Niệm Niên Hữu Dư

Chương 8: Ăn bưởi




19

Hai ngày này, Nhâm Niệm Niên đang giảng giải một bài cổ văn, đây là bài văn quan trọng mà toàn bộ học sinh trong trường phải học thuộc lòng. Trong kỳ thi ngữ văn, đề bài viết thơ cổ không dễ, phải dựa vào tích lũy văn chương thuộc lòng mới có thể lấy điểm.

Sau khi chuông reo vào học, Nhâm Niệm Niên cười nói vài lời ngoài lề với học sinh, ân cần hỏi thăm mọi người, bầu không khí trong lớp rất thoải mái.

Nhưng anh nhanh chóng thay đổi thái độ bảo mọi người khép sách, nghiêm túc nói: “Hai ngày trước thầy đã nói qua, bài văn này rất quan trọng, tất cả cuộc thi lớn nhỏ sau này đều thi nội dung liên quan đến bài này, thầy cũng đã giao bài tập về nhà cho các em học thuộc lòng, bây giờ thầy sẽ kiểm tra.”

Nhâm Niệm Niên vừa dứt lời, trên mặt mọi người xuất hiện vẻ lúng túng. Có rất nhiều học sinh hoàn toàn quên mất chuyện này, dù sao loại bài tập nói miệng này bọn họ cũng không quá để tâm.

Nhâm Niệm Niên nhìn lớp một vòng, lại nói: “Có ai thuộc bài hay không? Giơ tay là được.”

Kết quả hoàn toàn không có học sinh nào giơ tay, dường như mọi người đều cúi đầu thập thấp, không ai dám lên tiếng sợ bị Nhâm Niệm Niên điểm danh.

Nhâm Niệm Niên hơi nheo mắt lại: “Có phải bình thường thầy đối xử với các em quá hiền hay không? Cho nên các em đều coi lời của thầy như gió thoảng bên tai, hoàn toàn xem thường?”

Quả thực, Nhâm Niệm Niên nói không sai.

So sánh với thầy Lữ dạy văn vừa nghiêm khắc vừa cứng nhắc hồi trước của lớp 11-6, Nhâm Niệm Niên mới tới là một Omega xinh đẹp, hơn nữa rất hiền lành, có thể nói chuyện vui đùa. Tính tình trẻ con của anh, chính là loại giáo viên có thể hòa mình với các học sinh, đương nhiên là được yêu thích.

Nhâm Niệm Niên rất thân thiện, nhưng hôm nay anh lại hung dữ hiếm có.

“Các em thực sự không thuộc? Còn em, Hứa Phiên Phiên?” Dứt lời, Nhâm Niệm Niên nhìn về phía ủy viên ngữ văn của lớp.

Hứa Phiên Phiên ngẩng đầu lên, tóc mái lỗi thời, da ngăm đen, dáng vẻ cũng không nổi bật nhưng đôi mắt rất sáng.

Tại vùng nông thôn hẻo lánh này, mọi người đều là nông dân. Đại đa số phụ huynh học sinh cũng đều làm ruộng, Hứa Phiên Phiên cũng không ngoại lệ. Cô tự biết điều kiện gia đình không tốt, chỉ có thể dựa vào học tập mới có tương lai, cho nên cô cực kỳ nỗ lực, thành tích học tập cũng cực kỳ tốt.

Thường thường thành tích thi văn của Hứa Phiên Phiên đứng đầu lớp, tuy rằng tiếng anh và số học có hơi kém, nhưng cộng với điểm văn thì vẫn rất cao, thường là đứng đầu lớp.

Lớp trưởng 11-6 là Thái Hàm – một Omega, rất được con trai hoan nghênh. Không giống với Thái Hàm xinh đẹp dịu dàng, Hứa Phiên Phiên là một Alpha rất mạnh mẽ, là học sinh giỏi của lớp.

