Nịnh Thần

Chương 23




Đau đớn

Lúc Quân Thụy ôm Tư Đồ Bích ra khỏi lãnh cung liền phát hiện cả người y lạnh đến lợi hại, cơ thể không tự chủ được mà co quắp, nguyên hắn tưởng là do người trong lòng bị lạnh, thế nhưng sau khi được đặt lên giường ở tẩm cung và trùm thêm mấy lớp chăng, lại còn gọi nô tài mang lên thêm mấy chậu than khiến hắn cũng nóng đến mức đổ mồ hôi ướt đẫm lưng áo, Tư Đồ Bích vẫn nhẹ nhàng co quắp như trước, hai hàm răng vẫn lách cách đánh vào nhau, thần trí không hề thanh tỉnh hơn chút nào. Quân Thụy nhìn bộ dạng của y như thế liền cảm thấy có chút không đúng liền phân phó Trương Đình Hải đi gọi ngự y1 đến, thế nhưng đám ngự y kia giằng co hết một hồi, lại đổ cả một chén dược lớn vẫn không thấy người bệnh khá hơn. Quân Thụy cau mày nhìn Tư Đồ Bích cuộn tròn trong góc giường sắc mặt xám trắng, ngón tay gắt gao bấu chặt vào vạt áo trước ngực cố sức hô hấp, giống như y đang phải chịu sự thống khổ gì đó to lớn lắm, mà một đám gự y đang quỳ bên giường đều nhất trí nói rằng đây chỉ là do Tư Đồ Bích người yếu thể nhược, hoàn toàn không tìm được nguyên nhân chính xác.

“Một đám lang băm!” Quân Thụy nhấc chân đạp ngã một gã ngự y gần nhất, quát, “Còn không cút hết ra ngoài cho trẫm!”

“Dạ… Dạ… Hoàng thượng… Hoàng thượng bớt giận…” Các ngự y nơm nớp lo sợ không dám đứng dậy mà chỉ dùng đầu gối lê người ra ngoài, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Trước đó, bọn họ đã biết vị tân quân hỷ nộ vô thường này đã từng vì vị Tư Đồ đại nhân đang nằm trên giường kia mà đại phát lôi đình một lần, lúc này lại là chuyện có quan hệ đến Tư Đồ đại nhân khiến bọn họ thêm một phen lao đao khốn đốn. Đám ngự y này coi như đã hiểu được tầm quan trọng của vị Tư Đồ đại nhân kia trong lòng Hoàng đế, tất cả mọi người đều đang âm thầm cầu nguyện vị tổ tông Tư Đồ đại nhân kia trường mệnh bách tuế, nếu không bọn họ cũng không biết rằng mình có đủ bao nhiêu cái đầu để Hoàng đế chém hay không.

“Người yếu thể nhược?” Sau khi đám ngự y lui hết ra ngoài Quân Thụy nghi ngờ nhìn Tư Đồ Bích còn đang hô hấp hỗn loạn, tình huống của y tựa hồ càng ngày càng không xong, vẫn cứ cuộn người ở góc giường bất an giãy dụa, mấy tấm chăn cũng bị y vặn xoắn lung tung khắp bên cạnh, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người khó chịu. Quân Thụy một hơi bước đến kéo Tư Đồ Bích từ trong góc giường ra ngoài, mở bàn tay đang xiết chặt của y ra đan vào tay mình rồi ủ người vào trong ngực, bàn tay kia thực sự khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo như một khối băng, quần áo trên người của y cũng đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt mất. Quân Thụy cứ như thế ôm đối phương vào trong ngực mình, lại kéo chăn đắp lên người cố gắng xiết chặt y, thật giống như chỉ cần như vậy là có thể khiến y không còn run rẩy.

“Ách…” Tư Đồ Bích nhẹ giọng rên rỉ, khó khăn mở mắt ra, ánh mắt tán loạn nhìn vào Quân Thụy, vẫn còn không tỉnh táo lắm, mở miệng nói với đối phương, “Thái ca… đau… rất đau…”

Quân Thụy có chút buồn bực, dùng tay chế trụ cằm của Tư Đồ Bích bắt y phải nhìn thẳng vào mình, trầm giọng nói: “Tư Đồ Bích nhìn cho rõ, trẫm không phải Quân Thái! Ngươi rốt cục bị làm sao? Đau nơi nào? Chuyện gì xảy ra?”

“Đau… Đau quá…” Tư Đồ Bích vẫn mơ hồ không rõ rên rĩ, trong đôi mắt dần dần tích tụ không ít lệ quang giống như cơn mưa không ngừng rơi xuống, nhiệt độ cơ thể lạnh băng lệ rơi nóng hổi , khiến Quân Thụy có chút không biết phải làm thê nào.

