Nhưng Cô Ấy Là Người Phụ Nữ Xinh Đẹp

Chương 50




Trans + beta: Nguyệt Nguyệt

Đề tài “Không đóng phim thì phải về nhà kế thừa gia sản bạc tỷ” nhanh chóng bước lên hot search Weibo, quần chúng ăn dưa sôi nổi dời trận tuyến đi.

Từ khi sự việc xảy ra đến bây giờ, Diệp Linh Ngân chỉ trấn an fans lý tính đối đãi trong ngày đầu tiên, từ nay về sau không lấy ảnh đối chiếu hay thân thế làm ra bất cứ giải thích gì.

Sau đó nguyên văn ảnh chụp đã bị tiêu hủy, quần chúng ăn dưa không tìm thấy, các giang cư mận suy đoán lung tung hoa hòe lòe loẹt, fans nơm nớp lo sợ bảo vệ chị gái, anti-fan đều sắp bị dẫm mệt rồi.

Ngay lúc mọi người chuẩn bị dừng thời gian chiến tranh lại, vả mặt đột nhiên đến không kịp phòng ngừa.

Ninh Tri Hằng là ai chứ?

Không chú ý không biết, ẩn vào vừa nhìn đã hiểu hết.

Bất động sản Ninh Thị kéo dài qua khắp nơi, có nhiều lĩnh vực thương nghiệp, hiện đã tiến vào chiếm giữ rất nhiều thành phố trong nước, tổng bộ tuy không đặt ở Cảnh Thành, nhưng cũng là đầu rồng địa ốc ở nơi khác.

Biên tập dán tư liệu Baidu phức tạp xong, đơn giản sâu sắc đưa ra tổng kết: Tóm lại chính là có tiền.

[ Tiểu thuyết trở thành hiện thực ]

[ Thật, thiên kim hào môn vì ước mơ mà vào giới giải trí ]

[ Chính là chơi đấy ]

[ Các anti-fan, mặt có đau không? ]

Anti-fan hấp hối giãy giụa, đến tên hai người không giống nhau cũng phải lấy ra nói nghi ngờ: Không phải em gái ruột ư? Một người họ Ninh, một người họ Diệp.

Fans thấy chuyện bất bình thì phải lên tiếng, giang cư mận châm chọc cười ha hả, chứng cứ bày ra rồi còn có người muốn đổi trắng thay đen?

[ Thời buổi này còn có quy định anh em ruột cần phải cùng họ à? ]

[ Lên tiếng mang theo chút đầu óc đi được không, Ninh tổng đã trả lời dưới bình luận, là em họ, là loại mang quan hệ huyết thống ấy ]

[ Chua muốn chết đi, cho rằng nhà xí nghiệp lớn miệng toàn nói phét giống như mấy người không ấy ]

Những bình luận cùng loại rất nhanh đã bị bao phủ, dưới thao tác của thủy quân, cuối cùng chỉ còn lại ngôn luận có lợi với Diệp Linh Ngân.

[ Kinh! Cho nên Diệp Linh Ngân nhiều ngày như vậy không xuất hiện, là đang tự hỏi có muốn bại lộ thân phận hào môn hay không? ]

[ Ngân Bảo chịu ủy khuất, anh trai cũng không nỡ nhìn ]

[ Rất nhiều đường cái thông đến La Mã, người ta sinh ra đã ở La Mã ]

[ Người có tiền bây giờ đều cuốn như vậy à? Không theo đuổi ước mơ đều không xứng kế thừa gia sản bạc tỷ ]

Xu thế trên mạng nghịch chuyển, thúc đẩy tất cả những người khởi xướng suýt chút nữa thì tức hộc máu.

Hướng Vân Sương hối hận đến mức ruột cũng xanh.

Vốn dĩ định lấy thân thế của Diệp Linh Ngân ra làm văn, chờ đến khi bình luận lên men, cô ta thừa thắng xông lên nói về tin nóng quan hệ không chính đáng của Diệp Linh Ngân và Hoắc Cẩn Hành.

Nhưng kết quả thì sao?

