Nhục Thân Thành Thánh

Chương 142: 142: Phù Chiếu Các





Chương 142: Phù Chiếu Các
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhìn thấy ba người rời đi nguyên địa, Lão Bá hướng về Chúc Thành Quân ý vị thâm trường nói: “Công tử, người này cảm giác thật sự nhạy bén kinh người, vừa rồi lão phu chỉ thả ra một tia sát ý hắn liền có thể cảm nhận được, xem ra lần bí cảnh thí luyện sắp tới sẽ có trò hay để xem rồi a.


“Haha, quả thật là như vậy!” Chúc Thành Quân mỉm cười nói, “Một đám lão đầu muốn lập kế hoạch nhằm vào thiếu niên này e rằng phải đổ sông xuống biển, chúng ta cứ ngồi một bên xem kịch là được, Chúc gia chúng ta vẫn nên kết bạn với người này thì hơn.


“Công tử nói có lý, theo lão phu xem ra, chúng ta có thể nhân cơ hội này hố đám người kia một phen.

” Láo Bá cười híp mắt nói ra.

Chúc Thành Quân nhìn về phía lão giả lộ ra một vệt ý cười: “Lão Bá nói không sai, Chúc gia chúng ta không cần ra tay vẫn có thể để bọn hắn ngã nhào một đợt!”

Trên đoạn đường này, ba người Nhất Minh không còn gặp phải bất kỳ trở ngại nào, một đường thông thuận đã đến trước cửa một gian lầu các bên trên có khắc ba chữ "Phù Chiếu Các".

Gian lầu các này từ bên ngoài nhìn vào cũng không có gì xa hoa đặc biệt dáng vẻ, bề ngoài cao tầm tám trượng, rộng chừng mười trượng mà thôi, nhưng nó lại toát ra một cỗ khí tức xa xưa, khiến người ta có cảm giác chính mình đang đứng trước một toà di tích đồng dạng.

"Oa! Thật là lớn quá nha!" Chúc Thanh Hà hai mắt toả ánh sáng nhìn lấy toà lầu các miệng không khỏi kinh thán một tiếng.

Mặc dù gia tộc nàng cư trú tại Nam thành, nhưng nàng từ nhỏ đến giờ không được tự do đi lại trên đường cho nên đây cũng là lần đầu đến nơi này.


Chúc Thanh Hà đứng phía trước không ngừng đưa mắt nhìn vào bên trong, một bộ tò mò muốn xem bên trong là cái gì bộ dáng.

Nhất Minh quan sát xung quanh một vòng có không ít võ giả ra ra vào vào, người nào người nấy đều mang trên mặt thần sắc nghiêm túc vô cùng, có người thụ thương trên người, có người đơn độc đi vào nhưng cũng có người thành quần kết đội mà đi.

Điều này khiến Nhất Minh có cảm giác nhiệm vụ nơi này có vẻ không đơn giản gì a!
Chưa gì đã cảm giác được bầu không khí nơi này có vẻ không được thoải mái cho lắm, hiển nhiên là việc thực thi nhiệm vụ không hề đơn giản chút nào, các võ giả không phải chết thì cũng bị thương trên người, cho nên không có ai là tỏ ra vui vẻ gì cả.

Ở cửa Phù Chiếu Các đứng bốn cái thủ vệ, cả bốn người này đều có tu vi sâu không lường được, theo cảm nhận của Nhất Minh mà nói, hắn cảm thấy được bốn cỗ vô hình áp bách hư vô mờ mịt, hiển nhiên là từ bốn người thủ vệ này mà tới.

Bốn người này chí ít cũng có tu vi nửa bước Chân Nguyên cảnh không thể nghi ngờ.

Nhất Minh hiện tại đã có khả năng mang võ giả cửu trọng đè xuống đất ma sát, nhưng đối mặt bốn người này hắn lại không có tự tin đó a.

“Chúng ta vào thôi.

” Chúc Tình nhẹ nhàng nói.

Nhất Minh gật gật đầu dần dần tiến vào bên trong.

Chúc Thanh Hà thì nhảy nhảy nhót nhót chạy vào bên trong, một bộ rất hiếu kỳ bộ dáng.

Hiển nhiên là với tu vi của nàng thì hoàn toàn không hề cảm nhận được áp lực gì từ những người này, do khoảng cách chênh lệch tu vi quá lớn, cộng thêm bốn người thủ vệ này cũng không có ý định ngăn cản cái gì.


Cho nên Nhất Minh ba người thoải mái bước vào bên trong.

Vừa bước vào bên trong gian lầu, không gian trong này quả nhiên cũng không có gì thay đổi, cả đại sảnh rộng chừng mười trượng mà thôi, nhưng chứa đựng số lượng võ giả ở đây thì lộ ra rộng lớn rất nhiều.

Tầng đại sảnh này ngoài những cây trụ cột xung quanh thì chỉ có một gian quầy được bày trí ngay trung tâm, vừa nhìn vào liền cho người khác cảm giác đơn giản đến cực điểm.

Không có hoa văn cầu kỳ, không có chứa đựng cái gì, có thể diễn tả bên trong đại sảnh này với một từ: Mộc!
“Oa! Thật là đông người quá nha!” Chúc Thanh Hà nhìn thấy một cái đại sảnh rộng lớn như thế này hai mắt không ngừng tỏa ánh sáng, nàng chạy loạn bên trong hết nhìn đông rồi nhìn tây, nhưng không có ai mảy may chú ý đến nàng.

Chúc Tình nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi nhắc nhở một câu, Chúc Thanh Hà một bộ ủy khuất theo sát phía sau.

Tòa Phù Chiếu Các này trong tưởng tượng của Nhất Minh cảm giác không giống lắm a.

