Nhục Thân Thành Thánh

Chương 229: 229: Truyền Thừa





Chương 229: Truyền thừa?
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Mỗi một thành viên trong Ám Điện đều có riêng thân phận mới của mình, vì thế mà công pháp cũng phải đổi một chút, nhưng cũng không phải muốn đổi như thế nào là đổi như thế ấy, mà là chọn một môn công pháp phù hợp với bản thân, chỉ có như thế mới có thể phát huy ra toàn bộ lực lượng cho được.

Giờ khắc này, Nhất Minh cùng Mộng Nguyệt đi vào bên trong cung điện, nơi này có một cái đại sảnh rộng chừng trăm trượng, xung quanh có những cây cột đá được xây dựng bằng một loại vật liệu vô cùng rắn chắc, trong đêm tối thế này, những cây cột đá lại toát ra một loại ánh sáng màu xanh lục khiến cả không gian bên trong vô cùng huyền bí.

Nương theo những cây cột đá chống tòa cung điện là những con rồng uốn lượn bao quanh, ở giữa trung tâm nhất có tổng cộng năm con rồng từ năm cái phương hướng khác nhau tỏa ra uy thế cực kỳ kinh người, tất cả đều đang há miệng lao thẳng về một viên long châu đang tỏa ra bạch sắc quang đoàn tựa như đang tranh đoạt một dạng.

Bước lên bình đài ở giữa trung tâm, nơi viên long châu đang phát ra bạch sắc quang đoàn óng a óng ánh, từ xa nhìn vào chỉ thấy được một màu trắng tinh, nhưng khi Nhất Minh đến gần thì mới thấy được, bên trong viên long châu lại có vô số loại ấn ký liên tục bay múa, điều này khiến hắn hiếu kỳ vô cùng.

Viên long châu này hoàn toàn phiêu phù ở giữa không trung, phía dưới bình đài còn có một vòng lít nha lít nhít phù văn ký họa ở bên dưới, trông huyền bí vô cùng.

Bước tới gần long châu, hai tay của Mộng Nguyệt kết hợp một loại pháp quyết, bỗng nhiên đường vân bên dưới sáng lên một vòng u quang, bao trùm toàn bộ bình đài vào bên trong, sau đó hướng ánh mắt về phía Nhất Minh giải thích nói: “Đây chính là ngọc truyền thừa của Ám Điện, mỗi một cái ấn ký phiêu phù ở bên trong viên ngọc chính là đại diện cho một môn công pháp, tiểu huynh đệ cứ lấy tay đặt lên viên ngọc rồi truyền linh lực vào bên trong là được.



Nhất Minh nghe vậy cũng không có chần chờ cái gì, chậm rãi bước về phía viên ngọc đặt tay lên phía trên, linh lực ở bên trong chậm rãi truyền vào bên trong viên ngọc, nhất thời, một đoàn bạch sáng quang đoàn từ trong bàn tay của Nhất Minh bắt đầu hiển hiện bên trong viên ngọc.

Thời gian trôi qua nửa chén trà, bạch sắc quang đoàn từ khi đi vào bên trong viên ngọc liền không hề có dị động gì, nó tựa như một làn khói bắt đầu phiêu phù ở trong đấy.

Nhìn thấy cảnh này, Nhất Minh nhất thời không biết làm sao, chẳng lẽ nói không có công pháp phù hợp với chính mình?
“Mộng Nguyệt đại nhân, có khi nào không có công pháp phù hợp với ta hay không?” Nhất Minh quay sang nữ tử xinh đẹp lên tiếng hỏi, hắn cũng không biết đây là vì sao, theo như Mộng Nguyệt đại nhân nói, thời gian chọn công pháp sẽ không quá dài mới đúng.

