Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 10: Du quy việt cự




Editor: Luna Huang

Còn chưa đi chính sảnh, Ôn Nhu liền nghe tiếng khóc nức nở, không khỏi khiến nàng khẽ nhíu mày, tâm trạng liền cũng biết vì sao Túc Dạ sẽ vào ban đêm thời thần đem nàng gọi đến đây.

Một bước tiến chính sảnh, Ôn Nhu liền nhìn thấy mặt trầm như sương của Túc Dạ đứng trong chính sảnh cúi thấp đầu, Ôn Nhan dùng khăn không ngừng lau nơi khóe mắt.

"Thuộc hạ gặp qua Vương phi." Cước bộ mới bước vào chính sảnh, Túc Dạ liền khom mình hành lễ, "Đêm khuya quấy rầy Vương phi, mong rằng Vương phi thứ lỗi, thực ra việc này Vương phi cũng không ở hiện trường, thuộc hạ không thể tự định đoạt."

"Nghe được thanh âm của Túc Dạ, Ôn Nhan ngẩng đầu mạnh, chạm đến ánh mắt lạnh như băng của Ôn Nhu lại cấp tốc cúi đầu, hai tay chăm chú vặn khăn trong tay, tiếng khóc cũng dừng lại, hung hăng cắn môi dưới.

" Ừ." Ôn Nhu khẽ gật đầu, vòng qua bên cạnh thân của Ôn Nhan, thẳng một đường đi đến ghế chủ vị ngồi xuống, nhận lấy chung trà thị nữ đưa đến, cũng chỉ là cầm trong tay không hề có ý định muốn uống, ánh mắt dừng ở trên người Ôn Nhan một chút, lại chuyển qua trên người Túc Dạ, thản nhiên nói, "Mời đại quản sự nói đi, chuyện gì."

" Nếu Vương phi cho phép, thuộc hạ liền nói, tam tiểu thư tuy là bào muội của Vương phi, nhưng là dựa vào Vương phi mà đến Bạch vương phủ, liền tự nhiên tuân thủ quy củ trong Bạch vương phủ, trong vương phủ có quy củ, bất luận kẻ nào cũng không được đặt chân đến Ngõa Phủ Lôi Minh của Vương gia, mà tam tiểu thư lại không tuân theo quy củ, đến nay giờ Tuất tự ý đem bữa tối tiến đến Ngõa Phủ Lôi Minh, tam tiểu thư là người của Vương phi, người xem phải xử trí như thế nào, thuộc hạ không dám tự ý định đoạt, cho nên chỉ có thể đêm khuya mời Vương phi ra đây."

Túc Dạ lạnh lùng nói, trong giọng nói không hề mơ hồ đè nén phẫn nộ, bởi vì cho tới bây giờ không có ai dám không tuân theo quy định của Vương gia, các vị phu nhân cũng chưa bao giờ dám tự ý bước vào Ngõa Phủ Lôi Minh, hơn nữa, cũng không phải là tất cả mọi người đều có năng lực đi vào Ngõa Phủ Lôi Minh.

" Như vậy y theo quy củ của vương phủ, phạm vào điều quy củ này, phải làm xử trí như thế nào?" Ôn Nhu đem chung trà trên tay đặt sang một bên, nhìn chằm chằm Túc Dạ.

Túc Dạ cũng giấu giếm, mặt không đổi sắc nói: "Từ khi Vương gia định ra quy củ này, còn không có ai dám vượt quá, nên sẽ không nói đến chuyện xử phạt, chỉ là, tự ý đến Ngõa Phủ Lôi Minh, sống thì sống, mà chết thì chết."

Nghe được Túc Dạ nói, tại chính sảnh toàn bị thị nữ đều như hít phải một luồng khí lạnh, sắc mặt hồng nhuận kịch liệt trắng xanh, bởi vì các nàng bởi vì các nàng đều biết, sở dĩ không người dám đặt chân đến Ngõa Phủ Lôi Minh, các phu nhân cũng không dám đến, không chỉ là bởi vì quy định của vương phủ, mà là bởi vì, Ngõa Phủ Lôi Minh, cũng không phải là là để người khác muốn đến liền có thể đến, ngoại trừ đại quản sự Túc Dạ, chưa từng có người sống sót mà đi đến cửa viện chứ đừng nói đến thư phòng hay phòng ngủ của Vương gia.

Mà Ôn gia tam tiểu thư này, thật là may mắn, thời điểm cước bộ bước vào Ngõa Phủ Lôi Minh bị đại quản sự Túc Dạ phát hiện, mới đem được mạng trở về, miễn cho một tiểu mỹ nhân như thế hương tiêu ngọc vẫn, nhưng không ngờ, đại quản sự Túc Dạ vừa rời đi nàng lại một lần đến Ngõa Phủ Lôi Minh.

Đám thị nữ phản ứng, Ôn Nhu nhìn trong mắt, mà Ôn Nhan, thủy chung không có ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, cũng không có một câu tự biện giải cho mình, tự biết bản thân khó thoát khỏi cái chết, cũng không cầu xin tha thứ.

"Cơm đêm nay, nguyên là tam muội muội ta thay ta đưa đến Ngõa Phủ Lôi Minh cho Vương gia, gả làm vợ người, mặc dù không biết cùng phu quân gặp mặt ở đâu, nhưng là vì phu quân làm một chút sự tình, mới đến Bạch vương phủ, lại không biết vương phủ có quy củ này, phạm vào quy củ còn muốn làm phiền đại quản sự đến xử trí, thực là không phải, nhưng nói muốn phạt. phải là phạt ta mới đúng, đại quản sự nói, có đúng thế không?"

