Niễn Ngọc Thành Trần

Chương 9




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Cẩm Hi

Chiếc khăn choàng màu vàng nhạt phủ lên cánh tay mảnh khảnh, sườn xám màu xanh lá phối với giày cao gót màu đen, khi đi lại sẽ mơ hồ hiện ra đế giày màu đỏ tươi, những viên trân châu sáng bóng đeo ở trên dái tai càng làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khoảng khắc khi bước vào quán bar lập tức đưa tới vô số ánh mắt nhìn thẳng.

Âu phục mặc trên người, lòng ta như cũ hướng về Trung Quốc.

Chỉ vì một câu của hắn, bởi vì hắn không thích cái gọi là Tây Dương, cô đã phải từ bỏ sở thích mười mấy năm nay của mình.

Vẻ lộng lẫy đủ để khiến cả dải ngân hà thất sắc, lúc này lại vừa lúc đối diện với ánh mắt của hắn, xuyên qua đám người ồn ào náo động lập tức đi tới chỗ hắn, người khác toàn hóa thành trong suốt giống như không khí.

"Đại tỷ!" Nghe một tiếng gọi này, Đinh Kha mới phát hiện ra ngồi đối diện với Thẩm Tông Tuyền cư nhiên là Chung Ly Khâm, hắn ta ngược lại vẫn là bộ dáng lang thang không hề tim phổi như cũ, "Chậc chậc, mới có mấy ngày không gặp đại tỷ thật là càng thêm xinh đẹp!" Chung Ly Khâm khi nói chuyện lại lơ đãng liếc Thẩm Tông Tuyền một cái.

Ghế dựa của quán bar tương tự với loại sô pha dành cho hai người, Đinh Kha đứng nhìn hai người đang ngồi ở hai bên trái phải, cư nhiên theo bản năng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tông Tuyền, Chung Ly Khâm hơi ngó qua Thẩm Tông Tuyền, thấy ánh mắt hắn mang theo gai nhọn, ngược lại rũ mắt không nói chuyện nữa.

"Mẹ nói hết năm rồi mà không thấy trở về, muốn em xem liệu kỳ nghỉ xuân này có thể trở về không." Đinh Kha tuy ý hướng về phía Chung Ly Khâm nói chuyện, nhưng ánh mắt lại không nhịn được nhìn về phía Thẩm Tông Tuyền.

Chính văn một lời thành sấm

Tác giả có lời muốn nói: Cất chứa... kéo áo, cất chứa, cất chứa ~~ hôn hôn, tôi yêu mọi người! Cất chứa đi!

"Để em tính đã, ở chỗ này vẫn nhiều tự do hơn." Chung Ly Khâm hai tay giao nhau, khi nói chuyện thì có một nữ bồi bàn bưng theo ly bia tiến lên, cổ áo rủ xuống lộ ra một nửa bộ ngực sữa, cô ta vứt cho Chung Ly Khâm một ánh mắt quyến rũ.

Chung Ly Khâm tà khí cười, cư nhiên móc ra một tờ tiền mặt nhét vào giữa □ cô ta, một màn này thực hiện ở ngay trước mặt Đinh Kha và Thẩm Tông Tuyền, tờ tiền được kẹp giữa khe rãnh trắng nõn, nữa bồi bàn này cũng không e dè, ngược lại còn liếc mắt đưa tình nhìn Chung Ly Khâm một cái mới rời đi.

Ở Thượng Hải, tuy đã sớm biết Chung Ly Khâm có bản lĩnh tán gái, hắn bề ngoài tuấn mỹ dáng người cao lớn, một đôi mắt đào hoa câu hồn đoạt phách, hơn nữa còn có tác phong tiêu tiền như nước của con nhà giàu, từ □ gái giang hồ đến thanh tú nữ học sinh các đều vì hắn khóc thiên thưởng địa, nhưng hắn lại kiên trì nguyên tắc dùng xong liền ném, chưa từng có người bạn gái nào có thể kiên trì quá năm sáu ngày.

Hôm nay nhìn thấy thủ đoạn của hắn, Đinh Kha thật sự không thể không mở rộng tầm mắt!

Mắt thấy mới vừa tiễn nữ bồi bàn đi, Đinh Kha đang muốn mở miệng nói chuyện với Thẩm Tông Tuyền.

