Niệm Bồ Công Anh

Chương 6: Đại hội võ lâm




Trong thành Tử Nguyệt vốn đã đông đúc nay lại càng náo nhiệt vì ngày võ tâm đại hội được tổ chức đang đến gần. Trên đường người qua kẻ lại chật như nêm cối, khiến kẻ chen người lấn va chạm nhau làm Đông Phương đại thiếu gia thực sự bực mình. Nhưng ai bảo hắn ham vui muốn đi xem võ lâm đại hội, cũng thực lạ tên Huyền Ngự đầu đất kia cũng có hứng thú với đại hội này sao? mấy ngày trước đệ tử Huyền Minh Cung đến thêm vài người nhằm phô trương thanh thế cùng thiếu chủ của họ đi luận võ. Theo như Vô Song hiểu biết thì Huyền Minh Cung đã rút khỏi giang hồ nhiều năm, chỉ hoạt động tại thảo nguyên phía tây nay tái xuất giang hồ là có ý gì? Hảo thú vị a…xem ra xắp có kịch hay để xem..

“Huyền Ngự huynh muốn dùng danh nghĩa Huyền Minh Cung dự đại hội võ lâm?”

“Ân”

“Tại sao?”

“……..”

“Nói”

“……..”

“Huynh nuốt lời ? ta liền tiêu huỷ mấy thứ kia cho ngươi xem” Vô Song tức khí.

“Ta hứa nghe ngươi nói trên suốt đường đi, ai nói sẽ làm theo..” vân đạn phong kinh trả lời khiến ai kia tức ói máu..

Vô Song hậm hực đá vài tên cản đường phía trước “ ta đá ngươi..đá ngươi ..đáng chết” thật tội nghiệp a, mấy tên này vô tình trở thành bao cát cho đại thiếu gia trút giận…(tác giả: thương tâm…:)))

Các vị độc giả có ai tò mò vì sao Huyền Ngự ca vì sao đang cấp tốc trở về thảo nguyên tu luyện lại rảnh rỗi tham gia đại hội võ lâm không? có tò mò không? cho là có đi. Vậy thân là tác giả ta không ngại giải thích a….

——— ————-

Chuyện này phải kể từ đầu đến đuôi đều do phiền phức từ Kình Long Đảo mà ra, vào một ngày đẹp trời như mọi ngày. Sau khi tống khứ đứa con trai phiền phức đi, sư huynh cùng sư tẩu lại biến đi đâu mất mà đi ân ân ái ái, Huyền Minh Vương, Đoan Mộc Viêm An hết sức là nhàm chán, tóm lại là cực kì nhàm chán. Tay chân thừa thãi không biết làm gì liền táy máy đùa với mái tóc màu ngân bạc, chân thì vô tình bước đến Tử Băng Lâu của Đông Phương Nhị Tiểu thư. Một toà đình lâu tao nhã được vây quanh bởi suối nước nóng sương khói lượn lờ đan xen vào hằng hà sa số tử sa bên trên khéo leo cao thấp mành trúc xanh thẫm tạo thành một phong cách đặc biệt không đâu có được.

Trong lương đình nhìn ra biển, không người chỉ có phất phơ tử sa vờn quanh trên bàn bày sẵn vài món điểm tâm màu sắc bắt mắt. Đoan Mộc Viêm An bỗng cảm thấy có chút đói bụng liền tiện tay nhón vài khối hoa quế cao, hoa sen cao cũng không tệ, ăn đã tự rót chén nước ô mai uống mát đến tận chân thực sảng khoái a..

“Này ! ngươi tại sao dám chạm đến điểm tâm của Băng Nhi…aaaa bắt đền..” nhoáng một cái vật thể lạ màu tím bay đến la hét khiến Viêm An giật thót.

“Ách Tiểu Băng Nhi?”

“không biết đâu bắt đền”

“Ngoan nghe Viêm An thúc nói này…”

“Không bắt đền đi..”

