Nhu Phúc Đế Cơ

Chương 4-7: Tỉnh mộng




Y dẫn nàng tiến vào tẩm cung, qua lớp lớp rèm buông, cuối cùng ngồi xuống bên mép giường. Một tia lửa đột nhiên lóe lên từ ngọn nến đang nặng nề cháy, ánh sáng đột ngột và tiếng nổ lách tách khiến Anh Phất như bừng tỉnh cơn mộng, hoảng hốt đứng dậy, rồi phút chốc lại cảm thấy xấu hổ vì hành động của mình, không biết nên tiếp tục đứng hay ngồi xuống.


Triệu Cấu lặng lẽ nhìn nàng, mà nàng cũng lập tức hiểu được ám thị rõ ràng trong đôi mắt y. Vẫn luôn là như vậy, trước mặt nàng, y có thể không cần dùng tới ngôn ngữ, chỉ dựa vào ánh mắt đã khiến nàng hiểu được mệnh lệnh và yêu cầu.


Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, nàng quỳ xuống, hầu hạ y cởi giày, thay y phục. Những việc này trước đây cũng đã từng làm, thế nhưng tiến hành không chậm chạp khó nhọc giống như hôm nay. Tới khi chạm tới lớp áo lụa trong cùng ấm áp bởi nhiệt độ cơ thể của y, đôi tay và trái tim nàng cùng khẽ run lên.


Y vươn tay ôm nàng đặt lên gối, vung tay lên, lớp màn mỏng liền khẽ khàng buông xuống. Bên trong trướng, ánh sáng yếu ớt khi mờ khi tỏ. Y chậm rãi ôm lấy nàng, nhẹ nhàng cởi bỏ y phục.


Nàng nằm cứng đờ trong vòng tay y, không hề phản kháng, sự thẹn thùng theo bản năng và kinh nghiệm trống rỗng cũng khiến nàng chưa từng suy nghĩ xem nên đón nhận thế nào. Sự nhàm chán ấy lại không khiến y cảm thấy kinh ngạc hay bất mãn, mà vẫn không nói tiếng nào, bắt đầu dùng đôi môi và bàn tay cảm nhận thân thể mềm mại của nàng.


Hai người ôm lấy nhau mà không gặp bất cứ cản trở nào, cái gọi là da thịt thân cận hẳn chính là thế này. Một giọt lệ lặng lẽ trượt qua thái dương. Triệu Cấu ngừng lại, hỏi nàng: "Sao vậy?"


"Không có gì." Anh Phất gắng gượng mỉm cười, ôm chặt lấy y: "Chúng ta chưa từng gần nhau đến thế này."


Một lúc sau, nghe thấy tiếng chuông gió thấp thoáng vang lên, Triệu Cấu thoáng ngây ra, vô thức quay đầu nhìn ra bên ngoài, đôi mắt lộ ra sự thất thần trong khoảnh khắc. Thế nhưng y cũng lập tức nhận ra dáng vẻ khác thường của mình đã lọt vào mắt Anh Phất, bởi thế tựa như che đậy mà thì thào: "Lại nổi gió rồi?"


Ngón tay y vẫn không ngừng lướt qua làn da không tì vết của nàng, song đã mất đi độ ấm lúc ban đầu.


Tiếng chuông gió rầm rì, thụy não thơm ngát, tâm tình mơ hồ của y cũng dao động theo sắc đêm.


Anh Phất không trả lời câu hỏi không cần đáp án ấy, chỉ buồn bã vòng tay qua cổ y, chủ động hôn lên đôi môi y.


Y có chút kinh ngạc vì sự nhiệt tình bất ngờ của nàng, thế nhưng cũng từ từ đáp lại, tiếp tục lâm hạnh nàng. Nàng uyển chuyển thừa hoan, trái tim còn đau đớn hơn thể xác, may là vòng tay dần dần trở nên ấm áp của y đã cho nàng lý do để quên đi những điều ấy.


Nàng chua xót, song cuối cùng vẫn vui vẻ, khi cảm nhận được khát vọng vì nàng mà dâng lên trong con người y, mặc dù rất rõ ràng thứ tình cảm y trao cho mình không phải điều mà nàng mong muốn. Nàng chẳng qua chỉ tình cờ có được sự thương hại nhạt nhòa của y.


