Như Khói Như Cát

Chương 39: Tư vấn tình yêu




Kết thúc lữ trình ở Đảo Dã nhân, buổi trưa ngày quay phim thứ nhất sau khi Lục Yên Đinh trở lại quay 《Bắc Lâm Hàn》là một ngày nắng to, cậu mệt mỏi chẳng có khẩu vị gì tùy tiện và hai miếng cơm xong coi như để đấy làm cảnh mà thôi. Một mình cậu ở trong phòng nghỉ, ngẩn ra một lúc lại vào weibo xem hot search.

Suy nghĩ một hồi, cậu liền nhập tên của “Khúc Như Bình” và “Thi Tiêm Hồng”.

Dữ kiện đầu tiên xuất hiện, vẫn là hot search mà lần trước cậu xem qua, vài bức ảnh chụp trộm, hai bóng người mơ hồ cùng nhau bước vào nhà hàng, chú thích đính kèm là: “Ngày X tháng X năm XXXX, hư hư thực thực chuyện hai người đàn ông Khúc Như Bình và Thi Tiêm Hồng cùng nhau đi ăn, đây là ngày thứ XX sau khi hai người tuyên bố chia tay, trước đây khi Thi Tiêm Hồng nhắc tới Khúc Như Bình toàn xị mặt, hiện tại lại thân mật như thuở ban đầu, bộ drama Quốc Dân này vẫn to be còn tình yêu…đó mà!”

Cậu lại lướt xuống mấy cái dưới, nội dung cũng không có gì khác mấy.

Cư dân mạng phía dưới hầu hết đều bình luận như thế này:

“Sinh thời còn có thể được biết kết cục hông?”

“Ai tin Quốc Dân đến cuối cùng sẽ cùng nhau kết hôn like cho tôi!”

“Vẫn chưa hết à, thật sự không muốn nhìn thấy hai người này trên hot search nữa.”

“Xin phép ôm Hồng ca ca nhà tôi về, ca ca gần đây đang quay phim 《Hôm qua của ngày hôm qua》, hy vọng mọi người ủng hộ phim điện ảnh mới của anh ấy, đừng thảo luận những việc không liên quan nữa.”

“Không phải nói Khúc là tra nam sao? Thi Tiêm Hồng sao cứ dính vào anh ta vậy, chả lẽ bản thân cũng chẳng tốt đẹp gì?”



Lục Yên Đinh cau mày lại, theo bản năng cắn móng tay, co lại trên chỗ ngồi tiếp tục xem.

Còn có cả khán giả lập vote: “Quốc Dân và Thi Nhân, bạn ủng hộ cặp đôi nào hơn?”

Góc bình luận: “Kích war à, vote report nhé!”

“Hoàn toàn là người qua đường, Quốc Dân chắc nổi tiếng hơn chứ hả?”

“Quốc Dân phiền chết được, vote Thi Nhân.”

“Khúc Như Bình trâu bò thế, đồng thời chơi cả hai.”

“Chỗ bình luận này toàn những ai thế nhỉ??” 

“Ôm Thi Nhân về, tự về nhà mình high đi các chị em.”



Lục Yên Đinh đặt điện thoại xuống, nhận thấy mình hiện tại rất loạn.

Cậu không cho rằng Khúc Như Bình sẽ là người bắt cá hai tay, dù sao ảnh báo chí chụp được cũng không rõ, thêm vào nhiệt độ của Quốc Dân vẫn luôn rất cao, tính thật giả của tin tức cũng cần phải cân nhắc.

Chỉ là cậu bây giờ, đối với loại tin tức chưa rõ thực hư thế này thật sự sẽ không thể là không có cảm giác gì, vì chỉ cần là chuyện có liên quan đến Khúc Như Bình, cậu đều tránh không được muốn quan tâm đến.

Suy nghĩ một chút, cậu lại cầm điện thoại lên, nhìn chằm chằm vào ava wechat của Khúc Như Bình ngẩn người, ava của đối phương là một chú chim đậu trên cành cây, biểu tình rất nghiêm túc.