"Hi, Khâm!" Phía sau lại có một thứ tiếng Trung sứt sẹo mang theo dày đặc giọng mũi của người Mỹ vang lên.

Con ngươi màu xanh nhạt, phảng phất như mùa xuân trên ngọt ngào trên sa mạc, trong vắt sáng ngời giống như hồ nước xanh thẳm, cô gái Tây Âu mắt sâu mũi cao tựa như con cá lưu loát chui vào trong lòng Chung Ly Khâm, Chung Ly Khâm sủng nịch đùa bỡn sợi tóc của cô ta, trong mắt tràn đầy tình yêu, nghiễm nhiên là một đôi tuyệt phối khó tìm.

Hắn có thể an ổn xuống cũng tốt, Đinh Kha nhìn mà bất giác hâm mộ.

"Khâm is mine!" Một âm thanh kiệt lực thét chói tai tới mức Đinh Kha phải quay phắt đầu lại, khuôn mặt nhỏ xinh cùng ngũ quan tinh xảo, da thịt tinh tế trắng nõn có thể so với sữa dê đông lạnh, thân mình pha trộn giữa sự kỳ lạ và mỹ lệ.

Mắt thấy mỹ nữ người lai như một con sư tử điên nhào lên người mỹ nhân Tây Âu, hai người xông vào đánh nhau, mọi người cũng nhanh chóng tò mò nhìn lại.

"Khâm!"

Không biết thanh âm từ chỗ nào vang lên, cư nhiên lại chạy ra một cô gái chân đi guốc gỗ mặc trang phục Nhật Bản, Chung Ly Khâm nhìn thấy tình hình như thế thì đột nhiên đứng dậy, mở cửa cất bước đi ra ngoài.

Ai ngờ phía sau ba cô gái kia vẫn còn một cô gái da đen với đường cong nóng bỏng!

Bốn cô gái cũng không rảnh đánh nhau nữa, vội vàng chạy ra ngoài đuổi theo Chung Ly Khâm, như một trận gió quét qua, cô gái người da đen có lẽ quá mức kích động, cư nhiên va vào Đinh Kha đang ngồi cạnh lối đi nhỏ Đinh Kha, Đinh Kha nháy mắt nghiêng người ngã vào trong lòng Thẩm Tông Tuyền.

Thẩm Tông Tuyền theo phản xạ đỡ được cô, nhưng tay lại an ổn dừng ở trên eo thon của cô, nhiệt độ từ lòng bàn tay cách một lớp sườn xám mỏng truyền đến, người cô không khỏi chấn động, khuôn mặt hai người sắp dán vào nhau, nhịp tim nhất quán và hai tròng mắt khóa chặt lại với nhau, thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng được hô hấp của nhau, giống như hoa lan ôn hòa lại dồn dập thổi vào bên tai Thẩm Tông Tuyền.

"Bóng đèn tới!" Thanh âm tức khắc xé rách bầu không khí ái muội ngắn ngủi giữa hai người.

Đinh Kha đỏ mặt cuống quít rời khỏi cái ôm ấm áp của Thẩm Tông Tuyền.

"Cái bóng đèn chị đây hình như tới không đúng lúc?" Hành Tố hỏi thăm nhưng miệng lưỡi lại toàn là trêu đùa.

Đinh Kha cũng không nhìn lại, chỉ chỉ Thẩm Tông Tuyền bên cạnh, "Chính là hắn!"

Hành Tố nhịn không được cười ra tiếng, nào có ai giới thiệu như vậy, cái gì mà chính là hắn?

Là hắn của Đinh Kha?

Một đại nam nhân không có tên, thực sự muốn giới thiệu như vậy?

Có thể thấy Thẩm Tông Tuyền trước mắt không tự trau chuốt, thế nhưng long chương phượng tư, mi cụ phong vân, có khí chất không thể nói rõ, khó trách Đinh Kha đối với hắn quyến luyến không quên.