Nếu Nhâm Niệm Niên đã nhắc tới mình, Hứa Phiên Phiên quyết định đứng lên, mở miệng bắt đầu đọc thuộc lòng.

Cô nhanh chóng đọc xong nửa đoạn trước cổ văn, nhưng nội dung phía sau cô học rất khó thuộc, sau đó hoàn toàn không nhớ nổi, bàn tay Hứa Phiên Phiên chảy đầy mồ hôi, gương mặt cũng đỏ lên.

Bình thường cô toàn được khen ngợi, cô có một đống lớn giấy khen học sinh ba tốt và ban cán bộ ưu tú, từ nhỏ đến lớn, học kỳ nào cũng có. Nhưng lúc này lại xấu hổ vô cùng, cảm giác mình mất cả mặt mũi ở trước mặt cả lớp.

Nhâm Niệm Niên đi tới chỗ ngồi của cô, cười cười: “Phiên Phiên, em học đoạn đầu rất tốt, hôm nay chúng ta tiếp tục học phân tích nửa đoạn sau, chờ em hiểu rõ mới có thể học thuộc tốt hơn, ngồi xuống trước đi.”

Hứa Phiên Phiên nhẹ nhàng gật đầu, thần kinh căng thẳng cũng có chút thả lỏng.

Trước khi Nhâm Niệm Niên quay về bục giảng thì Dư Hành lại đột nhiên giơ tay lên.

“Dư Hành, sao vậy?” Nhâm Niệm Niên thuận miệng hỏi, anh còn tưởng rằng Dư Hành có chuyện gì muốn nói.

“Em thuộc toàn bộ.”

Vẻ mặt Dư Hành bình tĩnh nhưng trong lòng những bạn học khác thì kinh hãi, gần đây Dư Hành không chỉ bắt đầu nghe giảng, hơn nữa biểu hiện của hắn trong giờ ngữ văn cũng làm người khác rất kinh ngạc khó hiểu.

Ngoài dự đoán của mọi người, Dư Hành thực sự thuộc từ đầu đến đuôi.

Nhâm Niệm Niên nghe xong rất vui vẻ, cười dùng sức vỗ tay, những học sinh khác thấy thế cũng vỗ tay cho Dư Hành.

Trong tiếng vỗ tay vang dội, Dư Hành chỉ nhìn chằm chằm Nhâm Niệm Niên ở phía trước, ánh mắt dừng lại thật lâu trên khuôn mặt tươi cười của anh…

Mà Hứa Phiên Phiên ngồi ở hàng đầu không nhịn được quay đầu lại, liếc mắt nhìn Dư Hành vài lần, sau đó cô âm thầm siết chặt nắm tay.

20

Thời gian nghỉ giữa trưa, mọi người ăn cơm xong có thể nghỉ ngơi một lúc. Trước khi bắt đầu tiết tự học trưa nay, Hứa Phiên Phiên vừa đi đưa bài tập ngữ văn về đã đến thẳng chỗ Dư Hành.

Dư Hành nằm ườn trên bàn học, đầu chôn trong khuỷu tay. Hắn không động đậy chút nào, nhìn qua như đang ngủ, thế nhưng trong lớp rất ồn ào, mọi người cười cười nói nói, cãi nhau ầm ĩ, sao hắn có thể ngủ được?

Dù sao Hứa Phiên Phiên cho rằng hắn đang giả vờ ngủ, lập tức lạnh lùng nói: “Này, Dư Hành.”

“…..” Dư Hành vẫn không nhúc nhích, không có tí phản ứng.

“Dư Hành, thầy Niên Niên tìm cậu.”

Lời còn chưa dứt thì Dư Hành đã ngẩng đầu lên, ánh mắt nhàn nhạt liếc Hứa Phiên Phiên.

Không phân biệt nam nữ, Alpha thường không hứng thú gì với Beta bình thường. Trên phương diện sinh lý cũng rất khó sản sinh cảm giác, bởi vì Beta sẽ không tiết ra chút tiết dục tố nào, không có kỳ phát tình, lại không chịu ảnh hưởng của Alpha mà nảy sinh phản ứng.

