Nhưng Cô Ấy Là Người Phụ Nữ Xinh Đẹp

Chương 47




Editor: Qiongne

Beta: Nguyệt Nguyệt

Chuyện “tuổi thơ của Diệp Linh Ngân bị lừa bán” bị phơi bày, trong căn phòng tối tăm, Hoắc Thẩm Dục vẫn luôn theo dõi động thái trên Weibo nhíu chặt mày.

Diệp Linh Ngân là điểm yếu của Hoắc Cẩn Hành, cũng là vảy ngược.

Đăng ảnh thời đi học thu hút sự chú ý của cư dân mạng, sau đó để mọi người theo dây leo tự đi tìm tòi, đào ra bí mật của Diệp Linh Ngân, sau đó lại bịa ra một mối quan hệ bẩn thỉu rồi phát tán ra ngoài, lợi dụng dư luận đè ép mới là mục đích của anh ta.

Tất cả đều cần thời gian để giải quyết, mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất trong dự kiến.

Vậy mà, bây giờ đột nhiên lòi ra chuyện “lừa bán”, hai chủ đề này đồng thời đụng nhau, trận chiến diễn ra càng ác liệt.

Đối phương dường như đang chờ một cơ hội, khi anh ta ném ra ngòi nổ, lập tức có người phóng ra ngọn lửa, lửa to bốc cháy hừng hực.

“Rầm…”

Hoắc Thẩm Dục đấm một đấm xuống xe lăn, lại không vì vậy mà cảm thấy vui vẻ.

Bị một người không biết tên làm loạn kế hoạch, khiến cho anh ta rất sốt ruột.

Người biết được chuyện lúc trước lại không nhiều, Hoắc Cẩn Hành rất có khả năng nhằm vào anh ta. Chuyện đằng sau tuy không phải anh ta tiết lộ, nhưng chuyện trước đó hoàn toàn do anh ta làm.

“Ngu xuẩn.”

Rốt cuộc là kẻ ngu ngốc nào tự cho mình thông minh, không thể chờ thêm tiết lộ chân tướng năm đó.

Giữa trưa ánh mặt trời thiêu đốt khắp nơi, không khí điều hòa tỏa ra khắp phòng rộng lớn.

Hướng Vân Sương cuộn tròn trên ghế, dùng acc clone đổi mới weibo hết lần này đến lần khác.

Thấy nhiệt độ chủ đề không ngừng lan rộng, Hướng Vân Sương áp điện thoại trước người, nhắm mắt hài lòng cười lên.

Từ khi Thư Tình say rượu lỡ lời, cô ta đã đặc biệt quan tâm đến chuyện này, nhưng điều tra thế nào cũng không tra ra được đầu mối. Sau này cô ta nhiều lần thử thăm dò Thư Tình, nhưng miệng người kia chặt vô cùng, hình như cố ý giữ bí mật cho Diệp Linh Ngân.

Rõ ràng Thư Tình đố kỵ Diệp Linh Ngân, làm sao có thể như thế được?

Nếu là kiêng dè Diệp Linh Ngân móc nối với Hoắc Cẩn Hành, lý do này miễn cưỡng có thể chấp nhận, nhưng nghĩ cẩn thận vẫn là không đúng.

Cô ta biết Thư Tình từ cô nhi viện bước ra, đã nói Diệp Linh Ngân từng bị lừa bán, thì có phải Diệp Linh Ngân cũng từng là người trong cô nhi viện không?

Hướng Vân Sương tìm manh mối lại từ đầu, điều tra đến cô nhi viện mà năm đó Thư Tình từng sống, phí một trận sức lực điều tra hồ sơ phù hợp với tuổi tác của Diệp Linh Ngân, kết quả khiến cô ta vô cùng thất vọng.

Cô nhi viện đó căn bản là không có người Diệp Linh Ngân này.

Hướng Vân Sương vẫn không chết tâm, bắt đầu suy nghĩ Thư Tình làm sao bước vào cô nhi viện?

Ghi chép năm đó đã rất mơ hồ, chỉ biết Thư Tình mất đi người nhà được cảnh sát đưa vào cô nhi viện, manh mối đứt đoạn ở chỗ này.

