Niệm Niên Hữu Dư

Chương 29: Tiểu Dư, chờ… Chờ anh!




71

Dư Hành cố chấp cùng điên cuồng, thực sự vượt quá tưởng tượng của Nhâm Niệm Niên.

Hắn lại đuổi tới thành phố xa xôi của mình, đồng thời hôm nay còn đơn độc đứng trước mặt mình.

Cánh tay của Nhâm Niệm Niên bị Dư Hành giữ chặt, từ từ phiếm hồng phát đau, nhưng nhìn u ám và mất mát trong mắt Dư Hành, trong lòng anh càng chua xót.

“Nhâm Niệm Niên, anh thực sự không cần em sao?”

Dư Hành cẩn thận gọi tên Nhâm Niệm Niên, giống như một đứa trẻ bất lực vụng về níu giữ anh.

Nếu không có những chuyện xảy ra giữa anh với Dư Hành, lúc này anh nhất định sẽ ôm cổ Dư Hành, sờ sờ đầu đứa trẻ này, cười hì hì dỗ hắn.

Nhâm Niệm Niên dùng thân phận và lập trường của giáo viên yêu thương và quan tâm học sinh, nhưng lúc này lại không giống ngày xưa, mỗi một câu, mỗi một hành động, thậm chí là ánh mắt của anh, ở trong mắt Dư Hành đều là một loại ý tứ sâu xa khác.

Dù sao tình thầy trò giữa bọn họ đã sớm biến chất.

Liều mạng kiềm chế nội tâm không đành lòng, Nhâm Niệm Niên biểu hiện bình tĩnh lại hờ hững: “Dư Hành, em không thuộc về bất cứ người nào, em phải có cuộc sống và mục tiêu cho mình, sau này phải cố gắng phấn đấu.”

Dư Hành lắc mạnh đầu, siết chặt cánh tay Nhâm Niệm Niên nhiều thêm ba phầm: “Nhâm Niệm Niên, em tình nguyện bị anh thuần dưỡng, em muốn thuộc về anh.”

Nói trắng ra như vậy làm Nhâm Niệm Niên nghẹn họng, nhất thời không trả lời được.

Nhâm Niệm Niên đánh giá Dư Hành đang đứng trước mặt, Dư Hành mới vừa thành niên, bây giờ trên vai hắn có thể gánh vác cái gì, có thể gánh vác bao nhiêu trọng trách?

Dư Hành quá nhỏ, ngay cả Nhâm Niệm Niên 25 tuổi, ở trong mắt rất nhiều người lớn cũng chỉ là đứa bé.

Tình yêu thời trẻ rất cuồng nhiệt, lại xung động suồng sã, bất kể hậu quả.

Dư Hành liều lĩnh chạy về phía anh, nhưng bước chân Nhâm Niệm Niên lại cứng tại chỗ.

Lúc này anh mới ý thức được, thì ra mình lại nhát gan như vậy.

Nhâm Niệm Niên sẽ sợ, sẽ lo lắng, trong lòng anh có quá nhiều rối rắm. Tình yêu của Dư Hành quá nhanh quá mãnh liệt, có thể hắn chỉ ỷ lại mình, có thể đã nhận nhầm thứ tình cảm này là yêu say đắm.

Nhâm Niệm Niên hiểu để Dư Hành rời khỏi mình, đi theo Hạ Sênh thì hắn mới có cuộc sống tốt hơn, có tiền đồ và tương lai sáng lạn.

Thấy Nhâm Niệm Niên chậm chạp không nói chuyện, Dư Hành lại nói: “Thầy, lúc trước chúng ta từng có ước định, nếu như em có thể giành quán quân thi chạy trong đại hội thể thao, anh sẽ đồng ý làm một chuyện cho em. Đến bây giờ anh còn nợ chưa làm, anh có nhớ không?”

Nhâm Niệm Niên gật đầu, nhưng bỗng dưng anh có hơi sợ hãi những lời kế tiếp, hoàn toàn không biết Dư Hành sẽ đưa ra yêu cầu gì.

“Thầy Niên Niên, Nhâm Niệm Niên, anh thích em không?” Dư Hành lại hỏi Nhâm Niệm Niên.

“…..” Nhâm Niệm Niên siết chặt lòng bàn tay theo bản năng, trong nhất thời anh không đáp lại.