Nếu không vì Nhâm Niệm Niên, Hứa Phiên Phiên cũng lười nói chuyện với Dư Hành, lúc này đành bất đắc dĩ nói: “Dư Hành, thầy Niên Niên bảo cậu đến văn phòng gặp thầy.”

Ánh mắt Dư Hành khẽ đảo nhưng thân thể vẫn không cử động, còn đang do dự: “Khi nào đi?”

“Bây giờ, cậu nhanh chút đi, đừng lề mề.”

Hứa Phiên Phiên không nhịn được nói ra, nói xong lập tức quay đầu đi ra ngoài.

Sau đó Dư Hành đến văn phòng của Nhâm Niệm Niên, trong lòng hắn suy nghĩ không biết lần này Nhâm Niệm Niên tìm hắn có chuyện gì?

Giữa trưa, giáo viên khác đều ở đây nghỉ ngơi, thoạt nhìn rất lười biếng. Nhưng Nhâm Niệm Niên không giống như thế, nhìn anh rất hoạt bát, còn đang vui vẻ ăn bưởi. Thấy Dư Hành tới, anh lập tức đưa một múi bưởi đã lột vỏ cho Dư Hành.

Dư Hành ngẩn ra, hắn nhớ lần trước Nhâm Niệm Niên mời hắn ăn táo, hôm nay lại đổi thành bưởi.

“Mau cầm đi, Tiểu Dư Nhi.” Nhâm Niệm Niên hối thúc.

Dư Hành lại lắc đầu, lui về sau hai bước.

Nhìn thái độ gần gũi thân thiết của Nhâm Niệm Niên đối với Dư Hành, hai giáo viên ở cùng văn phòng với anh cảm thấy hơi kỳ lạ, nhìn Nhâm Niệm Niên và Dư Hành nhiều thêm vài lần.

Nhận thấy ánh mắt của bọn họ, Dư Hành lại lui thêm: “Thầy, nếu như không có chuyện gì thì em về trước đây.”

Aiz, em chờ chút đã!” Nhâm Niệm Niên kêu hắn lại, sau đó lại sợ quấy rầy hai giáo viên khác đang nghỉ ngơi, Nhâm Niệm Niên cầm bưởi ra ngoài hàng lang với Dư Hành.

Lúc này bên ngoài không có ai đi qua, Nhâm Niệm Niên như bật radio, lảm nha lảm nhảm với Dư Hành không ngớt: “Tiểu Dư Nhi, em biết bưởi có bao nhiêu tốt không?”

Không đợi Dư Hành trả lời, Nhâm Niệm Niên xòe ngón tay ra, vừa đếm vừa nói: “Trong《 Bản Thảo Cương Mục 》có ghi lại rất nhiều, ăn bưởi có thể thanh lọc dạ dày, có thể hết ho tiêu đàm. Ngoại trừ dùng trực tiếp ra, cũng có thể làm thành trà bưởi và nước bưởi, uống làm đẹp da, khỏe mạnh dưỡng sinh. Nếu như ăn nhiều quý sẽ gây nóng, nhưng ăn bưởi thì không, bưởi mát hạ nhiệt.

Tiểu Dư Nhi, tôi thích ăn bưởi nhất luôn ấy! Đây là tự tay tôi lựa trong tiệm trái cây trấn trên, chọc một lúc lâu mới mua được. Kỳ thực chọn bưởi cũng cần kỹ thuật, chọn đầu bưởi hơi nhọn chứ không tròn, chọn vàng không chọn xanh, chọn nặng không chọn nhẹ, hơn nữa em chọn bưởi có thể dùng ngón tay đè xuống, dấu không bị mất là tốt nhất, như vậy mới mua được bưởi đã chín đều, ăn cực kỳ ngọt!”