Không những không được như ý nguyện, ngược lại còn để Diệp Linh Ngân được nâng cao một lần nữa.

Trợ lý xách theo vali hành lý đi đến trước mặt Hướng Vân Sương, trình lên một đơn xin từ chức: “Chị Sương, em phải đi.”

“Cô có ý gì?” Mặt mày Hướng Vân Sương ngưng lại.

Trợ lý không còn gì để nói, khom lưng đặt đơn từ chức ở trên bàn trà, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hướng Vân Sương một cái, trầm ngâm nói: “Chị Sương, về sau tự chị làm việc cẩn thận một chút.”

Ngữ khí khuyên bảo tự cho là đúng làm Hướng Vân Sương biến sắc trong nháy mắt: “Cô có tư cách gì thuyết giáo tôi?”

Trợ lý mím chặt môi.

Cô ấy chỉ là xem ở chỗ mấy năm ở chung dùng ý tốt nhắc nhở một câu, nếu Hướng Vân Sương không cảm kích, cô ấy cũng lười mặt nóng đến dán mông lạnh.

“Chị Sương, lời tốt khuyên bảo chị không nghe, về sau tự cầu nhiều phúc đi.”

“A.” Hướng Vân Sương lắc đầu đứng lên, cười lạnh châm chọc: “Chỉ là một trợ lý nho nhỏ, hiện giờ cũng dám đánh nhịp với tôi.”

Trợ lý vừa mới đi ra cửa lớn nghe thấy tiếng người phụ nữ không có hình tượng giận dữ châm chọc, bước chân dừng lại, thở dài lại lắc đầu, cuối cùng lôi vali hành lý không hề do dự mà đi về phía trước, cuối cùng cũng không quay đầu lại.

Cô ấy cũng ích kỷ.

Có người ra giá cao muốn mua bí mật mấy năm nay của Hướng Vân Sương từ trong tay cô áy, cô ấy từng do dự, nhớ đến vũ nhục trong lời nói mấy năm nay, cuối cùng khuất phục với dụ hoặc của đồng tiền.

Từ thời khắc viết đơn từ chức, cô ấy đã sớm đoán được kết cục của Hướng Vân Sương.

Có nơi người đi trà lạnh, có nơi nhiệt tình tăng vọt.

Ngoại trừ mấy acc giải trí tranh nhau mượn sức lưu lượng ra, còn có acc tự xưng là bạn học của Diệp Linh Ngân theo sát để cọ nhiệt độ: “Diệp Linh Ngân là hot girl của chúng tôi năm cấp ba, mỗi ngày đi học tan học đều có xe chuyên dùng đón đưa, mua đồ cũng không cần xem giá.”

“Nhưng cô ấy rất khiêm tốn, chưa bao giờ khoe ra, có lần bạn học trong lớp bị bệnh cần quyên tiền, một mình cô ấy còn quyên nhiều hơn cả trường.”

“Cô ấy đặc biệt tốt bụng, thường xuyên cho chó mèo lưu lạc đồ ăn. Cô ấy thích giúp đỡ mọi người, thời gian sau khi học xong sẽ còn giúp bạn học ôn tập bài tập…”

Mấy đoạn văn ngắn tràn đầy tình ý, trực tiếp dán nhãn học sinh tốt lên cho người ta, chính chủ nhìn thấy cũng xấu hổ đến mức có thể chui xuống ba tấc đất.

Bạn học cấp ba Hứa Tri n liền ngồi ở bên cạnh cô, hai người quay qua nhìn nhau.

“Việc quyên tiền kia?”

“Lúc ấy tập đoàn Hoắc thị khởi xướng hạng mục chữa bệnh từ thiện, bạn học vừa lúc phù hợp.”

“Chăm sóc chó mèo lưu lạc?”

“Lúc ấy bạn học cùng bàn là một con sen*, thấy mèo là không đi nổi, cùng cô ấy đi cho mèo ăn một lần vừa vặn bị đăng lên diễn đàn trường.”

(*: Người cuồng mèo, thích chăm mèo)

“Ôn tập bài tập?”

