Niễn Ngọc Thành Trần

Chương 24




Editor: Cẩm Hi

Bộ dáng của hắn lúc này vô cùng đáng sợ, đến phó sĩ quan cũng hiếm khi nhìn thấy, ngày thường Viên Trần đều trầm mặc ít nói, không hề có bất cứ biểu tình gì, giống như luôn luôn có sẵn mưu kế ở trong lòng, tự tin quyết thắng ngàn dặm, vậy mà nhiều ngày hắn lại nhíu chặt mày, hiện tại khi nhìn thấy Đinh Kha cùng Thẩm Tông Tuyền, phó sĩ quan mới hiểu được tức giận của hắn từ đâu mà có.

Bông tuyết nhẹ nhàng tung bay giữa không trung, giống như hàng ngàn con bướm đang nhảy múa, "Tuyết rơi!" Đinh Kha đứng dậy trả lại áo khoác cho Thẩm Tông Tuyền, lộ ra một hàng răng trắng tinh, so với tuyết trắng trông còn rực rỡ hơn.

Bông tuyết trong suốt như một nụ hoa đang nở rộ, tung bay tản ra bốn phía, những bông tuyết tựa như những hạt muối nằm rải rác trên mái nhà, Đinh Kha kích động xoay tròn dưới trời tuyết, "Tông Tuyền," cô quay đầu lại mỉm cười với trăm ngàn tư mị, "Em nhớ hồi ở Alabama từng có một lần tuyết rơi, lúc ấy em còn đàn tặng anh một khúc dương cầm, còn nhớ rõ không?"

Hắn làm sao có thể không nhớ rõ, khi đó đầu ngón tay của cô lướt nhẹ trên phím đàn đen trắng, thong dong hoàn thành một chương nhạc, đứng dậy trước đàn dương cầm nhìn hắn kiên định nói: "Just for You!" Khi đó nhìn cô lộng lẫy đủ để khiến cả ngân hà phải thất sắc!

Phó sĩ quan cùng Viên Trần song song đứng ở trong một góc cách đó không xa, khoảnh khắc Đinh Kha xoay tròn giữa trời tuyết Viên Trần nhìn thấy rõ ràng, uyển chuyển nhẹ nhàng tuyệt đẹp như tiên tử, chiếc áo khoác lông cáo màu đỏ đặc biệt quyến rũ giữa trời tuyết, giống như mùa đông ở nước Mỹ năm đó, bên ngoài cửa kính màu trà cô mặc một bộ váy đỏ rực ở giữa trời tuyết hết sức chói mắt, giống như hạt mưa rơi xuống mặt sông phẳng lặng, lại từng chút một đánh vào tim hắn, cho đến khi lan tràn vào hô hấp của hắn, lại tươi nhuận bắt mắt như thế.

Phó sĩ quan nghiêng đầu sang nhìn thì nhìn thấy ở trên quân trang kaki của Viên Trần đã bị phủ một tầng tuyết trắng, hắn lại vẫn bất động, đến tuyết trên vai cũng không có nửa điểm lay động, hắn cứ an tĩnh như vậy đứng trong tuyết, giống như đã bị bỏ quên.

"Không cần lo lắng cho em!" Đinh Kha giống như đang tự cổ vũ cho chính mình, hướng Thẩm Tông Tuyền nhoẻn miệng cười, rồi xoay người rời đi.

Đinh Kha, hai chữ này nghẹn ngào ở trong cổ họng, Thẩm Tông Tuyền nhìn chăm chú theo bóng dáng cô, lại không thấy được nước mắt của cô, nhưng chung quy vẫn phải từ biệt.

"Thiếu soái?" Phó sĩ quan thận trọng hỏi, lại thấy Viên Trần hơi nâng lên tay trái lên, phó sĩ quan vội vàng ra hiệu cho binh lính phía sau xông lên trước.

"Tiểu thư, muốn đi đâu vậy?" Đinh Kha ngồi ở trên xe kéo hồi lâu mới thoáng lấy lại tinh thần, vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, tay hướng sang bên cạnh sờ soạng, "Sư phụ, làm phiền ngài quay lại quán trà vừa rồi, tôi để quên túi ở đấy!"

