Nịch Ái

Chương 20: Rất có chừng mực




Điện Phúc Hòa rơi vào im lặng, không khí xung quanh phảng phất sự nguy hiểm, cuối cùng thái hậu vẫn là người lên tiếng trước, bà đập mạnh tay vào bàn nhìn xuống chỗ Lâm Nhất Phàm quát:

"Không biết phép tắc"

Lâm Nhất Phàm mặt không đổi sắc, ngược lại Tá Dịch đứng bên cạnh có điểm bất an. Lăng Ngọc Giai có thái hậu chống lưng, hơn nữa nhà mẹ đẻ nàng cũng có quan hệ với thái hậu, nàng lần này nhiều lắm cũng chỉ bị quở trách vài câu mà thôi, cũng không có chuyện hoàng thượng lại không chịu nể mặt thái hậu. Lăng Ngọc Giai đứng dậy muốn đi qua chỗ thái hậu giả bộ lo lắng cho sức khỏe của bà, bất chợt lại có tiếng trầm thấp của Lâm Nhất Phàm vang lên:

"Đức phi, ta cũng chưa nói ngươi có thể đứng dậy"

Lăng Ngọc Giai giật mình quỳ xuống, thái hậu nhíu mày nhìn chằm chằm Lâm Nhất Phàm, sau đó lại quay sang Tá Dịch:

"Hoàng hậu, ngươi cũng không nên im lặng mãi như vậy"

Tá Dịch trong lòng gấp gáp, y biết lần này cũng là lỗi do mình mà ra, khiến cho thái hậu để lại ấn tượng không tốt về mình đã làm cho y vô cùng căng thẳng, không quá khó để nhận ra thái hậu đối với Lăng Ngọc Giai rất sủng ái, y cũng không muốn vì y mà giữa Lâm Nhất Phàm và thái hậu xảy ra khúc mắc. Tá Dịch mở miệng, nắm tay nhỏ bé ở trong ống tay áo nắm chặt lại:

"Thái hậu, ta lần này chậm trễ đến thỉnh an người khiến cho người không vui, việc này ta nhất định sẽ sửa. Còn có Đức phi, Thuận Thiên quốc trước nay vẫn luôn lấy chữ nhân làm đầu, Đức phi nàng không hiểu chuyện ta cũng không muốn chấp nhất với nàng. Hoàng thượng người cũng không cần phải trách tội nàng"

Một lời nói này của Tá Dịch nói ra, y trong lòng cũng sớm đã suy nghĩ rất kỹ, một mặt muốn ở trước mặt Lăng Ngọc Giai và thái hậu giành lại một chút uy quyền, một mặt lại tự mình cứu cho mình tránh được một kiếp. Nếu như y cứ kiên quyết muốn trách tội Lăng Ngọc Giai, thái hậu khẳng định sẽ ghi thù đối với y, mẫu thân và phụ thân y ở nhà đã dạy, nếu như không phải người khác làm gì đối với y quá đáng quá thì không cần quan tâm đến bọn họ, mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm. Vừa mới rồi y bước vào điện Phúc Hòa liền có thể nhận được ánh mắt khinh miệt của Lăng Ngọc Giai, nàng ta còn không hành lễ đối với y, chuyện này khiến cho y biết được nàng đối với y vốn không vừa lòng cho nên y đối với nàng cũng không cần phải tạo lập gần gũi gì, lúc nào tránh xa được liền tránh xa.

Sau đó Tá Dịch cảm giác được bên cạnh có một ánh mắt nóng rực đang dán trên người y, quả nhiên khi y quay sang liền phát hiện được Lâm Nhất Phàm đang nhìn mình, y cả kinh vội vã né tránh ánh mắt của hắn, trong lòng bắt đầu bất an có phải rằng hắn đang nghĩ y tính toán quá nhiều rồi hay không.