Tin bịa đặt mà không có chứng cứ cũng vô dụng, thế là cô ta chỉ có thể giữ lại trong lòng, lặng lẽ chờ đợi thời cơ.

“Chị Vân Sương, bây giờ chúng ta vẫn phải bám chặt Diệp Linh Ngân không buông sao?” Trợ lý bên cạnh thở dài, “lỡ đối phương theo đó điều tra ra chúng ta thì làm sao?”

Trợ lý không hiểu, bình thường nghệ sĩ nhà cô ta làm gì cũng có hệ thống rõ ràng, vì sao gặp phải Diệp Linh Ngân lại như biến thành một người khác, sống chết bám chặt không buông. Hướng Vân Sương giấu tên tiết lộ không nghi ngờ gì đổ thêm lửa vào chảo dầu, quá mức đắc ý, gặp phải phản ứng dữ dội thì phải làm sao?

Trợ lý lo lắng, Hướng Vân Sương lại không tán thành, trách cô ta không biết gì: “Cô thì biết gì?”

Mấy tên ngu ngốc trên mạng đang đoán già đoán non về chuyện tiểu thư hào môn, Diệp Linh Ngân xứng sao?

Sự xuất hiện của Diệp Linh Ngân cướp đi đại ngôn, danh tiếng của cô ta, chỉ cần nắm được một tia cơ hội, cô ta nhất định sẽ không để Diệp Linh Ngân sống tốt!

Trên công trường, tiếng ồn của máy móc không ngừng, những người công nhân đang đội mũ bảo hiểm ướt đẫm mồ hôi, treo mình trên dây để sửa chữa tường bên ngoài.

Ninh Tri Hằng đang giám sát thi công đột nhiên nhận được điện thoại từ người bạn tốt Trì Khuynh, đi đến chỗ râm mát, đặt văn kiện trong tay xuống.

“Huh?”

“Tri Hằng, trên mạng xảy ra chút chuyện……..”

Khi bài đăng đầu tiên có liên quan đến Diệp Linh Ngân xuất hiện, mọi người đều nghĩ rằng thân phận thật sự hậu đài của Diệp Linh Ngân đã bị bóc trần, nào biết rằng không đợi mọi người phản ứng, bài đăng thứ hai đã nói tuổi thơ của cô bị lừa bán.

Cho dù là thật hay giả thì tin tức cũng bùng nổ rồi.

Bên tai vang vọng tiếng cảm thán của Ninh Tri Hằng mỗi lần khi gặp Diệp Linh Ngân, nói cô rất giống người cô của anh ấy lúc còn trẻ.

Anh ta vốn cảm thấy trên thế giới rộng lớn này chuyện kỳ lạ gì cũng có, dáng vẻ giống nhau không phải chuyện đặc biệt kỳ lạ.

Gia thế Diệp Linh Ngân rất tốt, càng không có lý do nghi ngờ.

Bây giờ lại nhắc đến chuyện lừa bán.

Trước đây điều tra đến Thư Tình chính là “bị lừa bán”, đến nay Diệp Linh Ngân trở thành đối tượng được chú ý. Tình hình trước mắt không rõ, Trì Khuynh lại nghĩ đến giả thiết của Ninh Tri Hằng: Lỡ như Diệp Linh Ngân được nhận nuôi thì sao?

Đổi thành người khác, có lẽ anh ta không nhạy cảm như vậy, chuyện này vừa vặn có liên quan đến Diệp Linh Ngân, Trì Khuynh không thể không thừa nhận đáp án ẩn sâu trong nội tâm của mình, hy vọng suy đoán của Ninh Tri Hằng trở thành sự thật.

Nếu như, anh ta nói nếu như, ngay cả khi có một phần vạn khả năng, Diệp Linh Ngân là em họ mà Ninh Tri Hằng muốn tìm, vậy thì lấy quan hệ của anh ta với Ninh Tri Hằng, lại có thể kéo gần một tầng khoảng cách.