“Nghe ta nói”

“Bắt đền đi…”

“Im ngay..” nghe tiểu Băng Nhi cứ la khóc nheo nhéo, Huyền Minh Vương không sợ trời không sợ đất thật sự bị doạ hoảng.

“Ư….” bị tiếng quát như sấm Tiểu Băng Nhi sợ hãi im bặt, nhưng nước mắt trong suốt vẫn đang trào ra thực thương tâm đến băng sơn cũng muốn tan chảy, nên Huyền Minh Vương cũng không ngoại lệ..

“Băng Nhi ngoan, đừng khóc nữa. Viêm An thúc thúc xin lỗi ta sẽ đền cho Băng Nhi thật nhiều điểm thâm a…”

“Không muốn….” Băng Nhi vẫn bộ dạng uỷ khuất thương tâm.

“Vậy Viêm An thúc thúc sẽ bù cho Băng Nhi thật nhiều đường hồ lô..”

“Không muố…..n”

“Vậy Băng Nhi thích gì, cái gì ta cũng đều cho ngươi….”

“Băng Nhi muốn Ngự ca ca cơ.oa..oa….”

“Được a” Viêm An điềm nhiên đáp ứng ngay.

“Thật?”

“Tất nhiên, Băng Nhi không nghe câu cơ thể là cha mẹ sinh ra nên thân làm cha có quyền cho Băng Nhi toàn bộ cơ thể của Ngự Nhi..”

“Ta tin thúc…”

“Vậy Băng Nhi thích phần nào của Ngự Nhi nào?” Viêm An giảo hoạt chào hàng.

“Ư.. băng Nhi cũng không rõ lắm ngực, tay… cái gì cũng rất tốt…” Tiểu Băng Nhi vẫn còn rất ngây thơ a.

“Sai.. biết phần tốt nhất của Ngự Nhi là gì không?”

“……”

“Cái mông a” Viêm An đánh một mặt hàng thực hấp dẫn ra bán(Tác giả: sặc…)

“Cái mông không có gì đẹp hết…” Băng Nhi hoài nghi nhìn hắn, mắt đã ráo hoảnh không còn nước mắt.

“Lại sai nữa.. cái mông của hắn mềm mềm nộn nộn vô cùng đáng yêu nha, sau này hắc..hắc còn có thể dùng làm nhiều việc khác nữa …….” (Tác giả: Viêm An ngươi không hổ là con ta. Viêm: mẹ thân yêu ta tuyệt đối là BT hơn ngươi nhiều…)

“Ư vậy được lấy cái đó…” Băng Nhi gật đầu đồng ý.

“Nhưng…” Viêm An bắt đầu giảo hoạt do dự.

“làm sao?”

“Chỉ vài khối điểm tâm mà thân làm cha như ta lại đem bán cái mông của đứa con thì thật là…..”

“Vậy thêm cái này được không..” Băng Nhi lấy ra một túi gấm nhỏ, bé cẩn thận khai mở đổ thứ bên trong ra. Một mảnh nhìn giống như xương màu trắng sữa nhưng trong như sứ, dưới ánh nắng mặt trời toả sáng nhạt như bạch ngọc.

“Cái này là…?”

“cái răng sữa rụng xuống đầu tiên của Băng Nhi, mẫu thân nói mang theo làm vật may mắn” nuốt nước bọt có chút luyến tiếc nhưng cũng đưa cho Viêm An.

“Ân, vậy thành giao….”

………………

…….

Hai ngày sau Đoan Mộc Huyền Ngự nhận được bồ câu đưa tin của Vương Phụ có nội dung như sau:

“Ngự Nhi lần này ngươi thay ta tham dự võ lâm đại hội, không cần dành chức minh chủ, chỉ đánh một đòn cảnh báo bọn võ lâm nhân sỹ rằng Huyền Minh Cung không phải hư danh. Mặt khác ép lão minh chủ giao ra Tuyết Tầm Đan ta có việc cần dùng……

