Ninh Phi

Quyển 2 - Chương 19: Đàn ông tắm rửa nhan nhản trên núi




Không có danh phận gì, Ninh Phi cứ ở lại nhà Đinh Hiếu như vậy. Cha mẹ hắn đều đã đi xa, nghe nói là đi cùng Đại đương gia, hai tháng nữa mới về. Đinh Hiếu vẫn còn một đệ đệ, đến giờ vẫn chưa thấy mặt mũi.

Lúc đầu Ninh Phi cảm thấy rất xấu hổ, nàng luôn chuẩn bị tâm lý đối mặt với những câu chất vấn của đệ đệ hắn, ví dụ như "Nữ nhân này từ đâu tới?", "Tự dưng tự lành ở nhà chúng ta làm gì?" Cũng trách số nàng đáng thương, kiếp trước hay kiếp này cũng vậy, gặp kẻ không phải người nhiều không đếm xuể, không cần dùng toa xe lửa, ít nhất cũng phải dùng container mà chứa. Vì bảo đảm sự an toàn của chính mình nên phải cẩn thận bước từng bước. Chẳng có bữa ăn nào là miễn phí, tất cả đều tuân theo quy luật trao đổi đồng giá. Vậy nên khi thấy Đinh Hiếu cho nàng ở lại nhà mà chẳng được lợi lộc gì khiến nàng chẳng biết phải làm sao.

Hắc Kỳ trại, trong Hoài An quốc nó là nơi đáng sợ khiến người ta tái mặt, vậy mà nàng lên thẳng sơn trại, còn cảm thấy cuộc sống nơi này yên tĩnh nhàn nhã vô cùng. Không có sự ghen ghét đố kỵ giữa phụ nữ với nhau, không có bè lũ tiểu nhân xu nịnh.

Ninh Phi ăn ngủ ngoài trời qua giao thừa và cả tết. Trên đường rừng núi hoang sơ không biết thời gian, cho tới lúc tới một thành trì, nhìn thấy chậu than và tro tàn của ống tre ống trúc đầy rẫy mới biết năm mới đã qua từ lâu rồi. Ninh Phi chưa từng ăn tết ở đây, trong trí nhớ, mỗi năm Giang Ngưng Phi đều nghe hai vị có tuổi kia sai bảo, nàng đi bẻ những cây trúc trong viện, chặt thành những đoạn khoảng một thước. Vào đêm giao thừa để cả bó trúc vào bên trong chậu than, nó cháy phát ra những tiếng đôm đốp nghe rất náo nhiệt. Nhà nhà Giang Nam đều đốt trúc, là tập tục xua cái xui đón may mắn. Sau này vào kinh thành Hoài Trung, vẫn phải đốt những đoạn trúc, nhưng đó là việc của những a hoàn người hầu, năm đầu tiên Giang Ngưng Phi không biết quy định nên muốn đi giúp, thế là bị đánh giá là không biết trên dưới.

Núi Nhạn Qua, Hắc Kỳ trại, cách Giang Nam và kinh thành Hoài Trung không biết là mấy trăm mấy nghìn dặm. Nơi đây đón giao thừa như thế nào. Đến giờ, Ninh Phi vẫn chưa hiểu tin đồn đại trong dân gian là người người trên Hắc Kỳ trại đều ăn lông ở lỗ nghĩa là gì.

Mấy ngày sau, cuối cùng nàng cũng đã có thể xuống gường đi lại. Đinh Hiếu vẫn bị ấn tượng bởi dáng vẻ chết bất kỳ lúc nào của Ninh Phi mấy ngày trước, hắn dặn nàng phải nằm trên giường nghỉ ngơi. Cái giọng này dù là Ninh Phi hay Hứa Mẫn đều dè bỉu coi thường. Quan điểm ở kiếp trước của nàng là "Cuộc sống gắn liền với hoạt động", Hứa Mẫn cũng nói cả ngày ở trên giường thì không phải cách.

Mùa đông trên núi mưa nhiều, gần như cách mấy ngày đều mưa một lần, hôm nay mưa như trút nước. Gió núi thổi vang vù vù, những hạt mưa to bị hắt từ ngoài vào. Mưa càng ngày càng lớn, cuối cùng mái cỏ tranh đã không chịu được, trong phòng có mấy chỗ cỏ tranh bị ngấm ướt, chỗ bị ngấm ngày càng rộng, sau đó trong phòng bắt đầu có mưa nhỏ.