“…..” Toàn bộ quá trình Dư Hành đều yên tĩnh lắng nghe, cảm thấy dù Nhâm Niệm Niên không làm giáo viên thì đi bán bưởi cũng không tệ, mồm mép quá lanh lợi.

Nói nhiều như vậy chỉ vì Nhâm Niệm Niên muốn Dư Hành ăn một miếng, anh dụ dỗ hắn: “Đến đây, há miệng ra, tôi đút em.”

Nhưng Dư Hành không chỉ không há miệng mà còn quay đầu.

“Tiểu Dư Nhi, em không thích ăn sao? Vậy em thích ăn cái gì? Lần sau tôi mua cho em.”

“Không cần.” Dư Hành vẫn không lạnh không nóng: “Thầy, em chưa từng ăn bưởi, cũng không thích ăn trái cây gì.”

Nhâm Niệm Niên sửng sốt chốc lát, không biết suy nghĩ gì lại kiên trì nói: “Tiểu Dư Nhi, học sinh phải nghe lời giáo viên phải không?”

Dư Hành: “Đúng vậy.”

“Vậy em nhắm mắt lại, há to miệng ra.”

“…..” Dư Hành ngẩn ra, hắn không phải học sinh ngoan sẽ răm rắp nghe lời, cũng hiểu được hành vi của Nhâm Niệm Niên có hơi ngây thơ. Nhưng Dư Hành vẫn yên lặng phối hợp với Nhâm Niệm Niên, nhắm mắt há mồm, ăn một múi bưởi Nhâm Niệm Niên đút cho.

“Ngon không?” Nhâm Niệm Niên đầy mong đợi hỏi.

Dư Hành gật đầu rất khẽ, phát ra một tiếng ‘Vâng’. Nhâm Niệm Niên lại đặc biệt hài lòng, trong lòng vui như nở hoa: “Ha ha ha, vậy mới đúng chứ! Tiểu Dư Nhi, tôi chọn cho em múi ngọt nhất đấy! Không ngọt không lấy tiền!”

Hắn... Thực sự là càng ngày càng choáng váng.

Dư Hành oán thầm trong lòng. Trái tim lạnh lẽo quanh năm bị Nhâm Niệm Niên khẽ khiêu khích một chút.

Buổi trưa hôm nay mời Dư Hành ăn bưởi chỉ là phụ, trên thực tế là Nhâm Niệm Niên muốn cổ vũ đứa nhỏ vừa cô độc lại biệt nữu*.

(Biệt nữu: tâm khẩu bất nhất, tức là nghĩ một đằng miệng nói một nẻo, thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ)

“Dư Hành, Tiểu Dư nhi, kỳ thực em rất thông minh, trí nhớ cũng rất tốt, tôi mong sau này không chỉ trong giờ của tôi mà còn trong giờ của các giáo viên khác, em cũng sẽ nghe giảng học tập thật tốt.”

Dư Hành không nói chuyện, cho tới bây giờ hắn không phải người may mắn, học nhiều năm như vậy, không có giáo viên nào… Không có giáo viên nào giống như Nhâm Niệm Niên.

21

Yên tĩnh một hai ngày, Dư Hành lại đánh nhau.

Lần này hắn không phải ra tay với học sinh khác, mà là anh họ của mình – Cao Văn Hạo.

Tối hôm qua ở nhà, Dư Hành và Cao Văn Hạo có tranh chấp, gây sự rất lớn. Sáng nay đi học Cao Văn Hạo sưng mặt sưng mũi, hắn ta vốn có gương mặt mập mạp, hiện tại lại sưng thêm một vòng. Khi Cao Văn Hạo đi ngang qua lớp 11-6 thì cách một lớp kính cửa sổ, không nhịn được buông những lời khó nghe về phía Dư Hành.

Cao Văn Hạo rất tức giận, hắn ta đánh không thắng Dư Hành, lúc này cũng chỉ có thể dùng miệng đấu với Dư Hành.