Sư phụ kéo xe cực kỳ vui vẻ vì có thể kiếm thêm tiền, liền cười ha hả hô lên: "Được rồi, tiểu thư ngồi vững, tôi chạy đường tắt nên rất nhanh sẽ đến thôi!"

Cái gọi là đường tắt đó là những con ngõ nhỏ hẹp, Đinh Kha rất nhanh đã tới được quán trà, lúc này đã không còn bóng dáng của Thẩm Tông Tuyền nữa, mà chiếc túi màu vàng của mình vẫn còn đang nằm ở trên ghế như cũ, khoảnh khắc Đinh Kha cầm lấy túi xoay người chuẩn bị lên xe, lại vô tình nhìn thoáng nhìn chiếc xe màu đen dừng ở góc đường.

Rolls-Royce của Viên Trần?

Chiếc xe này ở Bắc Bình thật sự quá mức dễ thấy, Đinh Kha trong lòng bỗng lộp bộp, tại sao xe của hắn lại xuất hiện ở chỗ này.

Đinh Kha trả tiền cho sư phụ kéo xe rồi từng bước đến gần chiếc xe kia, Rolls-Royce màu đen dừng ở trong một con ngõ nhỏ hẹp, từ vị trí này vừa vặn có thể dễ dàng quan sát được động tĩnh bên trong quán trà, mà người bên trong quán trà lại khó có thể phát giác.

"Cậu quả nhiên không trở về Thượng Hải, còn dám tới tìm cô ấy!" Thanh âm giống như được phát ra từ kẽ răng, từ trong ngõ nhỏ truyền đến.

Thật khó có thể tưởng tượng được thanh âm này lại phát ra từ trong lồng ngực hắn, mà Đinh Kha lại quá mức quen thuộc, Viên Trần!

Bên trong con ngõ nhỏ hẹp chen chúc đầy những binh lính, từ phía sau bọn họ xuyên qua những khe hở, Đinh Kha liếc mắt một cái liền thấy được Thẩm Tông Tuyền!

Trên mặt Thẩm Tông Tuyền mang theo những vết thương xanh tím, lại không hề chịu thua, khóe miệng vẫn hơi hơi giương lên, trước mặt hắn hiển nhiên là Viên Trần, Đinh Kha không nhìn thấy được biểu tình của Viên Trần, nhưng chỉ cần nghĩ đến hắn liền cảm thấy đáng sợ.

"Người phụ nữ của Viên Trần ta ai cũng đừng nghĩ chạm vào!" Khi nói chuyện, Viên Trần từ bên hông móc ra một khẩu súng lục màu bạc, phó sĩ quan có ý muốn ngăn lại thì bị Viên Trần đẩy ngã xuống đất.

"Không được!" Đinh Kha chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, không màng tới tất cả xuyên qua đám binh lính chạy tới che ở trước mặt Thẩm Tông Tuyền.

Viên Trần bóp cò súng, lại không nghĩ tới Đinh Kha sẽ đột nhiên vọt ra, đứng trước họng súng trong nháy mắt từ Thẩm Tông Tuyền biến thành Đinh Kha, Viên Trần nhất thời không kịp phản ứng, vội vàng cuống quít nâng tay lên, viên đạn trong phút chốc sượt qua người Đinh Kha, "Phanh" một tiếng bắn vào vách tường.

Bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ, Súng trong tay Viên Trần vẫn dừng lại ở giữa không trung, tuyết vẫn bay phất phới xung quanh, mà mồ hôi lại theo cái trán của hắn chảy xuống, chỉ kém nửa tấc, cho dù là nửa tấc hắn cũng có thể sẽ xúc phạm tới cô!

Đứng trước họng súng, Đinh Kha nhắm chặt hai mắt, lại ngăn không được run rẩy, phó sĩ quan ngồi trên mặt đất cũng bị làm cho sợ tới mức không đứng dậy nổi, "Phu nhân?"

Khó có thể tin được tại một khắc này, Đinh Kha thế nhưng yêu Thẩm Tông Tuyền còn vượt qua cả mạng sống của chính mình.