"Được rồi, nếu như hoàng hậu đã nói vậy thì trẫm cũng không muốn làm khó Đức phi nữa, có điều trẫm muốn Đức phi tĩnh tâm suy nghĩ lại những điều mình đã làm hôm nay, cho nên bắt đầu từ hôm nay hãy ở trong cung suy nghĩ, khi nào biết mình sai ở đâu liền đến nhận lỗi với hoàng hậu"

Lăng Ngọc Giai hướng mắt nhìn sang thái hậu, thái hậu cũng không có biện pháp gì cả, lời kia của Tá Dịch nói ra khiến cho bà không thể nào tìm ra sơ hở, đúng là Lăng Ngọc Giai phạm tội bất kính với hoàng hậu, nếu như vừa mới rồi Tá Dịch ở bên cạnh hoàng thượng nói nàng không hành lễ với y, chỉ sợ hình phạt ở trong cung cấm túc này cũng không phải đơn giản như thế.

Lâm Nhất Phàm im lặng một hồi rồi nói tiếp:

"Nếu không còn chuyện gì nữa thì trẫm còn phải quay về xử lý tấu chương, hoàng hậu ngươi theo bên cạnh trẫm nhìn xem đi"

Nói rồi Tá Dịch liền nhanh chóng hành lễ với thái hậu rồi xoay người rời đi, lúc bước ra khỏi điện Phúc Hòa Tá Dịch còn loạng choạng suýt chút nữa ngã, hai chân y vô lực, thắt lưng mỏi nhừ, di chứng ngày hôm qua Lâm Nhất Phàm để lại vẫn còn chưa thể nào biến mất đi, ngược lại do hôm nay không chịu ngoan ngoãn ở trong điện An Nguyệt tĩnh dưỡng lại chạy đi lung tung như vậy, càng khiến cho cả người mệt mỏi hơn. Lâm Nhất Phàm cúi người bế lấy Tá Dịch trên tay, Tiểu Thuần Tử và Tiểu Phúc Tử đi ở phía sau tự động đảo mắt nhìn nhau rồi bước chậm lại một chút, tỏ ý muốn cách xa hai người.

"Hoàng thượng, người thả ta xuống đi" Tá Dịch ngượng ngùng đỏ mặt khẽ nói

Lâm Nhất Phàm chậm rãi bế Tá Dịch đi dọc đường hoàng cung trở về điện An Nguyệt:

"Tại sao không ở trong cung nghỉ ngơi cho tốt, còn chạy đến điện Phúc Hòa làm gì?"

Tá Dịch nhu thuận đáp:

"Ta muốn đến thỉnh an thái hậu, ai ngờ lại thức dậy trễ như vậy"

Lâm Nhất Phàm nhìn chằm chằm Tá Dịch:

"Bọn họ vừa rồi đã đánh ngươi chưa?"

Tá Dịch lắc đầu:

"May mắn hoàng thượng đến kịp lúc"

Lâm Nhất Phàm cúi đầu hôn nhẹ vào trán Tá Dịch:

"Sau này không cần một mình đến chỗ thái hậu, còn đối với các nàng cũng không cần sợ hãi, ngươi là hoàng hậu của trẫm, các nàng trong lòng đều có phần e sợ ngươi"

Tá Dịch trong lòng vẫn đang băn khoăn chuyện lời nói hôm nay mình nói trong điện Phúc Hòa có để lại ấn tượng xấu trong lòng Lâm Nhất Phàm hay không, thế cho nên lúc này liền hỏi:

"Hoàng thượng, lời ta nói hôm nay... người thấy cách ta xử lý chuyện đó thế nào?"

Lâm Nhất Phàm khẽ mỉm cười, hắn đúng là càng ngày càng bất ngờ về Tá Dịch, cứ tưởng rằng vật nhỏ này là một thân quả hồng mềm, ở trong hoàng cung sẽ còn bị ức hiếp, không nghĩ tới hôm nay lời vừa nói ra liền có thể khiến cho mọi người đều cứng miệng không thể tìm ra được sơ hở gì, xem ra Dịch Nhi của hắn cũng là một con mèo nhỏ có móng vuốt:

"Rất có chừng mực"

Lâm Nhất Phàm mang Tá Dịch tiến vào trong điện An Nguyệt, sau đó liền đặt y ở trên giường, từ trong ngực áo lấy ra một bình sứ nhỏ màu xanh:

"Đến, để trẫm giúp ngươi thoa thuốc"