Ta biết ngươi đang mắng thầm Vương Phụ vì cái gì có thể sai bảo được ngươi. Yên tâm ta có gởi kèm cho ngươi một phần đại lễ. Có thấy vật nhỏ nhỏ kèm thêm không? là răng sữa của con dâu đấy. Vừa lòng chứ hả?___________Vương Phụ dễ thương “ (Tác giả: ngươi dễ thương? Viêm: không, là cực kì dễ thương hắc…)

Thế là sự tích vì sao cái mông của Minh Vương Đoan Mộc Huyền Ngự bị bán là như thế. Đừng xem thường nha sau này khế ước bán mông này sẽ ám Minh Vương cả cuộc đời đấy….=))

——— ————————

“thùng …thùng ..thùng…” Lụa đỏ như lửa, nương theo dùi trống như phong, gióng lên tiếng trống như sấm quật khởi anh hùng… Võ lâm đại hội bắt đầu……..

Hào hùng tiếng trống, náo nhiệt phi dương bỗng chốc im bặt, khi lão minh chủ một thân trường bào phiêu trong gió trầm ổn bước lên đài.

” Các vị nhân sĩ võ lâm hoan nghênh đến tham dự võ lâm đại hội. Lão phu vô cùng cảm kích” trong khi lão minh chủ cao ngạo phát biểu thì trên hàng ghế danh dự có hai kẻ không biết trời cao đất dày một đang thả hồn tại chín tầng mây một đang vờ bóp cổ điệu bộ buồn nôn.

“Này ngươi có biết lão chừng nào im miệng không?’ Vô Song quay sang hỏi một đệ từ Huyền Minh Cung dù trước mưa bon bão đạn bắt tứ phía vẫn đứng im như tượng.

“Theo thông tin từ mật thám, bài phát biểu của hắn còn chừng nửa canh giờ nữa mới xong..”

“ÔI trời ơi nhân sỹ giang hồ đào đâu ra cái gã minh chủ chích phun châu nhả ngọc này thế?” Vô Song than thở.

“Theo Giang Hồ Kí Sử từ khi Thiên Ma giáo chủ tức minh chủ võ lâm đời trước thoái vị thoái ẩn. Do giang hồ quá nhàm chán không có chuyện gì làm nên muốn bầu ra minh chủ đời kế, nhưng vì lúc ấy đa số các cao thủ đều theo chân Đông Phương giáo chủ thoái ẩn nên chẳng còn ai là cao thủ. Minh chủ đương nhiệm vì có tài dùng ba tấc lưỡi nên nhanh chóng trèo lên ngai ……” đệ tử Huyền Minh Cung không nhanh không chậm giải thích.

Hoá ra là thế , tên minh chủ này là đi nhặt mót chức vị của mẫu thân hắn ?oài nhàm chán. Hay là nhân cơ hội Đông Phương Đại Công tử chính thức ra giang hồ ra mắt bà con một chút…..Một ánh sáng linh diệu loé lên trong đầu, phất tay mở ra chiết phiến cười nhẹ…….

“ Bây giờ đến phần luận võ” Cuối cùng lão minh chủ lắm mồm mới nói được câu kết kéo hai kẻ mơ màng về hiện thực.

“Sau đây là trận khiêu chiến bài vị đệ thập võ lâm cao thủ…..”

“Mời các vị đã đăng kí chuẩn bị lên đài”

“Không cần” giọng bén ngọt xé ngang bầu không khí huyên náo. Mọi sự chú ý đổ dồn về hướng bóng dáng màu đen, đầu đội mũ trùm chen kín mặt ngồi phía bên phải lôi đài.

“Các hạ thỉnh tự trọng” Lão minh chủ thấp giọng.

“Huyền Minh Cung thiếu chủ Đoan Mộc Huyền Ngự, ta thách đấu tất cả các ngươi….”

“Ồ…” bên dưới mọi người xôn xao, hoảng sợ tại sao Huyền Minh Cung lại tái xuất giang hồ.

Chưa hết ngỡ ngàng, bóng dáng màu đen đã bay lên đài cuồn cuộn như cơn gió chướng thảo nguyên. Một làn hạ phong hiếm hoi lướt qua dợm nâng mũ vải hé lộ một vài sợi tóc ngân bạc. Quỷ dị và nguy hiểm, không lẽ Ngân Tóc Tu La năm xưa lại xuất hiện?