Đương nhiên, anh em tốt có thể tìm lại người thân, anh ta cũng thật sự vì vậy mà cảm thấy vui mừng.

Hai bên cùng có lời, tại sao lại không vui?

Trì Khuynh nói hết tất cả cho Ninh Tri Hằng, ôm chút hy vọng đi điều tra sâu vào sự thật, Ninh Tri Hằng biết được mọi chuyện không thể chờ được, lập tức chạy từ công trường về: “Có cách nào liên hệ được với Diệp Linh Ngân không?”

“Tôi thử xem.” Trì Khuynh có phương thức liên lạc của cô, nhưng tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển, gọi điện cùng toàn là âm thanh máy bận.

“Có thể bây giờ bên phía cô ấy đang hỗn loạn.”

Không ai ngờ mọi chuyện lại phát triển thế này.

Điện thoại của người đại diện Đoạn Văn sắp nổ tung rồi, cho đến khi chị ấy nhận được địa chỉ mà Diệp Linh Ngân gửi đến.

Lần đầu tiên Đoạn Văn đến Lan Đình Thủy Tạ, mới biết thực ra Diệp Linh Ngân sống chung với Hoắc Cẩn Hành, trong khi kinh ngạc, bên tai vọng lại lời Diệp Linh Ngân nói, quan hệ của bọn họ vốn thân mật hơn rất nhiều so với tưởng tượng của chị.

Trên đường chạy đến, Đoạn Văn suy nghĩ ra rất nhiều cảnh tượng, những ví dụ về nghệ sĩ bởi vì scandal và bị bôi đen mà chịu ảnh hưởng chị ấy nhìn thấy rất nhiều, hoang mang, không biết phải làm sao, hấp tấp, vội vàng tìm kiếm giải pháp…..

Chỉ không giống người trước mặt này, mặc váy áo xinh đẹp, vân đạm phong khinh đứng trước mặt chị ấy, mời chị ấy ngồi.

“Ngồi đi.” Diệp Linh Ngân chỉ về phía ghế sofa bên cạnh, hỏi liên tiếp: “Chị Văn, muốn uống gì không?”

“Hả.” Đoạn Văn chần chừ.

“Em nhớ là chị không thích uống trà, bảo người chuẩn bị cho chị một chút đồ uống, chị uống một chút trước.” Diệp Linh Ngân nâng tay chỉ thị, lập tức có người mang nước hoa quả lên.

Một màn đi thăm người thân hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng này, tràn đầy hài hòa và yên ổn, suýt chút nữa khiến Đoạn Văn quên mất mục đích mình đến đây.

Đoạn Văn ngồi xuống ghế, cơ thể khẽ nghiêng về phía trước, điệu bộ cấp thiết giao tiếp với người kia: “Linh Ngân, chuyện trên mạng.”

Hai cánh tay của Diệp Linh Ngân gác lên hai bên thành ghế, bình tĩnh an ủi: “Em biết rồi, chị đừng vội.”

Đoạn Văn: “!”

Chị vội sắp chết rồi.

“Em định giải quyết chuyện này thế nào?” Đoạn Văn ăn ngay nói thẳng hỏi.

Diệp Linh Ngân lắc đầu: “Tạm thời chưa nghĩ ra.”

Đoạn Văn đề nghị: “Về bài đăng cô bị lừa bán, chúng ta có thể trực tiếp đăng bài thanh minh.”

Diệp Linh Ngân hỏi lại: “Nếu là sự thật thì sao?”

“Cái gì?” Đoạn Văn kinh ngạc hét thất thanh.

Bình luận trên mạng loạn thành một nồi cháo, còn có người tự xưng là bạn học đi ra phát biểu ý kiến, chứng minh Diệp Linh Ngân từ nhỏ đã có cuộc sống xa hoa xa xỉ. Cho đến trước mắt, hầu hết mọi người đều cho rằng nội dung “bị lừa bán” là bịa đặt.

“Đùa thôi.” Diệp Linh Ngân nói câu nói vừa rồi là nói đùa bằng một giọng điệu nhẹ nhàng, “chuyện này em cần phải suy nghĩ thật tốt, chị Văn, chị không cần gấp gáp quá, xe đến trước núi ắt có đường lên.”

