Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 446: Không muốn em phải chịu đau khổ




“ Xấu quá! Em không làm bình hoa nữa, em cũng làm một chiếc cốc nhé?” Tôi nói.

“ Ưh.” Dạ Thiên Kỳ gật đầu, nhếch miệng cười, “ Em làm đi?”

Anh ấy lại giúp tôi đắp bùn lại từ đầu.

Tôi xoay đất thành một thể hình tròn tương đối trật tự, ấn ở giữa thành một vết lõm.

“ Cẩn thận một chút, cốc đừng làm dày quá.” Dạ Thiên Kỳ dặn dò.

“ Em biết rồi!” Tôi vừa trả lời, vừa dùng tay nhẹ nhàng xoa bùn.

Nhưng tôi lúc nào cũng không cẩn thận, không làm thành cốc bị thủng, chính là làm thành cốc quá dày.

Được rồi, tôi thừa nhận năng lực động tay của mình quá kém, tôi đích thực là một nữ hán tử cẩu thả mà.

“ Em nghĩ em nên làm một chiếc tàn gạt thuốc lá thì hơn?” Tôi lẩm bẩm nói.

Thế là tôi lại bắt đầu làm chiếc tàn gạt thuốc.

Dạ Thiên Kỳ cười lên: “ Được rồi, sẽ làm một chiếc tàn gạt thuốc, anh sẽ giúp em.” Anh ấy ngồi đối diện với tôi, hai tay đặt lên chỗ bùn đất.

Đất ở bốn bàn tay chúng tôi không ngừng xoay chuyển, dần dần hiện ra hình dáng chiếc tàn gạt thuốc.

Dạ Thiên Kỳ tỉ mỉ làm bề dày của chiếc tàn gạt thuoóc, dùng con dao nhỏ khéo léo khắc lên đó hoa văn gợn sóng.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt chăm chú của Dạ Thiên Kỳ đó, thằng cha này, bình thường lúc nào cũng cười hi hi ha ha, nhưng khi đã chăm chú làm cái gì đó, thì không hề tùy tiện chút nào.

Cuối cùng chiếc tàn gạt thuốc đã rất giống hình dạng vốn dĩ của nó.

Tôi ngắm nhìn chiếc tàn gạt thuốc đó trong tay, không ngờ thật sự thành công rồi.

Thật sự rất có cảm giác mình đã làm ra thành quả, mặc dù không phải hoàn toàn do mình làm.

Dạ Thiên Kỳ nhìn bộ dạng vui sướng của tôi, anh ấy rửa tay sạch sẽ, nói với Đường Dĩnh: “ Đường Dĩnh, đem cái này nung giúp tôi! Vài ngày nữa tôi sẽ đến lấy.”

Đường Dĩnh cười nói: “ Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ nung thật đẹp cho Dạ Thiếu Gia.”

Dạ Thiên Kỳ cười, quay đầu hỏi tôi: “ Đúng rồi, anh không hút thuốc, em làm chiếc tàn gạt thuốc tặng ai thế?”

Trước mắt tôi lại bắt đầu thấy mây mù tối tăm, thực ra, tôi rất muốn tặng cho Lạc Mộ Thâm.

Anh ấy hút thuốc.

Nhưng.......

Tôi cười đau khổ, đưa chiếc tàn thuốc đó cho Dạ Thiên Kỳ: “ Tặng cho anh?”

Dạ Thiên Kỳ im lặng nhìn tôi.

........

Đây có lẽ là ngày đẹp nhất trong những ngày gần đây, những ngày còn lại chỉ biết khóc, dường như tôi đã quên mất cười có mùi vị là gì rồi.

Cũng chỉ có Dạ Thiên Kỳ mới có thể khiến tôi tạm thời quên đi đau khổ, từ trong tổn thương mà Lạc Mộ Thâm đối với tôi mà bước ra.

Dạ Thiên Kỳ đưa tôi về đến cổng khu nhà tôi ở, anh ấy trầm ngâm nhìn tôi: “ Nhụy Nhụy, vui lên một chút, tất cả rồi cũng sẽ qua, vẫn là câu nói đó, anh tin Lạc Mộ Thâm không phải cố ý làm như thế với em, anh tin cậu ta có nỗi khổ riêng. Có lúc đàn ông cũng sẽ hiểu đàn ông hơn.”

Nước mắt tôi lại trào ra: “ Nhưng, em.......”

Tôi không thể tin nếu như anh ấy thật sự có nỗi khổ khó nói, tại sao anh ấy phải đối xử với tôi như thế chứ?

“ Nếu như nói tình địch của cậu ta là anh, thư ký Cát Vân của cậu ta đều tin tưởng, thế thì, em là người mà cậu ta yêu nhất, em yêu cậu ta như thế, tại sao em lại không thể tin cậu ta chứ?” Dạ Thiên Kỳ khẽ nói.

Anh ấy dùng ngón tay vuốt nhẹ lên má tôi, nhẹ nhàng nói: “ Anh không phải cố tình nói thay cậu ta, cậu ta là tình địch của anh, cậu ta hại bố anh bây giờ vẫn còn nằm trên giường, cuộc sống không thể tự đảm đương được, cậu ta cũng cướp đi người con gái mà anh thích nhất, theo lý mà nói, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất của anh, nhưng anh không muốn giậu đổ bìm leo, anh không muốn em chìm trong nỗi đau khổ hận cậu ta, em là người con gái tốt, em luôn vui vẻ, đáng yêu, anh thật lòng không hy vọng em trở thành người phụ nữ mang đầy thù oán, đây không phải là điều anh muốn.”