Cậu lại nhìn thêm một chút, nhớ đến khuôn măt lạnh lùng thường thấy của Khúc Như Bình, không nhịn được cười rộ lên,cười một lát, lại tự dưng lâm vào trong hoảng hốt.

Cậu mở ava của Thịnh Bội ra, gửi tin nhắn cho cô ấy: “Có đấy không?”

Đối phương trả lời ngay tức khắc: “Mẹ ơi, người bận bịu cuối cùng cũng tìm tôi rồi.”

Lục Yên Đinh trả lời: “Đâu có, tôi mới quay chương trình về xong, mà trong chương trình có yêu cầu là không được dùng điện thoại liên tục.”

Thịnh Bội: “Cậu bây giờ có tiện nghe điện thoại không?”

Cậu nói: “Được chứ.”

Thịnh Bội gửi tin nhắn thoại qua, cậu liền nghe: “Thế bây giờ cậu ở đâu?”

“Phòng nghỉ của đoàn phim.”

“Một mình cậu sao?”

“Ừ, trợ lý của tôi ra ngoài mua đồ rồi.”

“Ồ…” Thịnh Bội tức khắc chuyển đề tài, “Cậu tìm mình là nói chuyện nhân sinh đúng hem, hay là nói chuyện tương lai và lý tưởng?”

“Không có.” Lục Yên Đinh cười, “Sao lại nói thế?”

“Thì bởi cậu là người như thế chứ sao, lúc trước đi học cậu đã thế rồi, trông nhìn thì có vẻ chả có gì, thế nhưng mỗi lần trong lòng có chuyện muốn tìm người nói chuyện, mình cảm thấy cậu đều như vậy.”

“Thật là không có mà.” Lục Yên Đinh tiếp tục nói, “Cậu dạo này thế nào?”

“Mình ấy hả? Mình vẫn thế thôi.”

Hai bên trầm mặc một lúc, Thịnh Bội liền bật cười.

Lục Yên Đinh cũng cười: “Sao thế?” 

Thịnh Bội nói: “Ngôi sao lớn của tôi ơi, có phải bây giờ cậu nổi tiếng rồi, phiền não lại càng nhiều hơn không?”

“Cũng tạm,” Lục Yên Đinh nhìn lên trần nhà, chậm rãi nói, “Thật ra tôi bây giờ cũng không xem là nổi tiếng, chỉ là vẻ bên ngoài thôi.”

“Độ nhận biết cao hơn so với trước đây là được rồi, nhóm chat lớp bọn mình thỉnh thoảng ỏm tỏi cả lên là vì đều nói về cậu đó, tag cậu mà cậu cũng không trả lời.”

“Tôi chẳng dùng QQ mấy.”

“Ờ, được rồi.”

“…”

“…”

Lục Yên Đinh nghĩ một chút, rồi hỏi cô ấy: “Trước đây cậu đã từng thích ai chưa?”

Thịnh Bội ở đầu dây bên kia nghe thấy thế liền hít một hơi.

Lục Yên Đinh bình tĩnh nói: “Tôi đóng phim không có cảm xúc, nên muốn hỏi một chút.”

“Haizz! Thế à.”

Thịnh Bội suy xét một chút, nói, “Có, đương nhiên là có, tuy rằng mình chưa từng yêu đương, nhưng cũng từng thích qua cả đống người, cậu muốn hỏi cảm giác kiểu gì?”

“Ừ thì…” Lục Yên Đinh đắn đo nói, “Lần này tôi diễn vai nam phụ, bây giờ đang diễn đến đoạn đã thích nữ chính rồi nhưng nữ chính và nam chính đã từng bên nhau, bây giờ thì chia tay rồi, chính là… với tôi có hơi mập mờ, tôi không biết cô ấy rốt cuộc có thích tôi hay không.”

“Cảm giác này cũng dễ tìm thôi mà, cậu muốn hỏi cái gì?” 

Lục Yên Đinh lẩm bẩm nói: “Không biết…” 

“Thì là, cậu thấy nữ chính có thể cũng thích tôi không?”

