Những Năm Tháng Tôi Bồi Dưỡng Bá Tổng

Chương 28: Trèo tường gặp nhau




Buổi chiều, Tạ Tinh Lan và Lý Tiểu Bân trốn tiết địa lý cuối cùng, chuồn êm ra khỏi trường học, đến Trường Minh.

Trường Minh và Tam trung cách một thị trấn đại học, đi hai mươi phút là đến. Hai người họ mua chút đồ ăn ở phố mỹ thực của thị trấn đại học, trước khi đi Tạ Tinh Lan lại mua một cốc trà sữa và một phần dẻ sườn rán, Lý Tiểu Bân nhìn, hỏi cậu: "Mày với Giang Qua lại tốt lên rồi à?"

Tạ Tinh Lan gật gật đầu. Sau đó cảm thấy cậu ta dùng từ hơi sai, sửa đúng: "Là làm lành, không phải tốt hơn."

Lý Tiểu Bân nói: "Hai đứa bây sao mà giống người yêu cãi nhau vậy."

Tạ Tinh Lan: "?"

Lý Tiểu Bân lấy mình làm ví dụ: "Mỗi lần Hứa Như cãi nhau với tao đều là chiến tranh lạnh, làm lành, ôm ôm hôn hôn, mua trà sữa."

Tạ Tinh Lan nói: "Mày nhìn thấy tao với cậu ấy ôm ôm hôn hôn lúc nào?"

Lý Tiểu Bân bĩu môi, mở điện thoại vào diễn đàn của trường học, tung bay ở trang đầu tiên chính là ảnh chụp Giang Qua cõng Tạ Tinh Lan ra khỏi sân bóng rổ trong trận bóng rổ của Tam trung.

Tạ Tinh Lan cầm qua nhìn, cũng không biết đám người ở trường này sao rảnh vậy, sau một tuần vẫn liên tục đẩy bài.

Trước tiên cậu nhìn mấy topic trước mặt.

[Trong vòng một phút tôi muốn lấy được tất cả thông tin của người đàn ông này! Cậu ta thế mà chạm vào đùi mông của trùm trường còn có ngực, tối nay cậu ta sẽ bị tôi ám sa = =]

(ám sa: là một bản sao trong Dragonica – một trò chơi nhập vai trực tuyến nhiều người chơi 3D miễn phí)

[Đồng phục Trường Minh á, ảnh chụp này không thấy rõ mặt, vóc dáng cao thế kia chắc là cũng rất đẹp trai nhỉ?]

[Báo, người phía dưới đó là Giang Qua nhảy dù hợp lực ép thủ khoa thi cấp ba, không biết làm sao cậu quen trùm trường, nghe nói cậu ta cực kỳ lạnh lùng, đóa hoa cao lĩnh của Trường Minh, chậc.]

(đóa hoa cao lĩnh: chỉ những thứ chỉ có thể nhìn từ xa, không thể chạm vào)

[Tao đệt!!! Thật hay giả?? Tao phục vào việc kết bạn của trùm trường, thật sự phục.]

...

Tạ Tinh Lan tiện tay, vô thức nhấn topic mới nhất.

[Ô ô ô tui lại được rồi! Hai nam quá xứng!]

[Câu chuyện tình yêu đóa hoa cao lĩnh trốn học vượt trường theo đuổi trùm trường 555]

[Dựa vào đôi mắt duyệt vô số nam của tui, tui tin giữa hai người họ nhất định có gì đó! Cho dù bây giờ không có, về sau nhất định sẽ có chút gì đó!]

Tạ Tinh Lan mặt không biểu cảm đóng diễn đàn, nói: "Rảnh háng. Cho dù tao cong cong, tao và Giang Qua vẫn là quan hệ cha con thuần túy, tao không thích kiểu như cậu ấy."

Cậu vẫn nhớ rõ hôm đó, một mình Giang Qua quật ngã mấy tên lưu manh, nếu thật như bài post đã nói, về sau bọn họ có chút gì, vừa cãi nhau, Tạ Tinh Lan cũng đánh không lại hắn. Đây chẳng phải rất mất mặt!

Lý Tiểu Bân cười ha ha một tiếng: "Vậy mày thích kiểu gì? Quay về để tao bảo Hứa Như đăng cho mày cái topic cầu thân."

Tạ Tinh Lan không thèm chớp mắt nói: "Loại bé thỏ trắng thanh thuần."

