Niệm Niên Hữu Dư

Chương 41: Hạ Sênh, cô




100

Từ khi Dư Hành quay phim trở về, trong vòng một tuần tiếp theo Dư Hành không đi chỗ nào, vẫn luôn ở cùng Nhâm Niệm Niên, mỗi ngày đốc thúc Nhâm Niệm Niên ăn nhiều thịt hơn, mỗi đêm cũng ôm Nhâm Niệm Niên chìm vào giấc ngủ.

Có đôi khi không cần lời nói, chỉ cần ánh mắt hoặc động tác hơi dịu dàng của Dư Hành đều đủ để làm Nhâm Niệm Niên mặt đỏ tim đập.

Nhâm Niệm Niên đã sắp quên thân phận bạn giường của mình, càng ngày càng lưu luyến loại ‘Hạnh phúc’ này, nhưng anh không biết có thể duy trì được bao lâu, trong lòng mơ hồ bất an.

Một tuần sau, Dư Hành nói là có việc riêng, vội vã chạy về đế đô. Về phần cụ thể là chuyện gì thì Dư Hành không nói, chỉ nói Nhâm Niệm Niên chờ hắn quay lại.

Ngày hôm nay khi tan học, thời điểm Nhâm Niệm Niên và giáo viên toán Chu Phàm vừa trò chuyện vừa ra khỏi cổng trường thì thấy ngoài cổng có một chiếc xe sang trọng đang đậu, bên cạnh xe còn có một vị tiên sinh đang đứng.

Hắn đeo kính râm, một thân màu tím, ăn mặc rất đỏm dáng, dường như đang chờ ai đó.

Mọi người đi ngang qua đều liếc mắt nhìn, mặc dù quá cợt nhả nhưng nhìn vị tiên sinh này không chỉ có tiền, lớn lên cũng đẹp trai, một đôi chân dài thu hút ánh mắt, bên môi còn hiện lên nụ cười lưu manh.

Không giống những người khác vây xem xung quanh, Nhâm Niệm Niên chỉ liếc một cái rồi thôi, anh và Chu Phàm đang muốn bỏ đi thì bị vị tiên sinh này cản lại.

Rốt cuộc người vị tiên sinh này chờ chính là Nhâm Niệm Niên, hắn đã đợi anh cả nửa ngày.

Hắn tháo kính râm xuống, nháy mắt mấy cái với anh: “Cậu còn nhớ tôi không? Nhâm tiên sinh?”

“…..” Nhâm Niệm Niên sửng sốt, anh nhanh chóng nhận ra người đàn ông này, vị này chính là Hạ tiên sinh trước kia đã đến hộp đêm.

Nhâm Niệm Niên nhớ rất rõ, lần đó Hạ tiên sinh đi cùng Dư Hành, đêm đó trước khi bọn họ đi, cũng là Hạ tiên sinh phân phó anh đỡ Dư Hành đang say rượu lên xe.

Khẳng định Hạ tiên sinh có quen biết Dư Hành, bọn họ là bạn bè hay là quan hệ thế nào?

Trong lòng Nhâm Niệm Niên tràn đầy nghi vấn, nhưng lúc này nhiều người nhiều miệng, lại còn ở cổng trường, anh hoàn toàn không tiện mở miệng.

Nhìn phản ứng của Nhâm Niệm Niên, Hạ tiên sinh liền đoán được ý nghĩ của anh, cười chủ động mở cửa xe: “Nhâm tiên sinh, lên xe đi, tôi đưa cậu về nhà.”

Thái độ của hắn đối với Nhâm Niệm Niên hoàn toàn bất đồng với lúc ở hộp đêm. Khi đó, Hạ tiên sinh chỉ xem Nhâm Niệm Niên như một người phục vụ có chút sắc đẹp, hôm nay lại…

Nhâm Niệm Niên hơi do dự, sau đó gật đầu, nhưng Chu Phàm ở bên cạnh anh lại bán tín bán nghi, liên tục lắc đầu kéo Nhâm Niệm Niên lại: “Thầy Nhâm, thầy thực sự quen biết hắn sao?”

Hạ Hưng Dương lập tức nhìn Chu Phàm, trên mặt cười như không cười.

Nhâm Niệm Niên biết Chu Phàm lo lắng, cười nhạt nói: “Ừ, thầy Chu đừng lo, tôi không sao.”

