Những Tháng Năm Tươi Đẹp

Chương 46: Khoảnh khắc ấy!




“Muốn nhốt mình ở phòng hả? Mơ đi...” Hắn trèo qua ô cửa sổ cách cẩn thận từng bước, từng bước chân cố gắng.

Hắn nhủ thầm mình phải ra khỏi căn biệt thự này để còn đến với em Liên yêu thương nữa, chỉ nghĩ thế thôi hắn đã cười tủm tỉm.

Bỗng tiếng la thất thanh từ dưới lan can của một cô giúp việc.

“Cậu chủ leo tường trốn kìa!!!”

Gói quà trên tay của hắn rơi xuống cái bụp.

Có phải chăng là một giấc mơ, anh đã được có em trong cuộc đời này. Dù anh biết giấc mơ nào rồi cũng có ngày thức giấc nhưng anh không hề muốn... Anh muốn mình mãi có em Phương Liên à!!!

Cùng lúc ấy

Làn đạn xuyên qua lớp da, trúng ngay mảng to tướng và thớ thịt đau buốt... Nó ngã bổ ngay lập tức và lăn vài vòng xuống nền đất cách đau đớn...

“Phương Liên” Tiếng gọi văng vẳng bên tai của nó. Thoáng trong khoảnh khắc, nó chợt hiện lên hình ảnh của con người đó.

“Tuấn Minh...” Nó lẩm bẩm.

Giọng nói chợt tung hô kèm theo đó là tiếng vỗ tay phanh phách.

“Hay lắm, để xem các người có giỏi hơn súng thần công không?” Tô Trung lên tiếng.

Bờ môi mấp máy trong hơi thở nặng nề, vết thương trúng ở cánh tay. Nó gờ nhẹ lên, có cảm giác rét buốt kinh khủng. Trời ơi, ngay chỗ vết thương cũ còn chưa liền sẹo...

“Quả không hổ danh là con gái của Vỹ đầu gấu, cô cũng gan góc lắm!” Thứ trưởng Bách Tùng cười.

Giọng nói lúc này hét vang to lớn kinh khủng, xé tan bầu không khí yên tĩnh.

“Lý Vỹ ông có ra hay không? Con gái ông đang nằm trong tay của bọn tôi!!!” Tô Trung nhấn giọng.

“Con Liên?! Ông ơi con Liên...” Mẹ của nó vội quay sang và nói.

“Lẽ nào em Liên đã thất bại?” Hắc Động hốt hoảng.

Trong tích tắc, những con người sức tàn lực kiệt chậm rãi bước ra đường đường chính chính. Dõi theo bao cái nhìn về những con người hùng hậu kia, nơi mà có lẽ chỉ cần dấu hiệu ra lệnh, có lẽ họ đã tan tác ngay bây giờ...

Nó nằm bẹp dí xuống nền đất, gương mặt bên trái bị cà xuống nền đất cách đau điếng, lẩm bẩm đôi môi của mình nó thều thào.

“Mẹ... ông ta...”

“Ngài muốn gì? Tôi nhớ là chúng ta đều qua lại rất tốt đẹp... Lý do gì ngài lại dồn tôi vào đường cùng thế này?” Ôm chặt vết thương vào lòng bàn tay, Vỹ đầu gấu tiến lại cùng hơi thở hồng hộc.

“Bởi lẽ con đường mà ông đi đã quá xa cách so với cái xã hội này!” Đôi mắt lúc này chớp chớp vài giây và rồi cũng phát ra câu nói nhấn mạnh.

“Xa cách xã hội này? Và giờ ngài định cho qua hết những năm tháng ăn bám tôi ư?” Vỹ đầu gấu cười lớn và nhấn giọng nói.

“Này, ông ăn nói cho cẩn thận!” Tô Trung chen ngang vào cuộc nói chuyện với vẻ hách dịch.