Lý Tiểu Bân quay đầu nói với Hứa Như luôn.

Hứa Như trả lời gần như tê tâm liệt phế: "Em trai thúi Tinh Tinh! Uổng phí cái "mốt" của mày, thế mà thích bé thỏ trắng yêu ớt, thẩm mỹ của mày bị cái tiểu thuyết cẩu huyết sinh tử mang con chạy kéo lệch rồi —— "

Lý Tiểu Bân cười đến là đau cả bụng.

Tạ Tinh Lan bị diss tiêu chuẩn kén vợ kén chồng, khó hiểu hỏi: "Bé thỏ trắng có gì không tốt?"

Tạ Tinh Lan chính là điển hình, không có mệnh thẳng nam, toàn thân bệnh thẳng nam, cậu thích để người khác có ý muốn bảo vệ, có thể biểu lộ ra tầm quan trọng của mình. Tục xưng, chủ nghĩa đàn ông.

Hứa Như nói năng chuẩn xác: "Chẳng lẽ cậu muốn tìm cho mình một tên nhược công à, cái loại làm ba phút nói xin lỗi cậu em yêu anh không được rồi làm không nổi?"

Tạ Tinh Lan: "..."

Tạ Tinh Lan nhìn thấy trả lời của nhỏ, khóe miệng cũng co giật, cuối cùng cũng biết tại sao hai người họ nước đổ đầu vịt, râu ông nọ cắm cằm bà kia. Cậu cầm lấy điện thoại của Lý Tiểu Bân, gõ chữ: "Tại sao tôi phải tìm người ** tôi, tôi không thể ** người khác? Làm sao mà vóc người tướng mạo của tôi không xứng làm công?"

Hứa Như bên kia im lặng hồi lâu, xem ra thật sự rất xoắn xuýt.

Mãi đến khi Tạ Tinh Lan và Lý Tiểu Bân đều đi đến cổng trường học Trường Minh, Hứa Như mới do do dự dự trả lời: "Tinh Tinh, thì ra cậu muốn là phía trên... xin lỗi lúc tớ cầu thân cho cậu, viết là xin cầu một anh trai cơ bắp, càng mạnh mẽ càng tốt."

Lý Tiểu Bân cười đến chảy cả nước mắt, Tạ Tinh Lan đúng là dở khóc dở cười, vả một phát lên lưng cậu ta: "Cười mẹ mày, có phải thiếu đòn, câm mồm, đi nhanh lên."

"À à." Nàng dâu nhà mình làm ra Ô long, Lý Tiểu Bân ngoan ngoãn bị Tạ Tinh Lan đánh mấy cái, trước tiên đứng trên ụ đất đủ đến đầu tường.

(ô long là chuyện nhầm lẫn xấu hổ)

Trường Minh là trường cũ trăm năm, bây giờ đang xây khuôn viên mới, khuôn viên cũ nhiều năm rồi chưa đổi mới, đầu tường rất thấp, đứng trên đống đất, một nam sinh mét bảy mấy nhảy một cái có thể đến được.

Tiếc rằng Lý Tiểu Bân không kéo người lên được, giống như con gà quay treo một lúc, liền rơi xuống.

Tạ Tinh Lan ghét bỏ nói: "Mày là gà yếu chủng loại nào. Tránh ra tránh ra, tao lên trước, lại kéo mày."

Tạ Tinh Lan dễ dàng leo lên đầu tường, ngồi xổm ở đó, ra hiệu Lý Tiểu Bân cũng lên.

Lúc này, bên kia bờ tường có người gọi cậu một tiếng: "Tạ Tinh Lan."

Tạ Tinh Lan quay đầu nhìn bên trong tường, một nam sinh gầy cao thẳng, tóc đen mắt đen đứng cạnh cây long não, đang hơi ngửa mặt lên nhìn về phía cậu, gương mặt khí khái hào hùng trong trẻo lạnh lùng lộ ra một chút nhiệt độ dưới ánh mặt trời.

Tạ Tinh Lan cười một cái, vẫy tay với hắn: "Giang Qua! Cậu tới đón tôi à?"

"Điện thoại của cậu không nhắn lại, tôi sợ cậu không tìm thấy."

Tạ Tinh Lan nói: "Bị tịch thu rồi, còn bị ép nhận giáo viên vật lý là con trai dưới hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, tìm anh em cho cậu." Nói xong chính cậu cũng cảm thấy chuyện này đặc biệt đú, không nhịn được cong mắt nở nụ cười.

