Những Kẻ Điên Rồ Phải Chết

Chương 31




Giờ đây tôi đã đến điểm mà những người yêu nhau vẫn đi đến. Họ hạnh phúc đến nỗi không thể tin rằng họ xứng đáng với hạnh phúc đó. Và thế là họ bắt đầu nghĩ rằng có lẽ tất cả chỉ là giả tạo. Còn đối với tôi lòng ghen tuông và nghi ngờ ám ảnh tôi cả ở những lúc đạt đến cực khoái khi làm tình. Tôi hay nghi ngờ nàng nói dối tôi. Và giờ đây, chờ đợi nàng sẽ nói dối, tôi bảo nàng:

- Trưa nay trong lúc đùng bữa chung, Doran nói với anh rằng em từng có một bồ nhí mới mười bốn tuổi khi em còn là một người đẹp phương Nam.

Janelle hơi ngước đầu lên và cười thật dịu dàng, quyết rũ khiến tôi quên ngay tôi đã ghét nàng:

- Đúng thế. Chuyện xưa lắm rồi.

Và nàng cúi đầu. Mặt nàng điểm tia nhìn lơ đãng thoát chút tinh nghịch khi nàng nhớ lại chuyện tình đó. Tôi biết nàng vẫn hoài niệm những cuộc tình đã qua với biết bao trìu mến, ngay cả khi chúng kết thúc thật tệ hại. Nàng ngước nhìn lên trở lại.

- Chuyện ấy có làm buồn lòng anh không? - nàng hỏi.

- Không, - tôi nói. Nhưng nàng biết là có.

- Em rất tiếc, - nàng nói. Nhìn tôi một lát, rồi quay đầu đi, dùng cả hai bàn tay vuốt ve lưng tôi - Không có gì xấu xa tội lỗi đâu.

Tôi không nói gì chỉ cố lảng ra xa bởi vì sự tiếp xúc được nhớ lại làm tôi tha thứ cho nàng mọi chuyện.

Lại chờ đợi nàng nói dối, tôi nói:

- Doran bảo anh rằng vì chuyện thằng bé mười bốn tuổi đó mà em phải ra toà với tội danh làm bại hoại tinh thần trẻ vị thành niên.

Với tất cả lòng mình, tôi mong nàng nói dối. Tôi cóc cần nó đúng hay không. Như tôi sẽ không phỉ báng hay trách móc nếu nàng từng là kẻ nghiện rượu hay lừa đảo hay giết người. Tôi muốn yêu nàng, đấy là tất cả.

Nàng đang quan sát tôi với tia nhìn lặng lẽ, chiêm nghiệm như thể nàng cố tìm điều gì đó để làm vui lòng tôi.

- Anh muốn em nói gì nào? - Nàng hỏi nhìn thẳng vào mặt tôi.

- Cho anh biết sự thật, và chỉ sự thật mà thôi, - tôi nói.

- Được vậy đúng là như thế, - nàng nói. - Nhưng em được trắng án. Quan toà bác bỏ vụ kiện.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn:

- Vậy là em không làm chuyện đó.

- Làm cái gì? - nàng hỏi.

- Em biết rồi mà, - tôi nói.

Nàng lại cười chúm chím nhưng điểm chút tự trào phiền muộn:

- Anh muốn nói em có làm tình với cậu bé mười bốn tuổi ấy không chứ gì? Vâng, có đấy.

Nàng chờ tôi bỏ ra khỏi phòng. Tôi vẫn bất động. Khuôn mặt nàng có vẻ giễu cợt rõ nét hơn:

- Cậu ta rất sành so với tuổi, - nàng nói.

Điều đó đánh động tính hiếu kỳ của tôi bởi sự táo bạo của thách thức.

- Thế thì lại khác hẳn rồi, - tôi nói khô khan.

Và nhìn nàng chằm chằm và phá ra cười một cách thích thú. Chúng tôi giận nhau. Janelle giận vì tôi dám phán xét nàng. Tôi sắp bỏ đi thì nàng nói:

- Một câu chuyện hay đấy, anh sẽ thích nó.