Ôn Nhu nói một phen bình bình đạm đạm, thật giống như nàng không quan tâm đến sống chết, chớ nói cả sảnh đường thị nữ kinh ngạc không thôi, Túc Dạ không ngờ tới nàng sẽ nói ra những lời này, Ôn Nhan ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn nàng.

" Vương phi, cái này..." Túc Dạ vốn chỉ muốn thử nhuệ khí của Ôn Nhu, lấy lời đáy lòng nói, hắn cũng mọi người giống nhau, đối với một nữ nhân mất hết danh tiếng cười nhạt, càng bất mãn một nữ nhân như vậy ngồi trên vị trí chính phi của Bạch vương, cho nên hắn thầm nghĩ báo cho nàng biết chuyện này, cũng không phải là để nàng bay lên cành cây liền có thể chân chính trở thành phượng hoàng.

" Đại quản sự không cần do dự, bởi vì, quân tử phạm pháp cùng với thứ dân, huống chi ta chỉ là một Bạch vương, phạm quy liền bị xử phạt, thiên kinh địa nghĩa, về phần ta chết hay sống, không cần đại quản sự quan tâm."

Có ải khó khăn nào nàng chưa từng vượt qua? Đó là long đàm hổ huyệt nàng cũng từng đi qua, huống hồ chỉ là một Ngõa Phủ Lôi Minh nhỏ bé, cho dù có bộ phận then chốt trùng trùng, nàng phát thệ nàng nhất định sẽ sống sót, nàng sẽ sống sót.

" Nếu Vương phi nói như vậy, thuộc hạ cũng không nói gì nhiều nữa, hy vọng Vương phi tự giải quyết cho tốt." Lấy lời đáy lòng để nói, Túc Dạ là hy vọng Ôn Nhu có thể chết ở bên trong, như vậy không chỉ có giúp Vương gia bỏ bớt gánh nặng trên lưng, mà còn có thể giết luôn nhuệ khí của Thanh vương, hắn quan tâm là mặt mũi của Vương gia của Bạch vương phủ, không phải là mạng của một nữ nhân bị người đời thóa mạ, "Như vậy, thỉnh Vương phi sáng sớm ngày mai sáng sớm ngày mai đến trước môn viện của Ngõa Phủ Lôi Minh."

" Không cần, đêm nay là được, đợi ta trở về Yên Thủy các hoán xiêm y, liền có thể tùy đại quản sự đi trước." Dứt lời Ôn Nhu ai cũng không liếc mắt nhìn thẳng một đường rời khỏi.

Ôn Nhan còn chinh lăng trong phòng, thật lâu mới hồi phục thần sắc. "Duẫn nhi, trong Yên Thủy các này có trang phục nào đơn giản không gò bó một chút không? Giúp ta chuẩn bị một bộ mang đến." Ôn Nhu vừa đi vào Yên Thủy các liền bắt đầu giơ tay lên gở xuống cây trâm cài trong tóc, đối với Duẫn nhi ở sau lưng phân phó.

" Vương phi, Ngõa Phủ Lôi Minh không thể đến!" Duẫn nhi cuối cùng nhịn không được, run rẩy lên tiếng, muốn ngăn lại, "Ba năm trước đây, là nô tỳ tự mình đến đó thu dọn thi thể của Hứa tỷ, thi thể rất thê thảm —"

Mỗi khi nhớ lại cái cảnh đó, Duẫn nhi liền cảm giác liền cảm giác Ngõa Phủ Lôi Minh giống hệt địa ngục, cứ như là một mũi tên dài sắc nhọn có thể phá nát yết hầu của người khác, quả thực khiến người khác trở thành bia ngắm bắn.

" Được rồi, Duẫn nhi, không cần nhiều lời, đi giúp ta lấy y phục mang đến đây, bình minh ngày mai ta nhất định sẽ trở về." Ôn Nhu quay người lại, nhìn Duẫn nhi đang run lẩy bẩy, trong ánh mắt nàng phát ra từ nội tâm thân thiết cùng lo lắng, Ôn Nhu đạm đạm nhất tiếu, vỗ nhẹ nhẹ vỗ nhẹ nhẹ lên đầu vài nàng.

Duẫn nhi cảm thấy, ánh mắt của Vương phi đạm mạc luôn có thể cho nàng lực lượng vô danh. Vì vậy gật đầu, chạy đi tìm xiêm y.

Nhìn Duẫn nhi mang xiêm y đến, Ôn Nhu có chút dở khóc dở cười, đều là y phục tay áo dài rộng lăng la gấm vóc, y phục như thế, mặc lên người làm sao có thể thi triển thân thủ, bất đắc dĩ cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể từ đó chọn ra một kiện y phục sát người nhất, nàng đem tay áo rộng lớn dùng sa tanh buộc chặt lại, đem thắt lưng buộc tóc thành một búi vững vàng trên đỉnh đầu, kiểm tra lần cuối ám tiễn trên cổ tay trái.

Cái ám tiễn này, thì ra là Ôn đại tiểu thư vẫn mang ở trên người, bảo vệ vô cùng tốt, cũng chưa từng dùng qua, hôm nay, cũng được xem là vũ khí duy nhất của Ôn Nhu.

Phủ thêm một kiện áo khoác được Duẫn nhi mở ra, Ôn Nhu không chút do dự bước đến Ngõa Phủ Lôi Minh.