Thịnh Bội tức cười: “Câu hỏi này cậu phải xem kịch bản chứ! Sao tôi biết được.”

Lục Yên Đinh chỉ có thể nói: “Phần sau của kịch bản vẫn chưa gửi đến.”

Thịnh Bội hút hai ngụm sữa chưa, bất đắc dĩ nói: “Thế cũng phải cho tôi biết chút tình tiết chứ anh trai, cậu để tôi đoán mò à?”

Lục Yên Đinh ấp úng nói: “Thì là… Anh ấy (*) đối với tôi rất tốt, giống như là so với người bình thường thì càng quan tâm đến tôi hơn một chút, cũng rất chăm sóc đến tâm tình của tôi… Nhưng vốn anh ấy đã là một người ôn hòa, cho nên tôi không biết rốt cuộc anh ấy có cảm giác với tôi hay không.”

Thịnh Bội rầu rĩ nói: “Phức tạp thế, ý, nữ chính này của cậu là Alpha à? Tại sao lại phải chăm sóc cho cậu? Oa, phim này của hai người là phim nữ cường à?”

“Ừ, đúng vậy.” Lục Yên Đinh miễn cưỡng trả lời, còn giục cô ấy: “Cậu mau nói xem.”

“À, để tôi nghĩ cái coi ——” Thịnh Bội kéo dài ngữ điệu, “Cái này thì tôi cũng không rõ lắm, nữ chính chỉ đối với cậu như thế, hay là với ai cũng thế?”

Lục Yên Đinh thành thật nói: “Đối với tất cả mọi người đều rất tốt.”

Giọng nói Thịnh Bội chắc chắc, nói: “Này nhá! Thế không thể là thích cậu đâu, hơn nữa cậu là nam phụ thích cậu làm chi? Cậu xem cậu hỏi cái gì thế này, nữ chính thì phải thích nam chính, nam phụ chỉ là khán giả thôi! Cái tên này, cậu còn quên đây là phim ngôn tình à!”

Giọng nói của Lục Yên Đinh có chút yếu ớt: “Sao lại… sao lại không thể thích tôi?”

Cậu ủ rũ nói: “Đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra cơ mà.”

Thịnh Bội ngạc nhiên nói: “Trời ạ, cậu nhập vai quá rồi.”

“Bỏ đi.” Lục Yên Đinh buồn bực lẩm bẩm, “Không thích tôi thì thôi, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi cả.”

“Cậu đây là…” Thịnh Bội dường như nghe ra chút manh mối gì, vội nói: “Những cái này cậu hỏi không phải là về bộ phim, mà là cậu thật sự thích ai rồi đúng không?”

Không đợi Lục Yên Đinh trả lời, cô ấy vội hét lên: “Oa, Lục Yên Đinh——”

Cơ hồ là trong thoáng chốc, Thịnh Bội lại hỏi tiếp: “Có phải Khúc Như Bình không? Có phải không? Những gì cậu vừa miêu tả, đúng là Khúc Như Bình rồi!”

Lục Yên Đinh nghe thấy thế liền bối rối, gương mặt cậu nhất thời đỏ lên, chống chế nói: “Không phải…”

“Cậu đừng vờ vịt nữa! Mới chia tay, không phải là anh ấy thì còn có thể là ai? Người đàn ông ngày nào cũng tiếp xúc với cậu khả năng cao nhất chỉ có anh ấy mà thôi! Oa——”

“Không phải!” Lục Yên Đinh không biết là tại sao, đột nhiên lại trở nên kích động, cậu đứng dậy: “Thật sự không phải mà, cậu đừng đoán bừa, là một người khác.”

“Gì?” Thịnh Bội nghi ngờ nói, “Thế là ai?”

“Cậu không biết đâu, người trong công việc thôi.” Lục Yên Đinh hàm hồ trả lời.