“Nhóm nhỏ thi đấu khảo sát thành tích tổng hợp, mình làm giúp cậu ấy.”

“…”

Đúng vậy, nếu để các giang cư mận thần thông nghe thấy lời nói như vậy, hình tượng nữ thần lại lật xe.

Hứa Tri n là nhìn thấy tin tức trên mạng chạy đến ăn dưa, Diệp Linh Ngân lắc mình biến thành thiên kim của Ninh Thị Điền Sản, cô ấy vô cùng tò mò, đồng thời cũng quan tâm đến hiện trạng của bạn tốt.

“Cho nên cậu bây giờ chính thức nhận nhà họ Ninh?”

“Ừm…” Hồi tưởng lại cảnh tượng lúc ấy, Diệp Linh Ngân đến bây giờ cũng cảm thấy rất không chân thật.

Cô và Ninh Tri Hằng đồng thời nhận được kết quả giám định, xác nhận quan hệ ruột thịt là thật.

Ninh Tri Hằng mừng như điên, ánh mắt nhìn về phía cô vô cùng nóng bỏng, hận không thể chạy trên đường cái công bố tin tức tốt làm lòng người thỏa mãn này.

Ninh Tri Hằng dường như thật sự muốn tìm được em gái là cô này, lúc cô do dự chủ động nói ra: “Fans của em vẫn đang đợi em trả lời, nhưng nếu em là thiên kim nhà họ Ninh, tất cả lời đồn đều sẽ tự sụp đổ.”

Sau khi có kết quả giám định, Ninh Tri Hằng kiến nghị trực tiếp công khai thân phận, đánh đòn phủ đầu.

Lúc nói những lời này, Ninh Tri Hằng ôm tâm thái muốn thử, cũng không chắc chắn Diệp Linh Ngân sẽ nghe theo.

Ngoài dự đoán chính là, Diệp Linh Ngân cũng không tự hỏi quá lâu, mở miệng đáp ứng phối hợp, cho nên mới có một màn Ninh Tri Hằng lên sân khấu chứng minh thân phận kia.

Hứa Tri n nghe vài câu miêu tả của cô cũng vô cùng ngạc nhiên: “Cậu đồng ý ngay ở đó luôn?”

Diệp Linh Ngân nghiêng đầu: “Nếu không thì sao?”

Hứa Tri n xoa xoa ngón tay: “Cứ đơn giản nhận thân như vậy, vai chính phim truyền hình cũng phải rối rắm hơn nửa ngày.”

Giống như lấy kinh nghiệm vậy, một đường vượt năm ải, chém sáu tướng, còn phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn.

Diệp Linh Ngân bật cười: “Cách làm của anh ấy có lợi với mình, vì sao không đồng ý.”

Cô cũng không phải nữ chính ngốc bạch ngọt trong phim truyền hình, trước khi đưa ra quyết định cô sẽ cân nhắc lợi và hại trong đó trước, có giá trị đương nhiên phải lợi dụng thật tốt.

Ninh Tri Hằng đứng ra làm sáng tỏ là biện pháp đơn giản nhất.

Không hề phủ nhận quá khứ của Diệp Linh Ngân, chỉ là dùng quan niệm càng cường thế hơn thâm nhập lòng người, làm những người tin vào lời đồn tự giác loại bỏ tin tức “giả dối”.

Nhà họ Ninh thừa nhận người thân, sao có thể bị lừa bán chứ?

Bọn họ chính là tính chuẩn tâm lý như vậy, về sau nếu bị ai đào ra chuyện cũ năm xưa, cũng không tính là lừa gạt fans.

“Vậy nhà họ Ninh bây giờ biết quan hệ của cậu và Hoắc Cẩn Hành không?”

“Không biết, nhưng chắc là có phán đoán.”

Ninh Tri Hằng từng nói bóng gió nhắc đến Hoắc Cẩn Hành, cô chỉ không nói gì.

Bức ảnh tuồn ra trên mạng kia là thật, vì ép hot search xuống, gỡ ảnh xuống, cô đập không ít tiền.