Đoạn Văn nghiêm túc nói: “Bây giờ tranh luận trên mạng càng ngày càng mãnh liệt, nghiêm trọng là có thể ảnh hưởng tới sự nghiệp của cô.”

“Em không để ý những thứ đó.” Ngón tay nâng lên gõ nhẹ lên thành ghế mấy cái, Diệp Linh Ngân rũ mắt: “Sống hai năm trước ánh mắt công chúng, một chút gió thổi cỏ lay là bị phóng đại vô hạn trước ống kính, bọn họ chỉ dựa vào một tấm ảnh một câu đã đưa ra phỏng đoán hành vi đời sống của em.”

Lời nói khẽ dừng lại, cô thấp giọng thở dài: “Đã rất lâu em không quang minh chính đại đi dạo bộ trên đường.”

Mỗi lần ra ngoài luôn đeo khẩu trang đội mũ, sợ rằng bản thân bị người phát hiện.

“Cô là minh tinh……” Đoạn Văn nói.

Diệp Linh Ngân bất chợt nhìn lên, ngón tay vịn vào thành ghế sofa mượn sức ngồi thẳng người, không nhịn được cười nhạo chính mình: “Đúng, em là minh tinh, có fans thì phải giữ hình ảnh đẹp trước mắt công chúng.”

“Linh Ngân, những người đó không chạm được vào con người thật của cô, chỉ có thể xây dựng cho cô một hình tượng mà họ thích từ tất cả các loại thông tin, tiếp cận sự hoàn hảo.” Đến lúc đó, thứ mà fans muốn thấy, đương nhiên là một thần tượng hoàn mỹ.

Diệp Linh Ngân lại không tán đồng: “Fans ủng hộ em, em đứng trước màn ảnh để làm ra một tác phẩm tốt cho mọi người, lại không có phạm pháp, lại không làm tổn hại đến lợi ích của họ, nếu họ vì thế mà thoát fan hay chuyển thành antifan, em hà tất phải phí tâm tư giữ lại.” Cô nói to từng chữ một, ánh mắt kiên định lộ ra sự thật trong lòng.

Đoạn Văn không ngờ cô sẽ nói ra những lời như thế này.

Những minh tinh để ý đến danh tiếng và tiền đồ kia, bất cứ gió thổi cỏ lay nào cũng khiến họ run lẩy bẩy, không chờ được mà loại bỏ các tin tức tiêu cực.

Tin bịa đặt không cần vốn, tài khoản thương mại và antifan tại sao không nắm bắt loại tâm lý này chứ. Nhưng bánh xe đến lượt Diệp Linh Ngân là thay đổi, cô không làm theo lẽ thường, không để ý thì sẽ không bị trói buộc.

Trong một thời gian, Đoạn Văn không tìm được lý do để phản bác.

“Cho nên, cô không định đăng bài thanh minh? Mặc cho chủ đề phát triển?”

Diệp Linh Ngân thở dài một tiếng, chậm rãi trấn tĩnh tâm trạng, “cho em thời gian hai ngày, đợi suy nghĩ thật tốt rồi sẽ cho chị đáp án.”

Điều chỉnh tốt tâm trạng, Diệp Linh Ngân hỏi một số chuyện công việc.

Lần trước hiện trường quay chụp đại ngôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phía trò chơi công khai xin lỗi, bồi thường như đã hứa đã trả đúng hạn. Trong tay Đoạn Văn còn có mấy quảng cáo đại ngôn chưa kịp quay chụp, cùng với một kịch bản chưa bàn xong.

Diệp Linh Ngân vừa nghe vừa gật đầu.

Nói xong chính sự, Diệp Linh Ngân vuốt phẳng tay áo, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mời: “Chị Văn, ở lại ăn trưa?

“Thôi, trên tay còn công việc chưa làm xong, cô đã có suy nghĩ của mình thì chị cũng tôn trọng lựa chọn của cô.” Đoạn Văn đứng lên, chần chừ nói: “Suy cho cùng, cô đúng là nghệ sĩ mà chị không quản nổi.”

