Như Khói Như Cát

Chương 28: Bắc Lâm Hàn




Đây là ngày đầu tiên, Lục Yên Đinh gia nhập đoàn phim《Bắc Lâm Hàn》

Cảnh đầu tiên chính là cảnh đối diễn cùng với nữ chủ, đoàn phim này thuộc phái vừa quay vừa phát, có hơi gấp, hơn nữa bản thân Lục Yên Đinh còn có chương trình thực tế phải tham gia, trong nửa tháng còn phải trì hoãn hai, ba ngày, vì vậy Lục Yên Đinh thay trang phục xong liền vô cùng lo lắng cùng nữ chủ diễn thử một chút.

《Bắc Lâm Hàn》là một bộ phim cực kỳ quy củ theo tiểu thuyết ngôn tình, vì được viết từ lâu nên độ nổi tiếng cũng cao, cộng thêm tình tiết nhiều chiêu trò, bên đầu tư cảm thấy lượng người xem ổn định, vì vậy mới có việc quay phim ngày hôm nay của bọn họ.

Lục Yên Đinh hôm nay tổng thể đã cảm thấy được rõ ràng thế nào là “đuổi”, cực kỳ đuổi, vội vàng mặc quần áo, vội vàng đối diễn, vội vàng quay phim, cậu cùng người đóng vai nữ chủ, Việt Nguyệt —— hai mươi mốt tuổi, Alpha, tiểu hoa lưu lượng có dung mạo xinh đẹp mà ẩn trong đó còn chứa đựng chút ngây thơ, vẻn vẹn luyện tập đối diễn không tới năm phút đồng hồ, mà bọn họ cũng mới mới vừa quen chừng đó thời gian, nhưng đạo diễn đã gọi bọn họ đi quay rồi.

Việt Nguyệt không phải ngày đầu tiên gia nhập đoàn phim, cô rõ ràng đã làm quen được với mọi thứ ở đây, còn cầm kịch bản vỗ vai Lục Yên Đinh, trêu chọc nói: “Tôi đã nói gì nhỉ, bảo anh nhanh lên mà!”

Lục Yên Đinh có chút bất đắc dĩ, cậu và Việt Nguyệt đi tới cùng đạo diễn trao đổi một chút, rồi sau đó hai người đi tới vị trí của mình, chuẩn bị bấm máy.

Cảnh diễn kia Lục Yên Đinh cảm thấy cậu diễn rất tệ.

Trước khi đến cậu đã ôn luyện đầy đủ, trước khi tới còn cùng biên kịch cũng chính là tác giả của nguyên tác trao đổi qua, thế nhưng thời điểm quay phim ở hiện trường, cậu vẫn còn mang trong mình một loại trạng thái hoàn toàn xa lạ —— trước đây cậu chỉ đi con đường lưu lượng, cũng không phải là diễn viên chính quy gì, nhập diễn đối với cậu mà nói còn cần một chút thời gian, nhưng mà đoàn phim tựa hồ như cũng không định cho cậu khoảng thời gian này.

Cậu đóng vai nam thứ, Bùi Xá, lúc này là cảnh đang níu kéo nữ chính Bắc Hoán.

Cậu cảm thấy lời thoại của mình có hơi ngây ngô lại quá thông tục, đây không giống như lời thoại nên xuất hiện trong một bộ phim cổ trang, đoạn này trong nguyên tác tiểu thuyết phức tạp hơn một chút, nhưng biên kịch biểu thị đây là phía đầu tư hy vọng hiệu quả xuất hiện như vậy.

Vì vậy cậu chỉ có thể thỏa hiệp, vào giờ phút này, cậu đứng bên cạnh Bắc Hoán, lo lắng nhìn cô, nói với cô ấy rằng: “Nàng không thể đi cùng hắn, nàng sao có thể đi cùng hắn được?”

Việt Nguyệt cầm kiếm trong tay, chỉ vào cậu, nói: “Ta đi hay không đi, mắc mớ gì đến huynh!”

Lục Yên Đinh lui lại nửa bước, lại miễn cưỡng dừng lại: “Ta, ta không thể để cho nàng có chuyện được.”

“Hàn Quân sẽ bảo vệ cho ta, huynh cho rằng ai cũng giống như huynh sao, đến một cây kiếm cũng không biết sử dụng!”

Việt Nguyệt nói xong hướng phía trước đi được hai bước, Lục Yên Đinh trong lòng “hồi hộp” một chút: địa điểm Việt Nguyệt đi đến cùng địa điểm lúc trước bàn bạc có sai lệch một ít, nhưng mà đạo diễn cũng không kêu ngừng lại, vì thế cậu cũng chỉ đành tiếp tục diễn, “Khoan đã!”