Ánh mắt lúc này rõ ràng không biểu lộ một chút gì của sự tức giận. Rất chậm rãi, ngài thứ trưởng quyền lực từ từ móc ra điếu xì gà thơm lừng mà mình muốn nhấm nháp.

“Phải tôi đã ăn chia trên từng phi vụ của ông nhưng chính tôi cũng đã chống lưng cho ông bao nhiêu là chuyện động trời. Nếu không ông nghĩ, ông có thể tung hoành suốt hơn mười năm qua sao? Giờ đôi bàn tay này không còn có thể bảo vệ ông được nữa ngoài khử ông... Kể ra cũng buồn thật song vì cái chức vị này, tôi buộc lòng phải hi sinh, ông đừng trách tôi!!!” Một cái nhìn trân trân từ ngài thứ trưởng dành cho Vỹ đầu gấu.

Câu nói vừa dứt cũng là lúc bàn tay trái đưa ra dấu hiệu ra lệnh cho cuộc đẫm máu sắp sửa diễn ra...

Nó mấp máy câu nói trong cơn mơ màng nhưng nó biết đôi chân mình phải cố tiến lại gần mẹ nó và cả ông ta...

Cánh tay phải của mẹ nói níu lấy bàn tay Vỹ đầu gấu, bà bất an lo lắng vô cùng.

“Ông à, nếu ông đã lỡ mắc nợ hai mẹ con tôi thì ông hãy mắc nợ tiếp luôn...”

Ngay lập tức, làn đạn bủa vây tứ tung về mọi phía của mọi người. Chính người đàn bà, người đàn bà can đảm kia... người đàn bà yếu đuối đã đưa ra tấm thân già cõi đầy vết thương của thời gian, che chắn cho Vỹ đầu gấu..

Làn đạn cứ tiếp tục bủa vây tứ tung. Chúng vô tâm lạnh lùng không thương tiếc bất kì ai...

“Ngọc Lan!!! Tại sao bà lại làm thế chứ?” Vỹ đầu gấu hét vang thất thanh, nắm lấy thân người của mẹ nó.

“Mẹ...” Nó nằm bẹp dí ở một góc tường, cơn tức giận vây đầy não, không còn sức chịu đựng nào có thể ngăn cản ý chí quyết tâm kia.

Đôi chân thoăn thoắt, nó chạy thục mạng mặc cho vết máu từ cánh tay chảy ra ào ào, hét vang cả gian phòng.

“Tên khốn!!!” Nó túm lấy cổ áo của con người quyền lực nhất, con người có trong tay quyền điều khiển giết chóc kia...

“Tất cả bỏ vũ khí xuống!!!” Nó hét vang cùng lúc bộ móng vuốt sắc bén của mình cào xuống nền đất.

Bây giờ thứ vũ khí vô hình kia, có thể giết chết một con người khỏe mạnh chỉ trong vài giây...

Bọn tinh binh dõi theo ánh nhìn vẻ e dè, bọn chúng vẫn giữ khư khư vũ khí của mình trên tay...

Bậm chặt lấy làn môi, nó biết mình không có gì trong tay ngoài bộ móng vuốt này nhưng bọn tinh binh quá khôn lanh. Nếu không thử thì... rướn cao cái cổ của mình nó lên giọng.

“Có bỏ xuống hay không???” Câu nói vừa dứt cũng là lúc chiếc cổ của ngài thứ trưởng xuất hiện vài giọt máu rơi xuống tận cổ.

“Tụi bây mau buông vũ khí xuống mau!!!” Thứ trưởng la to ra lệnh.

“Mau bỏ xuống nhanh lên, ngài thứ trưởng là quan trọng nhất!” Tô Trung với dáng vẻ hớt hải nói.

“Ngọc Lan...” Vỹ đầu gấu ôm chặt vết thương đang rỉ máu của mình, ông bắt đầu gờ nhẹ nhàng từng chút một trên gương mặt kia.

Nỗi đau quá lớn lao, càng nhìn nỗi đau càng hiện hữu một cách rõ ràng.