Vốn dĩ Đinh Kha sợ Thẩm Tông Tuyền không chịu gặp cô, đành phải gọi cho Chung Ly Khâm và Hành Tố tới áp trận, ai ngờ Chung Ly Khâm nửa đường bị đám con gái truy đuổi, còn Hành Tố căng giãn vừa phải, cô ấy lớn hơn Đinh Kha và Thẩm Tông Tuyền vài tuổi. Khi biết Thẩm Tông Tuyền là một thanh niên tràn đầy nhiệt huyết cùng với tình cảm chân thành dành cho tổ quốc, thì lời nói trước sau của Hành Tố đều không rời khỏi chính sự quốc gia, trong khoảnh khắc nói chuyện đã thấy được nhiệt huyết sôi trào của Thẩm Tông Tuyền.

Khi còn ở Thượng Hải, Đinh Kha cực kỳ ít chú ý tới quốc gia đại sự, ở trường học cũng chỉ bày ra một bộ nhiệt tình yêu tổ quốc, không nghĩ tới Thẩm Tông Tuyền và mình lại bất đồng như thế.

Trên Hắc Sắc Phích lịch có in hai chữ đỏ tươi: Trung Hoa!

Đám người thét chói tai hết đợt này đến đợt khác, khi đuôi của Hắc Sắc Phích lịch bay ra khỏi làn khói sặc sỡ, cư nhiên hiện ra từng nét chữ vuông vức: Quốc!

Cảm xúc của đám học sinh hò hét hai chữ Trung Hoa tăng vọt, âm thanh đinh tai nhức óc đến ngay cả nước biển cũng phải nhộn nhạo theo.

Khi đó hắn ở trên trời, cô ở dưới mặt đất, hắn xuyên qua tầng mây, tầm mắt của cô không rời, giữa biển xanh trời xanh, ba ngàn thước trời cao lấp đầy tình yêu quốc gia trong trái tim hắn, cũng lấp đầy tình yêu bất tận của cô.

Khi nhớ lại, Đinh Kha nhìn chăm chú vào Thẩm Tông Tuyền ở bên cạnh, hắn đĩnh đạc nói về sự rung chuyển của quốc gia, Đinh Kha từ đáy lòng lại càng thêm khâm phục, người điều khiển Hắc Sắc Phích lịch quả không bình thường.

"Xác thật không tồi." Trong bóng đêm, Hành Tố nằm bên cạnh Đinh Kha.

Hành Tố ngày thường đều ở tại chung cư của giáo viên ở bên ngoài trường, nhưng đôi khi cũng sẽ qua đêm ở ký túc xá của Đinh Kha, hai người liền thức trắng đêm nói chuyện tri kỷ.

Đinh Kha cuộn tròn lại bên cạnh, trong bóng đêm đen nhánh nhìn không rõ đôi mắt chớp động của cô, "Là chị chưa xem Tông Tuyền thi đấu thôi, Hắc Sắc Phích lịch thật sự..."

Hành Tố nghe xong liền nở nụ cười, đã không biết bao nhiêu lần nghe Đinh Kha nhắc tới chiếc Hắc Sắc Phích lịch kia, ngày thường Đinh Kha nhanh mồm dẻo miệng nhưng thế nào khi ở trước mặt Thẩm Tông Tuyền lại tức khắc trở thành người câm.

"Nếu như có một ngày em phát hiện Thẩm Tông Tuyền căn bản không phải là Hắc Sắc Phích lịch, em tính làm sao bây giờ?" Hành Tố lại bắt đầu cố ý khơi dậy Đinh Kha.

"Không có khả năng! Chính là hắn! Em tận mắt nhìn thấy mà!" Đinh Kha một mực chắc chắn.

"Chị nói là nếu! Nếu là một người khác thì làm sao bây giờ?"

Đinh Kha nhìn trần nhà đen nhánh lại chần chờ, nếu, nếu Thẩm Tông Tuyền thật sự không phải là phi công của Hắc Sắc Phích lịch, cô vẫn sẽ một lòng đối đãi với hắn như thế sao?

"Nếu, em đây sẽ đi yêu người chân chính điều khiển Hắc Sắc Phích lịch!"

Nhưng không nghĩ một lời thành sấm!

"Trời ơi, em là thích chiếc phi cơ kia hay là thích Thẩm Tông Tuyền vậy?" Hành Tố cười, trong ổ chăn nhẹ nhàng dùng chân đạp Đinh Kha một cái, "Bất quá, cũng không có khả năng! Ai bảo Thẩm Tông Tuyền chính là người điều khiển Hắc Sắc Phích lịch!" Đinh Kha cười đáp trả lại Hành Tố.

