Như Là Yêu Thương

Chương 17




Ba bước vào phòng:

- -Làm bài ra sao mà về trễ thế con?

Tôi đến bên ba, nũng nịu:

- -Ba ơi, chiều nay bài làm dễ nên con ra sớm lắm, tại tụi bạn lớp con rủ đi ăn kem đó.

Ba vuốt tóc tôi, âu yếm:

- -Hồi nãy ba có ghé trường đón con mà không gặp, thôi tắm rửa đi rồi ra ăn cơm, mẹ cũng sắp về rồi.

Những tưởng thi xong sẽ được ngủ một giấc ngon lành đền bù lại những đêm thức trắng, nhưng không, sao đã 11 giờ rồi mà đôi mắt tôi vẫn còn ráo hoảnh và tâm trí tôi trong sáng lạ thường. Bỗng nhiên tôi cảm thấy buồn, buồn kỳ lạ, hình như tôi vừa đánh mất một điều gì quý giá của tuổi học trò? Phải chăng đó là ngôi trường kỷ niệm mà tôi đã chia xa. Ôi, ngôi trường rêu phong cổ kính của tôi với chiếc cổng cao sơn màu nâu tím, với hai hàng sứ hồng tươi thắm lối đi và cây phượng già trước phòng giám hiệu đã bao mùa lợp bóng mát trên sân cho chúng tôi chơi trò banh đũa, nhảy dây... Bác phượng già ơi, thôi giã từ bác, ngày mai chúng con mỗi đứa một phương trời trong khi bác vẫn âm thầm ở lại, bền bỉ ra hoa, thay lá, tiếp tục đem bóng mát cho lớp đàn em chúng con vui chơi, những đóa hoa lửa trên thân bác đã ánh lên hào quang rực rỡ. Xin vẫy tay chào mùa hạ cuối cùng! Và các bạn bè của tôi, những gương mặt thân quen đồng trang lứa, mỗi đứa một dáng vẻ đã gây trong lòng tôi những dấu ấn đậm đà. Nào Bích nghệ sĩ, Khoa thể thao, Tuấn bác học.. không biết trên bước đường tương lai rộng lớn, chúng tôi có còn gặp lại nhau?

Đường vắng thênh thang đón hạ về

Gió chiều ôm ấp những hàng me

Ô hay ai nhặt ngàn tia lửa

Thả xuống màu xanh tuổi ước thề

*

Phượng vĩ tươi hồng môi trẻ thơ

Nghiêng nghiêng áo lụa nắng sang mùa

Ve sầu đã hát bài muôn thuở

Âm hưởng chan hòa lên phím tơ

*

Tôi bước vào mùa thi vấn vương

Giã từ cây lá của sân trường

Của hoa, của bướm thời thơ ấu

Cánh mỏng tung trời đi bốn phương!