Trên mặt Dư Hành cũng bị thương, khóe môi sưng đỏ, hắn siết chặt nắm tay: “Mày còn muốn bị đánh?”

Ánh mắt hung tàn của Dư Hành dọa Cao Văn Hạo theo bản năng lui về sau mấy bước.

Không chỉ có Cao Văn Hạo ở ngoài cửa sổ sợ hãi mà ngay cả những học sinh ngồi xung quanh Dư Hành cũng sợ muốn chết, đều rời khỏi chỗ ngồi, ước gì có thể trốn đi thật xa.

“Dư Hành! Mày... Cái thằng điên này, biến thái! Mày cứ chờ coi, sớm muộn gì trường cũng đuổi học mày, mày đừng mong tiếp tục ở nhờ nhà của tao, tao… Sớm muộn gì tao cũng đuổi mày ra ngoài! Mày cút ra ngoài tìm mẹ mày đi, cái thứ dâm ——”

“Rầm!” Nắm đấm của Dư Hành đập mạnh vào cửa kính suýt chút nữa thì vỡ cả thủy tinh: “Cao Văn Hạo, mày mắng đủ chưa?”

Cao Văn Hạo run run cả người: “Mày... Điên… Chó điên!”

Mắng xong một câu cuối cùng, hắn ta hoảng hốt chạy mắt.

Bị Cao Văn Hạo quậy một trận như thế, thầy Đường chủ nhiệm nhanh chóng đứng ra, dẫn Dư Hành tới văn phòng nói chuyện.

Nghe tin Nhâm Niệm Niên rất lo lắng, anh chờ ở ngoài cửa văn phòng của thầy Đường một lúc lâu, vừa thấy Dư Hành trầm mặt từ bên trong đi ra, anh lập tức tiến lên kêu hắn.

Nhâm Niệm Niên quan tâm hắn vài câu, hỏi có chuyện gì nhưng Dư Hành không trả lời dù chỉ một câu.

Thấy dáng vẻ này của Dư Hành, Nhâm Niệm Niên biết dù anh hỏi nhiều hơn nữa thì Dư Hành cũng sẽ không mở miệng, có đôi khi đứa nhỏ này cực kỳ bướng bỉnh.

Nhìn Dư Hành không nói lời nào, chỉ luôn siết chặt nắm tay đến nỗi gân xanh trên mu bàn tay cũng nhô lên, Nhâm Niệm Niên không hỏi gì nữa, đột nhiên nhẹ nhàng cầm tay Dư Hành.

Nhâm Niệm Niên mỉm cười, lòng bàn tay ấm áp mềm mại của anh bao lấy nắm tay cứng rắn của Dư Hành, vuốt ve bên ngoài nắm đấm. Động tác của anh mềm nhẹ, chậm rãi giúp Dư Hành bình tĩnh, để hắn buông lỏng tay ra.

Nhâm Niệm Niên lại nhân cơ hội sờ sờ lòng bàn tay Dư Hành, ngón tay vẽ vòng tròn ở phía trên, đôi mắt lấp lánh tràn đầy ý cười nhu hòa của anh đối diện với cặp mắt lạnh lẽo của Dư Hành: “Tiểu Dư Nhi, em có tình nguyện tin tưởng tôi không?”

Trong lòng Dư Hành khẽ động, hắn rút tay ra còn lạnh lùng nói: “Thầy, em đã nói rất nhiều lần rồi, em tên Dư Hành, đây mới là tên của em, xin sau này đừng dùng xưng hô kỳ quái thế nữa, cũng không cần... Xen vào việc của người khác.”

Dứt lời, hắn xoay người đi xa, để lại Nhâm Niệm Niên ngây ngốc đứng ở nơi đó.

Dư Hành tuyệt đối không muốn cho Nhâm Niệm Niên biết, kỳ thực tình huống của hắn còn tệ hơn trong tưởng tượng của Nhâm Niệm Niên, một khi hắn mất khống chế, nội tâm sẽ cực kỳ điên cuồng và vặn vẹo.