Sau đó Nhâm Niệm Niên ngồi vào trong xe Hạ tiên sinh, Hạ tiên sinh không hỏi địa chỉ nhà của Nhâm Niệm Niên, cũng không lái về nhà trọ của anh, mà là lái xe đến một khu biệt thự xa hoa.

Hạ tiên sinh muốn đưa Nhâm Niệm Niên đến chỗ Dư Hành, anh cũng biết địa chỉ nhà cụ thể của Dư Hành.

Nhâm Niệm Niên đoán được Hạ tiên sinh đã sớm điều tra anh, hỏi: “Hạ tiên sinh, rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại tới tìm tôi?”

“Cậu xem trí nhớ của tôi này, sao lại quên giới thiệu chứ, tôi là Hạ Hưng Dương, là…” Hắn nhếch môi cười cười, trong mắt lại không có ý cười: “Là… Anh hai của Dư Hành, tôi và hắn cùng cha khác mẹ.”

Nhâm Niệm Niên lập tức chấn động.

Hạ Hưng Dương cũng là Alpha, đối với đồng loại của mình, nhất là Alpha có liên hệ máu mủ, hắn sẽ trở nên cực kỳ nhạy cảm, đương nhiên cũng ngửi được hương vị tiết dục tố Alpha nồng đậm trên người Nhâm Niệm Niên.

Sau khi biết Dư Hành ở ngoài bao nuôi Nhâm Niệm Niên, hắn càng thêm xác định đây là hương vị tiết dục tố của em trai để lại.

“Dư Hành đánh dấu cậu chưa?”

Hạ Hưng Dương hỏi rất trực tiếp, Nhâm Niệm Niên ngẩn người, sau đó lắc đầu: “Không có.”

Nhiều lần làm tình như vậy, Dư Hành thậm chí cũng không hôn môi anh, sao lại có thể đồng ý đánh dấu anh? Dù sao đây là hứa hẹn cả đời của Alpha dành cho Omega.

“Nhâm tiên sinh, tôi nghe nói hình như cậu không thể mang thai? Là một Omega không thể mang thai?”

Nhâm Niệm Niên nghe vậy siết chặt bàn tay: “Đúng vậy.”

Sau khi đích thân nghe được, Hạ Hưng Dương vẫn không thể không giật mình, đồng thời khi hắn kinh ngạc lại hiểu ra gì đó.

“Nhâm Niệm Niên, cậu có biết một Omega không thể mang thai chỉ là bạn tình, đối với Alpha chúng tôi mà nói, chỉ là tùy tiện chơi đùa, rất tiện, có thể bớt đi rất nhiều phiền toái không cần thiết.”

Lời còn chưa dứt, Nhâm Niệm Niên lập tức run rẩy, nhưng anh nhìn lục lạc trên cổ tay, biểu cảm đã bình tĩnh như cũ: “Hạ tiên sinh, hôm nay anh cố ý đến tìm tôi, lẽ nào chỉ muốn nói với tôi những lời này?”

Không nhìn thấy Nhâm Niệm Niên thay đổi sắc mặt quá nhiều, Hạ Hưng Dương hơi nhíu mày, cảm thấy rất thú vị, hắn cười cười: “Nhâm tiên sinh, bác tôi muốn gặp cậu.”

Hai ngày sau, Nhâm Niệm Niên theo Hạ Hưng Dương đến Hạ gia ở đế đô, thấy được Hạ Sênh đã lâu không gặp.

“Thầy Nhâm, chúng ta lại gặp nhau.”

Dung mạo Hạ Sênh hầu như không thay đổi gì, cũng không nhìn ra dấu vết năm tháng trên mặt cô, cô vẫn là không giận tự uy, khí tràng quanh thân rất mạnh.

101

Sau khi đến biệt thự Hạ gia, Hạ Hưng Dương dẫn Nhâm Niệm Niên vào phòng sách của Hạ Sênh, cười cười với Hạ Sênh rồi đóng cửa ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Nhâm Niệm Niên và Hạ Sênh mặt đối mặt.

Kỳ thực Nhâm Niệm Niên hiểu, nếu như anh và Dư Hành quá gần nhau, sớm muộn gì cũng sẽ nhìn thấy Hạ Sênh, dù sao năm đó là Hạ Sênh dẫn Dư Hành ra nước ngoài.

Đè nén nội tâm hỗn loạn, Nhâm Niệm Niên mỉm cười lễ phép chào hỏi: “Xin chào, thì ra cô là cô của Dư Hành.”