Từ trước đến nay anh sống rất tích cực lạc quan, duy chỉ có tình yêu là không bao giờ chờ mong. Thời học sinh có từng có mấy người theo đuổi Nhâm Niệm Niên, nam nữ đều có, nhưng đều không ngoại lệ bị Nhâm Niệm Niên khéo léo từ chối.

Nhâm Niệm Niên không tính kết hôn, cũng không cần cầm tay bạn đời sống đến bạc đầu. Anh muốn chăm sóc ba và em gái, đợi đến khi mình già sẽ nuôi hai ba con chó con mèo, không cô đơn một mình là được rồi.

Nhâm Niệm Niên từng nói với Dư Hành, anh không muốn làm Omega. Nếu như có thể lựa chọn khi sinh ra, anh tình nguyện làm một Beta bình thường.

Bởi vì anh ghét thân thể đã không sinh con được nhưng vẫn phát tình, thật ghê tởm!

Có thích hắn không?

Dư Hành rất muốn xác nhận đáp án từ Nhâm Niệm Niên, nhưng đối với Nhâm Niệm Niên mà nói thì quá khó khăn.

Bản thân anh không cần tình yêu, cho nên không thể gật đầu, kéo dài sai lầm giữa thầy trò bọn họ; anh lại sợ từ chối thẳng thừng, quá mức vô tình sẽ đả kích và xúc phạm Dư Hành.

“Nhâm Niệm Niên, em cho anh một ngày. Một ngày sau em sẽ tới tìm anh, đến lúc đó mong anh cho em một đáp án xác thực.”

“Ngày mai? Ngày mai không được.” Nhâm Niệm Niên lắc đầu, anh vặn cổ tay mình cố gắng giãy ra: “Dư Hành, em không cần tới gặp tôi, nhanh về đi.”

Dư Hành không chịu buông tay, thái độ cũng biến thành quyết liệt: “Em sẽ chờ anh! Nhâm Niệm Niên, mặc kệ anh đồng ý hay từ chối em, em cũng phải nghe chính miệng anh trả lời.”

Trong mắt Nhâm Niệm Niên lóe lên đau khổ, giả vờ lạnh lùng nói: “Không cần chờ đến ngày mai, bây giờ tôi có thể nói cho em, biết, Dư Hành, tôi ——”

Dư Hành bất ngờ ôm Nhâm Niệm Niên, cắt ngang lời anh nói.

“Dù hôm nay anh nói cái gì em cũng không tin! Vì sao không từ mà biệt? Tại sao phải gạt em? Khi còn bé mẹ gạt em, đến bây giờ ngay cả anh cũng nói dối.”

Dư Hành nhớ trước đây mẹ hay cười dỗ dành hắn, nói hắn có ba, ba chỉ bận rộn công việc, luôn đi công tác bên ngoài, ba sẽ nhanh về nhà với mẹ con mình.

Sau này, mẹ lại nhét hắn vào nhà dì, bảo hắn ở nhà dì chờ một chút, lát nữa sẽ quay lại đón hắn.

Nhưng tất cả đều là nói dối!

Dư Hành không có ba, vĩnh viễn cũng không đợi được ba ba về nhà, hắn có thể là một đứa con hoang! Những người đó mắng không sai chút nào!

Mẹ hắn không xuất hiện cả năm sáu năm nay, làm hắn ăn nhờ ở đậu sống qua ngày, cũng chịu đựng vô số đánh mắng và các loại đối xử bất công.

Nhâm Niệm Niên sớm từ chức, Dư Hành cũng không biết Nhâm Niệm Niên vì chuyện loạn luân với học sinh mà bị trường học đuổi việc.

Trong mắt các học sinh lớp 11-6, dường như là Nhâm Niệm Niên đột ngột từ bỏ bọn họ, không nói một tiếng, không để lại bất kỳ lý do gì, vô tình lại dứt khoát.

“Tiểu Dư, xin… Xin lỗi.” Trong thâm tâm Nhâm Niệm Niên mềm nhũn, bắt đầu đau lòng.

Dư Hành ôm Nhâm Niệm Niên, sau đó dùng giọng nói cầu khẩn đáng thương: “Nhâm Niệm Niên, ngày mai em sẽ chờ anh, ở ngay dưới lầu nhà anh. Nếu như anh không ra, em sẽ không đi, em sẽ luôn chờ anh.”