“Tại sao bà lại làm vậy chứ... Tôi sắp chết rồi... bà con hi vọng sống mà...” Vỹ đầu gấu nức nở nghẹn ngào câu nói nhìn mẹ nó.

“Tôi thấy xứng đáng là được rồi!!!” Mẹ của nó cười tươi.

“Mở cửa nhà kho mau! Các người tự lấy dây trói mình lại đi. Các anh mau thu vũ khí vào, một nửa bỏ vào túi một nửa đập bể hết cho tôi. Anh Động mau ra lấy xe chạy vào đây và đưa mẹ em với ông ta ra mau!!!” Nó nhấn giọng và dồn dập ra lệnh.

- ---o----

Biệt thự Thủy Tiên

Cầm chiếc muỗng ăn từ tốn, cổ họng nuốt xuống mặn đắng bờ môi. Cái nhìn lúc này chán nản vô vàn, cô bé vội buông ra câu nói nhạt.

“Con muốn lên phòng nghỉ ngơi, xin phép ba mẹ!”

“Con gái à, con ăn ít quá đó...” Mẹ của cô bé lo lắng nói.

“Được rồi, con lên phòng đi!” Ba cô bé thêm vào.

“Nhưng con bé...” Mẹ cô bé hỏi ngược.

“Cứ để con bé thế đi, dù sao con bé cũng cần thời gian!!!” Người ba nhấn giọng nhìn vợ.

Buông tay rồi sao? Mình có thật là đã chia tay với anh ấy không? Dấu chấm hỏi to tướng đặt sẵn ngay trong đầu của cô bé lúc này. Ngước vội cái nhìn lên bầu trời. Mình có nên buông tay không...?

Cốc... cốc...

Tiếng gõ cửa phòng đập nhẹ vào thành cửa.

“Ai đó?!” Cô bé giật bắn cả người cùng dòng suy nghĩ vừa cắt ngang.

“Chào em, em đã khỏe hơn chưa?” Nhật Khang tiến lại gần cùng bó hoa tươi thắm chìa ra.

Ngó vào những bông hoa hồng nhung thắm đỏ kia. Chúng thật đẹp và rạng rỡ làm sao. Đôi mắt đượm bao nỗi u sầu, dòng lệ lúc này rưng rưng, đỏ cay cay khoé mắt. Bờ môi mấp máy câu hỏi. Ngày ấy mình và anh ấy đã từng đến một nơi có rất nhiều loài hoa... Nơi ấy đẹp biết bao và loài hoa nào cũng mang theo nhiều màu sắc. Trong các loài hoa đó, có một loài hoa mang tên Thủy Tiên. Anh ấy đã cho mình thấy... bao nhiêu kí ức tươi đẹp như thế... Trời ơi làm sao... làm sao mình có thể xóa nhòa đi được đây...? Đóa hoa trên tay của cô bé chợt buông xuống nền đất cùng gương mặt giàn giụa nước mắt. Bước chân lúc này vội chạy ra ngoài ban công, nơi cô bé không muốn cho ai thấy, dòng nước mắt của mình đang tuôn rơi. Có chăng người đó là Ngô Nhật Khang...

Người ta thường nói, mất một khoảng thời ngắn cho một mối tình nhưng lại đánh đổi cả đời người để quên đi mối tình đó. Thời gian... điều kì diệu của thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương.

- ---o----

Lúc này tại bãi kho phế liệu

Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi hoàn tất. Bọn tinh binh đều tay trói tay còng vào người, tất tần tật quần áo lột sạch ra chỉ còn sót lại chiếc quần đùi dài cùng bộ áo mỏng manh (xem ra ý kiến của Liên nắm đấm nhà ta rất hữu hiệu). Vũ khí chất đầy túi, bốn anh chàng nhanh chân chạy lại gần chiếc xe to tướng, nơi đã chuẩn bị sẵn lực lượng để đào thoát.

“Thả ngài thứ trưởng ra...” Tô Trung nói.