“Ngươi đau nơi nào? Mau nói cho trẫm biết.” Quân Thụy tức giận đến mức hơi thở cũng hỗn loạn nắm nấy cằm Tư Đồ Bích, lưng y đang được hắn ôm chặt trước ngực khiến hắn có thể thấy được nhịp đập hỗn loạn của trái tim đối phương.

“Là do tim sao?” Quân Thụy vội vàng hỏi, thế nhưng lại lập tức lắc đầu, “Không đúng, nếu là tim có vấn đề đám ngự y kia đã sớm có thể chẩn đoán ra rồi. Ngự y nói ngươi chẳng qua là tâm mạch có chút yếu ớt, trái tim vốn không có bệnh thật gì, hơn nữa bọn họ đều chẩn không ra nguyên nhân, khẳng định không phải do tim. Ngươi rốt cục bị làm sao? Mau trả lời trẫm!”

“Bệ hạ…” Trương Đình Hải nhìn bộ dạng nôn nóng của Quân Thụy nhịn không được lên tiếng, “Bệ hạ, có mấy lời nô tài không biết ….không biết có nên nói hay không…”

“Nói mau!” Quân Thụy gầm gừ, quay đầu lại trừng mắt nhìn Trương Đình Hải, khiến gã sợ đến mức chân cũng trở nên mềm nhũn.

“Bệ hạ… trước đó Tư Đồ đại nhân đã qua đêm tại lãnh cung, nô tài cho rằng có lẽ đại nhân đã thực sự đụng phải thứ gì đó không sạch sẽ… Ngự y cũng nói đại nhân đây chính là thể nhược, có thể bởi vì thể nhược nên mới bị thứ kia bám vào…”

“Bị bám vào?”

“Hồi bệ hạ, đúng vậy!” Trương Đình Hải trong lòng run sợ nói tiếp, “Lúc Bệ hạ đến lãnh cung cũng đã nhìn thấy, Tư Đồ đại nhân lúc đó đang ôm một con hắc miêu, nô tài cả gan nói một câu, hắc miêu xuất hiện ở nơi đó trong một đêm mưa gió thế này, vốn là sự bất tường…”

“Lộn xộn cái gì!” Quân Thụy mắng, “Trương Đình Hải, ngươi có phải cảm thấy cái đầu trên cổ có chút buồn chán nên muốn đổi một nơi khác cho nó rồi?”

“Bệ hạ tha mạng… Bệ hạ tha mạng…” Trương Đình Hải té quỵ dưới đất, ai ngờ chỉ mới cúi đầu liền vừa vặn đối diện với con mèo đen mà Tư Đồ Bích vừa nhặt được, một đôi đồng tử màu ngọc bích dưới sự cộng hưởng của ánh lửa càng trở nên phá lệ sâu thẳm. Trương Đình Hải chỉ cảm thấy sau lung mình nổi lên từng trận rét run.

“A…” Tư Đồ Bích đột nhiên hét rầm lêm, y ở Quân Thụy trong lòng liều mạng giãy dụa quẫy đạp, hai tay vẫn vòng qua trước ngực ôm lấy cánh tay mình liều mạng run rẩy, cả người gồng lên cứng ngắc thấp giọng khóc lóc. Quân Thụy vội vã muốn vươn tay ôm lấy y lại khiến y càng giãy dụa lợi hại hớn, lớn tiếng khóc la: “Không được đụng vào ta, cút ngay! Cút ngay! Đông! Đau quá a!”

“Tư Đồ Bích! Tư Đồ Bích ngươi thanh tỉnh một chút cho trẫm!” Quân Thụy nhào lên trên giường, cố gắng kéo đôi tay đang co chặt của Tư Đồ Bích ra đặt lên trên đầu, giam cầm y xuống dưới thân mình, nhìn chằm chằm vào đôi mắt thất thần kia gằn giọng ra lệnh: “Tư Đồ Bích, ngươi nhìn rõ xem trẫm là ai! Nếu như ngươi còn không chịu an tỉnh một chút, trẫm liền giết hết người của Tư Đồ gia, ngươi có nghe rõ không!?!”