Tá Dịch mặt đỏ tai hồng, ngoan ngoãn nằm ở trên giường để cho Lâm Nhất Phàm cởi y phục của mình ra, trong chớp mắt phía thân dưới của y trống rỗng, hai chân bị Lâm Nhất Phàm tách ra thật rộng.

hoa huy*t sưng đỏ phấn hồng lại một lần nữa lộ ra ở trước mặt của Lâm Nhất Phàm, hắn nhìn chằm chằm vào nơi đó thật lâu, cuối cùng liền đưa đầu ngón tay tiến về phía trước khẽ vuốt ve. Tá Dịch cắn chặt môi cố gắng không để bật ra tiếng rên rỉ, y biết Lâm Nhất Phàm đang trêu đùa mình bởi vì ngón tay của hắn vẫn còn chưa mang theo thuốc.

"Dịch Nhi, hôm nay là đêm trừ tịch, trong cung tổ chức cung yến, trẫm đã cho người đón mẫu thân ngươi tới, lát nữa hai người có thể gặp nhau, sau đó buổi tối phụ thân và nội tổ mẫu của ngươi cũng ở trong hoàng cung tham gia cung yến"

Tá Dịch nghe thấy mẫu thân đang trên đường tới đây liền vui vẻ, y biết mẫu thân rất lo cho mình, y cũng muốn nói với mẫu thân rằng Lâm Nhất Phàm đối với y rất tốt, không những không ghét bỏ thân thể kỳ quái này của y mà ngược lại còn muốn y sinh hạ hài tử cho hắn:

"Hoàng thượng, người nói thật sao?"

Lâm Nhất Phàm ở dưới vuốt ve hoa huy*t sưng đỏ của Tá Dịch, hôm qua hắn đúng là đã không biết tiết chế, hôm nay nhìn lại trong lòng liền cảm thấy chua sót, hoa huy*t này đến khi nào mới có thể bình thường trở lại đây:

"Trẫm khi nào thì gạt ngươi chứ"

Tá Dịch nhìn thấy ánh mắt nhiễm đầy dục vọng kia của Lâm Nhất Phàm thì giật mình đỏ mặt, y nhỏ giọng nói:

"Hoàng thượng, cám ơn người..."

Lâm Nhất Phàm ôn nhu vuốt ve hoa huy*t sưng đỏ phía dưới của Tá Dịch, vuốt một hồi mật hoa từ bên trong cũng xuất hiện:

"Dịch Nhi, muốn cám ơn ta thì mang hoa huy*t của ngươi mau lành lại"

Tá Dịch nghe hiểu ý tứ kia của Lâm Nhất Phàm, Lâm Nhất Phàm tuổi trẻ tài cao, tinh lực dư thừa, sức khỏe vô hạn, y cũng biết chỉ cần một tiếng của hắn là mỹ nhân khắp thiên hạ khẳng định đều chạy đến, cũng biết hậu cung kia có rất nhiều nữ tử xinh đẹp, ví như Lăng Ngọc Giai hôm nay, hay ví như tam phi còn lại kia. Thân thể của y trời sinh ốm yếu, ngày hôm qua tiếp nhận ân sủng liền bị lộng thương, cũng biết được phía dưới sưng lớn nghiêm trọng thế nào, chỉ sợ vết thương kia phải vài ngày mới có thể trở lại như bình thường được, Lâm Nhất Phàm lại dồi dào tinh lực như vậy, y biết hắn cũng sẽ không có kiên nhẫn đợi y, hắn sẽ tìm tới nữ nhân khác trong hậu cung, nghĩ đến đây cõi lòng Tá Dịch lại trùng xuống, y khẽ thở nhẹ một hơi, biểu hiện thất thần kia của y vừa vặn lọt vào trong ánh mắt của Lâm Nhất Phàm, hắn hỏi:

"Đang nghĩ cái gì?"