Đáng tiếc CP Gặp Phật của cô, hiện tại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Tiếp theo cậu muốn ngả bài theo chân bọn họ à?”

Hai người ngồi đối diện nhau ở trên sô pha rộng rãi, mặt đối mặt, nghe được vấn đề của Hứa Tri n, tay Diệp Linh Ngân nắm cổ chân nhẹ nhàng lay động, giương khóe miệng lên.

Người nhà họ Ninh biết được tin tức, đang trên đường đến Cảnh Thành.

Cha mẹ Ninh Tri Hằng, cũng chính là cậu mợ của cô gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy cô.

Hứa Tri n ở cùng cô cả buổi chiều, trước khi Hoắc Cẩn Hành trở về thì rời đi. Nói là không quấy rầy thế giới hai người của bọn họ, thật ra bản thân phải về trai qua thế giới hai người với bạn trai.

Diệp Linh Ngân lười vạch trần cô ấy.

Bây giờ cô nghẹn nghi ngờ đầy mình, chỉ muốn nói cho một người nghe.

Tin nhắn gửi cho Hoắc Cẩn Hành trên điện thoại, thấy sắp đến lúc anh sắp về nhà, Diệp Linh Ngân liền đi đến ngồi xổm ở cửa nhà, đợi người đó xuất hiện trong tầm mắt, vội vàng đến nắm tay anh.

Hoắc Cẩn Hành chú ý đến vị trí cô đến, hỏi: “Đứng ở đây làm gì?”

Diệp Linh Ngân câu lấy ngón tay anh nhẹ nhàng lay động, ẩn chứa làm nũng: “Chờ anh.”

Mấy ngày này lùi công việc lại, một thân nhẹ nhàng, muốn làm cái gì cũng được.

Chạng vạng oi bức, Diệp Linh Ngân sờ thấy tay anh nóng bóng, nhanh chóng kéo người vào trong phòng điều hòa cho mát. Rồi lại bưng trà rót nước, không có việc hiếm khi ân cần.

“Có chuyện gì?” Hoắc Cẩn Hành nhìn thấu vở kịch của cô.

Diệp Linh Ngân bưng ly nước bằng gốm nháy mắt với anh: “Thật ra em muốn tâm sự với anh.”

“Ừm?”

“Nhưng anh không thể chê cười em.” Đây mới là mục đích chủ yếu của cô.

Mày Hoắc Cẩn Hành nhướng lên, hòa hoãn nói: “… Được.”

Diệp Linh Ngân đứng tại chỗ, đầu hơi rũ nói ra chuyện gặp người nhà họ Ninh, làm cô buồn rầu chính là, hoàn toàn không biết nên lấy thái độ gì để đối diện với họ.

“Em cảm thấy rất kỳ quái, con gái của cô, mất đi nhiều năm như vậy, không phải giống như người xa lạ hay sao? Vì sao bọn họ hình như lại rất thích em?’ Cô cảm thấy chính mình hỏi loại vấn đề này có chút ngu ngốc, nhưng thật sự không thể lý giải loại tâm tình này.

Cằm Hoắc Cẩn Hành hơi nhếch lên, hiểu rõ là nhà họ Hoắc ảnh hưởng sự phán đoán của cô.

“Ngân Ngân, mỗi một gia đình đều không giống nhau, không cần dùng cái nhìn của em nhìn hiện trạng của nhà họ Hoắc mà phủ nhận những người khác.”

Diệp Linh Ngân nói thẳng: “Nhưng em cảm thấy, em không cần những thứ đó.”

Loại nhân vật như người thân đều không xuất hiện trong hai mươi mấy năm cô trưởng thành, đối với Diệp Linh Ngân bây giờ mà nói, dệt hoa trên gấm, có thể có, có thể không.

Hoắc Cẩn Hành nhanh chóng sửa sang lại lời nói: “Bọn họ thích em, về sau mới có thể càng thật lòng bảo vệ em hơn.”

“Anh đã làm điều tốt nhất cho em rồi.” Có được điều tốt nhất, những điều khác đều kém hơn.

