Như Nguyệt Như Thu

Chương 7




Đại sảnh Sóc Ấm lâu, một mảnh hỗn loạn.

“Nguyệt Trúc, cung chủ thế nào mà còn chưa tới a, ta đói bụng muốn chết!” Phong Vụ bắt chéo chân nén giận nói, bộ dáng lưu manh cùng bề ngoài anh tuấn thật không hòa hợp.

“Ngươi vội vã như vậy làm gì, cung chủ sẽ tới ngay bây giờ thôi.” Lam Tâm khuyên nhủ. Tuy Lam Tâm không có bộ dáng hoa mẫu đơn, chỉ có thể coi là thanh tú, lại làm cho người khác có cảm giác rất thoải mái, rất khó có thể tin trên giang hồ nàng chính là danh xưng  độc tiên người người e ngại.

“Nguyệt Tinh, ngươi có biết chuyện gì không? Cung chủ tại sao lại căn dặn chúng ta chờ hắn.” thanh âm nồng ấm của Thôi Tường Minh mang lại cho người khác  cảm giác tin cậy.

“Ha ha, ta biết nga, các ngươi không ngờ ta biết a, cầu ta ta liền nói cho các ngươi!” Ấn  Thủy lộ ra vẻ mặt đắc ý dào dạt, khiến mọi người đều quay đầu lại nhìn, nhưng ai cũng bộ dáng không tin.

“ Các ngươi sao lại không tin ta, ta thật sự biết a! Nguyệt Trúc, Nguyệt Tinh, ngươi nói cho mấy người đó là ta có biết hay không, hừ!”

Nguyệt Tinh nhịn không được bật cười một tiếng, định nhạo Ấn  Thủy vài câu, liền thấy Nguyệt Như Tuyết ôm Nguyệt Thu Triệt tiến vào, vội vàng cung kính nói “Cung chủ, Thiếu chủ.”

“Thiếu chủ? Ta không nghe lầm chứ?” Phong Vụ “phốc” một tiếng, đem ngụm trà trong miệng phun ra, thực không có hình tượng tiếp tục kêu to: “Oa, có chuyện như thế này sao a!”

Nguyệt Thu Triệt nâng cái đầu từ hõm vai Nguyệt Như Tuyết lên, nhìn thấy bộ dáng Phong Vụ, cũng thực không có hình tượng bật cười, hơn nữa còn nói một câu: “Phụ thân, người này thực giống khỉ nga!”

“Cái gì, khỉ, lại còn bảo ta giống khỉ!” Phong Vụ gấp đến độ nhảy lọan lên, khiến cho toàn bộ người trong đại sảnh được một trận cười.

“Cung chủ, đứa bé này thật xinh đẹp nga, thật là hài tử của cung chủ?” Lam Tâm một bên đánh giá Nguyệt Thu Triệt, một bên hỏi

Nhìn những người khác cũng đều là một bộ dáng nghi hoặc, Nguyệt Như Tuyết chậm rãi giải thích: “Triệt nhi là hài tử của ta, gọi là Nguyệt Thu Triệt, là Liên Cơ sinh.”

Nói đến Liên Cơ mọi người đều hiểu, dù sao chuyện ba năm trước đây bọn họ cũng biết chút ít. Trong phòng mọi người lập tức cung kính: “Tham kiến Thiếu chủ.” Xong rồi, lại tự trở về vị trí.

“Triệt nhi đã đói bụng chưa?” Nguyệt Như Tuyết ôn nhu hỏi, thấy Nguyệt Thu Triệt gật gật đầu, liền phân phó nói: “Nguyệt Tinh, Nguyệt Trúc, dọn cơm đi.” Sau đó nắm tay Nguyệt Thu Triệt hướng phòng ăn đi đến.

“Lam Tâm, ngươi nói cái nam nhân ôn nhu kia, có đúng là cung chủ của chúng ta không?” Ấn Thủy hoài nghi hỏi.