Và nàng thấy tôi cắn câu. Tôi vẫn luôn thích nghe kể chuyện gần như ngang với thích làm tình. Nhiều đêm, tôi nghe nàng kể hàng giờ liền, mê mẩn với chuyện đời nàng, và cố đoán những gì nàng lướt qua hay "biên tập" cho phù hợp với đôi tai đàn ông quá mẫn cảm và dễ bị dị ứng của tôi giống như nàng "biên tập" một câu chuyện kinh dị cho vừa "liều lượng" với trẻ thơ.

Tính hau háu thèm nghe chuyện của tôi là nét đặc trưng mà nàng yêu thích nhất trong nhân cách của tôi, có lần nàng đã bảo tôi như vậy. Cả việc tôi từ chối phê phán. Nàng có thể luôn luôn thấy tôi xoay câu chuyện trong đầu để xem tôi sẽ kể lại như thế nào hay sẽ sử dụng nó như thế nào. Và tôi chưa bao giờ thật sự kết tội nàng về bất kỳ điều gì nàng đã làm. Như bây giờ đây nàng biết là tôi không phê phán gì khi nàng tự thú trước bình minh.

***

Sau khi ly dị, Janelle có một người tình, chính là chàng Doran Rudd. Anh ta là người chọn đĩa hát cho đài phát thanh địa phương. Một anh chàng đong dỏng cao, lớn hơn Janelle ít tuổi. Một con người dồi dào năng lực và ý chí, lúc nào cũng duyên dáng và hóm hỉnh và đã giúp cho Janelle công việc phụ trách mục dự báo thời tiết của đài phát thanh. Một công việc dễ chịu và được trả lương khá, so với giá sinh hoạt nơi một thị xã nhỏ như Johnson City.

Doran bị ám ảnh với ý tưởng làm một nhân vật của thành phố. Anh ta có một chiếc Cadillac khổng lồ, mua sắm quần áo ở New York và thề rằng một ngày nào đó mình cũng sẽ trở thành nhân vật quan trọng cấp thành phố lớn, chứ không chỉ nơi tỉnh lẻ lèo tèo. Anh ta say mê và kính sợ những nghệ sĩ thành danh. Anh ta đi xem mọi đoàn hát diễn các vở kịch của Broadway và luôn gửi thư cho một trong các nữ diễn viên, kèm theo là bó hoa, kèm theo là lời mời đi ăn nhà hàng. Anh ta ngạc nhiên thấy rằng chuyện đưa em vào hạ sao quá ư dễ dàng. Dần dà anh ta nhận ra rằng họ cô đơn biết bao. Trên sân khấu họ rực rỡ là thế nhưng khi quay về các phòng khách sạn hạng A4, họ lại không giấu được vẻ thảm não tiều tuỵ. Anh ta vẫn kể cho Janelle nghe các cuộc phiêu lưu đó của mình. Họ là bạn bè nhau hơn là tình nhân.

Một ngày nọ anh ta gặp may. Một đôi song ca gồm ông bố và cậu con đến trình diễn tại phòng hoà nhạc của thị xã. Ông bố là một tay đàn piano nghiệp dư, kiếm sống vững vàng bằng nghề bốc dỡ hàng xe tải ở Nashville cho đến khi ông ta khám phá ra rằng cậu con chín tuổi của mình hát rất hay. Ông bố trước giờ phải lao động nặng nhọc vất vả nên ghét công việc đang làm, thấy nơi cậu con giấc mộng bất khả của ông nay trở thành hiện thực. May ra ông có thể thoát khỏi cái đời sống đổ mồ hôi sôi nước mắt, cực nhọc mà tẻ nhạt kia.

Ông biết rằng thằng con mình có giọng hát tốt, nhưng thực sự tốt đến cỡ nào thì ông không đủ chuyên môn để thẩm định. Ông ta hoàn toàn hài lòng với việc dạy cho thằng bé tất cả những bài thánh ca và kiếm sống thong thả phong lưu nhờ những chuyến du ca.

Một tiểu thiên thần ca hát để vinh danh Chúa bằng giọng Soprano thuần khiết đối với công chúng vùng đó quả là quyến rũ không cưỡng lại được. Ông bố thấy cuộc sống mới của mình quả là hứng thú. Ông ta thích giao du, và đã để mắt tới một cô gái xinh xắn, khoái đi xa khỏi bà vợ nhà đã quá ư xồ xề, hết hấp dẫn từ lâu.