Nhìn vẻ mặt cô kiên định tự tin, Hoắc Cẩn Hành vỗ tay cười khẽ, cố ý hỏi: “Nếu ngày nào đó anh làm em thương tâm thì làm sao bây giờ?”

“Có ý gì? Chẳng lẽ anh muốn di tình biệt luyến*?” Cứ nói cứ nói là đề tài bị lệch ray, Diệp Linh Ngân buông ly xuống, chống nạnh đứng ở trước mặt anh, nhìn xuống từ trên cao.

(*: Có tình yêu khác)

“Lại đây.” Hoắc Cẩn Hành giơ tay câu lấy, đợi cô đến gần, thu cánh tay lại túm người bên cạnh vào gần người: “Lời nói vừa rồi, nói lại lần nữa?”

Ngữ khí tràn ngập uy hiếp đáng sợ, kẻ ngốc mới lặp lại lần nữa mà đâm vào họng súng.

Diệp Linh Ngân rầm rì hai tiếng, bộ dáng tràn đầy kiêu ngạo: “Ngoại trừ điều này ra, không thể nghĩ đến việc gì làm em thương tâm nào khác cả.”

Mười mấy năm qua, lần duy nhất làm cô thật sự khổ sở chính là đoạn thời gian Hoắc Cẩn Hành phủ nhận cảm tình, từ chối cô kia.

Hoắc Cẩn Hành hơi hơi sửng sốt, chợt giãn mày ra.

Nếu chỉ là như vậy, việc làm cô thương tâm vĩnh viễn đều sẽ không xảy ra.

“Thời gian gặp gỡ hẹn vào lúc nào?” Hoắc Cẩn Hành buông tay cô ra.

Diệp Linh Ngân xoa bóp cánh tay, màu da trắng bệch dần dần khôi phục hồng nhuận: “Bọn họ nói để em quyết định.”

Mí mắt Hoắc Cẩn Hành nhếch lên: “Ừm?”

“Em tương đối thích tốc chiến tốc thắng.” Gặp sớm hay muộn cũng sẽ gặp, không gặp không nhìn thấy lòng người, gặp mặt nói chuyện ngược lại sẽ làm cô yên tâm.

Đã có quyết định, Diệp Linh Ngân cầm lấy điện thoại, sau khi lựa chọn gọi điện hay nhắn tin xong, soạn tin nhắn gửi cho Ninh Tri Hằng.

Diệp Linh Ngân: [Ngày mai gặp mặt, OK không?]

Đối phương trả lời ngay lập tức: [Hoàn toàn không thành vấn đề!]

Rất nhanh, Ninh Tri Hằng nhắn tin thứ hai: [Địa chỉ nhà em ở đâu? Ngày mai anh đến đón em?]

Diệp Linh Ngân: [Không cần, anh chọn một chỗ nào đó, em tự mình đi qua.]

Ngoại trừ phiền toái đúng lý hợp tình Hoắc Cẩn Hành ra, cô quen uyển chuyển từ chối người khác, nhưng mà Ninh Tri Hằng là một người kiên trì, lì lợm la liếm không buông tay.

Ninh Tri Hằng:

[Em gái, cho anh cơ hội biểu hiện đi]

[Anh tự mình lái xe đến đón em]

[Đỡ để em bị lạc đường]

Diệp Linh Ngân: […]

Rốt cuộc thì ai mới là người bản địa chứ, còn lạc đường, thế mà thật sự có thể nói.

Thôi, dù sao cũng phải ngả bài, Diệp Linh Ngân gõ “vị trí” có địa điểm chính xác, click gửi đi.

Lan Đình Thủy Tạ.

Lúc nhìn thấy bốn chữ này, Ninh Tri Hằng xoa xoa đôi mắt.

Quá ghê gớm! Em họ đi lạc này của anh ta tuổi còn trẻ mà lăn lộn còn tốt hơn anh!

