Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm

Chương 21: Ai cũng có một mối tình đầu…




Lý Hạ ngưỡng mộ thì đúng, nhưng lời hắn nói ra lại sai rồi…

Lý Hoa Mậu năm đó làm nghiên cứu sinh cho phó giáo sư, trong vòng hai năm đã xong xuôi. Trong lúc ấy, đồng chí Lý mất ăn mất ngủ cùng phó giáo sư coi trọng việc học cũng xưng danh tại đại học Z hai thứ nhất, lừng lẫy nhất và thảm thiết nhất. Lý Hoa Mậu có thể sử dụng hai năm để học xong, cũng thành công lấy được tư cách ra nước ngoài học tiếp, phó giáo sư đã tổng kết một câu: Thật sự là kỳ tính!

Chỉ cần là kỳ tích thì luôn có chút nguyên nhân cùng trả giá.

Nguyên nhâu Lý Hoa Mậu liều mạng như vậy là vì một người đàn ông. Khi đó hắn rất ngây thơ, thích đàn anh của mình, hai người đều học văn, đề tài chung cũng nhiều. Thường xuyên qua lại, Lý Hoa Mậu liền bị người ta bắt mất hồn.

Đồng chí Lý năm đó có vẻ thẹn thùng, bề ngoài nội liễm, nói chuyện cũng hàm súc, đôi lúc viết chút thơ tình đều là giấu đầu lộ đuôi. Đàn anh kia cũng có chút thô đầu óc, không hề nhìn ra Lý Hoa Mậu thích mình, còn nhiệt tình cổ vũ hắn về sau đi học lên làm thạc sĩ tiến sĩ tại nước ngoài, chính mình năm nay cũng sẽ thi sang nước X vân vân.

Lý Hoa Mậu vừa nghe đàn anh muốn xuất ngoại, lập tức hoảng hốt, hắn vừa mới yêu… Khụ, vừa mới bắt đầu biết yêu đương, đàn anh sao có thể ném hắn nhảy sang chỗ khác?! Vì thế, liều mạng học xong nghiên cứu sinh trong vòng hai nắm, còn thuận lợi thi đỗ học bổng toàn phần thạc sĩ của quốc gia đàn anh muốn đi kia.

Nhưng vấn đề chính là ở chỗ này, toàn trường học, chỉ có đúng một cái học bổng toàn phần.

Đàn anh kia gia cảnh bình thường, không thể kham nổi chi phí, người ta nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn quyết định ở lại trong nước học tiếp. Ngày trước khi Lý Hoa Mậu đi, đàn anh cố ý đến sân bay tiễn hắn, vẻ mặt hâm mộ: “Tiểu Lý à, cậu thật lợi hại. Sớm biết cậu sẽ thi vào trường này, ta sẽ không báo danh…”

Lý Hoa Mậu nước mắt lưng tròng nhìn đàn anh, cái này khác xa với tưởng tượng của hắn. Lúc trước hắn đã nghĩ, hai người sóng vai nhau kéo hành lý tại sân bay, hắn xấu hổ đưa ra giấy chứng nhận, nói ‘Đàn anh, em với anh cùng nhau đi’, nhìn đàn anh ánh mắt cảm động sẽ tiếp tục thuận lợi tỏ tình, từ nay về sau tương thân tương ái, phu thê tình thâm…

Sự thực thật tàn nhẫn, đàn anh phất tay tiễn đưa bóng dáng hắn dần đi xa…

Mối tình đầu của đồng chí Lý Hoa Mậu, dưới cái ‘cúi chào’ hâm mộ của đàn anh hoàn toàn chết non.

Hắn vì tình cảm lưu luyến thất bại của mình, khóc một đường trên máy bay: “Tôi muốn trở về, tôi, tôi một mình đến đây làm, làm gì chứ!! Ô ô ô…”

Hiểu được nguyên nhân thất bại trong tình cảm của mình, đồng chí Lý Hoa Mậu trong lúc đọc sách tại nước ngoài, đã lập nên một chí nguyện to lớn. Hắn lập chí muốn trở thành một người không hề ngượng ngùng, hắn sẽ nắm chắc tuổi thanh xuân, nắm chắc cuộc đời, nắm chắc tình yêu… Sau đó ở nước ngoài ba năm, trải qua gian khổ không hề ít hơn so với trả giá vất vả hồi học nghiên cứu sinh trong nước.

Sắp tới, chính là Lý Hoa Mậu 27 tuổi 11 tháng trải qua biến chuyển trọng đại trong cuộc đời. Hắn không biết là, ở tuổi 28 hắn vô cùng kháng cự – một năm ấy, hạnh phúc của hắn rốt cục đã tìm ra.

Hiện giờ Lý Hoa mậu vẫn đang đắm chìm trong nỗi đau khổ tuổi tác bị người tố giác ra, căm giận trừng Lý Hạ, lại nhìn Đinh Hạo vẻ mặt cười xấu xa, địch mạnh ta yếu… Đồng chí Lý yên lặng thầm nuốt nước mắt vào trong lòng, xoay người đi chỗ khác.