Nghệ sĩ nhà khác xảy ra chuyện đều cần người đại diện ra mặt giải quyết phiền phức, mà vị nhà chị này……. ngoài giúp bàn hợp đồng ra, chuyện phiền phức đều được giải quyết hết, không cần chị nhọc lòng.

Đoạn Văn không ở lại lâu, lúc đi, Diệp Linh Ngân đích thân tiễn chị ra tận cửa.

Hai người bắt tay tạm biệt, Diệp Linh Ngân đột nhiên gọi: “Đoạn Văn.”

Đoạn Văn nghi hoặc quay đầu, thấy cô dựa vào thành cửa cười thản nhiên: “Chị là một người quản lý tốt.”

Trong lòng Đoạn Văn đầy an ủi.

Sau đó, bất luận trên mạng lan truyền tin đồn thế nào, Diệp Linh Ngân cũng không ra mặt trả lời, điều này làm cho các đánh giá tiêu cực ngày càng gia tăng.

Hoắc Cẩn Hành bảo người loại bỏ hot search, lập tức bắt tay truy tìm kẻ chủ mưu đứng sau.

Trong lòng Diệp Linh Ngân rất sốt ruột, chán ăn.

Hoắc Cẩn Hành đến trước mặt cô, nửa ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài vén váy lên, nâng mắt cá chân lên kiểm tra. Chân bị thương đã hồi phục, phần da dị ứng trở nên trắng ngần.

Anh không nhanh không chậm đặt xuống, để chân về lại chỗ cũ, buông tay, ngồi xổm tại chỗ ngẩng đầu nhìn cô: “Đưa em đi chơi?”

Diệp Linh Ngân mở to mắt, phải mất một lúc mới trả lời.

Kiểm tra chân của cô, là đang do dự có thể đi ra ngoài không?

“Đi đâu ạ.”

“Tịnh tâm.”

Hoắc Cẩn Hành lại không nói cho cô biết điểm đến, đợi cô gật đầu, ngay trong ngày phân phó trợ lý sắp xếp lịch trình.

Ngày thứ hai, máy bay hạ cánh xuống Dung Thành, Diệp Linh Ngân đi theo Hoắc Cẩn hành đến một làng du lịch.

Xung quanh thanh vắng yên tĩnh, rất ít nhìn thấy xe đi lại và người đi đường, Diệp Linh Ngân tò mò hỏi: “Xung quanh hình như không có người?”

“Ở đây vừa hoàn thành thi công, còn chưa bắt đầu kinh doanh.” Sau khi trả lời, anh dẫn Diệp Linh Ngân đi vào cổng làng.

Ánh nắng xuyên qua tán lá xanh, vệt nắng rơi dưới gốc cây thật yên tĩnh và yên bình.

Hoắc Cẩn Hành quay người, ngón tay chạm vào vành tai đỏ ửng, giúp cô lấy khẩu trang xuống: “Hôm nay sẽ không có người vào đây, em có thể thoải mái bay nhảy ở đây.”

Diệp Linh Ngân hơi ngạc nhiên, sau đó là càng vui hơn: “Anh biết em muốn tháo khẩu trang à.”

“Biết chứ.”

Thứ cô muốn tháo xuống không phải là một chiếc khẩu trang, mà là tự do bị trói buộc.

Mà hôm nay, Hoắc Cẩn Hành phân ra một khoảng trời nhỏ trong thế giới nhiều công việc bộn bề, để cô không bị kiềm chế, muốn làm gì thì làm.

Ở đây muốn chạy muốn nhảy, mặc kệ làm cái gì, nói cái gì, đều không lo sợ bản thân bị chụp lại đăng lên mạng bị mọi người bình luận bôi đen.

Bước lên những bậc thang đá cao, đi qua cây cầu dài, những tòa nhà cổ kính bắt mắt.

“Nơi này thích hợp để đóng khung.” Tâm trạng dần dần thả lỏng, Diệp Linh Ngân vô thức nhớ lại kinh nghiệm quay phim, khoảnh khắc mở miệng nói, âm thanh dừng lại.