Tá Dịch giật mình nhìn Lâm Nhất Phàm, sau đó y liền mở miệng nói:

"Ta đang nghĩ nên mang món đồ gì tới cho thái hậu, thái hậu ngày hôm nay khẳng định đã đối với ta có ấn tượng không tốt rồi"

Lâm Nhất Phàm thu tay lại, đổ ra đầu ngón tay một chút chất lỏng trong suốt, hắn cẩn thận thoa vào hoa huy*t của Tá Dịch một vòng. Chất lỏng kia vừa chạm tới da thịt liền khiến cho Tá Dịch cảm thấy mát mẻ dễ chịu, hơn nữa đầu ngón tay của Lâm Nhất Phàm cũng đặc biệt ôn nhu, lại khiến cho y cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều:

"Dịch Nhi, ngươi không cần để ý tới mẫu hậu, ngươi chỉ cần sinh cho mẫu hậu một hoàng tôn trắng trẻo mập mạp là mẫu hậu sẽ tự động yêu thích ngươi"

Lâm Nhất Phàm biết thái hậu căn bản không yêu thích Tá Dịch bởi vì bà nghĩ Tá Dịch là một nam nhân bình thường, mà một nam nhân bình thường thì không thể cùng hắn sinh con nối dòng được, hắn cũng nên nhanh một chút nói cho thái hậu biết Dịch Nhi của hắn là một song nhi, tránh cho thái hậu sau này kiếm Dịch Nhi của hắn gây khó dễ.

Tá Dịch nghe thấy thế lại đỏ mặt, y xấu hổ khẽ gật đầu một cái. Lâm Nhất Phàm yêu nhất chính là bộ dạng thẹn thùng này của y, vừa nhìn thấy y như vậy hắn liền nhịn không được nổi lên tính háo sắc. Lâm Nhất Phàm nằm xuống bên cạnh Tá Dịch, hắn xoay người Tá Dịch đối diện với mình, bàn tay rời khỏi hoa huy*t tiến tới thăm dò hai bên cánh mông y, lại mang theo chủ ý muốn trêu chọc hậu huyệt phía sau của y. Tá Dịch nhận ra được điểm kỳ quái này liền giật mình, cự vật to lớn sau lớp long bào kia đang đâm thẳng vào bắp đùi y:

"Hoàng thượng... người vừa rồi nói muốn xem tấu chương"

Lâm Nhất Phàm tham luyến đưa đầu ngón tay tiến vào bên trong cánh mông y, lại cố sức muốn cắm ngón tay vào bên trong hậu huyệt của y. Hắn cúi đầu hôn vào cần cổ của Tá Dịch, giọng nói trầm khàn:

"Dịch Nhi, bổn vương đợi mẫu thân ngươi tới rồi mới đi xem tấu chương"

Nói rồi một đầu ngón tay mang theo dược cao trơn trượt chậm rãi tiến vào bên trong hậu huyệt của Tá Dịch. Tá Dịch đưa hai tay chống ở trước ngực Lâm Nhất Phàm khẽ thấp giọng:

"Hoàng thượng, hiện tại là ban ngày"

Ngón tay của Lâm Nhất Phàm trượt sâu vào trong hậu huyệt phía sau của Tá Dịch, ngón giữa chôn chặt ở bên trong đó bắt đầu rút ra cắm vào:

"Dịch Nhi, hậu huyệt phía sau vẫn thật tốt có phải không?"

Tá Dịch cắn cắn cánh môi cúi thấp đầu né tránh ánh nhìn nóng rực của Lâm Nhất Phàm. Lâm Nhất Phàm tiếp tục khuấy động hậu huyệt chặt hẹp nóng ấm kia, vách thịt bên trong như muốn chèn ép hai đầu ngón tay của hắn:

"Dịch Nhi, đêm qua là trẫm không tốt, trẫm lại lộng thương ngươi, hôm nay trẫm nhất định sẽ thật nhẹ nhàng thôi"

Tá Dịch chầm chậm gật đầu, Lâm Nhất Phàm liền ngồi dậy cởi y phục trên người mình xuống, lại để cho Tá Dịch quỳ gối trên giường, chổng mông lên cao, hắn ở phía sau dùng tay tách hai cánh mông cong vểnh của y ra, chậm rãi mang đầu ngón tay tiến vào phía bên trong thăm dò, vừa mới rồi đã hướng hai vách thịt chật hẹp kia mở rộng ra một chút, cho nên hiện tại vừa mang đầu ngón tay đâm vào hai ba cái liền trực tiếp đặt cự vật trướng đau kia đến trước hậu huyệt của y. Lâm Nhất Phàm nắm chặt eo nhỏ của Tá Dịch, hắn hít một hơi rồi mang cự vật kia tiến vào bên trong, quả nhiên hậu huyệt này so với hoa huy*t nhỏ bé kia còn chặt khít hơn rất nhiều, vừa tiến vào liền ngay lập tức muốn chèn ép nổ tung hắn.

