Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 254: Anh ta đi rồi




" Buông ra!!!" Tôi lấy hết sức giật mạnh tay để thoát khỏi bàn tay rất khỏe của anh ta, thế nhưng, tay của anh ta như được làm bằng sắt thép, khiến tôi chẳng thể nào thoát ra được.

" Anh này, anh đang làm gì thế? Mau bỏ tay cô ấy ra!" Âu Dương Nhiễm liền lao vào kéo cánh tay của Lạc Mộ Thâm ra, " Mau buông ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy."

Lạc Mộ Thâm đến nhìn cũng không thèm nhìn anh ta, ra chân đạp một cái rất mạnh, Âu Dương Nhiễm luôn nghĩ rằng mình rất mạnh liền đột nhiên cảm thấy có một lực rất mạnh đẩy mạnh anh ta ra, toàn thân của anh ta bay ra ngoài, đập vào những chiếc lồng nhốt thú, chút nữa thì khiến những chiếc lồng vỡ nát, những chú mèo trong lồng kêu meo meo, những chú chó thì cứ cắn gâu gâu.

" Âu Dương, anh không sao chứ? Anh không phải can thiệp vào, đừng làm mình bị thương." Tôi vội quay đầu, quan tâm hét lớn, sau đó tôi liền đỡ lấy Âu Dương Nhiễm, nhưng điều đó khiến cho Lạc Mộ Thâm càng lạnh lùng, ánh mắt càng trở lên hung dữ.

" Anh...." Âu Dương Nhiễm lườm Lạc Mộ Thâm, dường như không nói lên lời.

Tôi biết, một người thấy nhiều biết rộng như Âu Dương Nhiễm cũng đã bị Lạc Mộ Thâm làm cho sợ hãi rồi.

Cần biết rằng, trong người đàn ông này chứa đựng một điều gì đó rất nguy hiểm và lạnh lùng, nhìn thì thấy có vẻ gầy yếu, nhưng lại có một sức khỏe phi thường, nếu là ở thời cổ đại, e rằng anh ta sẽ là một sát thủ khét tiếng giết người không chớp mắt, may mà xã hội bây giờ đã có pháp luật át chế anh ta.

Lạc Mộ Thâm mặt đầy sát khí nói: " Tên tiểu tử kia, gan mày lớn thế à, dám động đến tao?" Anh ta hằm hằm nhìn Âu Dương Nhiễm. Ánh mắt như muốn thiêu rụi Âu Dương Nhiễm.

Âu Dương Nhiễm không phải là một người nhút nhát, anh ta cố gắng gượng dậy, sau đó đi đến trước mặt Lạc Mộ Thâm, " Rút cuộc anh là ai? Đến đây giở trò lưu manh, tôi sẽ báo cảnh sát, mau bỏ Nhụy Tử ra."

Âu Dương đương nhiên không để tôi bị người xấu bắt đi, nhưng đáng tiếc là, người xấu mà anh ta đang đối diện, không phải là người bình thường, mà là Lạc Mộ Thâm.

Lạc Mộ Thâm cười nhạt, anh ta quay đầu lại, im lặng nhìn tôi, khẽ cười, nói: " Tô Tư Nhụy, nói cho tên tiểu tử này biết, tôi là ai? "

Tôi lườm anh ta, không nói gì.

Lạc Mộ Thâm càng giữ chặt tay tôi hơn, tôi đau đến mức nước mắt sắp muốn chảy ra rồi.

" Nói cho anh ta biết, tôi là ai?" Giọng nói của Lạc Mộ Thâm vẫn rất lạnh, anh ta cao giọng nói.

Âu Dương Nhiễm lo lắng nhìn tôi, rồi lại quay sang nhìn người đàn ông lạnh lùng đẹp trai đang đứng trước mặt.

Lạc Mộ Thâm cười lên một tiếng: " Tao là người quản lý của nha đầu này."

Tôi lấy hết sức giật mạnh tay thoát khỏi Lạc Mộ Thâm, bực bội nói: " Người quản lý cái gì hả? Tôi bao nhiêu tuổi rồi? Tôi là đứa trẻ 18 tuổi chưa đến tuổi thành niên à? Tôi còn cần sự giám hộ của Lạc Tổng sao? Tôi nói lại một lần nữa, tôi không muốn anh quản tôi, cũng không muốn anh chăm sóc, Lạc Tổng, anh quay về đi! Nhìn thấy anh là tôi phát chán rồi, nếu anh còn muốn tôi sống, thì hãy nhanh chóng tranh thủ còn sớm hãy tránh xa tôi ra, càng xa càng tốt."

Tôi giận dữ quay đầu đi chỗ khác, không thèm nhìn Lạc Mộ Thâm.

Còn ngữ khí của tôi nặng lời như vậy, chắc chắn đã làm tổn thương anh ta.

rn Giọng điệu của Lạc Mộ Thâm trầm xuống: " Cô...thực sự không muốn cùng tôi quay về sao? "

" Tuyệt đối không muốn, xin hãy quay về đi. Nếu anh bắt tôi quay về, tôi sẽ chết! Tôi nói được làm được, bởi vì ở bên cạnh anh, sống không bằng chết!" Mặt tôi không chút biểu cảm nói.

Lạc Mộ Thâm chăm chú nhìn tôi, rất lâu rất lâu, đúng là lúc đó, thiếu chút nữa thì tôi đã mềm yếu cùng anh ta quay về, tôi nhất định phải cứng rắn mới được.

Tôi không thèm nhìn anh ta, chỉ chăm chú nhìn chú chó husky đang nằm trong vòng tay của tôi.

Chú chó đáng yêu quay đầu nhìn tôi, rồi lại quay sang nhìn anh ta, dường như cũng đang nghi hoặc điều gì.