“…..” Nhâm Niệm Niên không đáp, trong lòng lặp đi lặp lại ‘Xin lỗi’ vô số lần.

72

Ngày hôm sau, đúng như Dư Hành nói, hắn đứng dưới nhà Nhâm Niệm Niên.

Nếu đã theo đến quê hương của Nhâm Niệm Niên, biết được địa chỉ nhà cụ thể của Nhâm Niệm Niên cũng không khó. Chỉ cần Dư Hành nói ra, Hạ Sênh sẽ giúp hắn vô điều kiện.

Trên người Dư Hành mặc T-shirt in ảnh chó trong phim hoạt hình, trên cổ tay cũng đeo lục lạc, chính là trang phục ngày đó hắn giữ Nhâm Niệm Niên lại ở bên ngoài bến xe, chỉ là hôm nay hắn còn cầm thêm một cây đàn guitar.

Dư Hành đã sớm luyện guitar thành thạo, cũng đã học vừa đàn vừa hát hai ba bài. Hắn thích Nhâm Niệm Niên, muốn dùng guitar do Nhâm Niệm Niên tặng hắn, vừa đàn vừa hát, muốn hát toàn bộ các bài hát hay toàn thế giới cho Nhâm Niệm Niên nghe.

Chỉ là hắn không biết, hôm nay trùng hợp lại là ngày cả nhà Nhâm Niệm Niên dọn đi xa.

Bởi vì công việc của ba Nhâm có biến đổi, hơn nữa em gái Nhâm Niệm Tư được nhận vào trường nghệ thuật nổi danh ở tỉnh khác, bọn họ bất đắc dĩ phải rời khỏi quê hương, đến tỉnh phương Bắc.

Lần này là ba Nhâm tự lái xe đến tỉnh khác, bởi vì đường xá xa xôi nên khi hừng đông, trời mới tờ mờ sáng thì cả nhà bọn họ đã xuất phát.

Sau khi nghỉ việc, Nhâm Niệm Niên đã đổi cách thức liên lạc. Từ lâu Dư Hành đã không thể gọi được vào số di động ban đầu của anh.

Dư Hành hoàn toàn không biết chuyện này chờ từ sáng đến chiều, hắn không ăn không uống, cũng không rời khỏi đó, rất sợ chỉ hơi bước đi, Nhâm Niệm Niên sẽ đột nhiên xuất hiện, mà hắn thì bỏ lỡ.

Hắn cũng từng nghĩ vọt thẳng tới cửa nhà Nhâm Niệm Niên, nhưng hắn sợ hành động vô cùng điên cuồng của mình sẽ kinh động đến Nhâm Niệm Niên và người nhà của anh, sẽ dọa Nhâm Niệm Niên sợ chạy mất.

Cứ như vậy, Dư Hành cứng đầu ngu ngốc chờ đến chạng vạng, mặt trời đều đã lặn.

Hắn nghĩ Nhâm Niệm Niên không chịu xuống lầu gặp hắn, ánh mắt luôn tập trung ở cửa sổ lầu sáu khóa chặt kia.

Theo màn đêm buông xuống, gió đêm phất phơ dần dần mạnh lên, bầu trời nhanh chóng hạ xuống từng hạt mưa nhỏ.

Khí trời chợt đổi, mưa rơi dần nặng hạt, từng giọt mưa nối liền nhau rơi xuống như roi, đánh vào mặt đất, đánh vào người càng đau hơn.

Dư Hành lại giống như không cảm giác được chút đau đớn nào, hắn vẫn đứng tại chỗ, giống như người gỗ không nhúc nhích, hoàn toàn không đi trú mưa.

Những nam nữ vội vã đi ngang qua, ánh mắt của bọn họ cũng càng kỳ lạ, tiếc cho cậu trai này anh tuấn nhưng tinh thần không được bình thường, có thể là người điên.

Cũng có người có lòng tiến lên, bung dù cho Dư Hành, hỏi Dư Hành đứng ở chỗ này làm gì?

Dư Hành chỉ nói mình đang đợi người, nhưng cụ thể là đợi anh, hắn lại không chịu tiết lộ.

“Tiểu Hành!”

Kết quả Dư Hành không đợi được Nhâm Niệm Niên, lại thấy Hạ Sênh lái xe chạy tới.