Hành Tố giống như nhớ tới gì đó, đột nhiên sững sờ ngồi dậy, "Em và Vũ Nhân Phong Tử sẽ không phải là bởi vì hắn cho nên mới tới đây đi?"

Hành Tố còn nhớ rõ ngày ấy, cô ở trong toilet nghe thấy Vũ Nhân Phong Tử cùng mấy nữ sinh người Nhật Bản thầm mắng Đinh Kha, đối với học sinh cô đều kiên trì đối xử bình đẳng, dù chưa từng trở lại quên hương nhưng dù sao cũng là người Trung Quốc, đám người Nhật Bản Vũ Nhân Phong Tử kia thường xuyên nhục mạ người Trung Quốc, cũng đã chọc cô phải nổi giận đùng đùng vài lần.

Ngày ấy không dám cùng Đinh Kha đối kháng chính diện, Vũ Nhân Phong Tử lại khóc sướt mướt, nhưng cô ta không phải đang mắng người Trung Quốc, mà chỉ là đang đơn phương mắng tình địch Đinh Kha của cô ta.

Hiện tại nghĩ đến tình địch, vậy chẳng phải là đang nhắm vào Thẩm Tông Tuyền?

"Không cần nói với em về cái người phụ nữ điên kia, thật phiền!" Đinh Kha giận dữ đạp chăn.

"Ai, nếu chị mà trẻ lại mười tuổi cũng sẽ cùng các em đi đoạt lấy Thẩm Tông Tuyền!"

Hành Tố hài hước nói đoạt Thẩm Tông Tuyền, lại sợ vui đùa quá trớn sẽ chọc giận Đinh Kha, còn không đợi cô phản ứng lại đã nhanh chóng chuyển đề tài, "Đúng rồi, tại sao hôm nay không thấy em trai sinh đôi của em?"

Nhắc tới Chung Ly Khâm, Đinh Kha liền cảm thấy đầu to ra, nơi nào là em trai sinh đôi, hai người tuy là song bào thai nhưng là khác trứng, cũng không đến mức không hề có nửa điểm giống nhau, "Chị không biết được hắn đã gặp phải phiền phức gì đâu!"

Chính văn đua ngựa ở ngoại ô

Đinh Kha đem những trò khôi hài nhất kể lại cho Hành Tố, Chung Ly Khâm thông đồng với nữ bồi bàn như thế nào, lúc sau bốn cô gái người nước ngoài vì hắn mà đánh nhau rồi tuy đuổi hắn như thế nào, Hành Tố nghe xong cười đến run cả người, "Chị bình sinh đã gặp qua rất nhiều chuyện kỳ quái, em trai phong lưu kia của em trái lại thật sự chưa từng thấy qua, ngày khác chị nhất định phải gặp mới được!"

Thời gian như thoi đưa, Thẩm Tông Tuyền đối với Đinh Kha vẫn không nóng không lạnh như cũ, nhưng Đinh Kha lại theo đuổi không ngừng. Cô chắc chắn sự yêu và không yêu của một người đều nằm ở ánh mắt, theo như Hành Tố nói Đinh Kha có thể nhìn thấy được từ ánh mắt của Thẩm Tông Tuyền, chỉ là chính hắn không muốn thừa nhận mà thôi.

Đinh Kha nghịch khối Thọ Sơn Thạch Phương Cương trong tay, dưới đáy chạm khắc dòng chữ Chung Ly Đinh Kha theo kiểu rồng bay phượng múa, bốn chữ nhỏ lại từng chút một gặm nhấm trái tim cô.

Vào sinh nhật lần thứ mười tám, cô đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng, nhưng chỉ vì mời hắn.

Ngày ấy Thẩm Tông Tuyền lấy ra một khối Thọ Sơn Thạch Phương Cương không rõ ràng đặt vào tay cô, màu sắc của khối Thọ Sơn này trắng tuyết hiếm thấy, tinh tế như gelatin, hơi trong suốt, hơi có màu vàng nhạt, chất ngọc ôn nhuận trơn bóng như mỡ dê, càng đi sâu vào lớp bên trong, màu càng nhạt dần, tựa như máu tươi được lưu trữ trong dải lụa trắng.