Lục Yên Đinh cũng hướng phía trước vội vã bước đến hai bước, bởi vì Việt Nguyệt sai rồi, cậu cũng chỉ đành sai theo, “Hắn chỉ là kẻ thô lỗ, trận chiến đó cũng không thắng, nàng sao có thể đi cùng hắn được!”

“Chàng là người thô lỗ, nhưng chàng có thể bảo vệ ta! Huynh chỉ là một văn nhân, còn có thể làm gì?”

Đoạn này thoại của Việt Nguyệt đặc biệt dài, “Lần trước ta có chuyện, nếu không phải là chàng, ta sớm đã chết dưới tay những người kia! Nhưng nếu người đến là huynh, đừng nói là cứu ta ra, chỉ e là chúng ta còn phải cùng chết! Lại nói một chút trận chiến này, chúng ta vốn là không đủ lương thảo, có tổn hại trước, chàng có thể đánh hạ năm tòa thành trì đã là không dễ dàng rồi, huynh thì sao! Huynh chỉ biết viết những bài thơ tầm thường đó mà thôi!”

Đoạn thoại này Việt Nguyệt cũng nói không phải quá lưu loát, ở rất nhiều chỗ, cô ấy đều xuất hiện tình huống không thuộc thoại, nhưng mặc dù như thế đạo diễn vẫn không hô dừng.

Mãi đến tận khi cô ấy nói xong, kế tiếp là tình tiết nhớ lại, vì thế nên đoạn này mới kết thúc.

Lúc này, đạo diễn mới hô: “Dừng!”

Lục Yên Đinh nhìn về phía đạo diễn, đạo diễn tuyên bố: “Qua.”

Lục Yên Đinh có chút mờ mịt, cậu vẫn đứng tại chỗ như cũ, các nhân viên công tác xung quanh cũng tản dần ra để chuẩn bị cảnh quay tiếp theo, Việt Nguyệt đối cậu hô một câu: “Diễn giống truyện như vậy mà.”

Câu này căn bản không giống như là khích lệ.

Lục Yên Đinh đối với cô cười cười, cầm kịch bản đi ra.

Buổi sáng, chính là dùng trạng thái như vậy, Lục Yên Đinh diễn qua ba cảnh.

Lúc ăn cơm Vương Bàn Bàn tới tìm cậu, anh ta vừa đến đã đối Tiểu Triệu ồn ào: “Cô xem đi, chăm sóc người ta thành cái dạng gì đây hả! Mặt đỏ như này, cảm nắng rồi sao!”

Lục Yên Đinh đang khom lưng bẻ đôi bánh màn thầu ra, nghe nói như thế, liền ngẩng mặt lên: “Anh đừng nói cô ấy, tôi không muốn cởi quần áo, đợi một lát nữa còn phải mặc lại, phiền phức.”

Vương Bàn Bàn ngồi xuống, cùng cậu cười nói: “Chịu khó đôi ngày nhé. Đồ ăn trong đoàn phim có hơi kém một chút.”

Lục Yên Đinh vừa ăn vừa đổ mồ hôi, Vương Bàn Bàn lau cho cậu, rồi lại nói với Tiểu Triệu: “Cô đi lấy khăn mặt ướt cho cậu ấy đi.”

“Không cần, người khác cũng không có.” Lục Yên Đinh nuốt xuống một miếng đồ ăn, “Dựa vào cái gì chỉ có tôi là đặc biệt?”

“Khà khà, ” Vương Bàn Bàn đối cậu cười, “Làm sao thế, tôi cứ cảm giác như có oán khí đâu đây?”

Lục Yên Đinh cúi đầu ăn hai miếng, “Tôi còn có một việc vẫn muốn hỏi anh.”

“Cậu nói đi.”

“Tôi muốn hỏi fans trên weibo ấy, có phải là thuỷ quân do công ty tìm về không?”

“Hả?” Vương Bàn Bàn trợn to mắt, “Sao cậu lại nghĩ thế!”

Lục Yên Đinh nói: “Hai mươi triệu fans, bình luận và repost bài weibo của tôi căn bản không thể đến con số này được chưa hả?”

“Không phải, nhà người ta năm mươi triệu fans có mấy nghìn bình luận mà.” Vương Bàn Bàn điên cuồng nháy mắt, “Làm gì có chuyện những người theo dõi cậu, đều bình luận và repost cho cậu đâu, đó cũng không thực tế mà, mọi người sẽ lúng túng lắm.”