Lam Tâm chỉ cho hắn một cái nhìn xem thường, không them quan tâm lời nói của hắn.

“Không công bằng a, vì cái gì mỗi lần ta hỏi đều không trả lời a!” Ấn Thủy liền kêu thảm.

“Không có biện pháp, mị lực không đủ a!” Phong Vụ cười nói.

————————————————————–

“Cung chủ, đây là dược của Thiếu chủ.” Nguyệt Trúc đưa cho Nguyệt Như Tuyết một chén dược đen sì sì khiến Nguyệt Thu Triệt nhăn nhắn hàng lông mày xinh đẹp.

“Dược, dược gì, Nguyệt Trúc, Thiếu chủ làm sao vậy?” Lam Tâm hỏi.

Nguyệt Tinh hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: “còn không phải do con đàn bà Liên Cơ kia, đem Thiếu chủ đánh cả người bị thương…” Nói xong liền đỏ đôi mắt.

“Cái gì. Búp bê xinh đẹp như vậy mà cũng nỡ xuống tay, ta thế nào cũng phải mời nàng ta nếm thử độc của ta mới được.” Lam Tâm cũng tức giận nói.

“Cung chủ, ngươi tính toán xử lí Liên Cơ thế nào?” Thôi Tường Minh hỏi, hắn biết cá tính cung chủ, khẳng định sẽ khiến nàng sống không bằng chết, nhưng dù sao nàng vẫn là mẫu thân của Thiếu chủ.

Nguyệt Như Tuyết mang một khối điểm tâm để vào miệng Nguyệt Thu Triệt, hòa tan vị đắng của dược.

Hắn cũng không trả lời thẳng vấn đề của Thôi Tường Minh, chỉ nói: “Ăn cơm trước, mọi người đều đói bụng rồi.” Lại quay đầu ôn nhu hỏi: “Triệt nhi, muốn ăn cái gì?”

Nguyệt Thu Triệt ngồi trên đùi Nguyệt Như Tuyết, lôi kéo cổ, giật nhẹ y phục hắn nói: “phụ thân, ta muốn ăn cái kia.”

Nguyệt Như Tuyết lập tức gắp cho hắn một khối, hơn nữa còn giải thích: “đây là phù dung cao, Triệt nhi thấy ngon không?”

“Ắn ngon, còn muốn.” thanh âm ngọt ngào vang lên.

Phong Vụ cùng đám người Như Thủy nhìn thấy một màn ấm áp này không khỏi lộ ra mỉm cười, bữa sáng vui vẻ như vậy chậm rãi trôi qua.

Sau bữa sáng, mọi người đều tụ lại đại sảnh, Nguyệt Như Tuyết nói với Nguyệt Thu Triệt: “Triệt nhi, phụ thân giới thiệu mọi người cho con biết…”

Nói còn chưa xong, Ấn Thủy tùy tiện nói: “Ta là Ấn Thủy, ngươi cứ gọi ta Ấn Thủy là được.”

“Thiếu chủ, ta là Lam Tâm.”

“Ta là Phong Vụ.”

“Ta là Tường Minh.”

“Thiếu chủ, ta là Nguyệt Trúc, đây là Nguyệt Tinh, ngươi bình thường có gì phân phó hai người chúng ta liền tới.”

Nguyệt Thu Triệt ngọt ngào nói: “Ấn ca ca, Vụ ca ca, Lam tỷ tỷ, Trúc tỷ tỷ, Tinh tỷ tỷ, Thôi thúc thúc.”

Tất cả mọi người mỉm cười gật đầu, chỉ có Ấn Thủy ngu ngốc nói: “các ngươi xem xem, các ngươi xem, Thiếu chủ gọi ta là ca ca! Ha ha~~~.”

Thấy hắn phản ứng như vây, mọi người rất ăn ý, tự động đem lời của hắn vào tai này lọt ra tai kia, khiến hắn lại oa oa kêu bất mãn