Tôi khẽ chớp mắt nhìn, lời nói của Dạ Thiên Kỳ, từng câu từng chữ đều in sâu trong lòng tôi.

“ Anh Thiên Kỳ, cảm ơn anh.” Tôi nhìn Dạ Thiên Kỳ, cảm động nói.

“ Đừng chỉ nói mồm cảm ơn, phải biểu thị bằng hành động thực tế, em sống thật vui vẻ, ăn uống cho béo tốt, đó mới là cảm ơn anh.” Dạ Thiên Kỳ cười nói, anh ấy đưa tay ra, khẽ vuốt nhẹ mái tóc tôi, nhẹ nhàng nói, “ Được rồi, đi vào đi, tắm rửa, ngủ một giấc thật ngon, đừng nghĩ quá nhiều, lẽ nào em quên rồi sao? Anh là người dự phòng của em, anh vẫn luôn đứng ở chỗ cũ chờ em, dù cho Lạc Mộ Thâm thật sự phụ lòng em, em còn có anh.” Anh ấy dịu dàng nói, khóe miệng khẽ nhếch lên cười.

Tôi lập tức cảm thấy bóng tối trong lòng mình dường như cũng được sáng theo vậy, tôi gật gật đầu: “ Yân tâm, anh Thiên Kỳ, em chắc chắn sẽ không làm người phụ nữ sống trong oán hận đâu.”

Dạ Thiên Kỳ tinh nghịch nháy mắt với tôi, anh ấy cười nói: “ Em nói đấy nhé, tại sao anh lại trông mong Lạc Mộ Thâm thật lòng đá em chứ, như thế thì em không phải sẽ thuộc về anh sao?”

“ Hứ, đi đi đi.” Tôi cười đưa tay đấm nhẹ vào ngực anh ấy, Dạ Thiên Kỳ khẽ nắm lấy tay tôi, đôi mắt anh ấy chăm chú nhìn tôi nói: “ Nhụy Nhụy, đồng ý với anh, em nhất định phải vui vẻ, nếu như Lạc Mộ Thâm không thể khiến em vui, thì anh chắc chắn sẽ không nhường em cho cậu ta lần nữa.”

Tôi không kìm được nuốt nước bọt trong họng, Dạ Thiên Kỳ, cảm ơn anh, anh quá tốt với em.

Tôi mở cổng đi vào, Dạ Thiên Kỳ cũng quay người rời đi.

Tôi vào trong phòng khách đến đứng trước cửa sổ, tại vì căn phòng này gần đường, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng con đường bên ngoài.

Tôi nhìn thấy chiếc xe của Dạ Thiên Kỳ đó dừng bên đường, một lúc sau, Dạ Thiên Kỳ mới lên xe.

Nhưng tôi phát hiện chiếc xe đó vẫn chưa đi, vẫn dừng bên đường không động tĩnh.

Anh ấy đang làm gì thế?

Tôi khẽ lắc đầu, vào nhà vệ sinh thay quần áo tắm rửa, tôi phải rửa trôi những mệt mỏi trên người mình.

Nhưng, sau khi tôi tắm rửa xong, mặc quần áo ngủ đến bên cửa sổ, tôi vẫn nhìn thấy chiếc xe của Dạ Thiên Kỳ chưa đi.

Anh ấy vẫn ở đó cùng chiếc xe.

Tim tôi lập tức thắt lại, gần như sắp phát khóc rồi, Dạ Thiên Kỳ, anh đang lo lắng cho em sao?

Yên tâm, có anh khuyên bảo, tâm trạng em bây giờ tốt hơn nhiều rồi, em sẽ không làm chuyện ngốc ngếch.

Tôi bây giờ cũng tin, Lạc Mộ Thâm nhất định có điều khó nói, mới không quan tâm đến tôi.

Tôi phải làm cho rõ ràng.

Vì để Dạ Thiên Kỳ sớm về nhà nghỉ ngơi, tôi kéo rèm cửa lại, tắt điện trong phòng.

Có lẽ, anh ấy sẽ rời đi nhanh thôi.

Tôi quay vào phòng ngủ, nằm trên giường, ánh trăng khẽ hắt qua cửa sổ trong phòng tôi, tôi nhìn thấy cục san hô sáng lấp lánh trên đầu giường đó, còn cả vỏ sò sao mà Lạc Mộ Thâm đã cõng tôi đi tìm trên bãi biển.

Hai thứ đó đều phản ra ánh sáng lấp lánh còn sáng hơn cả ánh trăng.

Tôi bò dậy, ôm cục san hô xanh và vỏ sò đó vào lòng, tôi vuốt ve chúng, khẽ nói: “ Anh Đại thâm, anh thật sự có điều khó nói trong lòng sao? Rốt cuộc là nỗi khổ gì, anh có thể nói cho em được không? Kể cả anh bảo em chết cũng để em chết một cách rõ ràng được không?”

Vỏ sò sao xinh đẹp đó lấp lánh lóe lên, giống như là đôi mắt của Lạc Mộ Thâm vậy....

Cứ như thế, tôi dần dần chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ, tôi nhìn thấy dáng vẻ tao nhã của Lạc Mộ Thâm, khi tôi nhìn thấy anh ấy, tôi vui mừng chạy về phía anh ấy, nhưng khi tôi ôm được vào anh ấy, anh ấy đột nhiên biến mất.