“Cái gì chứ?” Thịnh Bội ở đầu dây bên kia ngừng một chút, lại nghiêm túc nói, “Tôi đã nói với cậu người trong giới khẳng định rất loạn, loại người gì cũng có, cậu cũng đừng thích người ta mù quáng…”

“Đương nhiên là tôi biết rồi! Sao cậu lại giống hệt mẹ tôi thế!”

“Tôi đúng là hiểu cậu quá mà, Lục Yên Đinh,” Thịnh Bội lải nhải, “Tôi đã nói thế nào nhỉ, cậu quả nhiên là trong lòng có tâm sự? Con người cậu thật chẳng giấu nổi chuyện gì cả mà——”

Lục Yên Đinh cắt ngang lời Thịnh Bội: “Thế cậu nói với tôi phải làm thế nào đi.”

Thịnh Bội trầm mặc một lát, ung dung nói: “Hẹn anh ấy!”

Lục Yên Đinh: “Hẹn anh ấy?”

Thịnh Bội nói: “Đúng! Cậu hẹn anh ấy, nếu anh ấy thích cậu, tuyệt đối sẽ không từ chối.”

Lục Yên Đinh: “Nhưng mà anh ấy rất bận…”

Thịnh Bội nói: “Càng bận thì càng phải hẹn! Xem anh ấy đối với cậu là có thái độ gì, nếu mà chối đây đẩy thì có nghĩa là không thích cậu. Cậu thử đổi góc độ suy nghĩ mà xem, nếu một người mà cậu thích ơi là thích đột nhiên hỏi cậu có muốn ra ngoài gặp nhau hay không, cậu sẽ từ chối sao?”

Lục Yên Đinh khó khăn nói: “Không biết.”

Thịnh Bội kêu lên: “Đúng! Chính là cái đạo lý này, coi như anh ấy từ chối cậu, cũng sẽ là từ chối như thế này: Lần này tôi không có thời gian, lần sau có được không, sau đó sẽ hẹn vào lần sau.”

Lục Yên Đinh cảm thấy có chút gay go: “Nhưng nếu anh ấy không đến thì làm sao bây giờ? Tôi…”

Cậu nhắm mắt lại: “Tôi tham lam quá, tôi còn cho rằng bản thân sẽ không đòi hỏi những chuyện như thế này, nhưng mà hôm đó đầu óc đột nhiên sao sao, tự nhiên cảm thấy anh ấy cũng thích tôi, bây giờ trong lòng tôi phiền nhiễu vô cùng chẳng thể nào thoát ra được.” 

“Bình thường mà! Ai thích người khác mà chẳng đoán xem đối phương có thích mình hay không, không đúng, nên nói là, ai thích đối phương cũng sẽ nghĩ rằng đối phương cũng thích mình. Hơn nữa, cậu khẳng định cũng sẽ không thích người kém hơn cậu!”

Thịnh Bội cổ vũ Lục Yên Đinh, nói tiếp: “Cậu phải tự tin lên, cậu có biết cậu đẹp đến thế nào không, nhan sắc của cậu thần thánh đến cỡ nào chứ, trước đây cậu chẳng phải đều là hot boy của lớp và cả của trường đó sao, ai mà chẳng thích người đẹp chứ?”

Lục Yên Đinh cười: “Nhưng mà anh ấy cũng đẹp lắm… anh ấy…”

Cậu nhỏ giọng nói: “Anh ấy còn đẹp hơn cả tôi.”

Thịnh Bội thở dài: “Người đang yêu ấy mà, đều nói như thế cả, anh ta có giẫm phải cớt cậu vẫn sẽ thấy đẹp trai chết mie.”

“Trai đẹp thì đương nhiên phải đi với trai đẹp, thế mới xứng đôi.”

Thịnh Bội nói, “Thêm nữa, cái sự đẹp của Alpha không có giống của Omega tý nào, người cậu thích là Alpha phải không?”

“Ừ,” Lục Yên Đinh ngập ngừng nói, “Nhưng mà đối tượng trước đây của anh ấy cũng rất đẹp… Đẹp hơn tôi, còn giỏi hơn tôi nhiều lắm nữa.” 