Nhưng bà mẹ cũng mơ đến bao nhiêu những thứ xa hoa mà giọng ca thuần khiết của đứa con trai sẽ đem lại cho bà. Cả hai đều tham lam nhưng không tham lam theo kiểu nhà giàu, như một cách sống, nhưng theo kiểu một người sắp chết đói, chết khát nơi hoang đảo bỗng được giải cứu và cuối cùng có thể thực hiện được mọi ảo tưởng của mình.

Vì thế khi Doran vào hậu trường để khen ngợỉ giọng hát của cậu bé, rồi đưa đề nghị cho cha mẹ cậu, anh ta gặp được những thính giả sẵn lòng nghe. Doran biết giọng cậu bé hay đến mức nào và nhanh chóng nhận ra rằng chỉ mình anh ta biết rõ. Anh cam đoan với họ rằng anh không muốn lấy một tỷ lệ nào cả trong phần thu nhập từ việc hát thánh ca. Anh sẽ làm ông bầu cho cậu bé và chỉ lấy ba mươi phần trăm từ những gì cậu bé kiếm được trên mức hai mươi lăm ngàn đô-la mỗi năm.

Tất nhiên đó là một lời mời chào quá ư hấp dẫn. Nếu họ có thể bỏ túi được hai mươi lăm ngàn đô-la mỗi năm, một con số thu nhập quá mức mơ tường của họ, thì tại sao còn phải thắc mắc nếu như Doran lấy ba mươi phần trăm của số còn lại. Và làm thế nào con họ, Rory, có thể làm ra hơn số đó. Không thể nào có được. Doran cũng bảo đảm với ông Horatio Bascombe và bà Edith Bascombe rằng anh ta sẽ không để họ phải chịu khoản phí tổn nào. Thế là một hợp đồng được thảo ra và ký kết.

Ngay lập tức Doran bắt tay vào hành động, không để phí một khoảng thởi gian nào. Anh mượn tiền để sản xuất một album các bài thánh ca. Album đó liền trở thành một tophit. Ngay trong năm đầu tiên ấy, cậy bé Rory kiếm được trên năm mươi ngàn đô-la. Doran liền dời nhà đến Nashirille và liên hệ với giới âm nhạc. Anh đem theo Janelle và bổ nhiệm nàng làm phụ tá hành chính trong công ty âm nhạc mới thành lập của anh. Năm thứ nhì Rory làm ra hơn một trăm ngàn đô-la, phần lớn nhờ vào đĩa đơn các khúc ballads tôn giáo mà Janelle tìm thấy trong các tập đĩa của Doran mà chính anh ta không nhận ra được giá trị đúng mức của chúng.

Bấy giờ Doran và Janelle lại sống chung với nhau. Nhưng nàng ít thấy mặt anh ta. Hoặc là anh ta đi Hollywood để thương lượng về một cuốn phim hoặc đi New York để ký hợp đồng độc quyền với một trong những công ty thâu băng lớn. Họ đều sẽ thành những triệu phú. Thế rồi, tai hoạ thình lình ập đến. Rory bị cảm lạnh và hình như bị mất giọng. Doran đưa cậu ta đến các bác sĩ chuyên khoa giỏi nhất ở New York. Vị này chữa cho Rory lành hoàn toàn nhưng nói cho Doran hay:

- Chắc anh cũng biết là cậu bé sẽ vỡ giọng khi vào tuổi dậy thì.

Đó là điều Doran chưa từng nghĩ tới. Rory trông lớn con hơn tuổi của cậu nhiều, nhưng vẫn còn hoàn toàn ngây thơ trong trắng, chưa nhiễm bụi đời, cậu được bà mẹ và ông bố che chín kỹ, chưa hề biết đến mùi vị của nữ nhân. Cậu yêu âm nhạc và thực sự là một cầu thủ hoàn hảo. Với lại cậu cũng thường đau ốm vặt cho đến năm mười một tuổi. Doran lo lắng cuống cuồng. Một con người biết vị trí của một mỏ vàng bí mật nhưng lại đặt bản đồ không đúng chỗ.