Thân mật quấn quít, bất giác đã tới giữa đêm. Bất ngờ nghe thấy bên ngoài có tiếng động lớn, mấy vị thái giám xách theo đèn lồng chạy vào, dồn lực mở mạnh cánh cửa tẩm cung, hô to: "Quan gia, không hay rồi!" Hô được mấy hơi liền không kịp đợi Triệu Cấu lên tiếng đã xồng xộc đẩy cửa tiến vào.


Anh Phất sợ tới mức kêu lên thành tiếng, Triệu Cấu lại càng tức giận hơn, từ trong bức mành mắng vọng ra: "Kẻ nào to gan dám xông vào tẩm cung của trẫm?"


Đám người đẩy cửa câm nín nhìn nhau. Bởi các phi tần đều đã được đưa tới Hàng Châu, Triệu Cấu gần đây vẫn luôn ngủ một mình, sự việc khẩn cấp, nên bọn họ không nghĩ nhiều đã tự ý đẩy cửa xông vào, nghe tiếng Anh Phất kinh hô mới biết có người đang thị tẩm, hiện giờ vừa sợ hãi lại vừa xấu hổ. Hầu hết mọi người đều tự động lui ra ngoài, chỉ còn hai người ở lại, lấy can đảm chạy tới trước giường Triệu Cấu quỳ xuống nói: "Quan gia thứ tội, quả thực là việc nghiêm trọng, bởi thế chúng nô tài mới to gan tự tiện chạy vào tẩm cung bẩm báo... Quân Kim đã phá tan quân phòng vệ Thiên Trường ngay giáp Dương Châu, chuẩn bị xâm phạm Dương Châu!"


Triệu Cấu tức thì tỉnh táo, toàn thân thoắt lạnh, mồ hôi đầm đìa, cảm giác đại não như ong lên. Cũng không kịp nghĩ ngợi nhiều, y lập tức khoác áo ngồi dậy, bước ra bên ngoài, trông thấy hai hoạn quan quỳ phía trước một người là Nội thị tỉnh áp ban Khang Lý, một người là Nội thị Quảng Tuân gần đây được y phái ra ngoài quan sát tình hình chiến đấu của quân Thiên Trường. Triệu Cấu trỏ vào Quảng Tuân, ngắn gọn ra lệnh: "Ngươi, nói xem là thế nào."


Quảng Tuân đáp: "Người Kim trước tiên dùng mấy trăm kỵ binh đánh quân Thiên Trường. Thống chế Nhậm Trọng, Thành Hỷ chưa đánh đã lui, dẫn theo gần một vạn kỵ binh chạy trốn sạch sẽ. Quan gia sau đó cử Giang Hoài chế trí sứ Lưu Quang Thế đi tuy là một kẻ có tâm phò vua, thế nhưng binh lính dưới trướng không có năng lực chiến đấu, mới giao chiến một trận đã thất bại tan tác. Mấy canh giờ trước quân Thiên Trường đã bị quân Kim đánh bại, nghe nói tướng Kim Mã Đồ đã nhận lệnh, trước tiên dẫn một đoàn kỵ binh tới đánh vào Dương Châu!"


Khang Lý liên tiếp khấu đầu nói: "Quan gia mau khởi giá rời thành thôi ạ, các tướng lĩnh đều đang ở bên ngoài, thực lực của quân Dương Châu không đủ để đối kháng lại sự tấn công của kỵ binh Kim!"


Triệu Cấu cau mày hỏi Quảng Tuân: "Quân Kim do Mã Đồ thống lĩnh giờ đang ở đâu?"


Quảng Tuân đáp: "Nghe nói đã tiến rất gần, hiện giờ cách Dương Châu chưa tới mười mấy dặm."


Triệu Cấu gật đầu, lập tức mệnh Quảng Tuân: "Chuẩn bị ngựa!" Lại nói với Khang Lý: "Mang áo giáp của trẫm ra đây!"


Hai người vâng lệnh, tách nhau ra chuẩn bị. Anh Phất cũng chỉnh trang lại y phục rất nhanh, Triệu Cấu bảo nàng mau chóng về phòng thay đồ cưỡi ngựa. Đợi sắp xếp hòm hòm, Triệu Cấu liền thúc ngựa dẫn theo Anh Phất, Khang Lý, Quảng Tuân và năm sáu tùy tùng thân cận xuất cung ra khỏi thành. Đi được nửa đường, Triệu Cấu đột nhiên hỏi Khang Lý: "Tất cả đồ đạc trong tủ vàng đã được mang đi chưa?"


Khang Lý đáp: "Quan gia yên tâm, ngọc tỷ, mấy đạo thánh chỉ quan trọng và tranh vẽ, tranh chữ quý giá đều không sót món nào!"


