Như Lâm Đại Địch

Chương 34




Sáng ngày thứ hai tỉnh lại, Lục Thiết Âm và Tống Ngọc Thanh vẫn ôm nhau như thế, nhưng cả hai lại không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn nhau.

Cách một hồi lâu, Tống Ngọc Thanh mới giùng giằng ngồi dậy, sắc mặt không đổi nói một câu, “Là ta ép buộc ngươi.”

“Hả?”

“Võ công ta cao hơn ngươi, khí lực ta lớn hơn ngươi, hôm qua là ta không buông tha ngươi, bắt ngươi cùng hoan hảo. Nếu bây giờ ngươi hối hận…”

Lời còn chưa hết, Lục Thiết Âm đã ngồi dậy ôm lấy eo Tống Ngọc Thanh, không chút do dự kêu lên, “Ta thật tâm mà! Tối qua làm việc kia dù có hơi đau, nhưng mà, ta rất thích…”

Hắn càng nói thanh âm lại càng nhẹ, gương mặt đỏ như sắp rỏ máu đến nơi.

Tống Ngọc Thanh không trả lời, cứ để mặc hắn ôm như thế, nét cười dần hiện trên môi.

Lục Thiết Âm ghé cằm lên vai Tống Ngọc Thanh, ngón tay nhẹ vuốt mái tóc đen dài của y, lồng ngực tràn đầy tình ý dịu dàng. Hắn thấp giọng, “Tống giáo chủ, lâu rồi ta không nói chuyện cùng ngươi.”

“Đúng thế, từ trước tới giờ toàn là ngươi một mình lảm nhảm.”

“Hả.” Khóe miệng giật giật, giọng nói nhu hòa, “Lần này ngươi trở lại Lâm An là vì ta sao?”

“Sai bét, ta tới đây du sơn ngoạn thủy.”

“…”

Lục Thiết Âm vốn tưởng rằng sau khi hai người da thịt thân cận, Tống Ngọc Thanh sẽ thành thật hơn một chút, không ngờ y lại vẫn cứ cự nự như vậy. Nhất thời không còn gì để nói, hắn nghiêng đầu hôn lên gò má Tống Ngọc Thanh, thở dài một hơi.

Đến lúc này, Tống Ngọc Thanh mới hơi có chút phản ứng. Hai tay níu lấy cổ Lục Thiết Âm, y nghiêng đầu nhiệt liệt dây dưa, hôn môi cùng hắn.

Lồng ngực nảy lên một cái, Lục Thiết Âm vội vã ôm chặt lấy thắt lưng y, cả hai triền miên lưu luyến, tình động không thôi. Hắn thầm nghĩ: Người này dù độc mồm độc miệng nhưng lại thâm tình với mình như thế, ngay cả lúc nổi giận trông cũng thật đáng yêu.

Suy nghĩ một hồi lại nhớ ra một chuyện, thừa dịp hai người tách nhau ra, Lục Thiết Âm ấp a ấp úng hỏi, “Tống giáo chủ, tối hôm qua…”

“Hở?”

“Cái chuyện kia… hình như ngươi rất quen thuộc…”

Vừa dứt lời, Tống Ngọc Thanh đã lạnh mặt, hàn ý hiển hiện trong đáy mắt.

“Không liên quan tới ngươi.” Y hừ lạnh, vừa chuyển mắt sang nơi khác lại đã hỏi, “Sao nào? Ngươi ghen hả?”

Lục Thiết Âm không trả lời, chỉ mở to hai mắt nhìn y chằm chằm, tỏ vẻ thật tủi thân.

Tống Ngọc Thanh ngẩn người rồi chợt bật cười khúc khích, tựa như rất hài lòng với phản ứng này của hắn. Y cố ý nghiêm mặt, lạnh giọng nói, “Ngươi ôm ta mãi làm gì? Còn không mau buông tay?”

Lục Thiết Âm nghe thế, hai tay càng thêm siết chặt. Hắn không dám mở miệng, chỉ cúi thấp đầu, cả người ghì sát lấy Tống Ngọc Thanh.

