Như Mùa Đông Rơi Xuống

Chương 14: Một mùa hè đi và lớn lên




Nhi hé mắt, thấy ngoài kia nắng vẫn còn chói chang, vàng rộm, giòn tan. Lôi điện thoại ra xem giờ. Đồng hồ còn mười phút nữa là tròn ba giờ chiều. Vậy là Nhi đã ngủ được khoảng hai tiếng. Nhạc vẫn dồn dập bên tai, Pocketful of sunshine, vì từ lúc leo lên võng nằm tới giờ Nhi không tắt iPod.

Tự dung Nhi thấy mình lệch pha. Nó đang nằm ngủ trưa trên một chiếc võng, dưới một vườn dừa xanh mát mắt. Chếch về bân trái một chút, ở góc vườn là chuồng bò nhỏ chứa được hai con, nhưng giờ trống trơn. Mọc cạnh đó là một cây điều còi cọc do không chăm bón gì nhưng vẫn đỏ lấm tấm quả. Có điều quả của nó chát phải biết, Nhi đã thử rồi. Ngoài kia một chút, thoát khỏ vườn dừa chừng hai mét là một bãi cỏ rộng mênh mông cháy nắng xơ xác, ra rả tiếng côn trùng. Xa nữa là rặng núi có con đường đèo, lắm dốc, ngoằn ngoèo đã đưa Nhi đến đây. Mọi thứ gần như yên tĩnh, chậm rãi và chàn ngập một mùi Nhi gọi là dân dã.

Trong một khung cảnh như thế, Nhi lại đang nằm trên võng nghe một playlist thập cẩm đủ cả nhạc Âu Mỹ, Hàn, Nhật, và vài bài của Noo Phước Thịnh. Đa số bản nào cũng xập xình. Lẽ ra Nhi phải nghe bài nào đó giống như mẹ hay nghe. Những bài mà có rau càng cua mọc bờ thềm xưa, rau đắng mọc xau hè… hay bất cứ thứ gì giống thế. Nhưng sự thật là Nhi chưa bao giờ có bài nào như thế trong playlist.

Nghỉ hè, lịch trình của Nhi đơn giản là ngủ đến tận mười một giờ trưa vì thức khuya, buổi sáng và buổi trưa gộp lại ăn luôn một lần, sau đó đọc sách hoặc lang thang Facebook đến giờ cơm chiều, tối luyện phim đến khi nào mắt mỏi lại ngủ. Ngoài ra, Nhi cũng phụ mẹ rửa bát, xếp gọn áo quần và vài ngày lau nhà một lần. Kỳ nghỉ hè nhàn rỗi đó kéo dài hơn một tuần thì mẹ tống cổ Nhi về quê ngoại để bớt mèo lười đi.

Nhưng sự thật là ở đây Nhi còn mèo lười hơn. Phần lớn thời gian, Nhi cũng chỉ để ngủ thôi. Buổi tối không có laptop và tivi nên Nhi đi ngủ sớm thật. Nhưng ban ngày trời nắng chang chang, rát cả mặt nên Nhi lúc nào cũng trốn ở vườn dừa sau nhà đọc sách. May là lúc đi Nhi đã mang theo hai vali mà một cái chứa tờn sách và manga. Nằm đọc môt lúc, gió thỏi hiu hiu, thêm bản giao hưởng của bầy côn trùng là Nhi ngủ. Cảnh vật thì sau ba ngày ngó nghiêng cũng không còn gì để tò mò. Đây là một bán đảo được gọi là Bình Tiên. Trước mắt là biển, sau lưng là núi, giữa là khoảng chục hộ dân sinh sống. Bán đảo nhỏ, đi một vòng đã hết. Ngoài biển, cát, hoa dừa cạn mọc lan tràn, hàng dương chắn gió thì cũng không còn gì đặc biệt.

Vốn Nhi định ngoan ngoãn ở đây một tuần thì xin mẹ về nên cũng không tha thiết lắm với mọi thứ xung quanh. Cứ thong thả đọc hết cái này đến cái khác.

Đúng một tuần, gọi cho mẹ, nhưng Nhi chỉ nhận được một chỉ thị ngắn gọn ngay khi chưa kịp nói gì: “Chưa được về đâu”. Cứ như mẹ biết trước Nhi định hỏi cái gì.