Năm năm trước, lúc Hạ Sênh mới xuất hiện, nói cô là bạn của Dư Thải Linh – mẹ của Dư Hành, Nhâm Niệm Niên cũng cho rằng Hạ Sênh là người có lòng giúp đỡ Dư Hành, kết quả cũng không đơn giản như vậy.

Hạ Sênh gật đầu trả lời: “Ừ, Tiểu Hành là con trai thứ ba của anh tôi, cũng là cháu trai nhỏ nhất của tôi, Tiểu Hành nó… Vốn là họ Hạ.”

Trong mắt Nhâm Niệm Niên lóe lên kinh ngạc.

“Anh trai của tôi, là người đàn ông duy nhất Thải Linh yêu.”

Hạ Sênh vừa nói vừa nhìn về phía khung ảnh trên bàn sách, trong khung là ảnh chụp của một người phụ nữ, chính là mẹ của Dư Hành —— Dư Thải Linh.

Tuy nói Dư Hành là gái bán hoa, tiếp đãi không ít khách hàng nam, nhưng vẫn luôn mang bảo hộ, cũng không qua đêm với người khác, ngoại trừ một vị tiên sinh họ Hạ.

Trăm nghề sinh kế, Dư Thải Linh mới vừa vào nghề này thì gặp Hạ tiên sinh.

Cả đời Dư Thải Linh chỉ yêu một mình Hạ tiên sinh, cũng chỉ sinh con vì hắn, đáng tiếc Hạ tiên sinh chỉ vui một đêm xuân rồi bỏ đi, không biết bất cứ tí gì về chuyện này.

Từ trước đến nay Dư Hành không phải con hoang, hắn là đứa trẻ có ba, chỉ là ba hắn tuổi trẻ tài cao, quá ưu tú cùng chói mắt, Dư Hành sống trong bóng tối dơ bẩn chỉ có thể ngước nhìn, hoàn toàn không dám tới gần.

“Phu nhân, vậy bây giờ anh trai của phu nhân…” Nhâm Niệm Niên hỏi, nhưng anh đã mơ hồ đoán được đáp án.

Hạ Sênh lắc đầu than nhẹ: “Anh tôi đã sớm qua đời vì bệnh tật, năm đó tôi tìm được Tiểu Hành, Thải Linh cũng đã bệnh nặng, cuối cùng không thể sống quá lâu, đã qua đời.”

Sau khi ba Dư Hành chết bệnh, Hạ lão gia cực kỳ bi thương bệnh một trận hôn mê, sau này Hạ lão gia quyết định giao toàn bộ xí nghiệp gia tộc cho con gái Hạ Sênh thừa kế, Hạ Sênh cũng trở thành CEO tập đoàn Hạ thị, phụ trách quản lý toàn bộ công ty.

Con cháu Hạ gia đều không ngoại lệ, đều là Alpha ưu tú, chỉ có Dư Hành là con riêng do một gái làng chơi sinh ra, lưu lạc bên ngoài.

Hạ lão gia cao ngạo lại cố chấp đương nhiên không muốn thừa nhận, cho nên dù Hạ Sênh dẫn Dư Hành về, Hạ lão gia cũng luôn không chấp nhận đứa cháu này, rất có thành kiến với Dư Hành.

“Xin lỗi, đã làm cô nhớ tới chuyện đau lòng.” Nhâm Niệm Niên nhàn nhạt nói.

Hạ Sênh lắc đầu, mất mát trong mắt biến mất rất nhanh, ánh mắt của cô lại trở nên sắc bén: “Thầy Nhâm, anh là người thông minh, nói vậy đã đoán được hôm nay tôi tìm anh tới, chính là vì Tiểu Hành.”

Nhâm Niệm Niên gật đầu.

“Thầy Nhâm, chuyện năm năm trước tôi rất cảm kích anh, cảm ơn anh vì bảo vệ Dư Hành mà một mình gánh chịu tất cả.”

Năm đó Nhâm Niệm Niên và Dư Hành loạn luân thầy trò, cân nhắc đến tương lai và tiền đồ của Dư Hành, Nhâm Niệm Niên lựa chọn gánh tất cả tội trạng.

Những người biết chuyện này chỉ có mấy người, ngoại trừ lãnh đạo nhà trường thì cũng chỉ có Hạ Sênh.

Khi đó Hạ Sênh ở nước Mỹ xa xôi vội vàng gọi điện thoại cho Nhâm Niệm Niên, Nhâm Niệm Niên không nói lời thừa thãi, chỉ nói: “Dư Hành là học trò của tôi, tôi sẽ bảo vệ em ấy.”