"A... hoàng thượng... người chậm một chút"

Lâm Nhất Phàm vuốt ve cánh mông của Tá Dịch, lại vươn tay sờ loạn sống lưng y, da thịt của y trơn bóng lúc này cũng có một tầng mồ hôi mỏng, vừa chạm tới liền có cảm giác thoải mái vô cùng. Lâm Nhất Phàm mang toàn bộ cự vật to lớn kia cắm sâu vào bên trong hậu huyệt của Tá Dịch, đáng tiếc hắn vẫn không thể nào mang toàn bộ cự vật tiến vào bên trong, nếu như còn muốn tiến sâu vào nữa khẳng định sẽ lộng thương thân thể mềm nhũn này.

"Dịch Nhi, nơi này thật nóng"

Tá Dịch mặt chôn ở dưới gối xấu hổ không thôi, y im lặng không dám mở miệng đáp lại lời nói của Lâm Nhất Phàm, tiếp theo sau đó Lâm Nhất Phàm bắt đầu luật động, lúc đầu vô cùng ôn nhu, động tác ra vào rất thong thả chậm rãi, sau đó Lâm Nhất Phàm nhanh hơn một chút Tá Dịch liền không thể chịu được mà nức nở cầu xin:

"Không... hoàng thượng... người nhanh quá... ta không được..."

Thân thể mềm mại này vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, Tá Dịch lại là một song nhi cho nên sức khỏe cũng có phần yếu đuối, hắn lại là người luyện võ, da dày thịt thô, sức lực phi thường, tinh lực dồi dào, lại phải kiềm chế mãi như vậy đương nhiên không thể chịu được, chính vì thế lúc này hắn liền mang cự vật rút ra khỏi hậu huyệt của Tá Dịch, im lặng ngồi nghĩ cách giải quyết khác. Tá Dịch xụi lơ nằm xuống giường, y hé mắt nhìn sang Lâm Nhất Phàm, y biết hắn đang không được vui vẻ, ma ma có dạy y nếu như không thể nào chịu đựng nổi liền có thể đổi bằng miệng, miệng so với nơi đó cũng đều cho cảm giác tương tự nhau, y suy nghĩ một hồi liền đỏ mặt ngồi dậy, y quỳ xuống trên giường cúi đầu đưa miệng tiến sát về phía cự vật đang sưng lớn lộ rõ đường gân dữ tợn kia.

Lâm Nhất Phàm bất ngờ hỏi:

"Dịch Nhi, ngươi làm gì thế?"

Tá Dịch nhu thuận nhỏ giọng:

"Hoàng thượng, ta... ta muốn giúp người"

Nói rồi y liền hé miệng nhỏ kia ngậm lấy cự vật to lớn nuốt vào trong miệng. Cự vật kia nóng cứng lạ thường, ngay cả miệng nhỏ của y há ra cũng bị nó làm cho mỏi nhừ, y chậm rãi thử phun ra nuốt vào, động tác ngây ngô khiến cho Lâm Nhất Phàm cả người cũng bắt đầu khó chịu. Tá Dịch ở phía dưới miệt mài làm động tác kia, nhưng mà y làm được một lúc máu huyết trong người liền chạy lên não khiến cho y hoa mắt chóng mặt, hô hấp phập phồng, có điểm khó thở, khóe mắt ngấn lệ long lanh vô cùng đáng thương, kết quả không những không làm cho cự vật của Lâm Nhất Phàm mềm xuống, ngược lại còn muốn sưng lớn hơn ở trong miệng y, y giật mình vội vã ngồi dậy khó xử nhìn Lâm Nhất Phàm:

"Hoàng thượng... ta... ta không biết phải làm sao".