Trên khối Phương Chương có một con Tỳ Hưu đang ngồi, thủ pháp khéo léo tinh xảo, đem Tì Hưu hung mãnh lại lười biếng dịu ngoan điêu khắc đến sinh động như thật, đôi mắt như được tưới thêm linh hồn.

Thẩm Tông Tuyền nói con Tì Hưu này là do cha hắn điêu khắc trước khi mất, nhưng còn chưa khắc chữ lên đó, từ Thượng Hải đến nước Mỹ hắn vẫn luôn mang theo bên người, nghĩ tới nghĩ lui không biết đưa cái gì mới thích hợp, liền khắc tên Chung Ly Đinh Kha lên khối Phương Chương, làm quà sinh nhật mười tám tuổi tặng cô.

Đinh Kha kích động lập tức nhào vào trong lòng hắn, ở trước mặt mọi người cô vòng tay ôm lấy cổ Thẩm Tông Tuyền, Thẩm Tông Tuyền vốn định gỡ tay cô ra, lại không ngờ cô nhất thời hưng phấn, va phải chiếc bánh sinh nhật nhiều tầng ở bên cạnh, toàn hội trường trở thành một mảnh hỗn độn, cô lại ở trong lòng Thẩm Tông Tuyền vui vẻ vô cùng.

Ở trong mắt Đinh Kha, tất cả châu ngọc đều không sánh kịp với khối Phương Chương này, hắn tặng cô khối Thọ Sơn Thạch Phương Chương với hy vọng cô chớ quên tổ quốc, cô làm sao mà không biết!

Khối Thọ Sơn Thạch phương Chương này tinh tế giống hắn, ôn nhuận như ngọc!

"Em ấy, suốt ngày ngắm đi ngắm lại cái con dấu này." Khi nói chuyện, Hành Tố thường chỉ nhẹ xuống cái trán của Đinh Kha.

Đinh Kha lại chỉ lo cười, ở cuối phần đế những nét chữ nhỏ viết tay được khắc rất mượt mà, khá trơn tru, giống như một dòng phác thảo.

Cha hắn tự mình tạo ra Tì Hưu, Thẩm Tông Tuyền vì cô mà khắc tên, Đinh Kha nhìn Phương Chương bất giác ngây ngô cười, cha của Thẩm Tông Tuyền mất sớm, ngày ấy gặp mẹ hắn ngược lại cũng ôn nhu hòa ái, xem ra vị bà bà* này rất dễ ở chung.

(*) Bà bà: Mẹ chồng.

Phi, còn chưa lấy chồng đã muốn kêu bà bà, Đinh Kha càng nghĩ càng cảm thấy mặt đỏ.

Hành Tố ngồi ở trên bàn sách, nhìn Đinh Kha si ngốc cười một mình, không khỏi cảm thấy sau lưng rét run, chẳng lẽ cô ấy điên rồi?

"Em đừng có phát thần kinh, đi, đi ra ngoại ô cưỡi ngựa!"

Đinh Kha lại lắc đầu, "Em muốn luyện thư pháp!"

Theo trực giác, Hành Tố cảm thấy Đinh Kha và Thẩm Tông Tuyền đều rất giống nhau, Thẩm Tông Tuyền một lòng muốn đền đáp tổ quốc, Đinh Kha đang ở Mỹ lại suốt ngày mặc sườn xám, gần đây lại mê mẩn thư pháp, cả ngày đầy những bưu điện Trung Quốc các kiểu được gửi từ Thượng Hải qua đây, thật không rõ hai người bọn họ không ngây ngốc ở Thượng Hải mà chạy tới Mỹ làm cái gì.

"Được rồi, em luyện nữa sẽ thật sự thành một phụ nữ truyền thống đấy! Chờ đến lúc Thẩm Tông Tuyền không cần em nữa, xem em làm sao bây giờ!"

(*) Thọ Sơn Thạch Phương Chương: Khối đá Thọ Sơn hình vuông.

[Mình không tìm được ảnh đá Thọ Sơn hình vuông:((( ]