“Anh mới vừa nói lỡ miệng còn muốn nguỵ biện với tôi?” Lục Yên Đinh hỏi ngược lại anh ta.

“Ôi, đây không phải là chuyện rất bình thường sao, công ty nào mà còn không mua cho nghệ sỹ nhà mình ít thuỷ quân đây.” Vương Bàn Bàn nhìn xung quanh vài lần, mới lại gần nói, “Chuyện này rất bình thường mà, Tiểu Đinh Đinh, huống chi cậu không phải nổi rồi sao… Chưa nói đến chuyện nổi, đó chẳng phải là ý tứ thấy cậu có tiềm năng nên công ty bồi dưỡng cậu, cậu không phải nên vui vẻ sao?”

Lục Yên Đinh cúi đầu ăn cơm, không nói tiếng nào.

Vương Bàn Bàn hỏi cậu: “Làm sao vậy, đây là quay phim quay đến mức không thoải mái rồi sao.”

Tiểu Triệu nói: “Anh Lục buổi sáng quay qua ba cảnh nên rất mệt.”

Vương Bàn Bàn: “Ồ —— giời ơi, giỏi quá, mới thế đã qua ba cảnh!”

Lục Yên Đinh đặt đũa xuống, “Anh đóng thì anh cũng qua thôi.”

Vương Bàn Bàn che lấy miệng thẹn thùng cười: “Ôi cái lời này, anh Bàn cậu cũng tự thấy mình đẹp trai mà haha.”

Tiểu Triệu cũng cùng buồn cười theo.

Lục Yên Đinh trầm mặc một lát, nói: “Tôi trước đây quay phim quảng cáo cả một buổi sáng cũng không qua nhanh như thế này, chỗ đó cần thiết kỹ năng diễn xuất cao hơn so với ở đây không biết bao nhiêu lần.”

Vương Bàn Bàn tiến lên trước muốn che cái miệng của cậu: “Tôi nói này tổ tông ơi, cậu thật sự không biết cái gì nên nói cái gì không nên nói sao…”

Lục Yên Đinh tránh ra, cậu hỏi: “Anh hãy nói thật đi, ngày đó người đến đón ở sân bay cũng là do công ty sắp xếp không?”

Vương Bàn Bàn vẻ mặt đau khổ: “Cái đó sao có thể chứ, tôi… Cho dù là tôi cũng không biết được mà, tôi ngày đó đi cùng cậu, cậu còn không rõ sao, mới vừa xuống máy bay là thấy biển người mênh mông rồi, chúng ta còn chẳng cùng tưởng là fans nhà người ta đến đón còn gì, cậu… Ôi, cậu mới quay có bộ phim thôi sao lại biến thành lải nhải nhiều thế này.”

Lục Yên Đinh đậy nắp hộp cơm lại: “Tôi ăn no rồi.”

Vương Bàn Bàn liếc nhìn: “Cậu mới ăn được mấy miếng đã no rồi sao, buổi chiều cậu còn có cảnh quay đấy.”

Lục Yên Đinh thở ra một hơi, trầm mặc một lát, hơi bĩu môi hỏi hắn: “Thế anh đã ăn chưa?”

Vương Bàn Bàn sửng sốt một chút, “Ăn rồi, tôi ăn rồi mới đến mà.”

Lục Yên Đinh gật đầu: “Được, anh ngồi nghỉ ngơi một lát đi.”

Vương Bàn Bàn hỏi cậu: “Không phải, vậy còn cậu? Cậu đi ngủ một lát à?”

Lục Yên Đinh lắc đầu một cái, cậu ngồi ngẩn người.

Không biết là vì sao, khi đó cậu lại nhớ đến Khúc Như Bình, nghĩ đến anh có thể khi đóng phim sẽ cùng đạo diễn trao đổi nói chuyện, sẽ giao lưu được đối với những diễn viên đóng cùng, trước khi đóng phim công tác chuẩn bị sẽ rất lâu vân vân.

Nghĩ đi nghĩ lại, cậu cũng cảm thấy mình điên rồi.

Trong trạng thái chấp chới như thế này, cậu còn lấy mình so với Khúc Như Bình.

Lục Yên Đinh ngửa ra đằng sau, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Có lẽ nổi tiếng vẫn luôn không phải là CP Thi Nhân, thứ nổi lên được chỉ là cái nhìn về tình yêu trong lòng công chúng mà thôi, so với sự giả tạo hiện ra nhờ ống kính, chính là Khúc Như Bình bằng vào tiếng tăm của bản thân mới kéo được CP này nổi lên. Còn cậu, chẳng qua là tiện thể sao một cái tác với người ngầu lòi mà thôi.