Nhược Thủy Cửu Khanh

Chương 50: Nghiệt duyên như thế . . .




Edit: quynhle2207—diễn đàn

“Anh muốn tranh giành với tôi sao?” Lam Khanh không để ý anh ta có trả lời hay không, nói tiếp: “Tôi rất vui mừng, bạn gái của tôi lại có sức hấp dẫn tới như vậy.”

Sau đó chân dài bước tiếp, đi vòng qua Đốn Cảnh Nhiên đang ngây ngốc.

Bạn gái của anh.

Đốn Cảnh Nhiên không tự chủ lặp lại mấy chữ này, trong ngực buồn bực, cũng dâng lên một sự tức giận, đang mạnh mẽ quấn lấy nhau ngay tại vị trí xương sườn thứ hai bên phải, cứ đập liên tục không theo quy tắc nào, đập từng cái từng cái rất rõ ràng.

Tất cả âm thanh trong lỗ tai chỉ là những tiếng tim đập ầm ầm, cứ quanh quẩn thật lâu ở đó không chịu tản ra.

Một niềm tin nào đó, một thói quen, hay một nhận thức nào đó cũng sụp đổ ầm ầm, kích thích, đầy đổ nát. Thậm chí anh ta không có dũng khí để ngẩng đầu chứng minh sự thật này, anh ta biết, cô đang đứng cách đó không xa, có thể đã nhìn thấy anh ta nhưng không bước tới, hay là căn bản không hề thấy anh ta.

Có lẽ cô đang ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt, sóng mắt tự nhiên, đôi lông mi rũ xuống, cùng với người kia đang đứng sóng vai với nhau, thì thầm trò chuyện.

Anh ta có chút hỗn loạn.

Có rất nhiều hình ảnh lướt qua trong đầu, đứt quãng, cuối cùng cũng không thể nào nối lại với nhau đầy đủ.

Thì ra, căn bản Đốn Cảnh Nhiên là một kẻ vô cùng ngốc nghếch.

Vẫn luôm chìm đắm trong thế giới ngu ngốc của mình.

Anh ta nhớ lại khi còn nhỏ, Lạc Thủy nhón chân đút cho anh ta một viên kẹo cao su thật to. Anh ta còn chưa kịp nói cho cô biết, đây là lần đầu tiên anh ta ăn kẹo cao su, căn bản là người nhà không cho phép anh ăn loại kẹo cao su này.

Ngậm viên kẹo cao su trong miệng, chính là mùi việt quất mà cô thích nhất, nhưng anh ta vẫn không chịu nhai. Khi đó anh ta vẫn còn ngốc nghếch, vẫn nghĩ rằng kẹo cao su cũng giống như kẹo đường cứng vậy, chỉ cần cắn hai cái sẽ tan mất không còn nữa. Dĩ nhiên kẹo cao su không tan mất, nhưng mà càng lúc càng khó ăn, không thể không nhổ ra ngoài.

Anh ta bắt đầu sợ hãi, giống như con ốc sên, lùi về xe mình.

Đạp xuống bộ ly hợp, đề máy, đạp ga.

Anh ta không có cách nào làm cho mình bình tĩnh, không có cách nào để quay lại tìm kiếm bóng dáng của cô, càng không có cách nào giữ lấy cô, nói cho cô biết anh ta yêu cô, //qunhle2207/ và cũng không có cách nào lớn tiếng tuyên bố anh ta có quyền được cạnh tranh công bằng.

Anh ta biết rõ không nên tin tưởng lời nói từ một phía.

Anh ta biết rõ anh ta không nên không có bãn lĩnh đàn ông như vậy.

Giống như sau một giấc mộng dài đầy hoa lệ, khi tỉnh táo lại phát hiện mình là một người không có đồng nào, quần áo rách rưới, cảm nhận được sự mất mác vô cùng mãnh liệt.

Mà anh ta đã nằm mơ mười mấy năm rồi.

Thanh mai của anh ta, cô gái xấu xí của anh ta.

Vậy mà chưa bao giờ thuộc về anh ta, vậy mà chưa bao giờ từng chờ đợi anh ta.

Thật ra chỉ cần anh quay đầu lại nhìn, cho dù là thoáng qua, sẽ nhìn thấy Lạc Thủy đi tới muốn chào hỏi anh ta.

Đáng tiếc là không có.

Lạc Thủy băng qua đường, lúc vẫy tay về phía anh ta, thì anh ta đã vội vã bỏ đi, cô chỉ đành nhún vai quay trở về.

Lam Khanh đón cô, mở nắp một chai nước ‘Mỗi ngày C’ đưa cho cô (Quỳnh: 每日 C là loại nước trái cây giải khát, tên nó giống vậy, cho nên mình không biết dịch sao, để theo nguyên gốc là ‘Mỗi ngày C’).