Viên Trần vội vàng nâng mặt Đinh Kha lên, hắn nhìn chằm chằm Đinh Kha giống như một báu vật, không màng tới người khác liền hạ môi xuống nhẹ nhàng thâm tình hôn lên tóc cô.

Đinh Kha sợ hãi nâng mắt lên nhìn Viên Trần, lại theo bản năng quay đầu lại nhìn Thẩm Tông Tuyền, Thẩm Tông Tuyền đối diện với ánh mắt của Đinh Kha, kinh hoảng trong giây lát lập tức hóa thành ôn nhu.

Đinh Kha vẫn luôn tin tưởng tình yêu của mình dành cho Thẩm Tông Tuyền tựa như nước chảy, thẩm thấu vào từng tấc da tấc thịt, thấm vào tận đáy lòng, từ khoảnh khắc Hắc Sắc Phích lịch xẹt qua chân trời, trái tim cô đã không thuộc về chính mình nữa rồi.

"Sao em lại tới đây, em có biết vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm hay không!" Viên Trần khẩn trương túm lấy cánh tay của cô.

Sự ôn nhu của cô dành cho Thẩm Tông Tuyền lại tức khắc biến thành lửa nóng, "Viên Trần, nếu anh dám chạm vào Thẩm Tông Tuyền dù chỉ một chút, tôi sẽ chết ở trước mặt anh!"

Viên Trần hơi hơi sửng sốt, rồi cười lạnh lên, nhu tình bỗng hóa thành phẫn nộ, hắn dùng sức nắm chặt cánh tay của Đinh Kha, không hề cố kỵ tới sự đau đớn của cô một chút nào, ngược lại giống sư tử túm lấy cổ áo Đinh Kha, "Chung Ly Đinh Kha, em đừng có quá phận!" Viên Trần hung hăng gọi cả họ tên cô ra, đồng tử trừng lớn mang theo tia máu trông vô cùng đáng sợ.

"Ta quá phận? Viên Trần, ta chỉ cần Thẩm tông tuyền an toàn trở lại Thượng Hải, không hơn!" Đinh Kha không biết nơi nào tới dũng khí thế nhưng cùng hắn cò kè mặc cả.

Đôi mắt Viên Trần giống như có ngọn lửa đang cháy hừng hực, đốt cháy từng tấc sinh mệnh một.

Chính văn nữ ca sĩ Mai Hồng

Tác giả có lời muốn nói: Mọi người hãy ủng hộ nhiều hơn nữa đi ạ, hãy theo dõi cùng Tố Ảnh nhé!

Cảm ơn! ~~ yêu tất cả!

"Thả người!"

Hắn túm lấy cánh tay Đinh Kha kéo về phía chiếc Rolls-Royce, nhưng đôi mắt lại hung hăng như mũi tên sắc nhọn bắn về phía Thẩm Tông Tuyền, nếu không phải vì Đinh Kha, hắn nhất định sẽ khiến Thẩm Tông Tuyền chết không toàn thây!

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Mới vừa vừa vào cửa, Viên Trần liền đem Đinh Kha ném trên mặt đất, sức lực của hắn quá lớn nên làm cho Đinh Kha trượt trên sàn nhà một đoạn.

Dì Ngô bị dọa vội vàng chạy lại đỡ Đinh Kha, Đinh Kha run rẩy đứng lên có chút khó khăn, cùng Viên Trần đối chọi gay gắt, "Rồi sao, anh chỉ cho quan châu đốt lửa, mà không cho dân chúng thắp đèn?"

"Em đang nói bậy bạ cái gì đó?" Viên Trần rống giận, hắn sắp bị cô bức điên rồi.

Đinh Kha lại cười vỗ vỗ bụi bặm trên người, khuôn mặt để sát vào hô hấp của hắn, "Chẳng lẽ không phải sao? Chuyện thiếu soái ngài cùng ngôi sao ca nhạc Mai Hồng mọi người đều biết, ngài có thể tìm hoa hỏi liễu, tôi bất quá chỉ đi gặp Thẩm Tông Tuyền, chẳng lẽ chuyện này sai sao?"