Hạ Sênh che ô tới trước mặt hắn, cầm tay lạnh như băng của Dư Hành, lắc đầu không ngừng: “Dư Hành, cháu đừng ngốc nghếch đợi ở đây nữa, Nhâm Niệm Niên đã dọn nhà đi, hắn không ở đây nữa!”

Nghe vậy, Dư Hành đứng trong mưa thừ người ra.

Hạ Sênh kéo Dư Hành đến lầu sáu, quả thực nhà Nhâm Niệm Niên đã dọn đi từ lâu. Cả căn nhà trống rỗng, chỉ có một vài túi rác chất đống ở bên ngoài.

“Cháu xem những thứ này là cái gì?”

Hạ Sênh chỉ vào một trong những cái túi rác, bên trong chứa khăn choàng cổ màu hồng cùng với cờ nhỏ màu xanh Dư Hành tự tay ký tên. Những thứ đã từng đại biểu cho vui sướng hạnh phúc, giờ phút này thoạt nhìn vô cùng chói mắt, cũng hoàn toàn làm tim Dư Hành đau nhói.

Nhưng thứ này đều là đồ Dư Hành tặng cho Nhâm Niệm Niên, anh lại xem như rác rưởi mà ném đi.

Bây giờ, ngay cả anh cũng không cần hắn…

Trong mắt Dư Hành ảm đạm chua xót, cả người cũng ướt đẫm nhưng không khổ sở bằng trong lòng hắn, máu bắt đầu ngưng lại, trái tim Dư Hành cũng mất đi độ ấm, nội tâm rét lạnh.

Hạ Sênh nhìn vẻ mặt thẫn thờ của Dư Hành, trong lòng cô cũng đau, nhưng sự thực đã đến nước này cô nhất định phải chặt đứt hoàn toàn hy vọng của Dư Hành về Nhâm Niệm Niên: “Tiểu Hành, đừng nghĩ đến hắn nữa, hắn không thích cháu, cũng hoàn toàn không quan tâm cháu!”

“Bệnh tình mẹ cháu trở nặng rồi, cháu theo cô về Mỹ gặp mẹ được không?”

Dư Hành mắt điếc tai ngơ, hắn đi đến ngồi xuống, lấy khăn choàng cổ mà hắn thức đêm tự đan tặng cho Nhâm Niệm Niên ra, đồng thời còn ngây ngốc choàng vào cổ mình.

Giống như chỉ làm như vậy, hắn mới có thể cảm nhận một chút ấm áp sau cùng của Nhâm Niệm Niên.

Hành động ngu dại của Dư Hành làm Hạ Sênh đau lòng không ngớt, cô kéo Dư Hành, không ngừng khuyên nhủ: “Tiểu Hành, cháu đừng chờ hắn, mẹ vẫn còn đang chờ cháu quay về. Ngoan, cháu nhanh theo cô về gặp mẹ được không?”

“Tôi không về!” Dư Hành hất tay Hạ Sênh, trong lòng tự dưng căm phẫn, hắn bỗng nhiên hét lớn: “Bà ấy đang đợi tôi? Nhưng bà ấy biết tôi chờ bao nhiêu năm không? Có còn nhớ có đứa con trai này không? Xem chừng đã sớm quên rồi!”

“Không! Chị ấy tuyệt đối không quên! Tiểu Hành, là cháu hiểu lầm mẹ, mẹ cháu thực sự ngã bệnh, bệnh rất nặng.”

“Rốt cuộc là bị bệnh gì? Có phải bây giờ bệnh sắp chết phải không?”

Dư Hành vừa dứt lời, Hạ Sênh liền giơ tay lên muốn tái một cái, nhưng cô ép buộc bản thân nhẫn nhịn.

Cường thế lúc trước như bị quét sạch, giọng Hạ Sênh mềm nhũn: “Đúng vậy, mẹ cháu sắp chết. Chị ấy mắc bệnh ALS*, đã liệt nhiều năm nay. Bây giờ chị ấy không thể nói chuyện, thở cũng khó khăn, ngay cả đầu ngón tay cũng không giơ nổi, chỉ có tròng mắt có thể miễn cưỡng chuyển động. Tiểu Hành, mẹ cháu… Muốn thấy cháu lần cuối cùng.”

(Bệnh Xơ cứng Teo cơ Một bên (ALS), có tên gọi khác là bệnh Lou Gehrig, xảy ra do một đợt biến cố tế bào làm chết các nơron (được gọi là cơ chế huỷ diệt từng bước – apotosis))

“…..” Dư Hành hoàn toàn ngớ ra, gương mặt khó có thể tin.