Mới sáng sớm Đinh Hiếu đã đi hái thuốc. Tháng giêng sắp qua từ lúc nào, đây là lúc để hái mầm thuốc đầu xuân. Không biết hắn ở bên ngoài có bị ướt như chuột lột không. Ninh Phi mặc vào quần áo mùa đông ở đầu giường, ra khỏi chăn. Nàng lấy hết các loại chậu, thùng ở dưới gầm giường ra đặt thẳng những chỗ bị dột xuống, hứng lấy từng giọt nước mưa tí tách. Hai cái chậu và hai cái thùng chẳng bao lâu sẽ không đủ. Mấy ngày trước, lúc Ninh Phi phát hiện dưới gầm giường có đủ loại chậu, thùng còn không biết là để làm gì, bây giờ mới được trải nghiệm, thể nào Đinh Hiếu khinh thường câu hỏi này của nàng, có lẽ là vì nghĩ nàng như một đại tiểu thư không biết cuộc sống người dân khó khăn. Thật ra cứ nói thẳng ra chẳng phải là xong sao.

Nơi này không sánh được với Từ phủ, trong phòng rất đơn sơ, mặt đất đều là đất bùn nén lại. Khi quét nhà thường quét ra cả đống bụi, mưa ướt mặt đất sẽ thành bùn cả.

Ninh Phi đứng chống nạnh giữa phòng, nhìn thứ duy nhất không bị mưa ướt một cách thán phục —— Cái giường. Đỉnh khung giường được bịt kín, nước mưa rơi xuống không thể làm chăn đệm bên dưới bị ướt. Trí tuệ của nhân dân lao động đúng là vô tận.

Nàng thở dài một hơi, lại phải đến tủ bát tìm chum vại và bát tô, khó khăn lắm mới hứng hết được những chỗ bị dột để tránh cho gian phòng biến thành thảm cảnh như đầm lầy bùn đất. Nàng ngã ngồi ra cái ghế, đấm bóp chân đã mỏi nhừ. Đúng là mấy ngày nằm im trên giường, cả người cũng biến thành liệt một nửa, mới đi lại một chút mà đã mệt rồi.

Ngoài cửa phòng bỗng có tiếng đàn ông hát hò, không biết là hát gì, loại tiếng địa phương này nàng chưa từng nghe.

Mới đầu chỉ có một người hát ở nơi rất xa, xuyên qua tiếng mưa, thuận theo tiếng gió truyền tới đây. Sau đó liền có người hát đối, tiếp đó là cả trăm người ở gần ở xa đều hát lên. Giống như sói tru vậy, con sói đầu đàn tru lên rồi cả đàn sói cùng góp giọng.

Ninh Phi đứng dậy, lấy cái áo tơi của Đinh Hiếu trên tường, đội cái nón hắn để lại ở nhà, lại tìm một cái ô, sau đó mở cửa đi ra.

Mưa rơi vào trên ô, phát ra tiếng lộp bộp. Ninh Phi đi xa hơn một chút, cổng đang đóng, thực ra cũng chẳng khóa lại được. Nghe nói lúc phòng mới xây thì cũng có chốt cài cửa và có khóa, nhưng sau một khoảng thời gian dài không dùng đến, giờ chẳng biết nó mất đâu mất rồi. Thật ra lúc có chuyện bí mật không thể để người ngoài thấy thì mới dùng đến đôi đũa coi như là then cài cửa.

Mưa rất to, trời đất bị bao phủ bởi một màu trắng xóa. Trước mặt là màu xám trắng, mưa nối liền trời và đất, nhìn xa xa không thấy chân trời.

Trong cơn mưa to thế này, tiếng hát của đàn ông lại vẫn rõ ràng vang vọng đến thế. Thi thoảng có tiếng la hét gào khóc, như đang khóc om sòm.

***

Ninh Phi trợn mắt, ngẩn người đứng đó...

Trong màn mưa, trong khoảng cách gần xa không rõ có bao nhiêu đàn ông. Ninh Phi dụi dụi mắt, không tin lắm vào những gì nàng thấy —— Là thật! Là cảnh cả cộng đồng tắm rửa đồ sộ nhất từ trước đến nay!