Nhiều năm ở trong ngành sản xuất bất động sản như vậy, anh ta có ít nhiều hiểu biết về các hạng mục kiến trúc nổi danh ở các thành phố lớn, Lan Đình Thủy Tạ chính là một trong kiến trúc nổi danh nhất Cảnh Thành, người ở đây không giàu thì cũng có tiền.

Tuy nhà họ Ninh cũng mua được, nhưng khi biết được Diệp Linh Ngân ở đó, Ninh Tri Hằng vẫn khá kinh ngạc.

Người đứng sau lưng Diệp Linh Ngân mấy năm nay rốt cuộc là ai?

Trong lòng ẩn ẩn có suy đoán, nhưng không dám xác định.

Diệp Linh Ngân tất nhiên có liên hệ gì đó với Tổng tài Hoắc Thị Hoắc Cẩn Hành, nhưng hai người kém nhau tám tuổi, Hoắc Cẩn Hành cũng không có em gái, giữa hai bên không có khả năng tồn tại quan hệ nhận nuôi.

Nếu năm đó em họ bị kẻ có tiền nhận nuôi tất nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu cô cùng Tổng tài Hoắc Thị tồn tại quan hệ không chính đáng, hiện tại sửa thành đúng cũng không biết có kịp hay không.

Ninh Tri Hằng lo lắng sốt ruột.

Đột nhiên phục hồi lại tinh thần, đôi tay ấn cái trán, hung hăng vuốt tóc về phía sau, nhìn trần nhà thở dài một hơi.

Em gái thật vất vả mới tìm được, không thể yên lòng.

Ngày hôm sau, Diệp Linh Ngân mặc chỉnh tề, chờ Ninh Tri Hằng lái xe đến đón.

Hôm nay Hoắc Cẩn Hành không đi làm, ngồi trên ghế dài ở ban công, trong tay cầm một quyển tạp chí tài chính.

Người đàn ông đeo kính có khung tơ màu vàng nhỏ mà cô thích nhất, nhìn từ góc độ này, ánh sáng chiếu vào má trên sườn mặt của anh, biểu tình không gợn sóng lộ ra vài phần khí chất văn nhã.

Áo sơ mi ngày thường không chút cẩu thả cởi bỏ hai cúc, hệ cấm dục vô hình câu người.

Rất muốn thân cận cùng với anh.

Diệp Linh Ngân đặt bước chân nhẹ nhàng đi qua, khom lưng hôn vào gương mặt của anh một cái.

Ở nhà đi dép lê rất tiện lợi, Diệp Linh Ngân trực tiếp ngồi xổm xuống tại chỗ, đôi tay tùy ý đặt trên đầu gối của anh: “Chốc nữa anh cùng em đi ra ngoài hay là tách nhau ra đi?”

Hoắc Cẩn Hành giơ tay đẩy gọng kính: “Đều được.”

“Ồ.” Suy nghĩ đến tất cả các tình huống, Diệp Linh Ngân đã sớm có quyết định: “Em muốn đơn độc đến gặp bọn họ trước, quan sát đối phương một chút.”

“Được.” Trong tình huống này, anh sẽ chọn phòng hoặc ghế dài ở bên cạnh để chờ, cho cô tự tin và cảm giác an toàn.

“Nếu bọn họ hỏi em quan hệ với anh, em nói như thế nào?”

“Ăn ngay nói thật.”

“Nói thật là nói như thế nào?” Cô cố ý vươn ngón trỏ chọc vào trên eo của Hoắc Cẩn Hành, khóe miệng chứa hình cung cong cong mỉm cười.

Hoắc Cẩn Hành rời khỏi tạp chí tài chính, nghiêng nghiêng đầu nhìn cô: “Quan hệ của chúng ta, không phải do em định đoạt hay sao?”

Vừa nghe lời này, Diệp Linh Ngân lập tức rút lui, không vui trừng mắt nhìn anh.

Từ sau khi cô còn chưa rõ quan hệ của hai người, nói muốn thử, anh già này đến một chút lực hành động cũng không có.

Là một nữ diễn viên đã xem hết các kịch bản cẩu huyết, cô cũng có lòng như vinh như vậy có được hay không?