“Thầy Nhâm, khi đó tôi rất cảm ơn anh, nhưng bây giờ anh đang làm cái gì?” Hạ Sênh đổi giọng, ánh mắt nhìn Nhâm Niệm Niên cũng lạnh lẽo: “Rất thiếu tiền sao?”

Nhâm Niệm Niên hơi khựng lại.

Hạ Sênh thấy anh thầm chấp nhận, lại nói: “Thầy Nhâm, tôi biết một chút cuộc sống trước kia của anh, cũng biết mấy năm nay anh rất khó khăn, tôi có thể bỏ tiền cho em gái anh chữa bệnh, cũng có thể sắp xếp cho anh đến trường tốt hơn, nếu sau này anh có khó khăn gì cũng có thể đến tìm tôi, chỉ là tôi mong anh rời khỏi Tiểu Hành.”

Nhâm Niệm Niên đoán được mục đích của Hạ Sênh gặp anh, cuối cùng cũng chờ được những lời này của Hạ Sênh.

Anh cúi đầu nhìn thoáng qua lục lạc trên cổ tay, lắc đầu với Hạ Sênh.

Thời gian biến đổi, anh không còn là thầy của Dư Hành, chỉ là một bạn giường.

Nhưng bất luận là cái gì, chỉ cần ở bên cạnh Dư Hành, Nhâm Niệm Niên đều muốn tận chức tận trách. Trừ phi Dư Hành chủ động bảo anh đi, Nhâm Niệm Niên mới có thể rời đi.

“Thầy Nhâm, anh không cảm thấy mình rất buồn cười sao?” Hạ Sênh nhíu mày: “Năm năm trước anh từ chức, Tiểu Hành đuổi theo tới nhà anh, tôi hoàn toàn không can được. Nó đau khổ cầu xin anh, liên tục níu kéo, nhưng anh quyết tâm từ bỏ Tiểu Hành. Năm đó anh vô tình như vậy, bây giờ lại luyến tiếc?”

“Đúng vậy, tôi luyến tiếc em ấy.”

Dù là buồn cười, bị coi thường, nhưng Nhâm Niệm Niên không thừa nhận cũng không được, anh luyến tiếc Dư Hành.

Bất kể là Tiểu Dư hay Dư tiên sinh, luôn là người anh không dứt bỏ được, là người anh luôn lo lắng trong lòng.

“…..” Hạ Sênh ngẩn ngơ, im lặng hồi lâu mới xoa ấn đường, chậm rãi nói: “Tuần trước Tiểu Hành về đây, anh biết là vì nguyên nhân gì không?”

Nhâm Niệm Niên lắc đầu, Dư Hành chỉ nói hắn có việc tạm thời phải đi, không có nói chuyện cụ thể.

“Bởi vì là ngày giỗ của mẹ nó.”

Nhâm Niệm Niên nghe xong giật mình, quả nhiên có rất nhiều chuyện Dư Hành không muốn thổ lộ với anh.

“Thầy Nhâm, không gạt anh, kỳ thực ba tôi vẫn không chấp nhận Thải Linh, cũng không muốn nhận đứa cháu Tiểu Hành này, mấy ngày nay tâm tình Tiểu Hành vẫn không tốt, đều là Tự Cửu ở bên nó.”

Tự Cửu? Là Phương Tự Cửu…

Ánh mắt Nhâm Niệm Niên ảm đạm, trong lòng bàn tay cũng tràn ra mồ hôi lạnh.

“Hôm nay Tự Cửu cũng tới nhà gặp Tiểu Hành, hiện tại chắc hai người bọn họ còn ở trong sân, thầy Nhâm, anh có thể nhìn ra cửa sổ.”

Dứt lời, Hạ Sênh chỉ chỉ ngoài cửa sổ, mà Nhâm Niệm Niên vừa nhìn đã hoảng hốt.

Phòng sách Hạ Sênh ở lầu hai phía nam, Nhâm Niệm Niên đến gần cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên thấy được Dư Hành và Phương Tự Cửu, hai người ở vườn hoa ở sân sau.

Dư Hành rầu rĩ không vui, Phương Tự Cửu vì muốn làm hắn vui vẻ, không để ý hình tượng lè lưỡi nhăn mặt, miệng lẩm bẩm liên tục, không biết đang nói cái gì, cuối cùng cũng làm Dư Hành nhếch môi mỉm cười.

Thấy hắn nở nụ cười, Phương Tự Cửu cũng vươn tay nhéo mặt Dư Hành, mà Dư Hành cũng không cự tuyệt hay né tránh, giống như đã sớm quen.