73

Bốn tiếng đồng hồ trước, ba Nhâm đã lái xe lên cao tốc, rời thành phố này từ lâu.

Ba ở phía trước chuyên tâm lái xe, Nhâm Niệm Niên và em gái Nhâm Niệm Tư ngồi ở ghế sau.

Lúc này em gái Nhâm Niệm Tư đang chợp mắt nghỉ ngơi, Nhâm Niệm Niên lo lắng liên tục lục soát mấy cái balô trong xe, nhưng vẫn không tìm được đồ mình cần.

Đã nhận ra anh trai nôn nóng bất an, Nhâm Niệm Tư mở mắt, hoài nghi hỏi: “Anh tìm gì vậy? Anh vội vã như thế, có phải quên mang thứ gì quan trọng không?”

“Tiểu Tư, tối hôm qua chúng ta thu dọn đồ đạc, em có thấy một cái túi đen khôn?”

Nhâm Niệm Tư chớp mắt nhìn: “Tối hôm qua thu dọn rất nhiều túi, túi rác cũng là màu đen, anh, anh để ở đâu?”

Phía sau cửa phòng anh.”

“Ai nha!” Nhâm Niệm Tư thoáng nghĩ đến, vẻ mặt áy náy: “Anh, xin lỗi,em… Hình như em nhầm, tưởng là rác nên em đã ném đi, có phải những thứ kia rất quan trọng với anh không?”

“…..” Nhâm Niệm Niên ngây dại.

Rất quan trọng sao?

Những thứ trong cái túi kia, đều là đồ Dư Hành tặng anh, tất cả đều có liên quan đến Dư Hành.

Dư Hành tặng anh khăn choàng cổ hồng nhạt, lá cờ nhỏ màu xanh có chữ ký và hình đầu Dư Hành; Nhâm Niệm Niên tặng Dư Hành một quyển sách《 Tiểu vương tử 》, chính anh cũng mua một cuốn giống hệt; ảnh chụp Dư Hành trong điện thoại của Nhâm Niệm Niên, Nhâm Niệm Niên cũng in riêng ra; còn có một con dao nhỏ phòng thân, thứ này là anh tịch thu của Dư Hành, vẫn luôn quên trả cho hắn…

Mỗi một vật, trong mắt người khác có thể chỉ là đồ bình thường, không quá đắt, cũng không đồ quý hiếm bao nhiêu nhưng đối với Nhâm Niệm Niên mà nói lại có ý nghĩa khác.

Nhâm Niệm Niên chỉ nhìn là có thể khơi gợi ra mỗi một ký ức hình ảnh, từng chút từng chút về Dư Hành, đáng giá lưu niện. Bởi vậy Nhâm Niệm Niên vẫn luôn giữ những thứ này, lúc nào cũng mang theo bên người.

Vì sao làm như vậy? Tại sao phải giữ những thứ này?

Nhâm Niệm Niên đứng ở góc độ của giáo viên, cho bản thân lý do, anh từng tự nói với mình rằng Dư Hành chỉ là học sinh của anh, không hơn không kém.

Nhưng bây giờ phần tình cảm này đã vượt xa đạo thầy trò kia.

Nhâm Niệm Niên chưa từng yêu đương, anh giống như Dư Hành cũng là lần đầu rung động, lần đầu tiên bản thân say đắm một người, lần đầu tiên xuất hiện loại tình cảm kỳ diệu này.

“Anh, nếu như là đồ rất quan trọng sao anh còn đờ người ra? Phải nhanh chóng lấy lại, bảo quản kỹ càng chứ?”

Em gái Nhâm Niệm Tư nói, trong nháy mắt thức tỉnh Nhâm Niệm Niên.

Ngay cả vài thứ kia anh cũng luyến tiếc như vậy, huống chi là Dư Hành.

Hôm nay Dư Hành đang đợi anh, hắn nói không thấy anh sẽ không đi, dựa vào tính tình của Dư Hành nhất định sẽ đợi đến cùng.

Nhâm Niệm Niên nhất thời không quyết tâm được, lúc trước giả vờ lạnh lùng tuyệt tình, vào giờ phút này toàn bộ tan rã. Anh run run môi, quay sang nói với ba Nhâm đang lái xe phía trước: “Ba, con… Con muốn quay lại, con phải về!”