Lạc Thủy nhận lấy: “Cám ơn.”

Một khúc nhạc đệm ngắn trôi qua rất nhanh.

Một nhóm người ngồi trên tấm trải rất hứng thú, vơ vét ra đồ ăn vặt vừa mới mua, cùng nhau dã ngoại ngay tại chỗ.

Mấy bạn nam đều không thích ăn đồ ăn vặt, chỉ ngồi ở bên cạnh nói chuyện.

Lạc Thủy cắn một viên xí muội, nghe bọn họ nói chuyện.

Thật ra thì khi đàn ông nhiều chuyện, cũng hăng hái đến quên cả bản thân.

Nói xong không biết làm thế nào, lại nhắc tới lần tranh tài này trong trò chơi.

A Bắc nói: “A Tây, cậu nói xem tại sao cậu lại không đi tham gia Giang hồ đệ nhất mỹ nhân vậy hả?”

A Tây này nha xinh đẹp nha, mới vừa vận động xong, gương mặt vẫn còn hơi ửng hồng, da mịn thịt mềm, dáng người lại đẹp, hiển nhiên một người đẹp.

“Biến, đương nhiên gia sẽ đạt được đệ nhất cao thủ.” A Tây nói xong, giơ lên một cánh tay đầy bắp thịt dũng mãnh, đúng tiêu chuẩn tạo hình của một người đàn ông mạnh mẽ.

Lạc Thủy đối với loại đàn ông có ngoại hình xinh đẹp này có chút ám ảnh, 囧囧 hỏi: “Dùng mỹ nhân kế hả?”

Phốc......

......

Sau khi cười đủ các kiểu.

A Tây thu lại cánh tay đầy bắp thịt, hóp bụng, yên lặng kẹp chặt ‘hoa cúc’, kính sợ lùi về sau hai bước.

Lam Khanh thoải mái lấy một viên xí muội từ tay Lạc Thủy, mỉm cười.

Lạc Thủy nhìn vẻ mặt rối rắm đủ kiểu của bọn họ, vô tội hỏi: “Không đúng sao?”

Mọi người gật đầu,!quynh!le!2207! đúng, đúng, đúng, tại sao không đúng, chị dâu đã nói thì dĩ nhiên là đúng rồi.

A Tây chợt nhớ tới điểm quang trọng: “Lát nữa bắt đầu thi đấu à? Không phải đã ra đề thứ nhất rồi hay sao?”

A Đông nói sâu xa: “Hình như tối hôm nay mới bắt đầu thi đấu.”

Lạc Thủy gật đầu, đúng là tối nay.

Vừa nói như thế, mấy người chơi trò chơi cũng bắt đầu rộn rạo ngóc đầu dậy.

Cũng đã gần như tỉnh rượu hẳn rồi, cũng ăn xong đồ ăn vặt rồi, mặc dù còn chưa chơi đã, nhưng lúc nào cũng có cơ hội mà, tranh tài là cơ hội chỉ có thể gặp, không thể cầu nha. Vì vậy mọi người nhanh chóng nhất trí với nhau, chạy về vào trò chơi.

Lam Khanh các cô về dưới lầu ký túc xá.

Mấy cô gái kia tinh mắt, chân dài, đã chạy trở về phòng ngủ trước.

Ở khúc quanh bên trái dưới lầu ký túc xa có một dãy ghế, có dây mây quấn quanh.

Hai người nhìn nhau một cái, ăn ý đi tới đó, Lạc Thủy còn có việc muốn hỏi anh.

“Đốn Cảnh Nhiên nói gì với anh vậy?” Chuyện này…bọn họ đã giằng co hơn ba phút.

Lam Khanh lắc đầu: “Không có gì, chỉ là chào hỏi nhau thôi.”

Lạc Thủy cẩn thận tìm tòi trong ánh mắt của anh, không có chút sơ hở nào, thật ra thì cô cũng không thấy bọn họ có đề tài gì chung để có thể nói chuyện với nhau hơn ba phút, mặc dù có một giây ở trong đầu đã xuất hiện ra tình huống tình địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt... Tình tiết thật máu chó, nhưng đã bị cô đè xuống nhanh chóng.

Quá hoang đường.

Trước tiên, chưa nói từ đầu tới cuối Đốn Cảnh Nhiên cũng không nói là thích cô, chỉ với sự hiểu biết của cô đối với Đốn Cảnh Nhiên, chắc chắn cậu ta khinh thường phải lên sàn để diễn loại tiết mục máu chó như vậy.

Không phải mọi người đều nói tình bạn giữa các nam sinh đều không thể nào giải thích được hay sao? Cho dù bọn họ coi như đã gặp nhau một lần, chào hỏi nhau cũng không có gì khác thường mà, là do cô nghĩ nhiều quá thôi.