Anh đã có những kế hoạch làm ra hàng triệu đô-la từ Rory; bây giờ anh thấy mọi thứ sắp trôi xuống sông xuống biển. Hàng triệu đô-la đúng là hàng triệu đô-la sắp biến thành những bong bóng xà bông rực rỡ đủ màu để rồi chỉ trong chớp mắt vỡ tan vào hư không!

Thế rồi Doran lại nảy ra một ý tường độc đáo. Anh đi kiểm tra lại ý tưởng đó về phương diện y học. Sau khi hội đủ mọi dữ liệu cần thiết, anh ta muốn thử nghiệm phương án đó với Janelle. Nàng giẫy nẩy.

- Anh là đồ chó đẻ ghê tởm, - nàng nói, gần muốn khóc.

Doran không hiểu được sự ghê sợ đó của nàng:

- Nghe này, - anh nói. - Bên Giáo hội người ta vẫn làm chuyện đó mà.

- Họ làm điều đó để phụng sự Chúa, - Janelle nói. - Chứ không phải vì một album vàng.

Doran lắc đầu:

- Hãy bám vào điểm chính. Tôi còn phải thuyết phục thằng bé và cả bố mẹ nó nữa. Còn khối việc phải lo đấy.

Janelle cười:

- Anh điên thực rồi đấy. Tôi sẽ không giúp anh đâu và ngay cả nếu tôi chịu, anh cũng sẽ không bao giờ thuyết phục được họ.

Doran cười với nàng:

- Ông bố là chủ chốt. Anh nghĩ em có thể tỏ ra khả ái với ông ta. Hãy làm cho ông ta dịu đi giùm anh.

Janelle quá ghê tởm và tức giận ném cái gạt tàn thuốc bằng thủy tinh vào Doran. Quá bất ngờ anh ta không tránh được và bị cái gạt tàn đánh bốp vào miệng làm gãy một chiếc răng, miệng chảy máu. Nhưng anh ta không giận. Anh chỉ lắc đầu trước tính cương trực của Janelle.

Đáng lẽ Janelle đã bỏ anh ta ngay lúc đó, nhưng nàng lại quá tò mò. Nàng muốn xem Doran thực sự có thể gỡ rối được không.

Trên đại thể, Doran là một người phán đoán tính người khá sâu sắt và đã thực sự sắc sảo trong việc tìm ra cái ngưỡng cửa lòng tham lam. Anh ta biết chiếc chìa khoá nằm trong tay ông Horatio Bascombe. Ông ta có thể khiển được vợ con. Với lại ông bố là kẻ dễ thương tồn nhất trước đời sống. Nếu cậu con không làm ra tiền được nữa thì ông Bascombe chẳng khác nào phải trở vào nhà tu. Chẳng còn được du lịch khắp xứ nữa, chẳng còn nhàn nhã chơi đàn piano, vừa lướt các ngón tay nhẹ nhàng trên phím đàn, vừa liếc mắt đưa tình với các em gái xinh như mộng, thưởng thức những món ăn đường xa xứ lạ, nhấm nháp đủ thứ rượu ngon và xa rời chị vợ đã ngấy đền tận cổ. Ông bố có phần đặt cược lớn nhất. Nếu Rory yêu quý mà mất đi giọng ca thì quả là tai hoạ quá lớn cho ông bố.

Doran làm dịu ông Bascombe với một cô ca sĩ nhỏ bé xinh xắn của một câu lạc bộ Jazz ở Nashville.

Rồi một bữa ăn tối khá sang vào chiều hôm sau. Qua khói thuốc xì-gà Hava-tampa thơm ngát, anh bàn về sự nghiệp tương lai của Rory. Các buổi diễn tấu ở Broadway, một album với những bài ca đặc biệt được viết bởi anh em nhà Dean. Rồi một vai quan trọng trong một phim ca nhạc sẽ tạo cho Rory thành một Judy Garland mới hay một Elvis Presley khác. Tiền sẽ chảy vô như nước, đếm không kịp. Bascombe uống vào những lời ngọt ngào ấy, kêu rừ rừ như một con mèo đang khoái chí tử. Tất nhiên là sẽ như thế? Ta sẽ là triệu phú. Bởi ta đã có công đẻ ra một thần đồng! Hợp lý thôi. Định phận như thế rồi! Nhưng đột ngột, trong lúc lão ta còn đang lim rim, ngất ngưởng, Doran đánh bật dây lò xo.