Chỉ một vài phút tâm trạng rơi xuống đáy vực: “Nếu em không phải là minh tinh, thì có thể tùy ý thoải mái đi trên đường lớn ngõ nhỏ, hẹn hò với người mình thích.”

Không có ai để ý cô có phải là người nổi tiếng hay không, không ai cố tình bịa ra quá khứ xấu xí của cô, càng không có người thoát fan lùi bước, mắng cô giả tạo lừa dối fans.

“Ngân Ngân, chuyện đã xảy ra không cần phải hối tiếc, em không sai.” Hoắc Cẩn Hành quay đầu nhìn vào đôi mắt đầy mê man của cô, nâng tay xoa nhẹ mái tóc, không tiếng động an ủi, “có người đố kỵ em, cũng có người đang bảo vệ em.”

Diệp Linh Ngân nhấc khuỷu tay đụng vào cánh tay anh, giả vờ nghịch ngợm nhướng mày với anh: “Anh đang nói bản thân anh sao?”

Hoắc Cẩn Hành im lặng, chỉ cầm điện thoại cho cô xem.

Khu bình luận ồn ào không chỉ có chất vấn, càng nhiều hơn là những người vẫn bảo vệ cô, dùng chữ cái hét lên vì cô.

Diệp Linh Ngân khẽ cắn răng, răng trắng cắn lên đôi môi đỏ, đáp án trong lòng dần dần rõ ràng.

Cây xanh rợp bóng, tiếng nước chảy róc rách, thêu dệt lên giai điệu du dương.

Hai người đi dạo đến buổi chiều, Diệp Linh Ngân bắt đầu ngáp, vẻ mặt mệt mỏi. Hôm nay không ngủ trưa hao phí sức lực, nếu không phải phong cảnh đẹp, cô đã buồn ngủ từ lâu rồi.

Hoắc Cẩn Hành đưa cô về khách sạn gần đó nghỉ ngơi, Diệp Linh Ngân ngồi trên xe đăng ảnh lên vòng bạn bè, về đến phòng vừa nằm xuống giường đã ngủ.

Nhiệt độ trong phòng dần dần hạ xuống, Hoắc Cẩn Hành lấy điều khiển điều hòa điều chỉnh nhiệt độ, cong người lấy tấm chăn mỏng đắp lên người cô.

Lúc này điện thoại anh rung lên, điện thoại từ Cảnh Thành.

Hoắc Cẩn Hành cầm điện thoại đi ra xa, đẩy cửa đi sang một phòng ngủ khác.

“Hoắc Tổng, nhận được tin tức mới nhất, có người đang điều tra chuyện năm đó của Diệp tiểu thư.”

Mấy năm nay, người muốn khai thác thân thế của Diệp Linh Ngân nhiều không đếm xuể, đều là những kẻ tiểu nhân gây rối không ngừng không nghỉ. Lần này lại không giống, Hoắc Cẩn Hành đặc biệt để mắt tới, trợ lý Cao nhanh chóng tổng hợp lại tin tức của đối phương.

Bất động sản Ninh Thị.

Bất động sản Hàng Nghiệp là doanh nghiệp gia đình lớn, không trong giới giải trí, vào thời điểm quan trọng này điều tra về quá khứ của Diệp Linh Ngân.

Liên quan đến lai lịch của Diệp Linh Ngân, khi Hoắc Cẩn Hành đưa cô về nhà họ Hoắc đã sớm sắp xếp ổn thỏa, mười mấy năm qua đi, chân tướng đã sớm phủ bụi.

Trong quá trình đối phương đang tìm tòi về quá khứ gặp rất nhiều cản trở, Hoắc Cẩn Hành muốn điều tra nhà họ Ninh lại dễ như trở bàn tay.

Anh truyền lệnh xuống, rất nhanh nhận được hồi âm: “Thời gian trước nhà họ Ninh mua được một chiếc khóa trường thọ trong một buổi đấu giá, sau đó vẫn luôn tìm kiếm một người.”