Mộng Nguyệt nghe nói lời này cũng không biết nói thế nào cho phải, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải loại chuyện này, chẳng lẽ nói, trong truyền thừa không có công pháp phù hợp với hắn?
Không nên a! Truyền thừa của Ám Điện không phải ngày một ngày hai, từ trước tới giờ không hề có một ai mà không nhận được công pháp phù hợp cả, chẳng lẽ nói, linh lực của thiếu niên này có vấn đề?
Cũng không trách Mộng Nguyệt có suy nghĩ này, người nào khi truyền linh lực đều có thể nhận được công pháp, riêng thiếu niên này không có, đây chỉ có thể là do bản thân người này mà thôi.

Nghĩ như vậy, Mộng Nguyệt dần dần bước tới gần mỉm cười nói: “Tiểu huynh đệ thử truyền linh lực vào trong người ta xem.



Nói xong, nàng liền đưa ra bàn tay trắng nõn nà, ngón tay thon dài như que liễu, kết hợp với nhan sắc kia, phải nói hoàn mỹ đến cực điểm.

Nhất Minh nghe vậy cũng không có nghi ngờ cái gì, nhìn đặt tay của mình lên bàn tay của Mộng Nguyệt truyền linh lực vào bên trong, ban đầu liền không có vấn đề gì, nhưng sau vài cái hô hấp, Mộng Nguyệt ngay lập tức trừng lớn đôi mắt nhìn về phía thiếu niên, một bộ không thể tin được bộ dáng.

Nhìn thấy biểu hiện này, Nhất Minh trong lòng nghi hoặc không thôi: “Mộng Nguyệt đại nhân, linh lực của tiểu tử có vấn đề gì sao?”
Nhất Minh biết, bên trong linh lực của mình có giọt tí tách hòa chung trong đó, đến bây giờ hắn cũng không biết đây là cái gì, nhưng chỉ cần không gây hại cho hắn là được rồi.

Mộng Nguyệt nghe vậy mới hoàn hồn trở lại, nàng ngay lập tức kêu Nhất Minh truyền lại linh lực vào bên trong cơ thể mình, Nhất Minh nghe vậy cũng không có cự tuyệt, lần nữa thôi thúc linh lực bên trong truyền vào bên trong cơ thể nàng.

Linh lực dạo quanh một vòng bên trong, Mộng Nguyệt cảm thấy toàn bộ chân nguyên bên trong cơ thể tựa như nhận được thanh lọc đồng dạng, toàn bộ tạp chất khi sử dụng đan dược đều biến mất không thấy, chân nguyên luân chuyển cũng vì đó trở nên thông suốt hơn rất nhiều.

Không thể không nói, đây chính là một điều cực kỳ quan trọng đối với một Thần cảnh cường giả như nàng, bình thường mà nói, tu sĩ tu luyện đều phải luyện hóa thiên tài địa bảo, đan dược vân vân, mà trong những thứ này đều có tạp chất ở bên trong, cho dù Luyện Đan Sư có lợi hại bao nhiêu đi chăng nữa cũng không có cách nào loại bỏ hoàn toàn tạp chất ở bên trong.


Thời gian trôi qua, tạp chất tích lũy ngày một nhiều, điều này hoàn toàn không ảnh hưởng gì đối với chiến lực, nhưng nếu muốn đột phá thì không có dễ dàng như vậy.

Chính vì điều này mà Mộng Nguyệt mới không thể nào tin được, một tên thiếu niên lại có thể thanh lọc tạp chất bên trong chân nguyên của chính mình, đây là nhặt được bảo a!
Hai mắt của nàng cong lên từng đường ánh nguyệt, tựa như trăng sáng treo cao đồng dạng, nhìn về phía thiếu niên trước mắt tràn đầy thưởng thức.