- Chỉ có điều đáng tiếc là… - Doran nói, làm bộ hơi khựng lại một chút.

- Là cái gì? - Bascombe sốt ruột gắt.

- Các bác sĩ nói rằng em nó sắp vỡ giọng. Nó sắp bước vào tuổi dậy thì.

Bascombe hơi lo lắng:

- Giọng nó sẽ sâu hơn một tí. Có thể sẽ hay hơn.

Doran lắc đầu:

- Chính cái giọng ngọt ngào nhưng trong trẻo và cao vút mới khiến em trở thành một siêu sao. Hẳn là em có thể sẽ ca hay hơn. Nhưng cần đến năm năm để luyện lại giọng và đột phá với một hình ảnh mới. Còn tôi muốn bán em cho mọi người với giọng hát hiện nay của em.

- Nhưng có thể giọng của nó sẽ không thay đổi, - Bascombe nói.

- Vâng, có lẽ sẽ không, - Doran nói và bỏ lửng ở đó.

Hai ngày sau Bascombe đến căn hộ của anh.

Janelle để ông ta vào và mời ông ta ly rượu. Ông ta ngắm nghía nàng hơi kỹ, nhưng nàng lờ đi. Và khi ông ta với Doran bắt đầu nói chuyện, nàng rời bỏ căn phòng.

Đêm đó trong giường, sau khi làm tình, Janelle hỏi Doran:

- Cái kế hoạch nhỏ của anh đến đâu rồi?

Doran cười nhăn nhở. Anh ta biết Janelle khỉnh bỉ những gì mình đang làm, dù nàng vẫn cho anh làm tình với nàng. Giống như Rory, nàng vẫn còn chưa biết mình tuyệt đến mức nào. Doran thích thú vì họ là những người chưa biết hết giá trị thực của bản thân.

- Lão già tham lam đã mắc câu anh rồi, - anh ta nói. - Bây giờ anh chỉ còn phải làm việc với mẹ con nhà ấy nữa thôi.

Doran vẫn thường nghĩ với một chút tự phụ rằng mình là kẻ chào hàng cừ khôi nhất ở Bờ Đông nước Mỹ. Sự thật là anh ta gặp hên thôi. Với ông Bascombe thì chuyện ông ta không thể từ bỏ giấc mộng vàng do phép lạ của giọng ca cậu con đem lại cũng là điều đương nhiên thôi. Nhưng với bà mẹ thì thực sự Doran đã gặp may.

Bà Bascombe vốn xưa kia là một người đẹp tỉnh lẻ miền Nam, thuở mới lớn cũng có dăm ba cuộc tình linh tinh và đã từng nếm vị trái cấm tí tỉnh. Nhưng từ khi gặp chàng Horatio đẹp trai, chơi piano khá hay thì nàng dứt khoát rửa sạch chân, bước vào cuộc đời làm vợ làm mẹ một cách nghiêm chỉnh. Trong khi nhan sắc phai tàn dần theo năm tháng nàng rơi vào ảnh hưởng xấu của tính mê tín dị đoan của người miền Nam. Thấy ông chồng ngày càng trở nên hết đáng yêu bà Bascombe thấy Chúa càng hấp dẫn. Giọng ca của con trai bà là tình yêu của bà dâng lên cho Đấng Tối Cao. Doran tác động lên điểm đó. Anh ta giữ Janelle trong phòng trong khi nói chuyện với bà Bascombe, vì anh ta biết rằng chủ đề bàn tới rất tế nhị dễ khiến cho bà ta xốn xang nếu ở một mình với một người đàn ông.