Lạc Thủy mím môi dưới: “Vậy em đi lên nha.”

“Lạc Thủy.”

Anh chợt gọi tên đầy đủ của cô, giọng nói thật chậm rãi, đã quen nghe anh gọi hết ‘mỹ nhân’ rồi tới ‘phu nhân’, Lạc Thủy có một chút cảm giác kỳ lạ không thể nói nên lời, chỉ rũ mắt xuống chờ nghe anh nói tiếp.

Những đóa hoa hướng dương màu vàng đang nở thật rực rỡ, tràn ngập hương thơm ngào ngạt.

Lòng bàn tay của của anh đã ướt đẫm mồ hôi, muốn nói ra điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể cố gắng ổn định giọng nói của mình.

“Tin tưởng anh.”

Trong giọng nói trầm thấp đó có một chút đè nén và mong đợi không dễ dàng phát giác được.

Lạc Thủy không ngờ anh nói câu này, trịnh trọng gật đầu, +le,quy,don:quynh,le,2207+ vẫy tay tạm biệt, chạy về phòng ngủ.

Lam Khanh khẽ nắm chặt tay, [lequydon] cố nén không thở dài thành tiếng, có trời mới biết, mới vừa rồi anh lại khẩn trương như vậy.

Cuối cùng chỉ nói được ba chữ không quan trọng kia.

Quả thật anh có vẻ như hơi nóng vội rồi.

Nhưng mà, anh muốn cô, không cần che giấu cũng không cần giải thích.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ cần vừa lên mạng sẽ tìm kiếm trong danh sách bạn tốt, không có cô cũng không muốn đi đánh phó bản để thăng cấp, cũng bắt đầu nói những câu tình cảm trong trò chơi, lúc gặp nhau hơi ngốc nghếch một chút, anh cũng bắt đầu muốn tiếp tục dây dưa như vậy.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, bỗng nhiên cảm thấy thịt cá tươi mới ngon, một người chưa bao giờ xuống bếp như anh lại chạy đi siêu thị mua cá trích, còn coi rất nhiều sách dạy nấu ăn, bắt tay vào nướng cá.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, có một cô gái nhỏ với mái tóc mềm mại đã lấy mất trái tim anh.

Lạc Thủy mở trò chơi, lên diễn đàn, xác định lại thời gian bắt đầu thi đấu, quả nhiên là tám giờ tối hôm nay.

Có lẽ bởi vì tranh tài, cho nên trên kênh thế giới vô cùng náo nhiệt.

Khắp nơi đều là cổ động viên của các gia tộc đang gọi nhau ầm ĩ.

Trừ đội cổ động viên, nhiều nhất chính là cá độ!

【 thế giới 】 Luyện Công Buổi Sáng Không Bằng Thể Dục Buổi Sáng: Đặt cược đi, đặt cược đi! Mua một đền hai, Nhược Thủy Tam Thiên và Thanh Thanh Tiểu Mễ, người nào sẽ bị thua, tới Nhị Tuyến Kiều đặt cược.

【 thế giới 】Luyện Công Buổi Sáng Không Bằng Thể Dục Buổi Sáng: Đặt cược đi, đặt cược đi!Mua một đền hai, Nhược Thủy Tam Thiên và Thanh Thanh Tiểu Mễ, người nào sẽ bị thua, tới Nhị Tuyến Kiều đặt cược.

......

Thì ra có một nghề đã sinh ra như vậy.

Trong lòng của Lạc Thủy bắt đầu hơi giao động rồi, đầu tiên là chuyển 500 Kim cho một nick nhỏ, sau đó thì rón rén đổi sang chơi nick nhỏ, đi bộ đến Nhị Tuyến Kiều. Từ xa đã có thể thấy được Luyện Công Buổi Sáng của Đường Môn.

Lạc Thủy điều khiển nick nhỏ hết lách sang bên trái, rồi lại tránh bên phải để chen lấn vào đám người, nhấn chuột vào trên đầu của Luyện Công Buổi Sáng, phát ra yêu cầu giao dịch, đưa 500 Kim vào trong khung giao dịch.

【 nói chuyện riêng 】 Cái Bình Trôi Nổi: tôi cá Nhược Thủy Tam Thiên thắng.

【 nói chuyện riêng 】 Luyện Công Buổi Sáng Không Bằng Thể Dục Buổi Sáng: Được, người anh em thật tinh mắt, Nhược Thủy Tam Thiên sẽ thắng.

......

Thật là biết làm ăn, <quynhle2208:lqd> ở trong miệng nhà cái thì người chơi cược người nào, thì người đó sẽ thắng.