"Còn nữa?" Triệu Cấu phá lệ căng thẳng hỏi: "Ngăn dưới cùng có một chiếc hộp gỗ đào nhỏ, đã mang theo cùng chưa?"


Khang Lý ngây ra: "Ngăn dưới cùng? Ban nãy nô tài không chú ý tới..."


Triệu Cấu tức giận vung roi lên quất y một cái, sau đó lập tức xoay người phi nước đại về phía hành cung. Quảng Tuân Khang Lý cuống quít kêu lên: "Không được đâu quan gia! Bây giờ không còn thời gian quay về cung nữa!" Thế nhưng Triệu Cấu không mảy may để ý, không ngoảnh đầu phi như bay về hành cung. Anh Phất sau khi phản ứng lại cũng lập tức đuổi theo, mấy hoạn quan còn lại đều lũ lượt thở dài, vô cùng bối rối, không biết có nên cùng Triệu Cấu về cung hay không.


Triệu Cấu chạy thẳng vào tẩm cung, lấy ra chiếc hộp cất trong ngăn dưới cùng tủ vàng cẩn thận ôm vào lồng ngực, sau đó nhanh chóng tung mình lên ngựa rời đi, Anh Phất trước sau vẫn theo sát y. Các cung nữ vốn đang ngủ say thời khắc này cũng đã tỉnh giấc vì tiếng động, thấy Triệu Cấu mặc đồ cưỡi ngựa gấp gáp vội vã cũng lập tức trở nên hoang mang, có mấy người lớn gan đuổi theo hỏi: "Quan gia chuẩn bị đi tuần ở đâu thế ạ? Sắp phải rời khỏi Dương Châu sao?" Triệu Cấu không đáp lời, mày nhíu chặt sắc mặt âm trầm thúc ngựa rời đi. Trong cung nhất thời hỗn loạn, các cung nữ tranh nhau chạy ra bên ngoài, tản mác trong thành, dân chúng trong thành thấy vậy cũng hỏi đã xảy ra chuyện gì, cung nhân đáp: "Quan gia đi rồi! Chắc chắn là người Kim đánh tới rồi!" Bởi thế toàn thành náo loạn, mọi người đều lập tức vơ vét đồ đạc rồng rắn kéo nhau lên ngựa chạy khỏi thành, những tiếng kêu kinh hoàng đan xen với tiếng gà gáy vỡ vụn, trời chưa sáng mà toàn thành đã sôi sục.


Lúc này bên cạnh Triệu Cấu và Anh Phất không có ai đi cùng, càng ngày càng có nhiều người hoảng loạn bắt kịp, cùng bọn họ tranh cướp đường đi, còn không ngừng va chạm. Giờ đây mọi người đều bỏ chạy vì mạng sống, chẳng còn ai lo lắng việc y là Hoàng đế nữa. Triệu Cấu mấy phen suýt bị bọn họ kẹp cứng song vẫn cự lại được, thế nhưng con ngựa mà Anh Phất cưỡi tương đối thấp bé, nàng lại là nữ tử, ở một lối ra hẹp suýt chút nữa bị đẩy ngã khỏi lưng ngựa. Triệu Cấu thấy vậy bèn vươn tay ra kéo nàng sang ngựa của mình, lại đột phá vòng vây phóng thẳng về phía cửa Nam của thành.


Vừa tới cửa Nam đã nhìn thấy đám người Khang Lý và cấm binh trong cung sớm đã kiểm soát hai bên cổng thành, không cho ai dễ dàng ra ngoài, trông thấy Triệu Cấu mới nhẹ nhõm thở hắt ra, vội vã mệnh cấm quân cưỡng chế tách đoàn người ra, dọn thành một lối đi, mời Triệu Cấu đi qua trước. Sau khi Triệu Cấu và mấy vị hoạn quan, tướng lĩnh vừa đi ra, cấm quân cũng không còn giữ được trật tự nữa, từng người từng người giống hệt bá tính bình dân chen lấn ào ra khỏi thành, người dân cũng tràn lên, cổng thành tức thời bị tắc nghẽn, vô số người bị xô ngã, giẫm đạp hoặc bị vũ khí của cấm binh làm thương tới mức bỏ mạng. Ngày hôm ấy mặt trời mọc lên trong những tiếng rên la khóc than rung chuyển cả bầu trời Dương Châu, ánh sáng trắng nhợt yếu ớt chiếu lên những vệt máu loang lổ trên mặt đất.