Doran tỏ ra duyên dáng và kính trọng đối với bà Bascombe. Anh ta chỉ ra rằng trong những năm sắp tđi đây hàng triệu người trên khắp thế giới sẽ nghe con trai bà, Rory ngợi ca vinh danh Chúa Jesus. Con trai bà sẽ là người rao giảng Tin Mừng mạnh mẽ nhất cho đạo Cơ đốc kể từ Luther đến nay. Cậu bé sẽ còn vĩ đại hơn cả Billy Graham, hơn cả Oral Roberts, hai vị thánh sống đối với bà Bascombe. Và con trai bà sẽ được cứu thoát khỏi tội lỗi nghiêm trọng nhất và dễ sa vào nhất trên trái đất này. Rõ ràng đây là ý Chúa.

Janelle quan sát cả hai người. Nàng như bị mê hoặc bởi Dcran. Rằng anh ta có thể làm điều đó mà không tỏ ra xấu xa chỉ thuần tuý vì tiền. Giống như một đứa bé ăn cắp những đồng tiền lẻ để trong quyển sách bỏ túi của mẹ nó mà thôi. Và bà Bascombe, sau một giờ biện hộ sôi nổi của Doran, đã có vẻ xiêu lòng.

Doran ra chiêu tối hậu:

- Bà Bascombe à, tôi biết rằng bà sẽ chấp nhận sự hi sinh này vì Chúa. Vấn đề lớn còn lại là Rory, con bà. Cậu ta là một thiếu niên và bà cũng biết các cậu con trai như thế nào rồi.

Bà Bascombe cười ảm đạm:

- Vâng, - bà nói. - Tôi biết. - Bà phóng một tia nhìn dữ dội về phía Janeue. - Nhưng Rory là đứa con ngoan. Nó sẽ làm theo lời tôi.

Doran thở ra nhẹ nhõm:

- Tôi biết rằng tôi có thể tin cậy nơi bà.

Rồi bà Bascombe nói lạnh lùng:

Tôi làm điều này vì tình yêu Chúa. Nhưng tôi muốn một hợp đồng mới được thảo ra. Tôi muốn mười lăm phần trăm trong số ba mươi phần trăm của anh, trong tư cách người đồng quản lý thằng bé. - Bà ta ngưng một lát. - Và chồng tôi không cần biết điều này.

Doran thở dài:

- Phải chi bà chỉ sống với niềm tin tôn giáo thời xưa ấy thôi. Tôi hy vọng bà có thể dùng nó để khiển được người thân.

Mẹ của Rory thực sự đã khiển được. Không ai biết rằng cách nào. Mọi chuyện được dàn xếp yên.

Tuy nhiên, có một người không thích ý tưởng này và muốn thọc gậy bánh xe, khiến mọi chuyện hỏng bét.

Kẻ phá bĩnh đó là Janelle. Thực tế, nàng thấy kinh sợ và ghê khiếp đến độ nàng không nằm ngủ chung với Doran nữa, và anh ta coi như đã thoát được nàng. Vả chăng Doran còn một vấn đề cuối nữa. Tìm một bác sĩ giải phẫu giỏi có thể cắt đứt hai viên bi của một cậu bế mười bốn tuổi một cách an toàn vì để giữ cái giọng trong trẻo và cao vút của nó. Vì đó chính là ý tưởng. Điều mà các vị Giáo hoàng xưa kia cho là tốt thì Doran cũng cho là tốt. Vậy anh ta đâu có tội gì?

Nhưng Janelle làm mọi chuyện "tầy huầy" ra hết. Cả bọn đang tụ tập trong căn hộ của Doran. Chàng ta đang tìm cách để tháo gỡ bà Bascombe khỏi cái vụ đòi ăn chia mười lăm phần trăm trong phần của chàng, nên không để ý chuyện gì khác. Janelle đứng lên, nắm tay Rory dẫn cậu bé đi vào phòng ngủ.

Bà Bascombe phản đối:

- Cô định làm gì con tôi thế?

Janelle giọng ngọt ngào:

- Chúng tôi sẽ ra ngay thôi mà. Tôi muốn chỉ cho em xem cái này.