Nhưng mà Lạc Thủy vẫn cảm thấy thoải mái hơn một chút, ha ha, Nhược Thủy Tam Thiên sẽ thắng, cái này đúng nè.

Cô còn có một chút nghi ngờ —— giãy giụa một lúc, cuối cùng vẫn không thể nhịn được mà hỏi ra.

【 nói chuyện riêng 】 Cái Bình Trôi Nổi: người anh em Luyện Công Buổi Sáng, hiện giờ bên người nào được cược thắng nhiều hơn?

Tâm tình Lạc Thủy thấp thỏm gõ gõ con chuột, nhìn chăm chú vào màn hình chờ câu trả lời, dường như cô không được bình tĩnh rồi, không tránh khỏi muốn biết tình trạng của tình địch, cho dù không thắng được bánh bao cũng phải thắng được khẩu khí chứ.

Lỡ như, cô đang nói là lỡ như, số người của Thanh Thanh Tiểu Mễ áp chế cô, vậy thì cô vẫn nên tiếp tục đặt thêm tiền cược cho dù phải tán gia bại sản để nâng cao lợi thế của mình hay bỏ cuộc đây? Không ổn, không ổn, nếu thật sự cô thua thì mất thể diện còn chưa nói, ngay cả làm lại trang bị cũng là vấn đề, mặt mũi là chuyện nhỏ, đói chết mới là chuyện lớn! Cũng không được, không được rồi, nhất định cô không thể thua, tại sao lại có thể bị thất bại trước tình địch được! Cô là một người không có tương lai như vậy sao?

Một phút.

Hai phút.

Còn chưa trả lời cô, còn chưa trả lời cho cô biết, động tác của nhà cái cũng quá chậm chạp đi.

Đang lúc Lạc Thủy chuẩn bị bạo phát mà hỏi thêm một lần nữa thì kênh nói chuyện riêng sáng lên. 

【 nói chuyện riêng 】 Luyện Công Buổi Sáng Không Bằng Thể Dục Buổi Sáng: trả lời lần thứ 180, sức lực ngang nhau, có lúc cao lúc thấp.

Có lúc cao lúc thấp......

Cô thở phào nhẹ nhõm, nhắc tới mới nói, chỉ có thể kết luận: cô và tình địch ngang sức với nhau! Vấn đề này hơi bị nghiêm trọng rồi nha.

Nhìn đồng hồ, tranh tài sắp bắt đầu. 

Chắc anh cũng về tới phòng ngủ rồi chứ?

Đề tài của Giang Hồ Đệ Nhất Tài Tử cũng ra rồi.

Thoát khỏi tài khoản nhỏ, tinh thần phấn chấn mở ra tài khoản chính, âm thầm nắm quyền, cố gắng lên, phải cố gắng lên.

Mở ra danh sách bạn tốt, hình biểu tượng của Lam Khanh vẫn xám như cũ, nhưng hình của mấy người A Bắc lại sáng.

Cô lấy điện thoại di động trong túi xách ra, cũng không có tin nhắn, cô lo lắng cho nên gửi tin nhắn hỏi Tây Môn Trái Chủ, Lam Khanh đã trở về chưa.

【 nói chuyện riêng 】 Tây Môn Trái Chủ: lão đại bị thầy Mao gọi đi rồi, hình như là chuyện tuyến đường của chuyến du lịch về nguồn.

Thầy Mao? o(╯□╰)o. Thì ra đây là cách gọi thông dụng cả thế giới lận, những tư tưởng của Mao Trạch Đông, Đặng Tiểu Bình, cùng với ba tư tưởng đại biểu quan trọng đều là từ khóa quan trọng đối với các giáo viên, mọi người đều trở thành ‘thầy Mao’.

Nói thật, đúng là Lạc Thủy không biết thầy Mao của bọn họ có giống như vậy không?

【 nói chuyện riêng 】 Nhược Thủy Tam Thiên: À.

【 nói chuyện riêng 】 Tây Môn Trái Chủ: chị dâu lo lắng hả?

A Tây nhớ lời người kia dặn dò, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn, cậu thỏa mãn rồi ha, {quynh..le.quy.don} mới vừa rồi chị dâu hỏi tôi cậu đã về tới chưa.

Người kía trả lời lại: ở bên này còn một số chuyện nữa, chuyện thi đấu, bọn cậu cứ coi rồi làm đi.

A Tây nổi nóng, lần nào cũng đều là ‘các cậu cứ coi rồi làm’, nói đơn giản dễ dàng thôi, nhưng nếu là làm không xong...... Mẹ nó! Giang hồ đệ nhất tài tử, còn muốn bọn họ coi như thế nào rồi làm?

Tác giả có lời muốn nói: mỗi ngày mỗi đổi mới ~~~~~~~~~~~~~