Viên Trần ngẩn ra, "Tôi cùng Mai Hồng căn bản không có chuyện gì cả!" "Đúng vậy, không có, ngài bất quá chỉ là hàng đêm ngủ lại nơi đó mà thôi!" Khi nói chuyện, Đinh Kha chẳng hề để ý tới khẩu khí, làm Viên Trần khó có thể chịu đựng được.

Viên Trần lười để ý tới cô, càng không muốn giải thích bất cứ cái gì, dù sao việc hắn giải thích cũng không có quan hệ gì với cô, dì Ngô mắt thấy hai người đều không hé răng thì phát hoảng, "Ai u, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa!"

Viên Trần dựa vào sô pha chỉ cảm thấy đầu đau nhức khó chịu, hắn dùng tay day day huyệt Thái Dương cố gắng giảm bớt đi cơn đau nửa đầu, trong khoảnh khắc đó mạch máu như thể sẽ vỡ tung ngay lập tức vậy, cơ đau đột ngột khiến hắn khó thở, Đinh Kha lại không chú ý tới động tác của Viên Trần, thế rồi lại lần nữa mở miệng, "Vô luận thế nào anh cũng phải bảo đảm Thẩm Tông Tuyền sẽ an toàn rời khỏi Bắc Bình!"

"Đủ rồi!" Loảng xoảng vang lên, Viên Trần đứng dậy đem chiếc bàn kính ở trước sô pha đạp đổ, thủy tinh vỡ tung bay xa tới 70 dặm, "Hôm nay em vì hắn mà vọt lên trước họng súng của tôi, em có nghĩ tới cảm giác của tôi không? Em có biết nếu mất đi em, tôi sẽ có bao nhiêu thống khổ không!"

Dì Ngô bị một màn này dọa sợ tới mức hoàn toàn bay mất hồn phách, nhưng Đinh Kha chỉ sửng sốt rồi không để ý tới lời lộ thổ của hắn, "Không có tôi anh sẽ thống khổ, bởi vì cha tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Bắc Bình các người! Nhưng nếu anh muốn giết Thẩm Tông Tuyền thì trước đó hãy giết tôi đi đã!" Đinh Kha vừa nói vừa từ trong túi móc ra khẩu súng lục mang theo tùy thân, cô cứng rắn đem súng nhét vào tay Viên Trần.

Viên Trần cúi đầu nhìn khẩu súng trong tay, nếu anh muốn giết Thẩm Tông Tuyền thì trước hết hãy giết tôi đi đã!

Hắn hoàn toàn mệt mỏi, sức cùng lực kiệt.

Súng lục theo bàn tay Viên Trần rơi xuống sô pha, không có tôi anh sẽ thống khổ, bởi vì cha tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Bắc Bình các người! Thì ra ở trong mắt cô, hắn cưới cô bất quá chỉ vì một tấc vuông Thượng Hải kia, cho dù hắn có thể đi vào được thân thể của cô, thì cũng không thể đi vào được trái tim cô.

"Này." Mai Hồng đem bàn tay đưa tới trước mặt Viên Trần, hai viên thuốc nằm gọn ở trong lòng bàn tay cô ta, Viên Trần hé miệng đem thuốc nuốt vào, mỗi lần đau đầu không chịu nổi, Mai Hồng đều tự mình đưa thuốc tới, chính hắn cũng thường xuyên quên uống thuốc, nhưng cô ta lại nhớ rõ thời gian.

"Nếu cô ấy có thể có một nửa săn sóc của cô thì tốt rồi!"

Mai Hồng không cười, ngược lại đôi mắt hơi tối lại, tay áo nhẹ nhàng phiêu dật, trên người mặc một chiếc váy màu đỏ mận, giống như Lăng Ba tiên tử. Cô ta rót cho Viên Trần một tách cà phê nóng, hương thơm tràn đầy cánh mũi, lại hơi rũ xuống hàng mi cong dài, "Nếu cô ấy giống em, thì đó không phải là cô ấy, đúng không?"