Tống Ngọc Thanh bị hắn trêu chọc đến không chịu nổi, cuối cùng giãn mặt cười cười, nhẹ giọng nói, “Là do ta nhìn trộm.”

“Hử?”

“Trước đây khi sư phụ và Nghiêm thúc thúc còn tại thế, ta không cẩn thận đã nhìn thấy vài lần.” Chỉ là, khi sư phụ cùng Nghiêm thúc thúc, miệng người lại gọi tên kẻ khác.

“Thì ra là thế.” Lục Thiết Âm nghe xong lời giải thích thì thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Tống Ngọc Thanh thừa cơ đẩy hắn ra, xoay người nhặt xiêm y vương vãi trên mặt đất.

Tối hôm qua cùng Tống Ngọc Thanh, hai người đều xích lõa, nhưng bởi vì lúc đó tâm thần hoảng hốt, hắn đâu có dám trộm nhìn. Lúc này nhìn kĩ, hắn mới phát hiện trên bụng Tống Ngọc Thanh có một vết sẹo thật kinh người.

Lục Thiết Âm thầm giật mình, lập tức nhớ lại chuyện mình đã dùng chủy thủ đâm y. Cho dù đã ôm đã hôn, cho dù đã nói thích y rất nhiều lần, nhưng mà… tình ý của mình sao có thể so được với y?

Nghĩ vậy, gương mặt đã bất giác nhuốm đầy vẻ ân hận xót xa.

Tống Ngọc Thanh chỉ liếc mắt một cái đã đoán ra tâm tư của hắn. Y vội vàng mặc lại y phục, giọng nói lạnh lùng, “Trừng mắt lớn vậy làm gì? Có gì đẹp mà nhìn!”

Lúc này, Lục Thiết Âm lại chẳng hề sợ hãi. Hắn cúi mình hôn lên vết thương trên bụng y, nhỏ giọng lầm rầm, “Xin lỗi…”

Tống Ngọc Thanh chấn động cả người nhưng rồi lập tức cười lạnh, nghiêng đầu, “Ta còn lạ gì những lời này nữa.”

Lục Thiết Âm chớp chớp mắt, lập tức hiểu được ý y. Hắn vội vàng ngẩng đầu lên, môi chạm vào môi Tống Ngọc Thanh, nhẹ nhàng mà rõ ràng nói ra từng chữ, “Tống giáo chủ, ta thích ngươi.”

Sắc mặt lập tức dịu xuống, Tống Ngọc Thanh hừ nhẹ, “Ừm, tạm thời chấp nhận câu này.”

Nghe vậy, môi ghé vào bên tai Tống Ngọc Thanh, Lục Thiết Âm một lần lại một lần nói ra, ta thích ngươi, thích ngươi, thích ngươi, thích ngươi, thích ngươi… nói mãi đến tận khi Tống Ngọc Thanh bật cười mới ngừng lại.

“Tống giáo chủ.” Lục Thiết Âm cầm lấy tay phải Tống Ngọc Thanh, mười ngón giao nhau, nói từng chữ một, “Tuy bây giờ còn chưa bằng, nhưng có một ngày, ta chắc chắn sẽ vượt qua ngươi.”

“Hử? Cái gì?”

“Thích ngươi… nhiều như ngươi thích ta vậy.”

“Ngươi sao?” Tống Ngọc Thanh lườm hắn một cái, đôi môi mỏng lại cong lên mỉm cười, “Nằm mơ đi!”

Đôi con ngươi kia đen thẫm thẳm sâu, nhu tình như nước.

Lục Thiết Âm nhìn đến ngẩn ngơ, rung động kia kìm không được, hắn ôm y vào lòng.

Đôi mày thanh tú nhíu lại, y phục vừa mới mặc vào đã bị cởi ra, sau đó, y đẩy ngã Lục Thiết Âm, đè lên người hắn.

“Tống, Tống giáo chủ? Ngươi lại làm gì thế?”

“Tối hôm qua nhanh quá, thêm lần nữa!”

“…”