Niên Kỷ Đại Liễu Nhất Điểm

Chương 3-2: Lớn tuổi một điểm 3-2




Đúng là tương tư khiến con người ngọt ngào đến chua xót.

Sinh ra trong một gia đình hiển hách, sống qua 33 năm, đi qua mưa gió, thất bại nào cũng từng nếm trải, chính mình cũng không phải chưa từng trải qua thế sự đời tư, mặc dù thân thế con ông cháu cha nhưng cũng chưa bao giờ tự tôn vọng lớn cho rằng mình ta là vô địch, thành công không chỉ nằm ở thiên phú mà còn dựa vào nỗ lực và cố gắng.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, có một số việc sẽ khiến chính mình chưa có nỗ lực đã phải từ bỏ. Nhưng là ái tình trước mặt, hắn lại chưa chiến mà đã chạy, chỉ có thể nằm rạp mà tương tư, cúi đầu xưng thần.

Hắn mặt ngoài lạnh nhạt vô tình, kì thực lại là đa tình lãng mạn, chỉ là hắn đem tất cả si tình cuồng yêu của chính mình chôn giấu ở đáy lòng, chờ đợi một thời khắc nào đó sẽ như cánh bướm xin đẹp mà phá kén chui ra.

Thuở thiếu thời, nhìn thấy cha mẹ kiêm điệp tình thâm, yêu nhau vượt qua sinh tử, chính hắn cũng từng hy vọng mong đợi người mình yêu nhất xuất hiện; nhưng 33 năm qua, cái người nắm giữ chìa khóa nội tâm của chính mình vẫn bạt vô âm tính, một khỏa cuồng liệt trong tâm không khỏi trầm tĩnh, ngày một vẫn cứ chờ đợi.

Liền tại thời điểm vô cùng bình thản, khát vọng trong lòng hắn từng giọt nhỏ gần như muốn khô héo, thì ái tình lại xuất hiện, mỹ lệ như vậy khiến người khác hoa mắt mê mẩn, ngọt ngào khiến bản thân hắn mừng như điên cơ hồ còn quên mất hô hấp.

Nhưng hắn lại chưa bao giờ dự liệu được, tình yêu phát sinh cùng biến mất chỉ trong một thời điểm, thiên đường cùng địa ngục như thế mà chỉ cách nhau một khoảng rất ngắn, nguyên bản đó phải là ngày hắn nên quý nhất khi tìm được tình yêu, nhưng cơ hồ đó cũng là ngày làm hắn đau nhất khi bản thân thất tình.

Ái tình tới không có đạo lý, làm cho hắn có nỗi khổ khó nói, đau đến không muốn sống, nhưng là hắn không có hối hận, coi như bản thân như vậy mà đẫm máu và nước mắt, hắn vẫn như cũ nguyện ý chịu đựng, chỉ vì mong ngày tương phùng.

Công tác quá nhiều – lý do!

Mở không xong hội nghị – lý do!!

Từ trước đến giờ hắn không muốn trốn tránh, nhưng ngay khi đối mặt thực tế thì lại không có dũng khí, một trái tim rõ ràng cả ngày lẫn đêm reo hò muốn gặp lại cậu một lần, lại động cũng không dám động chỉ có thể mua dây buộc mình, tùy ý tương tư quấn quanh người.

Hắn rõ ràng để cho mình đánh mất cơ hội gặp mặt nguyên nhân là vì cái gì, là sợ cùng sợ hãi. Hắn sợ sệt nhìn thấy thê tử Hãn Du Sinh, sợ sệt nhìn thấy Hãn Du Sinh đối với mình như người bên ngoài; sợ hãi mình không cẩn thận lại lộ ra được ghen tỵ dằn vặt đáng ghê tởm.

Tâm tư trăm chuyển ngàn lộn, đột nhiên nhớ tới một bài thơ:

“Cuộc đời sẽ không tương tư, nhưng có thể tương tư liền hại tương tư.

Thân giống như phù vân, tâm bay phất phơ, hơi thở mong manh.

Khoảng không còn lại một tia dư hương, trông mong thiên kim du tử gì.

Chứng minh chờ đợi khi đến,

Đèn bán hôn mê thời điểm, ngày rằm rõ ràng thời điểm”.

( em xin phép không edit bài thơ này, ai có lòng hảo tâm thì edit dùm em đi em mang ơn ạ)

“Nguyên bản bài thơ của nó là như vầy:

生平不会相思, 才会相思, 便害相思.

身似浮云, 心如飞絮, 气若游丝.

空一缕馀香在此, 盼千金游子何之.

证候来时,

灯半昏时, 月半明时.

Tiếp xúc bài thơ này thời gian cùng địa điểm đều đã quên mất, chỉ là ký ức đột nhiên nhớ đến.

Ký ức có lúc ngược lại cũng khiến người ta không thể đoán trước được,  muốn đến là đến đi là đi không nắm bắt được.

Hắn vẫn cứ nhớ tới, thời điểm lúc đầu đọc bài thơ này, không hiểu cái gọi là tương tư sao có thể lợi hại như vậy có thể khiến người thân giống như phù vân, tâm bay phất phơ, hơi thở mong manh.

Khi đó hắn cảm thấy mấy vị cổ nhân này dường như là khuếch đại sự thật hơi quá, không được chuẩn xác. Nhưng hôm nay, chính mình thân thân thể sẽ lại cảm thấy được văn nhân nhà thơ tựa hồ vẫn còn hơi xem thường nỗi khổ tương tư a.

Mới có thể tương tư, liền hại tương tư a!

Thu hồi ánh mắt tiêu thất, chính hắn sáng tỏ tương tư nhiều bản thân sẽ khổ, nhưng lại khó có thể chịu đựng đến cực hạn.

Tương tư a! Lại như lúc nào cũng có thể xuất hiện như nước vào đê, không ai có thể ngăn cản được.

Tự giễu lung lay cười khổ, xoay người không muốn lại đối mặt tâm tình chính mình giống như bầu trời tối tăm, xem tình hình e sợ chỉ chốc lát liền sẽ mưa rào tầm tã đi! Đúng như dự đoán, vừa mới muốn xong, từng giọt mưa lớn như hạt đậu toàn bộ đều trút xuống đem toàn bộ cữa sổ sát đất nhuộm đẫm thành một mãnh vũ hoa.

Nhìn ngoài cửa sổ giàn giụa mưa rơi liếc mắt một cái, Hoắc Nguyên Khanh như từ bỏ được cái gì cầm lấy áo khoác, bước dài ra văn phòng.

“Tôi không trở về văn phòng, có việc thì nhờ phó tổng xử lý.”

“Vâng”

Cũng không quay đầu lại quyết định để chính mình nghỉ nửa ngày, ấn nút thang máy chuyên dụng xuống thẳng từ tầng 39.

Hoắc Nguyên Khanh biết phó tổng căn bản không có đi làm, dựa vào đệ đệ của mình chỉ trầm mê trong thế giới âm nhạc, đối với Hoắc thị hoàn toàn không có hứng thú.

Như vậy thuyết pháp, chỉ là để thư ký nắm chắc trong lòng, thư ký nguyên bản là do mẫu thân cấp cho phụ thân, 25 năm qua việc nhỏ đều do bản thân nàng quyết định, đại sự liền lưu lại chờ đợi hắn phán quyết.

Theo quy mô Hoắc thị, có lẽ sẽ có việc gấp, nhưng ngàn vạn lần không thể có đại sự phát sinh, đây cũng chính là nguyên nhân để Hoắc Nguyên Khanh dễ dàng như vậy liền đem sự vụ giao cho thư ký xử lý.