“Các người cùng lên đi….” Đoan Mộc Huyền Ngự giọng băng lãnh chỉ thập đại cao thủ đang run như cầy sấy. Bọn họ làm sao bây giờ, năm xưa bao nhiêu cao thủ còn không địch lại Ngân Tóc Tu La Đoan Mộc Viêm An, nay truyền nhân của hắn đến thách đấu bọn họ hữu danh vô thực lần này chết chắc. Một ai đó nhanh tay , đẩy lão minh chủ lên phía trước đỡ đạn.

“Đoan Mộc Thiếu.. thiếu chủ.. Thỉnh…thỉnh…”

Thấy bộ dạng lão như gần như muốn đái cả ra quần, Đoan Mộc Huyền Ngự ngán ngẩm hừ mũi một cái.

“Được rồi, chỉ cần giao Tuyết Tầm Đan ra ta đây liền không tính toán..”

“Vâng..vâng. Người đâu mang Tuyết Tầm Đan ra trao cho Đoan Mộc Thiếu chủ” lão minh chủ thở phào nhẹ nhõm.

Khi Tuyết Tầm Đan đã vào tay coi như hoàn thành nhiệm vụ, Huyền Ngự không còn hứng thú đứng trên lôi đài liền phi thân về chỗ ngồi bắt đầu nhập thần mơ mộng. Nhưng trong mắt người ta thì là nhắm mắt dưỡng thần luyện công….=)))

Thở hắt ra như trút được gánh nặng, lão minh chủ lại hăm hở nói chuyện.

“Vậy bắt……”

“Khoan” bây giờ lại bị một giọng khác chen ngang. Lão minh chủ tức khí nhìn thấy bóng trắng như sương, nhẹ nhàng như tuyết rơi xuống trên đài. Người thiếu niên này tuấn dật khi phàm, tản mát khí thế bá chủ như đẹp tự thiên tiên thiếu chút nữa bóp chết tim vài nữ hiệp đứng bên dưới.

“Vị này?”

“Ta Đông Phương Vô Song”

Bên dưới lại hít một khẩu lãnh khí, không lẽ hôm nay minh chủ lại xui xẻo đến vậy? khai cuộc thì gặp Đoan Mộc, tiếp theo lạ gặp Đông Phương. Chắc do lão ăn ở thất đức không chịu khó đi dâng hương chư Bồ Tát.

“Chẳng hay Đông Phương công tử…?”

“Ta muốn làm minh chủ”

“……….”

“Vậy công tử làm luôn đi” Lão minh chủ mếu máo. Một người thì đọi Tuyết Tầm Đan của lão, một người đòi chức minh chủ của hắn vậy đã đến lúc hắn về quê cày ruộng rồi.

“Ô vậy ta là tân minh chủ” Đông Phương Vô Song khoái trí xèo chiết phiến cười híp mắt.

“Khoan” Gì ?lại nữa dân tình bên dưới không thể chịu đả kích thêm nữa nga.

“Không phục” Đông Phương Vô Song nụ cười liền biến mất quanh thân toả ra hàn khí nguy hiểm nhìn về hướng kẻ lên tiếng.

“Đúng ta không phục..” vững vàng không sợ hãi, thanh nhã như thu thuỷ một thân lam nhạt trường bào khoan thai tách đám đông bước lên lôi đài.

“Ngươi…..” Vô Song thất thần nhìn người thiếu niên trước mặt phấn điêu ngọc mài, dung nhan vẫn còn đượm nét ngây thơ như thần thái kiên định vững vàng. Vô Song cảm nhận được trong con ngươi trong suốt kia là vô vàn bí ẩn, lần đầu tiên hắn mới thấy không thể nhìn thấu một người một cảm giác kì lạ dâng lên..

“Tại hạ họ Dương tên một chữ Tri…Xin thỉnh giáo Đông Phương công tử..”

——— —————— ————