Nhưng nghĩ lại một chút, anh già độc thân ba mươi mấy năm, tuy chỉ số thông minh cao, EQ không nhất định có quan hệ trực tiếp với IQ mà! Nếu không cũng sẽ không bị cô lừa dối đến bây giờ.

Diệp Linh Ngân dỗ ngọt chính mình xong, quay đầu liền đến trêu anh: “Em sẽ nói, anh là bạn trai em? Hay là anh trai thì tốt nhỉ?”

Trong mắt yêu tinh chớp động ánh sáng tinh nghịch, Hoắc Cẩn Hành duỗi tay nâng cằm cô lên, cúi người ăn luôn son môi của cô, âm thanh từ tính bám vào bên tai: “Đều được.”

Dù sao những quan hệ đó tương lai đều trở thành hình thức quá khứ.

Diệp Linh Ngân còn muốn nói cái gì, bỗng nhiên điện thoại rung lên đánh gãy ý nghĩ, Ninh Tri Hằng gửi tin nhắn nói đã đến Lan Đình Thủy Tạ.

Hiện tại nên ra ngoài.

Diệp Linh Ngân đứng lên, chỉnh cổ áo theo bản năng, hôm nay mặc một chiếc váy hoa màu nhạt hình tượng thục nữ điềm mỹ, cổ áo nạm chiffon kết thành chiếc nơ hình con bướm, hai vai là lá sen đối xứng lật ra ngoài, tinh mỹ lại nghịch ngợm.

“Trang phục gặp gia đình này của em OK chứ?”

Hoàn toàn không có kinh nghiệm ở chung với người thân, cô tuy không cảm nhận được loại tâm tình bức thiết này của đối phương, cũng y vọng mình khéo léo xuất hiện trước mắt trưởng bối.

“Không tồi.” Hoắc Cẩn Hành tự nhiên khoanh tay, tạp chí để trên đầu gối.

“Cũng chỉ là không tồi?”

Cô tự nhiên nâng cánh tay nghiêng người ngắm nghía trái phải ngay tại chỗ, làn váy phiêu dật theo động tác xoay tròn cuốn thành độ cung của cánh hoa, cặp chân dài cân xứng thẳng tắp dưới đầu gối trắng đến lóa mắt.

Hoắc Cẩn Hành dựa theo tâm tư của cô sửa miệng: “Thật xinh đẹp.”

“Hì hì.” Được người mình thích khen, tâm tình tốt tăng vọt, Diệp Linh Ngân xoay người bước vào ban công.

“Ngân Ngân.” Hoắc Cẩn Hành bỗng nhiên mở miệng.

Sau lưng truyền đến tiếng gọi, Diệp Linh Ngân dừng chân lại, đỡ cửa sổ sát đất nghiêng đầu ngửa về phía sau, nghe người nọ nhắc nhở: “Nhớ phải bôi lại son.”

“Nếu không người khác sẽ nghĩ rằng, anh trai đến một thỏi son cũng luyến tiếc để em dùng.”

Diệp Linh Ngân:???

Người bị đánh gãy chân là Hoắc Cẩn Hành à? Cố ý phản bác câu nói vừa rồi của cô?

Diệp Linh Ngân không đáp lời, lúc đi bước nhanh cố ý phát ra tiếng vang.

Cẩu nam nhân, suýt chút nữa cô phải mang bờ môi mờ son ra ngoài để mất mặt.

Nghe thấy động tĩnh, khóe môi người đàn ông hơi câu lên.

Ánh mặt trời kim sắc chiếu nghiêng vào trên cây hoa màu cam trên ban công kia, trong khung kính tơ vàng rõ ràng xẹt qua một tia sáng.

Tạp chí tài chính được anh tùy tay đặt trên bàn, Diệp Linh Ngân đi rồi, Hoắc Cẩn Hành bưng ly cà phê lạnh trên bàn nhấp một ngụm.

Sau đó cầm lấy điện thoại, gọi một cuộc điện thoại.

“Chú Diệp.”

“Tôi cần sổ hộ khẩu của Ngân Ngân.”