Là khoảng không mênh mông có phong cảnh thủy mặc, mưa mấy ngày, đúng là một hát trăm đối, câu hát dân gian hào hùng... Nhưng không thể không nói, đàn ông là đàn ông...

Khắp cả núi, hàng trăm ngàn đàn ông đều cởi hết áo, tắm rửa trong mưa. Nơi Ninh Phi đứng là chỗ gần ngay đỉnh núi, hơi cúi đầu thì sẽ nhìn thấy người ta đang tắm tầng tầng lớp lớp. Người ngồi người đứng, ba đến năm người tụm một chỗ, có người ngồi lên hòn đá ven đường, dùng đá mài chà bàn chân, có người nằm dài trên thềm đá để mặc bằng hữu hắn dùng giẻ ra sức kỳ cọ trên lưng. Có lẽ vì lạnh quá phát điên nên một số người hét to, bên núi đối diện cũng gào hát những câu không rõ ràng, núi bên này tiếp tục đáp lại không kém.

Ninh Phi vỗ trán: Đây là chuyện gì không biết!

Người là động vật có tính xã hội, điều này không thể nghi ngờ. Vấn đề là, nàng nghĩ, cách thức xã giao của động vật có tính xã hội cũng có nhiều khác biệt. Thời trung cổ, các tầng lớp quý tộc của những nước phương tây thích tổ chức buổi dạ hội để tăng thêm cảm tình. Thời Đường, Tống của Trung Quốc, quan lại và phú gia đều đam mê dạ yến, chơi xuân, khách quý tới chật nhà. Bây giờ, cảnh tượng này nhất định là cách thức giao lưu càng cổ xưa, càng nguyên thủy hơn nữa —— đó là tắm rửa! Theo nàng biết, thời La Mã cổ và thời kỳ đế quốc La Mã, đàn ông thích bồi dưỡng tình cảm trong hồ nước nóng hoặc trong nhà tắm. Đến thời hiện đại, ở Thổ Nhĩ Kỳ, đàn ông vẫn giữ lại truyền thống này.

Một tên đang hưng phấn dạt dào chạy tới, lúc chạy qua Ninh Phi thì vỗ bộp một cái lên đầu nàng, cười lớn: "Người anh em, sao không cởi quần áo ra? Thoải mái, sảng khoái cùng các huynh đệ!" Không đợi nàng đáp, người nọ đã nhảy một đường theo núi xuống như khỉ.

Ninh Phi nhìn biển người, thở dài.

Hóa ra tắm chung là cách giao lưu quần thể rất đặc biệt và hiệu quả của sinh vật giống đực!

Khắp núi chợt tung hô ầm trời, tiếng hô hào nổi lên tứ phía. Ninh Phi giật mình, nhìn quanh khắp nơi, không biết có chuyện gì. Nàng xoay người ngẩng đầu lên, có một nam nhân mặc áo dài đen nhánh đang đi từ trên núi xuống.

Đường núi rất dốc, mưa bụi mờ mắt, người áo đen kia ướt sũng mưa, quần áo rũ cả xuống. Có lúc bị gió mạnh thổi thốc từ dưới lên, vạt áo ướt bay lên phần phật.

Từ trước tới nay đây là lần đầu tiên nàng thấy một người như vậy, cứ ngẩng mặt lên nhìn mãi.

Tô Hy Tuần bị hấp dẫn bởi cảnh mưa nên mới ra ngoài đi dạo. Lúc đầu hắn có cầm một cái ô, nhưng mưa quá to, chẳng lâu sau thì quần áo cũng ướt nhẹp cả. Cúi đầu nhìn chung quanh, khắp nơi đều là huynh đệ hảo hán của sơn trại, làm hắn càng hăng hái, vứt cái ô sang một bên, mặc kệ mưa quất vào mặt, ung dung bước xuống núi.

Có người phát hiện ra hắn ở trên đỉnh, bỗng nhiên hoan hô, hắn dừng bước trên đá núi, nghe đỉnh ngọn núi bên kia có huynh đệ vận khí đan điền rồi hô lớn: "Nhị đương gia cũng đến tắm với chúng ta sao?"