“Tiểu Niên?” Ba Nhâm ngẩn người, ý thức được tâm tình con trai có chút bất thường.

“Ba, xin lỗi, con… Có thể buông thả một lần không? Không thể vứt mấy thứ kia, con cũng không thể bỏ lại em ấy, con muốn gặp em ấy! Ba, em ấy đang đợi con, con không thể mặc kệ như vậy được, con… Con không làm được, con muốn em ấy, con muốn lập tức nhìn thấy em ấy!”

Tâm tình Nhâm Niệm Niên đột nhiên mất khống chế, làm em gái Nhâm Niệm Tư và ba Nhâm đều kinh ngạc. Nhâm Niệm Tư thầm suy nghĩ, ‘Em ấy’ trong miệng Nhâm Niệm Niên là ai?

Mà ba Nhâm nghe ra bi thương nồng đậm cùng cầu xin trong lời nói của Nhâm Niệm Niên, trong lòng ông đau xót: “Được! Chúng ta quay lại.”

Từ nhỏ đến lớn, đứa con trai này luôn đạt thành tích ưu tú, lại ngoan ngoãn nghe lời. Khi ông đưa vợ mới và con trai vợ vào cửa, trong mấy năm này Nhâm Niệm Niên lại càng nhận hết uất ức, còn suýt nữa chết đuối mất mạng, cuối cùng dẫn đến thân thể bị tổn hại, không thể mang thai.

Ông có lỗi với người vợ quá cố, cũng có lỗi với hai anh em Nhâm Niệm Niên và Nhâm Niệm Tư.

Ông đã từng vô cùng tự trách, không thoát khỏi bóng ma tâm lý, suốt ngày say rượu chán chường, nhưng Nhâm Niệm Niên bao dung lại cở mở, không để ý đến sai lầm của ông, trái lại luôn khích lệ ông. Thiếu niên tuổi trẻ, vai gầy yếu cũng đã bắt đầu gánh vác cái nhà này.

Nụ cười đứa nhỏ này luôn ấm áp nhu hòa, dịu dàng đến mức làm người đau lòng.

“Tiểu Niên, bất luận sau này con làm gì, ba đều ủng hộ con. Con muốn đi đâu, ba cũng sẽ lái xe đưa con đi! Đi, ba đưa con về!”

Dứt lời, ba Nhâm đã quay đầu xe lại, vòng xe đưa Nhâm Niệm Niên và em gái Nhâm Niệm Tư quay về.

Quá trình quay về, ba Nhâm tăng tốc độ, đúng lúc có gió lớn nổi lên.

Mưa to không ngừng cọ rửa cửa sổ xe, nổi lên tầng tầng hơi nước, làm tầm nhìn ba Nhâm bị hạn chế nghiêm trọng. Khi quẹo nhanh ở khúc cua, bên tai mọi người vang lên một tiếng còi thật dài lại chói tai, xe đụng mạnh vào một chiếc xe buýt…

Lửa văng khắp nơi, sau khi xe đụng mạnh, cả người Nhâm Niệm Niên toàn máu, tay chân cũng mất đi tri giác, con mắt trái cũng bị mảnh thủy tinh đâm sâu vào. Khi còn sót lại ý thức cuối cùng, trong đầu anh xuất hiện gương mặt của Dư Hành.

Lần đầu tiên nhìn thấy Dư Hành, trong con ngươi Dư Hành lóe lên sắc lạnh, dữ tợn hung tàn, giống như một con sói hoang bướng bỉnh đang chạy trốn trong rừng.

Nhâm Niệm Niên cảm thấy con sói con này rất thú vị.

Dần dần, ánh mắt Dư Hành thay đổi. Hắn buông lỏng đề phòng, trong mắt tràn đầy tin tưởng và tình cảm ấm áp với Nhâm Niệm Niên.

Sa này Dư Hành chủ động nắm tay Nhâm Niệm Niên, đặt tay anh lên mặt hắn, mỗi chữ mỗi câu đều thâm tình vô hạn: “Nhâm Niệm Niên, thầy Niên Niên, em tình nguyện bị anh thuần dưỡng.”

Còn nữa, sau khi hai người trần truồng quấn lấy nhau, Dư Hành ôm anh vào ngực, ngậm vành tai anh, mỉm cười nói: “Nhâm Niệm Niên, em yêu anh.”