Khi vừa lọt vào bên trong phòng ngủ, nàng khoá trái cửa lại. Để khi đã biết mùi đời, có hoạn cũng vô ích. Rồi rất cả quyết nàng kéo Rory đến bên giường, tháo dây thắt lưng của cậu ra, tuột cả quần ngoài lẫn quần lót của cậu, nắm lấy tay cậu đặt vào giữa hai đùi nàng và ghì đầu cậu vào bộ ngực trần của nàng

Trong vòng ba phút, họ bay vút lên tuyệt đỉnh mê ly. Và rồi cậu bé làm cho Janelle ngạc nhiên. Cậu ta kéo quần lên, mở cửa phòng ngủ và lao vụt vào phòng khách. Quả đấm đầu tiên của cậu tống ngay vào mồm Doran và rồi cậu ồ ạt tuôn ra những quả đấm vùn vụt không ngừng như chiếc cối xay gió cho đến khi ông bố níu tay cậu lại.

Janelle cười với tôi:

- Vì chuyện đó, Doran ghét em cả sáu năm về sau. Em đã làm anh ta mất đi hàng triệu đô-la.

Tôi cũng cười:

- Vậy rồi chuyện gì xảy ra ở toà?

Janelle nhún vai.

- Em gặp được ông thẩm phán văn minh. Ông ấy nói chuyện với cậu bé và em trong phòng rồi sau đó hủy vụ án. Ông cảnh cáo bố mẹ Rory và Doran rằng họ có thể bị truy tố về tội xâm hại cơ thể trẻ con và khuyên mọi người nên câm miệng.

Tôi nghĩ về chuyện đó:

- Thế ông ta nói gì với em?

Janelle lại cười.

- Ông ta bảo em rằng giả sử mà ông ta trẻ lại ba mươi tuổi, ông ta sẵn sàng cho đi bất kỳ cái gì, nếu như em là người tình của ông ta.

Tôi thở ra:

- Lạy Chúa, em làm cho chuyện gì cũng có vẻ đúng. Nhưng giờ đây anh muốn em trả lời thành thật câu này. Thề nhé?

- Xin thề, - Janelle đưa bàn tay phải lên, long trọng hứa.

Tôi im lặng một lát, quan sát nàng. Rồi tôi phóng vụt ra:

- Em có cảm nhận lạc thú khi làm tình với thằng nhóc mười bốn tuổi ấy không?

Janelle không hề do dự:

- Trên cả tuyệt vời! - nàng đáp.

- Tốt, - tôi nói.

Tôi nhíu mày tập trung tư tưởng và Janelle lại cười lớn. Nàng thích những thời điểm này nhất khi tôi thực sự quan tâm đến việc hình dung nàng làm gì.

- Xem nào, - tôi nói. - Thằng bé có mái tóc xoắn tự nhiên và thể hình cao lớn: Nước da mịn màng chưa có mụn trứng cá. Lông mi dài và sự trong trắng của cậu bé trong ca đoàn nhà thờ. Tuyệt? - Tôi còn suy nghĩ lan man một hồi nữa.

- Hãy nói sự thật. Em phẫn nộ, nhưng trong thâm tâm em biết đây là lý do khoan miễn cho em để làm tình với một thằng nhóc mới mười bốn tuổi. Em không thể làm điều đó cách khác ngay, dù rằng đó là điều em thực sự muốn làm. Rằng thằng bé, ngay từ đầu, đã làm em thèm nhỏ dãi. Và thế là em có thể làm điều đó bằng cả hai cách. Em cứu thằng bé bằng cách với nó. Tuyệt quá, đúng không nào?

- Không đúng, - Janelle nói, cười ngọt ngào.

Tôi lại thở ra rồi cười lớn:

- Em thật rởm đời.

Nhưng tôi thấy nhột và tôi biết điều đó. Nàng đã thực hiện một hành vi vị tha, nàng đã cứu vãn cái đàn ông tính của một cậu trai. Xét cho cùng, nếu trong lúc làm việc đó, nàng lại được khoái lạc, âu đó cũng là một phần thưởng xứng đáng dành cho người đức hạnh? Mọi người đều phụng sự Đấng Tối Cao theo cách riêng của mình.

Và ôi lạy Chúa? Qua câu chuyện này tôi lại thấy nàng càng đáng yêu hơn.