Lần này càng có nhiều tiếng hô theo hơn, cả núi xa gần, các huynh đệ cùng hô: "Nhị đương gia đến đây cùng tắm, cùng tắm đi!"

Chẳng bao lâu sau lại biến thành: "Nhị đương gia, cởi đi! Cởi đi!"

"Cởi quần áo ra kỳ sạch ghét, kỳ sạch ghét rồi đi lấy vợ!"

Tô Hy Tuần cười mỉm, hơi giơ tay lên, nắm lấy vạt áo. Cùng với động tác của hắn, tiếng hô hào cũng vang lên theo nhịp, không khí ngày càng sôi nổi. Nhưng một giây trước khi cởi áo, hắn dừng tay. Ngay lập tức có tiếng thở dài thất vọng khắp núi.

Mấy người con trai gần nhất nói to: "Khó lắm mới có một trận mưa lớn, Nhị đương gia lại không tắm chung với chúng ta sao?"

Tô Hy Tuần đáp: "Không có hứng."

"Vậy huynh đi ra làm gì?"

"Ta? Tất nhiên là cho chim bay lượn."

Mọi người chung quanh đều là người thân thiết với hắn, biết hắn có nuôi mấy con chim cắt lớn và cú tuyết. Cứ cách mấy ngày là lại ra ngoài luyện tập. Nhưng dù vậy vẫn không ai tin, mọi người tiếp tục ồn ã.

Hoàn toàn không phải là Tô Hy Tuần không có uy trong mắt bọn họ, mà là quá có uy. Vì vậy chỉ có những lần như tắm chung thì mới có thể đùa cợt với hắn. Thử nghĩ mà xem, lúc tắm chung khi mưa to, ai ai cũng cởi hết quần áo, thành thật đối mặt với nhau, hở ngực phô bắp, ai còn để ý ngươi là chủ. Cũng khó trách văn minh thời xưa ở phương tây thích giao lưu trong nhà tắm, đó là vì nhà tắm là nơi không phân biệt giai cấp giàu nghèo.

***

Đinh Hiếu ướt như chuột lột, hắn đi từ sau núi ra. Một tay hắn cầm cái gùi đựng thuốc, một tay không ngừng lau nước mưa phả vào mắt mũi. Trận mưa này khiến hắn đang hái thuốc cũng phải bỏ giữa chừng, người thì bị ướt sũng rét run lập cập, may mà trên trại có thói quen bơi lội gội đầu mùa đông nên đỡ, nhưng gió núi cứ thốc vào người cực kỳ khó chịu.

Trên đường liền nghe thấy có người đi ra hứng mưa tắm rửa. Một lũ đàn ông hoang dã này, ngày thường cũng tắm rửa bên khe suối, nhưng vẫn thấy không thích. Dù gì nước suối cũng có hạn, nguồn nước quý giá, mà lại còn bị Hứa Mẫn quản lý nữa, nên không thể tự tiện hoang phí được.

Thật ra trên núi Nhạn Qua có rất nhiều suối, những lớp đất trên núi rất dày, lại phì nhiêu. Bên trong lòng núi đều là đá, hình thành nên rất nhiều kênh và nguồn nước bên dưới. Từng dãy núi liên kết với nhau. Vì cây cối rậm rạp, bộ rễ khổng lồ tích trữ được nhiều nước, thế là một năm bốn mùa đều có nước chảy. Trước đây, Hoài An quốc đã nhiều lần "hủy diệt", tướng lĩnh mang binh tới định ngăn dòng nước rồi vây trại đến chết, nhưng tìm tới tìm lui cũng không thấy nguồn nước đâu, cuối cùng chẳng được việc gì.

Đinh Hiếu lách qua vách núi dựng đứng, cuối cùng đã thấy được người ta rồi. Tầng tầng lớp lớp đều là người. Cảnh tượng này không biết hắn đã thấy bao lần, nhìn đến quen rồi. Sau đó nghe thấy có người hét "Nhị đương gia đến rồi", ngẩng đầu nhìn lên đỉnh của ngọn núi cao nhất, ở nơi rất xa, Tô Hy Tuần áo quần đen nhánh đang đi xuống.

Sau đó là những tiếng hô lớn "Nhị đương gia, cởi đi, cởi đi!", Đinh Hiếu không còn gì để nói. Người trên trại đúng là bản chất háo sắc, không quá ba câu liền lộ ra ngay.