Hắn nghĩ rằng, bên trong sẽ là một mảnh náo nhiệt bộ dáng, còn có các thần tiên tỷ tỷ bay qua bay lại hỏi thăm các kiểu chứ.

Nhưng bây giờ thì không hề nhìn thấy một người hướng dẫn hay phục vụ cái gì, chỉ có một lão đầu nằm trên quầy ngủ gật, một bộ các ngươi muốn làm gì thì làm không hề liên quan đến ta bộ dáng.

Nhất Minh nhìn thấy trên mũi của lão còn mang theo một cái bong bóng không ngừng to ra rồi nhỏ xuống, điều nảy khiến hắn nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải.

Đi đến đánh thức lão, để lão hướng dẫn chính mình?
Dường như thấy được suy nghĩ của Nhất Minh, Chúc Tình khẽ cười một cái nói: “Người kia chính là các chủ của nơi này, biệt hiệu Mộ Tửu, đừng nhìn lão bộ dáng ngủ gà ngủ gật trông vô hại như vậy mà đánh thức lão, lão chính là một vị Thần cảnh cường giả đó a.


Mọi việc trong này lão đa phần đều không quản đến, tất cả đều do chúng ta tự biên tự diễn tất cả, khi nào hoàn thành phù chiếu mới cần lão xác nhận mà thôi.


“Thì ra là vậy, đúng thật chỉ có các chủ mới dám nằm lên quầy ngủ như thế, hắc hắc.

” Nhất Minh gật gật đầu cười hắc hắc nói ra.

Chúc Thanh Hà nghe vậy liền trợn tròn hai mắt, nếu nàng không nghe lầm thì ông già này cùng phụ thân nàng là cùng một cấp bậc cường giả đó a!
Điều này khiến nàng không khỏi nhìn ông già này thêm một chút, sau đó không còn hứng thú gì nữa chạy về phía trước đám người đi đến.

“Chúng ta đi qua bên kia nhìn một chút, bên kia có những phù chiếu được công bố trên đó.

” Chúc Tình chỉ tay vào đám đông đang tụ tập xung quanh tại một cây cột thật to, nói.

“Được!” Nhất Minh gật gật đầu hướng về phía bên trái đại sảnh đi qua.

Nơi này có một cây cột vô cùng to lớn, bên trên cây cột có không ít lít nha lít nhít phù văn khắc họa trên đó, hiển nhiên cây cột này được vị một phù văn sư góp phần luyện chế mà thành.

Phù văn sư tên như ý nghĩa, chính là dùng lực lượng của bản thân khắc họa ra những phù văn có vô số công dụng khác nhau.

Những phù văn này có thể khắc họa trên tử vật và sinh vật, trường đao của Nhất Minh chính là một loại tử vật được phù văn sư khắc họa trận văn mà thành, làm cho trường đao có thể tiếp thu lực lượng nhiều hơn, dộ sắc bén cũng như độ cứng cỏi đều gia tăng lên một cái cấp bậc.

Phù văn sư chính là một con đường tu luyện chi đạo tại Thiên Long giới này, ngoài khắc họa những phù văn phụ trợ còn có chế tạo các loại phù, bao gồm ba loại công kích, phòng ngự và phụ trợ.

Bất quá phù văn sư không phải ai cũng có thể luyện thành được, nó cần có nhất định thiên phú về lĩnh vực này mới có thể nhanh chóng nhập môn, nếu không thì có luyện như thế nào cũng vô dụng.


Hiển nhiên, cây cột này chính là loại tử vật mà phù văn sư khắc họa trận văn lên trên đó, nhằm giúp cho các võ giả nơi này dễ dàng xem xét, cũng như ban bố các loại nhiệm vụ trở nên dễ dàng hơn.

Mọi người chỉ cần đưa tâm niệm nhập vào bên trong cây cột là có thể câu thông, xem xét các loại phù chiếu mà người khác ban bố.

Theo Nhất Minh ba người dần dần đi đến gần, đám người ở đây nhất thời xoay đầu nhìn lại, đập vào trong mắt chính là một nữ tử dung mạo như hoa, dáng người cuốn hút khiến đám người nhất thời ngẩn ngơ chốc lát.

“A! Vị này chẳng phải là Chúc Tình cô nương hay sao!” có một vị võ giả đứng trong đám người liếc mắt đã nhìn ra lai lịch của Chúc Tình, nói.

Đám người nghe vậy liền giật mình tỉnh lại, bọn hắn nhất thời chìm đắm vào vẻ đẹp của Chúc Tình mà chưa kịp phản ứng cái gì, vội vàng chắp tay nói: “Haha, thì ra là Chúc cô nương, thật là ngại quá, tại hạ vừa mới thất thần chốc lát, mong cô nương thứ lỗi!”
Chúc Tình nhìn thấy cảnh này cũng khẽ cười một cái: “Không có việc gì, các vị cứ tự nhiên chính là, ta đến xem một chút nhiệm vụ.


Đám người nghe vậy cũng không có nói thêm cái gì.

Có người nhìn qua Nhất Minh với ánh mắt dò xét, trong mắt lộ ra một vệt nghi hoặc vô cùng.

“Tên này là ai a, có lai lịch gì lại có thể đi cùng với Chúc cô nương?”
“Xùy nói nhỏ một chút, người ta có thể đi cùng với Chúc cô nương hẳn không phải là nhân vật tầm thường gì.


“Một tên võ giả bị cụt tay? Haha cười chết ta rồi!” một tiếng cười to từ trong đám người vang lên, điều này hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người nhìn qua.

Nhất Minh nghe những lời nói này cũng không có biểu hiện cái gì, sắc mặt vẫn như thường hướng về phía cây cột đi đến…
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!