Viên Trần nhận lấy tách cà phê tựa lưng vào ghế ngồi xem văn kiện, đích xác, Đinh Kha mù quáng như thiêu thân lao vào lửa, biết rõ chính mình sẽ bị bỏng, lại vẫn muốn phấn đấu quên mình đuổi theo, nếu cô ấy thật sự thay đổi, vậy không còn là Đinh Kha mà hắn yêu say đắm nữa rồi.

Hắn ngước mắt lên thì thấy Mai Hồng đang vén những sợi tóc rũ xuống bên tai lên, "Mai Hồng," cô ta ngoái đầu lại cười với hắn, Viên Trần lại rũ mắt như cũ không rời khỏi văn kiện, "Cô nên đi tìm người khác đi!"

"Vâng." Mai Hồng lẩm bẩm một tiếng rồi thuận theo giúp hắn đóng cửa lại, bóng tối ngăn không được nỗi đau tê tâm liệt phế của cô ta.

Bốn năm trước, Mai Hồng bị mua vào phủ đại soái Bắc Bình làm người hầu, dung mạo xuất chúng khiến cô bị xa lánh, từ sau khi nhị phu nhân Tô Khinh Mạn vào cửa cô ta càng ngày càng bị đánh chửi nhiều hơn, hơn nữa nhị thiếu Viên Uân háo sắc thỉnh thoảng sẽ đến trêu chọc cô ta, hồ mị tử tướng, cả ngày không phải câu dẫn được người già thì chính là người nhỏ hơn, khiến Tô Khinh Mạn hận không thể đem cô ta đánh chết.

Sau khi nhị thiếu bị bắn chết Mai Hồng bị an bài tới hầu hạ Viên Trần, vốn tưởng rằng hầu hạ thiếu soái có thể tránh được Tô Khinh Mạn, ai ngờ cô ta từ nhỏ yêu ca hát, ngẫu nhiên xướng lên vài đoạn thế nhưng lại bị Tô Khinh Mạn đánh cho một trận đòn hiểm, nói cô ta là sao chổi hại chết nhị thiếu.

Mai Hồng chỉ cảm thấy sinh mệnh của mình thật đáng buồn, vì sợ lại bị Tô Khinh Mạn đánh nữa nên chỉ có thể trốn ở trong viện nhỏ giọng ca hát, thẳng cho đến mùa đông hai năm trước, tuyết trắng bay đầy trời, cô ta mặc một chiếc áo khoác hồng ở dưới tàng cây vừa khóc vừa xướng, "Khúc cô vừa xướng tên là gì?" Cô ta quay đầu lại với một gương mặt đẫm nước mắt, "Tôi cũng không biết nó tên là gì, chỉ là vô tình nghe được từ trong phòng thiếu gia ngài." Đôi mắt Viên Trần rõ ràng, đạm nhiên cười, "Đó là một ca khúc tiếng Anh!"

Sau khi nhị thiếu mất, đại soái chỉ còn lại một đứa con trai là Viên Trần, vì thế đã tặng cho Viên Trần tòa nhà Tĩnh Nghi viên, cô ta trăm triệu lần không nghĩ tới, thiếu soái Viên Trần vậy mà lại mang cô ta tới Tĩnh Nghi viên, hắn giúp cô ta đổi tên thành Mai Hồng, thậm chí còn cẩn thận trang điểm mang cô ta ra vào các loại sự kiện công khai, đề cử cô ta với công ty Bảo Lệ Kim.

Viên Trần giống như một tia nắng mặt trời chiếu lên sinh mệnh ít ỏi của cô ta, hoàn toàn thay đổi quỹ đạo đã định sẵn của Mai Hồng.

Người bên ngoài đều nói Mai Hồng được thiếu soái nâng đỡ, cô ta cũng không tỏ ý kiến, cô ta biết cho dù người ngoài có hâm mộ như thế nào đi nữa, thì Viên Trần chung quy vẫn không chạm vào cô ta, cô ta thà rằng không làm ngôi sao ca nhạc mà chỉ nguyện cả đời bầu bạn cùng hắn, nhưng hắn lại cười và nói rằng, khi ở dưới trời tuyết trông bóng lưng của cô ta cực kỳ giống với một người con gái khác.