Khi cậu cười, bên khóe miệng có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, mắt màu cà phê sáng tỏ long lanh, ngược sáng hiện ra vô cùng đẹp đẽ.

Giang Qua khựng lại, nhìn chằm chằm vào cậu không chớp mắt, hầu kết trượt lên xuống một cái, sau đó đi một bước về phía bức tường, nói: "Cậu cẩn thận một chút, đừng ngã."

"Không sao, tôi thường xuyên trèo tường. Khoan đã, Tiểu Bân vẫn chưa lên." Tạ Tinh Lan quay đầu túm Lý Tiểu Bân, Lý Tiểu Bân dùng cả tay cả chân cuối cùng trèo lên.

Mặt đất bên trong tường thấp hơn bên ngoài, hai chân Tạ Tinh Lan buông thõng treo lơ lửng, nhìn xuống dưới, trong lòng lẩm bẩm, mắt cá chân cậu vừa khỏi, đừng trật nữa.

Cậu xua xua tay về phía Giang Gia: "Cậu tránh ra chút, tôi nhảy đây. Lát đụng trúng cậu."

Giang Qua ừ một tiếng, hơi nghiêng người sang bên cạnh.

Tạ Tinh Lan nhảy xuống. Vốn là chân nào tiếp đất trước cũng tính xong rồi, kết quả giẫm lên cái ụ đất nhỏ, cậu trượt chân, cơ thể không thăng bằng, người nghiêng sang bên không dừng được. Mắt thấy sắp hủy một đời lẫy lừng, ngã sấp mặt xuống ngay tại chỗ, không ngờ Giang Qua phản ứng đặc biệt nhanh, hắn duỗi hai cánh tay ra, vòng lấy vai Tạ Tinh Lan, giúp cậu đứng vững.

Nhịp tim của Tạ Tinh Lan cũng nhanh hơn một nhịp, nghĩ rằng may mà không ngã xuống đất, cậu thở phào nhẹ nhõm, đang định cảm ơn Giang Qua, hậu tri hậu giác phát hiện tình huống bây giờ hơi quái lạ.

Bình thường mà nói, tư thế ôm giữa anh em cha con hẳn là một tay vòng cổ, một tay xuyên dưới nách.

Nhưng bây giờ hai tay Giang Qua đều đặt trên cánh tay cậu, đặc biệt dùng sức vòng lấy bả vai cậu, bàn tay còn để sau gáy cậu. Mà vóc dáng của cậu lại thấp hơn Giang Qua, hình ảnh lúc này hơi giống ôm cả người cậu vào lòng...

Tạ Tinh Lan bỗng dưng nhớ tới bình luận trong topic vừa nãy, chợt cảm thấy có một chút xấu hổ vi diệu, cử động cánh tay hai lần, Giang Qua buông cậu ra, hơi lùi lại một bước.

Tạ Tinh Lan thấy sắc mặt hắn như thường, nghĩ thầm có phải mình nghĩ nhiều rồi không.

Dù sao thẳng nam đối với cái ôm giữa nam sinh sẽ không có quá nhiều liên tưởng, trong lớp có rất nhiều thẳng nam nghỉ giữa tiết đều vỗ mông sờ đùi nhau. Cũng là vì không lòng họ không có tật gì, cho nên rất thẳng thắn, mà cho dù thật sự cong, trước giờ Tạ Tinh Lan chưa từng làm bất kỳ động tác quá thân mật nào với Lý Tiểu Bân, Cố Lãng.

Chắc hẳn Giang Qua chỉ là tiện tay theo thói quen?

Tạ Tinh Lan ném đi suy đoán lung tung này, cười nói: "Cảm ơn."

Giang Qua lắc đầu: "Không có gì."

"Trà sữa của cậu!" Tạ Tinh Lan đưa cái túi trong tay cho hắn, "Gần đầy rất nhiều người thích uống cái này, nghe nói uống rất ngon."

"Cảm ơn." Giang Qua nhận lấy trà sữa, nói: "Không phải cậu muốn xem trận đấu sao, sắp bắt đầu rồi."

"À à đúng, đi nhanh lên."

Mắt thấy hai người quên mất mình, Lý Tiểu Bân đần mặt, sau đó gân cổ lên gọi: "Êu hai đứa bây, còn tao??"