Thầy Từ ngồi đối diện hắn, nhìn Lý Hoa Mậu quay đầu, lại bắt đầu nói với hắn chuyện kết hôn sinh con. Lý Hoa Mậu vuốt vuốt tóc, tự an ủi chính mình, chỉ cần không bắt hắn cắt tóc, nghe thầy Từ tràn ngập thân tình lải nhải cũng không tệ.

Nhiệm vụ của Bạch Kiệt hoàn thành, hẹn xong thời gian gặp mặt tiếp theo với thầy Từ, đến lúc đó bọn họ sẽ đem phương án cụ thể tới. Lúc trước khi đi lại lo lắng Đinh Hạo bị cảm không nghe được nội dung bàn bạc, cố ý hỏi mượn một phần văn kiện ghi chép của Lý Hoa Mậu, đưa cho Đinh Hạo: “Cậu về đọc… Không, vẫn là đưa cho anh tôi đọc đi, cậu bị cảm nhớ phải nghỉ ngơi nhiều.”

Bạch Kiệt chỉ là đơn thuần cảm thấy Đinh Hạo bình thường đã làm phiền anh trai của mình, bị cảm, vậy không phải càng thêm phiền toái gấp bội sao? Đương nhiên, anh trai của cậu cũng rất thích bị phiền toái như vậy… Đinh Hạo chỉ cần chiếu cố tốt chính mình, chính là giúp anh trai hắn rồi.

Loại lời nói sâu trong nội tâm này đương nhiên không thể bị người thường hiểu được, cho nên đồng chí Lý Hoa Mậu vội vàng đưa văn kiện đã sao chép cho Bạch Kiệt, mắt lại sáng bừng! Hắn nhìn Đinh Hạo từ trên xuống dưới, cố gắng nhớ lại bộ dáng Đinh Hạo từ bộ áo bông mập mạp cùng khăn quàng cổ thật dày, hắn vô cùng hâm hộ Đinh Hạo trái ôm phải ấp – trong nhà nuôi hai chàng đẹp trai như vậy mà còn không đánh nhau! Thật sự bản lĩnh!

Đinh Hạo dần dần lĩnh ngộ chân lý từ trong ánh mắt đáng khinh của hắn, gọi Bạch Kiệt đang giúp cậu cầm túi lại. Đinh Hạo cách khăn quàng cổ tạm biệt Lý Hoa Mậu, giọng nói đặc biệt chân thành: “Lý Hoa Mậu à, sinh nhật tháng sau của anh tôi nhất định sẽ đến! Bạch Kiệt, 28 tuổi là số may mắn, chúng ta cũng tặng anh ấy chút tâm ý đi?”

Bạch Kiệt không hiểu rõ lời Đinh Hạo, hoặc là nói tâm tư của cậu chưa bao giờ đặt tại người ngoài, nghe thấy cũng chỉ thản nhiên gật gật đầu: “Được.”

Một tiếng như vậy, nháy mắt đông cứng Lý Hoa Mậu.

Bạch Kiệt đưa Đinh Hạo trở về, trên đường nhận được điện thoại của anh trai cậu. Bạch Bân gọi tới hỏi thăm tình huống bàn bạc của hai bên, nhận được đáp án khẳng định của Bạch Kiệt cũng không hỏi thêm gì nữa, nói mấy câu lại chuyển sang người Đinh Hạo. Nghe Bạch Kiệt nói bọn họ vẫn chưa ăn cơm, liền bảo bọn họ đừng đến tiệm ăn vội: “Về nhà đi, chiều hôm nay anh họp, đã ghé qua nhà trước, làm chút món sở trường ủng hộ các em.”

Bạch Kiệt nghe anh mình nói vậy, lập tức đồng ý: “Được.”

Lúc về nhà, Bạch Bân đang bưng đồ ăn ra bàn, bảo Bạch Kiệt ngồi xuống: “Đến đây đi? Nghỉ ngơi một lát trước, còn một món canh, lập tức sẽ xong ngay.”

Bạch Bân đứng dậy đi nấu canh, Đinh Hạo cởi áo khoác ném trên ghế sô pha, bám theo anh vào: “Còn món gì nữa? Em xem nào… Canh củ sen nấu sườn! Món này ngon, a, Bạch Bân, sao không có sườn vậy?”

Bạch Bân kéo cậu qua, hôn một cái: “Có, không cho em ăn.”

Đinh Hạo từ khi bị cảm liền được Bạch Bân cho ăn toàn đồ nhẹ, mấy ngày nay ăn rau xanh đến no, liếc mắt nhìn canh củ sen váng mỡ thở dài, thôi được, tốt xấu cũng coi như nhờ phúc Bạch Kiệt, dính chút đồ ăn mặn!

Bạch Bân quả nhiên chuẩn bị thức ăn làm hai phần, một phần nhẹ, một phần thiên về hương vị. Nhìn Đinh Hạo ngồi về phía xương sườn liền gọi cậu lại, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Hạo Hạo, ngồi xuống đây.”