Đột nhiên hắn nhớ đến trong nhà hắn có một nữ nhân đang nằm đó!

Núi Nhạn Qua không phải miếu của hòa thượng, vẫn có vài nữ nhân. Ví dụ như mỗi đỉnh núi đều có chủ núi và sĩ quan (người đứng đầu binh lính), kỳ hạn đóng quân trên ba năm, có thể mang cả người nhà lên theo. Nhưng những nữ nhân này đều đã được nói qua từ trước khi lên núi, rằng trên núi có tập tục thế nọ, cấm kỵ thế kia. Thấy cảnh tượng này thì bọn họ sẽ không hốt hoảng, lúng túng.

Ninh Phi thì khác, nàng không phải nữ nhân của Sơn Nhạc quốc, mà là Hoài An quốc. Nghe nói nữ nhân bên đó ai ai cũng dịu dàng hiền thục như thỏ trắng vậy. Từ bé dã học tam tòng tứ đức, lớn lên nguyện giúp chồng dạy con. Nếu nhìn thấy một đám đàn ông tắm táp, không biết sẽ bị dọa khiếp đến mức run lẩy bẩy hay không.

Nghĩ vậy nên Đinh Hiệu vội vội vàng vàng đeo cái gùi thuốc lên lưng, phất vạt áo, đi nhanh lên núi. Trên đường đi thấy không khí tắm táp đã đạt tới một cảnh giới mới. Có mấy người còn cởi cả quần, so to nhỏ với nhau.

Một người nói: "Ta phát hiện ra của huynh sao càng ngày càng nhỏ đi thế? Không phải bị liệt chứ?"

Một tên khác dùng tay búng vào chỗ đó của người kia làm hắn đau tới mức kêu to, lúc này mới cợt nhả: "Huynh nói là ai bị liệt vậy."

Người bị đau nọ đau quá, tức giận đùng đùng mà chửi: "Nhìn đi! Bị ngươi làm bị sưng lên rồi!"

Mấy tên bên cạnh cười to ha ha: "Trước đây từng nghe câu "mặt sưng giả làm người béo", hóa ra chỗ này cũng có thể sử dụng đấy."

Đinh Hiếu bỗng dưng bực mình, quát lớn: "Mấy tên đồi bại bọn ngươi đang làm cái trò gì hả!"

Mấy người nọ nhìn thấy hắn, vừa hô vừa cười to rồi cởi quần áo của hắn: "Hôm nay nữ nhân trên núi chúng ta đều không có ở đây. Sĩ quan Vương nói Hứa tỷ đi Sơn Nhạc đặt mua dầu muối rồi, mấy nữ nhân trên núi ta cũng đi theo tỷ ấy, hôm qua mới xuống núi."

Một tên trong số đó nói: "Nữ nhân đỉnh núi bên cạnh không đi nên chúng ta mới mặc quần, tắm rửa chẳng thoải mái gì cả." Nói xong thì gào to đầy khiêu khích sang phía đối diện: "Này —— em gái bên kia ơi nhìn sang đây đi —— "

Đinh Hiếu sốt ruột, lấy tay bịt lấy miệng hắn, không thể nào nói lại với đối phương người đông thế mạnh, hắn một cây làm chẳng nên non, cố gắng không để bọn họ lột hết quần áo là giỏi lắm rồi.

Người trước đó cười hê hê rất quái dị: "Huynh lo gì chứ, đỉnh núi đối diện cách xa chúng ta như thế, mưa thì to thế này, chẳng nhìn thấy rõ đâu."

Lại một tên nữa cười nói: "Mà thấy rõ thì sao? Nhìn thấy được mà không sờ đến được, cho mấy nàng ta tức chết!" Đám đàn ông này đã ở một mình gần năm trời, bình thường nói vài chuyện thô bỉ ra cùng nhau giải quyết nhu cầu về vấn đề sinh lý cũng thường thấy, nhưng không phải họ cho rằng bị nữ nhân nhìn thấy hết cũng chẳng sao là thật.

