buông.

“Bà nói… bà vừa mới nói không tìm thấy anh ấy sao? Anh ấy đi công tác ư? Phải không?”

“Lẽ nào tao ăn no rửng mỡ hay sao mà bịa chuyện cho mày tiếp tục ngồi đây để tốn cơm tốn gạo? Người ta đã đi công tác từ lâu rồi, mày bỏ cuộc đi!”

“Không thể nào có chuyện đó. Anh ấy mới đi công tác Nam Kinh về, sao lại đi công tác tiếp? Rốt cuộc cảnh sát có đi tìm anh ấy thật không?” Tư Kỳ bám riết lấy nữ cai ngục, đánh thế nào cũng không buông.

Cai ngục chưa bao giờ gặp phải người nào lỳ đòn đến ngu ngốc như vậy, bà ta tức điên lên, trợn mắt quát ba phạm nhân còn lại: “Mù à? Còn không kéo nó ra cho tao! Nhanh lên!”

Mấy nữ phạm kia cuống quýt xông tới, người túm tóc, kẻ lôi quần áo, mãi mới giải cứu được cánh tay phải của nữ cai ngục khỏi Tư Kỳ. Cai ngục xắn tay áo lên nhìn kĩ, thấy cánh tay mình tím ngắt, liền vung côn nên tới tấp vào người Tư Kỳ như thể muốn đập vụn từng đốt xương của nàng ra vậy. “Con tiện tì này! Khỏe gớm nhỉ! Chán sống rồi hả?”

Những nữ phạm cùng phòng vốn không ưa Tư Kỳ, nhân cơ hội này ra sức chà đạp nàng, trút giận thay cho nữ cai ngục. Có kẻ chửi: “Ngay cả chị Dương mà mày cũng dám đắc tội. Đánh cho mày chưa này! Chừa này!” Có kẻ còn ngồi hẳn lên người nàng, tát lấy tát để vào mặt nàng, khiến một bên má nàng sưng phồng lên. Dù thế, Tư Kỳ vẫn không phục, nàng cố sức hét lên: “Các người dùng nhục hình bắt tôi nhận tội. Có chết tôi cũng không phục. Tôi muốn gặp người nhà, tôi muốn gặp mẹ.”

“Đồ không biết xấu hổ? Người của phòng tuần bổ đến nhà mày từ lâu rồi, đừng nói bà mẹ già của mày, đến cả con chuột cũng chẳng thấy đâu. Vườn không nhà trống. Mày có hiểu không?”

“Bà nói cái gì…” Tư kỳ chết lặng. Lời của cai ngục chẳng khác gì tiếng sét đánh bên ta nàng, khiến tia hi vọng mà nàng dựa vào đó để sinh tồn vụt tan biến thành mây khói chỉ trong tích tắc.

“Ngớ ngẩn luôn rồi hả?” Cai ngục giễu cợt nàng. “Gã nhân tình mà mày nói, cả bà mẹ già nữa, chắc chỉ là nhân vật hư cấu do mày nhào nặn nên phải không? Nếu nói gã nhân tình từng qua lại với mày thấy mày gặp nạn nên trở mặt, vờ không quen biết rồi nói dối là đi công tác thì đã đành, đằng này ngay cả mẹ mày cũng chẳng thấy bóng dáng đâu thì chỉ có hai khả năng, hoặc là mày nói dối, hoặc là đến mẹ mày cũng chẳng thèm nhận mày nữa. Điều đó chứng tỏ người như mày sống cũng chẳng ích gì! Cứ ngồi đó mà đợi đi. Mấy hôm nữa bắt thêm được mấy tên loạn đảng thì giải quyết chúng mày cả thể. Mọi người đều rảnh nợ.”

Cai ngục quay đầu đi, quát: “Mấy đứa chúng mày lại đây!” Bà ta vừa ra lệnh, cả đám nữ phạm đang mượn oai hùm liền dừng tay. “Nếu nó còn tiếp tục gào thét bị oan thì chúng mày cứ nghe thấy một lần, tẩn một trận. Miễn đừng để tao trông thấy máu là được.” Câu ấy có nghĩa là đến quyền khiếu nại của Tư Kỳ cũng bị họ tước đoạt mất. Mẹ mất tích, Tiết Vân Tần đi công tác, đúng là trùng hợp đến mức khó tin, vậy mà nó lại xảy ra cùng một lúc, diễn ra trước mắt Tư Kỳ trong cùng một ngày. Lẽ nào mới chỉ mấy ngày mà nàng và mẹ đều gặp phải bất trắc? Tư Kỳ không dám tưởng tượng, bởi suy nghĩ ấy quá đáng sợ.

Đúng lúc này, không hiểu sao trong đầu Tư Kỳ chợt vang lên câu nói của Tiết Vân Tần trước khi lên tàu đi Nam Kinh: “Anh đã sắp xếp tất cả mọi chuyện rồi, ngay cả chỗ mẹ em, anh cũng đã nhờ người lo liệu, thế nên em cứ yên tâm mà đi chuyến này.” Ban đầu, nàng vốn nghĩ điều đó thể hiện sự chu đáo của hắn, nhưng bây giờ suy đi ngẫm lại, một cơn ớn lạnh không thể kiềm chế cứ dần dần xâm chiếm lấy nàng. Lẽ nào những dấu hiệu không ồn mà nàng cảm nhận thấy khi ở Nam Kinh lại chính là điềm báo cho tình cảnh không cửa cầu cứu ngày hôm nay của nàng? Không! Nhất định Tiết Vân Tần không bao giờ làm những chuyện gây tổn thương đến nàng. Hắn là người nàng tin cậy nhất, cũng là người mà nàng yêu thương nhất. Nàng phải tin hắn. Chỉ có điều, cùng lúc âm thầm khắc sâu niềm tin kiên định vào lòng thì nước mắt nàng lại không thể kiểm soát được, cứ thế tuôn trào. Nếu niềm tin vốn không gì lay chuyển được bỗng một ngày biến thành niềm tin cưỡng ép thì nàng có nên cố chấp giữ lấy nó? Hay là từ bỏ?

Kể từ hôm đó, các phạm nhân trong nhà lao không còn nghe thấy tiếng nàng kêu oan nữa. Họ nghĩ rằng nàng bị đánh tàn bạo quá đâm ra khiếp sợ, nhưng thực ra nàng đang nhẫn nại chờ đợi. Chờ đợi mùa thu. Chờ đợi phán quyến cuối cùng.

Hạ chí. Năm Dân quốc thứ mười bảy.

Đoàn Tư Kỳ bị phán tử hình, ba ngày không được liệm xác.