Đinh Hạo lê lết cọ về chỗ, cắn củ sen nhìn hai anh em nhà kia ăn thịt.

Bạch Bân hỏi tình huống buổi sáng của Đinh Hạo, Bạch Kiệt từng câu từng câu một trả lời. Nội dung kể lại khiến cho Đinh Hạo cảm thấy cả ngày nay Bạch Kiệt không làm gì khác, chỉ tận chức giám sát cậu.

Ăn cơm xong, hai anh em đều có việc bận rộn, không nói chuyện lâu. Bạch Bân tiễn em mình ra ngoài, lại gói cho cậu một phần củ sen nấu sườn: “Không cẩn thận nấu hơi nhiều, các em buổi tối ăn đi.”

Bạch Kiệt nhận lấy, cậu cũng nhờ phúc Đinh Hạo, lần đầu tiên được ăn món do chính tay anh mình nấu, cầm chiếc cặp ***g cực đại kia liên tục nói hôm sau sẽ ghé thăm bọn họ.

Đinh Hạo bị Bạch Bân ngăn ở cửa không cho ra ngoài, ló đầu nhắc nhở Bạch Kiệt: “Nhớ mang cục cưng cùng tới, cậu nói với em, tôi nhớ bé lắm!”

Bạch Kiệt nở nụ cười đồng ý, tạm biệt rời đi.

Đinh Hạo vẫn đang đứng cửa, bị Bạch Bân búng trán một cái, đẩy vào trong: “Không sợ lại trúng gió cảm lạnh sao? Đến lúc đó đừng nói cục cưng đến thăm chúng ta, em có muốn đến thăm bé cũng không được.”

Đinh Hạo không sợ anh, ôm cổ Bạch Bân cười hì hì hỏi: “Sao hôm nay anh không đeo tạp dề? Bình thường ra vào đều đeo mà…”

Bạch Bân ôm thắt lưng cậu, đánh một phát vào mông. Đánh rất nhẹ, chưa kịp hạ xuống liền giảm lực đạo lại, chờ rơi xuống liền bóp nhẹ: “Toàn nhìn mấy chuyện đâu đâu. Lần sau hỏi nội một chút, xem ai dạy em mấy trò xấu này.”

Đinh Hạo ngạc nhiên nhìn anh: “Không phải là anh sao? Em từ bé liền theo anh mà!”

Bạch Bân bật cười, ôm cậu cắn miệng: “Lại thành anh dạy sao? Anh dạy em rất nhiều, sao em vẫn học hành như vậy… Năm đó học tiếng Anh khổ cực bao nhiêu, giờ đều quên sạch sẽ rồi đúng không?”

Đinh Hạo nghe anh nhắc tới tiếng Anh, liền nhớ tới Lý Hoa Mậu, đẩy đầu lưỡi anh đi ra: “Em nói với anh, Bạch Bân à, hôm nay em gặp một người rất thú vị… Ưm… Anh đợi lát nữa…”

Đây là kết quả của hay lừa người, hiếm khi có một lần nói thật, người ta lại không nghe. Bạch Bân quấn lấy cậu không buông ra, ấn gáy cậu lại không để yên, Đinh Hạo từ lúc đi ra ngoài tới giữa trưa cậu vẫn luôn luôn lo lắng, sợ Bạch Kiệt chăm sóc không đủ.

Đinh Hạo vẫn đang cố gắng giãy dụa: “Bạch Bân, em… Ưm ưm ưm…”

Cậu cử động càng kịch liệt, Bạch Bân đáp lại càng tích cực, chờ đến khi có thể nói thì miệng đã sưng lên. Bạch Bân hút đầu lưỡi cậu, vẫn không tha liếm liếm: “Được rồi, nói đi. Thấy ai?”

Đầu Đinh Hạo bị anh hôn đến mơ hồ, vốn có chút choáng váng càng không nhớ ra là chuyện gì: “Người đó, em nhớ, vừa rồi vẫn còn nhắc tới… Gọi là gì nhỉ? Một cái tên rất quyến rũ, còn gắn liền với một câu thành ngữ…” Đinh Hạo cố gắng hồi tưởng, cậu nhớ rõ hình như là một người rất trẻ, rất tốt, thỉnh thoảng còn nhấp nháy một cái đầu đội mũ hoa văn da báo.

Bạch Bân nhìn đồng hồ, đã sắp đến thời gian họp, cúi đầu hôn Đinh Hạo một cái: “Vậy trước em cứ nghĩ đi, chờ tối anh về thì nói cho anh biết.” Nhìn Đinh Hạo sắc mặt ửng đỏ, nắm vành tai cậu dặn dò: “Chiều không có việc gì phải lên giường ngủ một lát, biết chưa?”

Đinh Hạo bị anh miết sắc mặt càng hồng, tên của người kia trong đầu, trước khi Bạch Bân ra khỏi cửa vẫn hoàn toàn không nghĩ ra.