Trong hoảng hốt, trước mắt Nhâm Niệm Niên không ngừng hiện lên gương mặt Dư Hành, mặt lạnh lùng tê liệt, mặt đờ ra ngơ ngác, mặt mỉm cười đẹp trai, cuối cùng dừng lại gương mặt bất lực mất mát của Dư Hành: “Nhâm Niệm Niên, anh thực sự không cần em sao?”

Giống như không cảm nhận được bất kỳ đau đớn, Nhâm Niệm Niên dùng hết sức giơ tay lên, liều mạng vươn cánh tay đầm đìa máu, muốn nắm nhưng lại không nắm được bất kỳ vật gì…

Tiểu Dư, chờ… Chờ anh! Chờ anh…

74

Bệnh viện, Nhâm Niệm Niên mê man không biết bao lâu mới tỉnh lại.

Nhưng một giây sau anh đã đầu chóng mắt hoa, tầm nhìn cũng mơ hồ không rõ. Mắt trái của Nhâm Niệm Niên bị băng gạc che lại, cánh tay bên phải cũng bị băng tầng tầng băng vải.

Ý thức của Nhâm Niệm Niên vẫn hỗn loạn, còn chưa trở lại hiện thực. Anh hoàn toàn không để ý mình bị cái gì, bây giờ đang ở chỗ nào, trong đầu anh toàn là Dư Hành, tâm tâm niệm niệm phải đi gặp hắn.

Quyết đoán rút truyền dịch trong tay xuống, Nhâm Niệm Niên xoay người xuống giường vội vã đi tìm Dư Hành, nhưng anh vừa bước khỏi giường đã té thẳng xuống đất.

Mắt trái của Nhâm Niệm Niên bị thương nghiêm trọng được băng lại, thị lực giảm sút nghiêm trọng, chỉ dựa vào một bên mắt cực kỳ miễn cưỡng, đồng thời cánh tay phải bị quấn băng gạc cũng hoàn toàn không làm gì được.

Nhâm Niệm Niên cắn răng, gỡ băng gạc bịt mắt đồng thời cũng mở băng vải quấn chặt cánh tay, như là không cảm giác được đau đớn. Nhâm Niệm Niên bò trên đất, mỗi khi anh nhúc nhích liền làm xương nứt ra, cánh tay kể cả toàn bộ vai phải đều bị kéo rách, mùi máu tươi tràn lan, chảy ra cuồn cuộn không ngừng, nhiễm đỏ quần áo bệnh nhân trên người Nhâm Niệm Niên.

Con mắt trái bị tổn thương của Nhâm Niệm Niên cũng chảy chất lỏng xuống, nước mắt và máu hòa lẫn với nhau trên gương mặt nhợt nhạt của Nhâm Niệm Niên, thoạt nhìn cực kỳ sợ hãi.

Nhưng Nhâm Niệm Niên tuyệt không quan tâm, anh muốn Dư Hành, vẫn lết về phía trước, bờ môi không còn chút máu cũng khó khăn mấp máy: “Tiểu Dư, chờ… Chờ anh! Chờ anh…”

“Trời đất ơi!”

Lúc này một nữ y tá đẩy cửa vào hét lớn: “Nhâm… Nhâm tiên sinh! Dừng… Dừng lại! Anh đang làm gì vậy!”

Y tá quá sợ hãi vội vàng dìu Nhâm Niệm Niên dậy: “Nhâm tiên sinh! Anh đừng như vậy, chẳng lẽ anh không muốn mắt với tay của anh sao? Anh gặp tai nạn xe, mới vừa giữ được cái mạng!”

Cô y tá nói làm Nhâm Niệm Niên tỉnh táo: “Xe… Tai nạn xe? Tôi?”

“Đúng vậy? Chạng vạng hôm qua xảy ra tai nạn giao thông rất nghiêm trọng, anh, còn có ba và em gái của anh, tất cả mọi người đều được đưa đến bệnh viện chúng tôi.”

Nhâm Niệm Niên bỗng nhiên hoảng hốt, lập tức nắm chặt nữ y tá, lo lắng hỏi: “Ba tôi, em gái, bọn họ… Bây giờ bọn họ thế nào?”

Cô y tá sửng sốt, rõ ràng có hơi khó xử, do dự từ chối một lúc lâu mới từ từ mở miệng: “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Nhâm tiên sinh, xin nén bi thương.”