Nhà họ Ninh dốc hết sức tìm người, không cố ý che giấu, bọn họ rất nhanh nắm trong tay tin tức nhà họ Ninh đang tìm kiếm cháu gái ngoại đã thất lạc từ lâu.

Ninh Tri Hằng chạy khắp nơi, đến thị trấn năm đó, sau khi trở lại thì bắt đầu liên lạc với Thư Tình. Xâu chuỗi từng thông tin lại với nhau, đủ để chứng minh người thân mất tích đã từng xuất hiện ở thị trấn đó.

Rất hiển nhiên, không phải Thư Tình.

Không biết nguyên nhân gì, sau khi Ninh Tri Hằng gặp Thư Tình không liên lạc nữa, đến nay lúc Diệp Linh Ngân bị phơi bày “lừa bán” điều tra đến cô.

Sẽ là nguyên nhân gì dẫn đến sự chú ý của nhà họ Ninh? Chỉ mỗi “lừa bán” thôi thì không đủ.

Hoắc Cẩn Hành dựa lưng vào ghế, tầm nhìn tự nhiên rũ xuống, ngón tay gõ từng nhịp, rơi vào trầm tư.

Lúc đầu xóa hồ sơ của Diệp Linh Ngân, là vì cô đã sống trong cô nhi viện trước khi cô bị lừa bán vào thị trấn, mất bố mẹ từ lâu.

Nhưng nếu, ngay từ khi bắt đầu đã sai thì sao.

Ở một thành phố khác cách xa ngàn dặm, Trì Khuynh cùng Ninh Tri Hằng hợp sức điều tra không có kết quả, ngồi lại với nhau thảo luận về cách tìm ra một hướng khác.

“Sau lưng cô ấy có người, không tra được.” Hai ngày nay cố hết sức điều tra nhưng không tìm ra bất kỳ manh mối nào, có lẽ tiếp tục tìm kiếm sẽ có phát hiện mới, nhưng bọn họ không đợi kịp.

“Bên phía Diệp Linh Ngân vẫn chưa đứng ra trả lời như cũ, cũng không biết những tin tức kia là thật hay giả.”

Trì Khuynh vẫn còn chần chừ, Ninh Tri Hằng ngược lại hoàn toàn nắm chắc: “Mỗi lần nhìn thấy cô ấy đều có một loại cảm giác thần kỳ, tôi có dự cảm mãnh liệt, Diệp Linh Ngân chính là người tôi cần tìm.”

“Không tra ra tin tức, chứng cứ tốt nhất là lấy thứ gì đó trên người cô ấy để làm xét nghiệm DNA.” Đáng tiếng bây giờ ngay cả người cũng không tìm thấy, càng đừng nghĩ đến lấy cái gì đó trên người cô.

Tin nhắn lúc trước gửi cho Diệp Linh Ngân đã nhận được hồi âm, thái độ đáp lại của Diệp Linh Ngân rất xa cách, không hề tiết lộ ra hiện trạng.

Trì Khuynh không biết làm sao, thậm chí muốn trực tiếp gọi điện thoại hỏi, cầm điện thoại lên lại phát hiện ảnh đại diện của Diệp Linh Ngân hiển thị chấm đỏ trong vòng bạn bè.

Trì Khuynh ấn vào, kinh hỷ nói: “Cô ấy vừa đăng lên vòng bạn bè.”

Diệp Linh Ngân chia sẻ một tấm ảnh dấu hiệu chỉ dẫn đặc sắc, còn có bạn bè dựa vào tấm ảnh phỏng đoán vị trí và các thông tin liên quan.

“Tri Hằng, có cách rồi!” Trì Khuynh đột nhiên bừng tỉnh, “chiếc khóa trường thọ kia ở đâu?”

“Trên người tôi.” Ninh Tri Hằng ngây người một chút, đột ngột phản ứng lại, nhanh chóng móc khóa trường thọ ra.

Sau đó, Trì Khuynh lấy điện thoại chụp một tấm rõ ràng chiếc khóa trường thọ, gửi cho Diệp Linh Ngân.

Cho dù có phải là cô hay không, cũng sẽ đáp lại.