“Thế nhưng cũng chỉ là người cũ thôi!” Thịnh Bội gào lớn lên, “Chia tay rồi chia tay rồi chia tay rồi, chuyện quan trọng phải nói ba lần! Bọn họ đã chẳng còn quan hệ nào nữa, cậu không thử sẽ hối hận!” 

Lục Yên Đinh: “Thế nói rõ rằng…”

Thịnh Bội: “Nói rõ là có cơ hội cho cậu chứ sao! Cậu không thử sao mà biết được, cậu không thử sẽ hối hận đó!” 

Lục Yên Đinh: “Anh ấy và người cũ hình như vẫn còn chưa dứt hẳn.”

Thịnh Bội: “Sao lại nói thế?” 

Lục Yên Đinh: “Sao cái gì mà sao… mọi người đều nói thế mà.”

Thịnh Bội: “Mọi người là ai? Bọn họ có chứng cứ không? Chụp ảnh sát mặt rồi dí cho cậu xem rồi chắc? Không phải cậu thích anh ấy sao, tại sao không đi hỏi anh ấy, hơn nữa còn tin lời người khác nói?”

Lục Yên Đinh: “Tôi… Tôi làm gì có tư cách và lập trường để hỏi câu này.”

Thịnh Bội: “Thế thì cậu phải cố lên chứ sao, tôi bây giờ chính là muốn cậu đi tranh thủ một tư cách để hỏi câu đó đấy!”

Lục Yên Đinh: “Nhưng nếu như anh ấy thích tôi, vậy thì nên nói với tôi chứ…”

Thịnh Bội: “Không phải cậu cũng nói là mới chia tay sao, ai mới chia tay mà lại chả sợ giờ thích người khác tỏ tình luôn thì sẽ bị từ chối, sợ bị mất đi chứ sao. Cậu không phải là hoàn toàn hết hy vọng đâu, em zai ạ.”

Lục Yên Đinh: “… Nhưng mà tôi cảm thấy, tôi…”

Thịnh Bội lại thở dài: “Cậu đấy, có phải là lại sợ đến cuối cùng đến bạn bè cũng không làm được với anh ấy nữa không?”

Lục Yên Đinh: “… Cậu giỏi thật đấy.”

Thịnh Bội: “Cậu cho tôi là ai chứ! Tôi đã nói mà! Giời ơi cậu đừng có sợ hết cái này đến cái kia nữa, cậu phải biết rằng phải thả con săn sắt để bắt con cá rô! Hơn nữa tôi cũng có phải muốn cậu đi tỏ tình đâu, tôi chỉ bảo cậu hẹn anh ấy thôi, thời đại nào rồi, Omega nước ngoài người ta cởi mở hơn cậu nhiều!”

Lục Yên Đinh nghe thấy thế, bật cười: “Được rồi!”

Thinh Bội: “Quyết vậy nha?”

“Ừ,” Lục Yên Đinh cười rộ lên, “Tôi thử xem, biết đâu bất ngờ.”

Cậu bị những suy nghĩ này khiến cho bản thân trở nên hăng hái: “Biết đâu bất ngờ anh ấy cũng thích tôi, anh ấy cũng sẽ thích tôi, anh ấy sẽ, đúng không?”

Thịnh Bội cũng cười nói: “Đúng rồi! Toàn bộ thế giới này đều yêu cậu, anh ấy cũng sẽ yêu cậu!”

(*)= Không phải là dịch nhầm đâu, đoạn này là em Đinh đã tự đổi ngôi sang anh ấy chứ không phải giả vờ là cô ấy nữa.

(**)= Thịnh Bội lúc xưng “mình” hoặc “tôi” là do hoàn cảnh và cảm xúc của tâm trạng, mình chỉ đặt mình vào hoàn cảnh ấy sẽ dùng xưng hô nào để nói với em Đinh, nên chap này cách xưng hô của Thịnh Bội mới không thống nhất như thế.

SPOIL: Các bạn đã chuẩn bị đón chào first kiss chưa:3