Nàng buông tay ra, lấy lại tinh thần hắng giọng một cái nhẹ nhàng nói: “Linh lực trong cơ thể ngươi có một chút khác biệt so với bình thường, cho nên viên ngọc không có phản ứng cũng là phải, về chuyện công pháp, tiểu tử ngươi không cần phải lo lắng, ta sẽ mang chuyện này bẩm báo với Bình An Vương đại nhân, đợi đến khi đại nhân xem xét việc này sẽ cho ngươi một câu trả lời, còn nữa,! ”
Nói tới đây, sắc mặt của nàng bỗng nhiên trở nên ngưng trọng hơn rất nhiều, nhỏ giọng nói: “Tiểu tử ngươi không được truyền linh lực cho bất kỳ người nào khác, cũng may là tiểu tử ngươi gặp ta, nếu không thì hiện giờ mạng của tiểu tử ngươi e rằng không còn a.


Nghe nói như vậy, Nhất Minh liền biết Mộng Nguyệt đang nói về cái gì, hắn biết bên trong linh lực của mình không tầm thường, không ngờ là nó bất thường đến như vậy a.

Nhìn ngữ khí của vị đại nhân này e rằng không có nói đùa a, ta cũng từ trên vị đại nhân này không cảm thấy một chút ác ý nào, xem ra sau này phải cẩn thận hơn một chút mới được.

“Mộng Nguyệt đại nhân, không biết linh lực của tiểu tử gặp vấn đề gì, còn mong đại nhân cáo tri một hai.

” Nhất Minh thử dò hỏi, trước giờ hắn chỉ biết linh lực của chính mình có thể giải độc mà thôi, nói đúng ra là tác dụng của giọt tí tách bên trong có thể giải độc, ngoài ra thì không có phát hiện thêm điều gì bất thường.


Mộng Nguyệt nghe vậy cũng trầm ngâm chốc lát, sau đó chậm rãi nói ra: “Ngươi có biết đa phần các tu sĩ đều bị kẹt tại bình cảnh không thể đột phá là vì cái gì không?”
Nghe hỏi như vậy, Nhất Minh nhất thời mộng bức, hắn còn chưa đạt tới nửa bước Chân Nguyên cảnh làm sao biết bình cảnh là như thế nào a.

Nhìn thấy hắn ngơ ngác như vậy, Mộng Nguyệt bật cười một tiếng, cũng không có thừa nước đục thả câu, tiếp tục nói: “Một phần là do thế giới này đã sắp đạt tới cực hạn của nó, một phần nữa là do chân nguyên bên trong cơ thể không thuần, quá nhiều tạp chất ẩn chứa bên trong, dẫn đến căn cơ không vững chắc, muốn đột phá cũng là khó như lên trời.

Mà tiểu tử ngươi, chính xác là linh lực của ngươi lại có thể giải quyết một vấn đề trong đó, điều này ngươi nên biết, bản thân ngươi tồn tại có ý vị như thế nào chứ?”
Minh bạch rồi! Nếu không phải Mộng Nguyệt đại nhân cáo tri chuyện này, chính mình còn không biết giọt tí tách còn có tác dụng lớn như vậy, cũng may là vị đại nhân này không có ác ý, nếu không, bản thân ta e rằng phải trở thành chuột bạch mặc người mổ sẻ a!
Nghĩ như vậy, da đầu của Nhất Minh không khỏi run lên một cái, hắn đã tưởng tượng ra được, bản thân mình lại lần nữa bị người người kêu đánh là cảnh tượng như thế nào, lần sau e rằng đến cả Thần cảnh cường giả cũng phải nhiều như chó a!
“Đa tạ Mộng Nguyệt đại nhân nhắc nhở, sau này đại nhân có cần tiểu tử giúp điều gì cứ việc nói a, tiểu tử có thể làm được sẽ không hề chối từ.

” Nhất Minh cung kính thi lễ một cái nói, cử động lần này của Mộng Nguyệt không thể nghi ngờ là cứu hắn một mạng, cô nàng này cũng thật là có tâm a!
Nghe lấy điều này, ánh mắt của Mộng Nguyệt càng không che giấu được sự vui vẻ trong lòng, không sai không sai, quả thật là một thiếu niên tốt a, há há há!
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!