" Anh này, anh cũng thấy rồi, Nhụy Tử khồng hề muốn cùng anh quay về, tại sao anh cứ bắt ép cô ấy làm gì?" Âu Dương Nhiễm vội nói.

Anh ta đang giải vây cho tôi.

Lạc Mộ Thâm lặng im nhìn tôi, không biết là tại sao, tôi có thể nhìn thấy một ánh mắt đau khổ trong mắt anh ta, đúng, cảm giác rất đau khổ.

Tôi có cảm giác tim của mình cũng đã bắt đầu nhói đau rồi.

Lạc Mộ Thâm chăm chú nhìn tôi, tôi cố tình tỏ ra không có biểu cảm gì quay đầu đi chỗ khác, Lạc Mộ Thâm cứ như thế, nhìn tôi một hồi lâu, rồi đột nhiên anh ta quay đầu hướng ra ngoài bước đi.

Tôi bất ngờ nhìn sau lưng anh ta, tôi chưa bao giờ thấy cảnh tượng sau lưng anh ta lại hiện ra thê lương đến như vậy.

Anh ta luôn kiêu ngạo, luôn tự cao tự đại, luôn oai phong là thế, tôi chưa bao giờ thấy anh ta như thế này....

Vì thế khiến tôi rất đau lòng.

Tôi thiếu chút nữa thì mở miệng gọi tên anh ta, thiếu chút nữa thì vứt bỏ sự tự tôn lao vào vòng tay của anh ta, nói cho anh ta biết, tôi sẽ cùng anh ta quay về, làm em gái cũng được, làm gì cũng được, tôi chỉ cần được ở bên cạnh anh ta.

Tôi thích sự chiều chuộng bao dung của anh ta, thích tất cả những gì anh ta dành cho tôi.

Nói tôi là đứa ngốc cũng được, nói tôi hám trai cũng không sao, tôi chỉ thích anh ta như vậy.

Con gái, đều rất ngốc phải không?

Nhưng mà, tôi vẫn giữ lý trí, đến mức đã dùng móng tay của mình cấu ngập vào trong thịt của tôi, tôi đau sắp không chịu được rồi.

Tôi không thể, tôi không thể làm một con ký sinh trùng, tôi không thể vì không có được tình cảm của anh ta mà trở thành một con ký sinh trùng của Lạc Mộ Thâm, tôi không cần! Tôi không cần anh ta can dự vào cuộc sống của tôi, tôi có quyền quyết định cuộc sống của mình.

Vì thế, tôi đã cố nhịn không gọi anh ta lại, chỉ lặng im đứng nhìn anh ta bước những bước nặng nề ra khỏi bệnh viện thú y, một chiếc xe Rolls-Royce màu đen đang đỗ trước cửa viện thú y, tôi nhìn thấy có một người đàn ông mặc bộ đồ đen kính cẩn mở cửa xe, Lạc Mộ Thâm với khuôn mặt không biểu cảm ngồi vào trong xe.

Trong thời khắc cuối cùng cánh cửa xe đóng lại, tôi nhìn thấy Lạc Mộ Thâm ngoảnh đầu về phía tôi nhìn, đôi mắt của anh ta, vẫn nặng trĩu, sâu thẳm như đại dương, trước đây, tôi có bất luận như thế nào cũng không thể hiểu được ánh mắt của anh ta, nhưng bây giờ, trong lúc này, tôi nhìn thấy rõ được vẻ buồn bã trong mắt của anh ta, và....đau....

Anh ta dường như có nỗi khổ tâm nào đó không nói thành lời, nhưng lúc này, cửa xe đã đóng lại, Rolls-Royce đã chuyển bánh, dần dần chạy về phía xa, rồi khuất bóng trong ánh mắt dõi theo của tôi.

Tôi ôm chú chó husky trong vòng tay.Đứng rất lâu trước cổng bệnh viện thú y, vẫn giữ tư thế đó, một lúc rất lâu.

Tôi cảm thấy mình rất khó chịu, cái cảm giác không nói thành lời đó khiến tôi sắp điên lên mất rồi.

Tôi phải cố gắng lắm mới giữ cho nước mắt của mình không tuôn ra, không thể để nó rơi xuống được.

Lúc này, Âu Dương Nhiễm và mấy y tá chạy lại, nhìn tôi một cách thần bí.

Trong đó cô y tá Tiểu Hồng nói: " Ôi trời ơi, anh chàng đó đẹp trai thế, nhìn trông quen lắm, anh ta là ai vậy?"

Tôi lặng im không nói.

" Sao nghe anh chàng đó nói, giống như Nhụy Tử, cậu được anh ta nuôi có phải không? " Một y tá tên Thanh Thanh nói.

Tiểu Hồng mắng Thanh Thanh: " Tai cậu bị làm sao thế, cái gì mà được nuôi chứ? Tôi đâu có nghe thấy thế? Nhụy Tử của chúng ta hình như là được anh ta theo đuổi một cách điên cuồng chứ? Nhưng Nhụy Tử của chúng ta rất chín chắn. Không thèm để ý đến anh ta đấy."

" Ồ, Nhụy Tử, cậu giỏi thế. Một anh chàng đẹp trai như thế mà cậu còn không cần à? Nếu là tôi, chỉ cần anh ta vẫy tay, là tôi sẽ đi theo anh ta luôn rồi." Trong mắt Tiểu Hồng như có một ngôi sao đang sáng lên.

" Nhụy Tử, cậu làm con gái bọn mình có giá hơn rồi đấy, đến một người đàn ông đẹp trai như thế cậu còn không cần." Thanh Thanh cười nói.

Mặt tôi đau khổ, các thiếu nữ à, các cô sao biết được những ân oán giữa hai người chúng tôi chứ?