Trong tình cảnh này mọi người chẳng còn kiêng kỵ gì cả, ngược lại người bị hại nhiều nhất chính là người tốt số nhất. Mấy tên không phân biệt lớn nhỏ cùng tụ tập một chỗ, Đinh Hiếu vừa cố gắng thoát khỏi đám dây dưa, vừa cố chạy lên núi. Hắn ở trên trại có số tốt đến mức người người oán thán, thế nên dọc đường đi không ngừng có người nhập vào hàng ngũ lôi kéo hắn. Nếu không phải hắn có chút võ công lót tay thì đã bị lột sạch không còn mảnh vải từ lâu.

Người đuổi theo vây hắn càng ngày càng nhiều, nhích từng bước lên. Phần đông họ vẫn còn coi trọng quy củ, vẫn đang mặc quần, nhưng có những tên rất trắng trợn. Trên núi không có con gái, bọn họ liền giống như hổ được thả rông.

Từ xa Đinh Hiếu nhìn thấy Tô Hy Tuần nhìn chằm chằm về hướng này như đang xem kịch hay, không thèm tới giúp một tay làm hắn tức đến mức mở miệng mắng quang quác: "Mấy tên chẳng biết phải trái kia! Cứ đợi ta cầm cái muôi, không cho mông các ngươi nở hoa thì ta không phải họ Đinh! Tô Hy Tuần... Huynh còn có lương tâm không! Khốn khiếp! Bỏ quần áo ta ta! Vương Đại Hải ngươi nhớ lấy, ta sẽ bỏ thuốc vào thức ăn của ngươi! Tên Trương Thiên Thu kia, ta cho ngươi bị tiêu chảy đến chết! Ta cho tất cả bọn ngươi uống thuốc ngứa hết! Bỏ ta ra! Bỏ ta ra!"

Bỗng nhiên nghe tiếng người gần đó dường như đang ngẩn người nói: "Chuyện gì thế này!"

Chỉ có một hai người quay đầu nhìn lại, là một người tay cầm ô, đội nón, mặc áo tơi.

Bọn chúng lại hưng phấn dào dạt trở lại, mấy chục tên vây lấy Đinh Hiếu, còn vô số tên bị chặn ở ngoài không góp vui được, đang lúc thấy chẳng thoải mái gì, chợt gào lên: "Vẫn còn một người chưa cởi!", tiến lên bao vây.

Không phải Ninh Phi muốn đi xem náo nhiệt, mà là Đinh Hiếu chạy cả đường tới, những người theo hắn cũng đến trước mặt nàng từ lúc nào. Nàng mặc quần áo mùa đông, cả áo tơi nữa, rất nặng, hoàn toàn không đọ lại được với tốc độ của đám đàn ông phanh ngực phô bắp này.

Đinh Hiếu nghe thấy giọng nàng, biết ngay là không hay rồi, liền hét lớn: "Chạy mau! Chạy mau lên!" Nhưng đã không kịp nữa, trong nháy mắt nàng đã bị mấy tên không có ý định tốt đẹp gì vây lấy. Đinh Hiếu lo quá lại nghĩ ra cách, tiếp tục hét to: "Đó là nữ nhân!"

Mấy tên vây quanh Ninh Phi đứng yên tại chỗ, nhìn quanh quất, không hiểu nữ nhân ở đâu ra.

Đinh Hiếu lại nói: "Ninh Phi, bỏ nón ra!"

Không đợi Ninh Phi tự làm thì đã có nhiều huynh đệ góp tay bỏ nón lá xuống, lập tức nhìn thấy mặt Ninh Phi đang như thế này 囧 nhìn mọi người!

Mặt to bằng bàn tay, da trắng mịn màng, con ngươi đen nhánh đang nhìn thẳng vào đám người.

Ninh Phi ngẩn người. Mấy người ở gần cũng mở to mắt, miệng há hốc. Vài trăm tên xung quanh không tham gia vào cuộc chiến xấu xa thô tục nọ đang kỳ cọ tắm táp đồng thời theo dõi cuộc chiến từ xa cũng đờ đẫn cả người.

Bọn họ vừa xoa xoa đám ghét trước ngực vừa chậm chạp nghĩ: "Nha đầu kia là ai vậy. Lớn lên xinh đẹp ghê ha..."

Bất ngờ, có một người kêu lên thảm thiết:

"CÓ —— NỮ —— NHÂN —— !"