Cố căng đôi mắt của mình ra và có vẻ như vết thương ở cánh tay làm nó mỏi mệt.

“Bọn tôi sẽ bỏ ông ta ở dọc đường, giờ im đi muốn chết không. Ông hãy yên vị theo tôi, chắc ông biết cảm giác máu chảy là gì rồi đó!” Kề sát gương mặt của con người quyền lực kia nó nói.

Chiếc xe lao thật nhanh ra khỏi bãi kho phế liệu kinh hoàng kia. Chỉ còn nhìn thấy bóng dáng của đám tinh binh từ phía xa. Giờ phút này, nó đã cảm nhận được gánh nặng đã trút xuống nhẹ nhàng.

“Bốn anh trói ông ta lại cho tôi...” Nó thở hồng hộc cùng lúc buông ra bộ móng tay sắc nhọn của mình ra khỏi chiếc cổ của ngài thứ trưởng.

“Mẹ ơi... mẹ tỉnh lại mẹ ơi. Đừng bỏ con một mình mẹ ơi...huhu...” Tiến chầm chậm lại gần mẹ nó, nó nhìn và tiếng khóc vỡ oà lên.

Gương mặt giãn ra các cơ, người đàn bà hiền hậu nắm lấy bàn tay của nó và bàn tay của Vỹ đầu gấu.

“Con gái à... con hãy tha thứ cho ba của con đi... Con hãy coi như đây là ý nguyện cuối cùng của mẹ... được không...” Mẹ nó thều thào giọng cùng ánh nhìn khẩn thiết.

Quay sang nhìn gương mặt hằn học cũng đang âm ỉ vết thương ở lồng ngực, nó cúi thân người của mình xuống.

“Ba... con tha thứ cho ba...!” Nó nói dứt khoát.

Nụ cười mãn nguyện xuất hiện trên gương mặt, Vỹ đầu gấu nắm lấy bàn tay của nó cùng cái nhìn âu yếm thật lâu.

“Cám ơn con đã tha thứ cho ba... ba vui lắm!!!”

“Thế là tốt rồi... Liên à... Giờ phút này mẹ muốn con hứa với mẹ một điều...” Mẹ nó thở dốc vì vết thương ở tấm lưng chằng chịt làn đạn.

“Mẹ nói đi... con nghe mẹ ơi...” Nó rơm rớm nước mắt nói.

“Hãy hứa với mẹ, từ bỏ cái nghề chị hai giang hồ đi con... Mẹ không muốn con theo cái nghề ấy nữa...” Mẹ nó lên giọng nhìn nó.

“Dạ con hứa sẽ từ bỏ cái nghề ấy, con sẽ không theo nữa... Con muốn mẹ ở bên con mãi mãi. Mẹ ơi... mẹ sẽ không có gì đâu mà...” Nó vội ôm chầm lấy người mẹ đang thoi thóp với vết thương chằng chịt kia cùng tiếng khóc nức nở.

“Mẹ mong con hãy cố gắng sống cho tốt, đừng làm những chuyện động trời nữa... để mẹ ở suối vàng mỉm cười con nhé... Mẹ xin lỗi vì đã không nuôi dưỡng con cho đành hoàng, lại bắt con lao đầu vào dòng đời. Để con gái của mẹ chịu nhiều vất vả... mẹ có lỗi với con nhiều lắm...” Câu nói vừa dứt lời cũng là lúc bàn tay mà bà nắm chặt đứa con gái yêu quý chợt buông ra cách vô hồn...

Nó mở to đôi mắt sòng sọc, đay nghiến thân thể cùng cú giật nảy lửa dành cho mẹ mình. Nó hi vọng sẽ lây mẹ dậy nhưng vô ích bởi thân thể này, thân thể của người mẹ đã không còn chút hơi ấm gì cả... Đây có phải là sự thật hay không?

“Không mẹ ơi...!!!” Nó gào to cùng tiếng thét vang trong chiếc xe bởi sự mất mát quá lớn lao này.