- Thế thì khi nào ạ?

- Tới lúc đó con sẽ biết.

Nhi có cảm giác mình nhìn thấy nụ cười mơ hồ của mẹ.

***

Dì Dương có mỗi một thằng con trai tên Phúc. Bây giờ nghỉ hè rồi nên buổi sáng nó ở nhà nấu cơm, quét tước vườn tược, làm mấy việc vặt vãnh. Bố mẹ lên rẫy, chiều về chuẩn bị cơm tối. Buổi trưa, Phúc dắt hai con bò đi ăn cỏ ngoài bãi. Có hôm nó đi xa. Có hôm nó chỉ đóng cọc hai con bò ngay bìa vườn dừa, Nhi nằm đọc sách cũng có thể trông. Mấy ngày đầu, thằng nhóc sợ Nhi ở nhà một mình buồn nên nhờ một bạn dắt đi giùm. Nhưng thấy Nhi tự xoay xở được với sách và iPod nên nó vẫn giữ nguyên nhịp sinh hoạt. Buổi tối, hai chị em hay thủ thỉ chuyện trò với nhau.

Tiếng là con gái thành phố về quê ngỉ hè nên Nhi trở thành tâm điểm của cả làng. Làng nhỏ nên sự xuất hiện của một người lạ cũng làm mọi thứ xôn xao. Ai có việc ghé ngang nhà dì dượng hay nghía nó một cái tò mò, hỏi han mấy câu xem là con nhà ai, bố mẹ có khỏe không. Còn lũ bạn của Phúc xem iPod, quần áo Nhi mặc, và mấy cuốn sách nó mang theo là sản phẩm đến từ một thế giới nào đó lạ lẫm lắm. Chúng nó hay ngồi xung quanh Nhi, đặt một lo lốc câu hỏi. Thằng Phúc được dịp vênh mặt, những lúc đó hay ngồi cạnh Nhi phụ họa mấy câu trả lời.

Một buổi chiều, thằng Phúc về sớm hơn mọi hôm. Sau khi cho lũ bò uống nước và lùa chúng vào chuồng, nó quay sang hỏi.

- Chị Nhi hôm nay ở nhà có buồn không?

- Cũng tạm.

- Hôm nay chị Nhi có muốn ra biển chơi không?

Ngẫm nghĩ một thoáng, Nhi đặt thẻ sách đánh dấu trang đang đọc.

- Ừ thì đi.

Từ nhà dì dượng ngươc lại phía rặng núi, cứ thế đi thẳng khoảng năm phút đi bộ sẽ leo lên những cồn cát nhỏ trồng dương chắn gió và cát. Ngày trước, ở đây trồng toàn nhãn rừng, Phúc bảo thế.

Chiều nào Phúc cũng chạy ù ra biển với lũ bạn. Nhi hôm nào thích thì đi, không thì thôi. Phần lớn thì ở Nha Trang Nhi cũng vẫy vùng ở biển mãi rồi. Phần thì Phúc tắm xong về, người ướt nhẹp, cát dính vào đế dép nặng trịch, lết về nhà mỏi cả chân nên Nhi lười.

Biển ở đây xanh ngắt, mênh mông, cát trắng mịn chạy dài, đẹp không thua gì Nha Trang. Nhưng thú vị nhất là nó còn nguyên vẻ hoang sơ, chưa bị bàn tay du lịch can thiệp vào. Không đông đúc. Chẳng ồn ào. Cứ như biển là của riêng Nhi vậy. Nước biển mát rượi, trong vắt, có thể soi thấy đáy. Nếu dung tay mò dưới lớp cát ven bờ, có thể moi lên những con sò nhỏ màu trắng, lớp vỏ ngoài bóng mịn, xinh xắn. Lần nà nghịch nước, Nhi cũng mò được khoảng chục em sò nằm ngoan ngoãn trong túi quần. Để rồi khi về lại ném trả chúng cho biển.

Phúc thắc mắc.

- Sao chị Nhi không mang về?

- Để làm gì? Có nhiêu đó thì nấu nướng thế nào. Mà chị ghét ăn sò. Thích bắt vậy thôi.

Hôm đó, hoàng hôn tím sẫm. Cả màu trời, màu mây đều tím với chút vệt sáng màu cam đỏ viền ngoài.