Nhâm Niệm Niên yên lặng dời mắt, không tiếp tục nhìn hai người thân mật nữa.

Thấy trong mắt Nhâm Niệm Niên ánh lên tia mất mát không thể che giấu, Hạ Sênh lại tiếp tục mở miệng: “Ba tôi rất thích trẻ con, nếu như Tiểu Hành có thể thuận lợi kết hôn sinh con, cuộc sống ổn định, có lẽ ba tôi sẽ chấp nhận nó và Thải Linh.

Thầy Nhâm, Tiểu Hành không còn ba mẹ, mấy năm nay vẫn do tôi chăm sóc và nuôi nấng nó. Bây giờ Tiểu Hành không còn là đứa trẻ nhà quê nghèo khổ kia nữa, nó có ngàn vạn fan, là nam tài tử càng ngày càng nổi tiếng. Nửa kia tương lai của nó, không nhất định phải thật hoàn mỹ, nhưng ít ra sẽ không ảnh hưởng đến danh dự của nó, sẽ không hủy đi tiền đồ của nó, cũng có thể vì nó mà sinh một cục cưng khỏe mạnh.”

“Thầy Nhâm, người này không nhất định là Tự Cửu, nhưng tuyệt đối không phải là anh.”

Nghe xong, Nhâm Niệm Niên cười khổ hai tiếng: “Phu nhân quá lo rồi, tôi chưa từng nghĩ đến những thứ này.”

Kết hôn sinh con với Dư Hành?

Trong mắt Nhâm Niệm Niên, những điều đó hoàn toàn là hy vọng xa vời.

Hôm ấy Nhâm Niệm Niên ở Hạ gia không quá lâu, sau khi nói chuyện với Hạ Sênh, vào ban đêm anh ngồi máy bay, vội vã rời đi.

Sau một tuần lễ điều chỉnh tâm tình trở lại bình thường, cũng xử lý xong một vài công việc, Dư Hành liền từ đế đô về lại thành phố Nhâm Niệm Niên đang sinh sống.

Đại khái đã hai tuần không gặp Nhâm Niệm Niên, để tạo cho Nhâm Niệm Niên một bất ngờ, Dư Hành liền lái xe đến trường phổ thông Nhâm Niệm Niên dạy, dự định tự mình đón Nhâm Niệm Niên tan tầm.

Nếu việc này bị người đại diện của hắn – Đào Dĩ Nghiệp – biết, khẳng định sẽ bị giũa cho một trận. Nhưng Dư Hành lười để ý, hiện tại hắn muốn nhanh chóng gặp Nhâm Niệm Niên, cũng mong đợi thấy được vẻ mặt của anh khi nhìn thấy hắn.

Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, các học sinh học tục ra về, cũng có giáo viên lái xe ra. Để phòng ngừa bị người nhận ra, Dư Hành không tiện xuống xe, chỉ có thể ở trong xe chờ đợi.

Hắn đợi một lúc lâu, rốt cuộc thấy bóng dáng Nhâm Niệm Niên. Nhưng bên cạnh Nhâm Niệm Niên lại có một giáo viên nam.

Dư Hành siết chặt vô lăng, tức đến tay nổi gân xanh. Hắn nhìn không rời mắt, còn mắt mở trừng trừng nhìn Nhâm Niệm Niên theo giáo viên kia, ngồi lên xe của hắn.

Đêm nay, sau khi Nhâm Niệm Niên đi nhờ xe của thầy Chu Phàm về nhà, còn chưa vào liền phát hiện một đôi giày da ở cửa.

Trong lòng anh bỗng dưng chua xót, là Dư Hành đã trở về.

Quả nhiên một phút sau, Nhâm Niệm Niên vừa nhấc mắt đã thấy Dư Hành âm trầm.

Nhiều ngày không gặp, không có bất kỳ hỏi han gì, Dư Hành kéo Nhâm Niệm Niên lại, sau đó lôi anh vào phòng ngủ, lại đè anh lên giường.

Nhâm Niệm Niên ngớ người còn chưa kịp phản ứng, Dư Hành đã đột nhiên cắn lên cổ anh.

“Ưm…” Nhâm Niệm Niên bị đau kêu lên một tiếng đau đớn, mà lúc này ánh mắt Dư Hành âm trầm đến đáng sợ: “Nhâm Niệm Niên, nhớ kỹ thân phận của anh cùng quan hệ bây giờ của chúng ta.”