Tư Đồ Bích cũng không quá thanh tỉnh, đôi mắt giăng đầy sương mù ướt đẫm nhìn vào Quân Thụy, hơn nữa ngày mới tựa hồ có chút rõ ràng người trước mắt là ai, y mở miệng thở gấp một hồi, đôi môi run run dường như không thể không chế để phát ra âm thanh, lại qua thêm một lúc nửa mới phát ra một câu nhẹ nhàng như hơi thở: “Bệ hạ…”

Quân Thụy nhìn thấy Tư Đồ Bích rốt cục an tĩnh lại mới có được chút tâm tư quan sát cẩn thận người bên dưới, sắc mặt của y trắng bệch, mồ hôi lạnh đổ ra một tầng lại một tầng thấm ướt y phục, quả thực có chút giống như vừa được vớt ra từ trong nước. Bởi vì vừa rồi đã xuất mồ hôi, hơn nữa còn kịch liện giãy dụa nên y cũng không thanh tỉnh được bao lâu, bây giờ lại trở về hôn mê bất tỉnh như trước. Trương Đình Hải nhanh chóng gọi vài thái giám cung nữ đến giúp y thay y phục, thân thể bị che đậy dưới lớp vải dên kia thực sự giống như một khối bạch ngọc chất lượng tốt nhất, từ xa trong ánh lửa như ẩn như hiện nhìn qua khiến người ta có ảo giác giống như đang phát ra một loại quang mang mờ nhạt. Bất quá bởi vì y vẫn chưa thanh tỉnh nên chỉ có thể mềm mại tựa lên người đám thái giám kia để bọn chúng mặc sức bày bố, Quân Thụy trầm ngâm nhìn một hồi đột nhiên bước đến hất văng tên thái giám đang hầu hạ Tư Đồ Bích thay y phục, lại phất tay một cái ra hiệu cho toàn bộ đám nô tài lui ra ngoài.

“Bệ hạ…” Trương Đình Hải tiếp nhận xiêm y sạch sẽ trong tay tiểu thái giám kia, ngơ ngác nhìn Hoàng đế ôm Tư Đồ Bích vào trong ngực, động tác có chút trắc trở giúp y thay y phục.

“Mang một chén canh nóng đến đây.” Quân Thụy nhẹ giọng phân phó.

“Dạ… dạ… Nô tài sẽ đi lấy ngay…” Trương Đình Hải vội vàng khom người lui xuống, sau khi ra đến cửa liền kéo hết những nô tài đang trực đêm bên trong ra, cuối cùng còn không quên đóng cửa lại.

Tẩm điện rốt cục cũng an tĩnh lại, Quân Thụy ôm Tư Đồ Bích, ngón tay chậm rãi vuốt ve từng đường nét tinh xảo trên gương mặt y, tóc mái đen mượt bị mồ hôi thấm ướt tán loạn vun vãi trên trán, Quân Thụy nhẹ nhàng giúp y vuốt lại, sau đó dùng một lại ánh mắt nghiên cứu nhìn một lượt từ trên xuống dưới trên người đối phương.

“Tư Đồ Bích, trẫm muốn ngươi làm một con chim hoàng yến, vì sao hết lần này đến lần khác ngươi lại muốn làm chim ưng? Cũng không nghĩ đến cái thân thể yếu đuối này của ngươi một chút, như vậy cũng xứng làm chim ưng sao??” Quân Thụy đột nhiên cười khẽ một tiếng, cầm chặt bàn tay của Tư Đồ Bích chỉnh lại cái đầu vô lực ngã qua một bên của y, lúc chạm vào gương mặt mềm mại kia lại không nén được thở dài, nói: “Ngoan ngoãn làm chim hoàng yến của trẫm, trẫm sẽ không đối xử với ngươi như bây giờ. Ngươi biết ki, trẫm ghét nhất có người đối nghịch với mình, mặc kệ người đó là ai trẫm cũng chưa từng cho y có kết cục tốt. Tư Đồ Bích, ngươi bất quá chỉ muốn bảo toàn Tư Đồ gia, ngươi lại vì việc đó mà đối nghịch với trẫm sao? Trái lại, ngươi chỉ cần ngây ngô ở bên trẫm thì tốt rồi…”

Chỉ chốc lát sau, Trương Đình Hải liền bưng tới một chén canh nóng, Quân Thụy nỗ lực muốn đánh thức Tư Đồ Bích, thế nhưng y lại ngoài ý muốn cảm thấy được đây tựa hồ là một chuyện vô cùng khó khăn, bất luận hắn lay động hoặc gọi thế nào người kia cũng không chút phản ứng, có đôi khi Tư Đồ Bích cũng mở mắt ra môt chút thế nhưng lại rất nhanh nhắm lại. Bởi vì thân thể hư thoát khiến y thâm chí còn không thể ngẩng đầu, chỉ có thể vô lực tựa lên trên người Quân Thụy. Loại thái độ nhu thuận này tuy rằng rất khó có được, thế nhưng Quân Thụy lại chẳng cảm thấy một chút cao hứng nào.

ấm áp bát súp, Quân Thụy nỗ lực tỉnh lại Tư Đồ Bích, thế nhưng hắn phát hiện giá tựa hồ là nhất kiện rất chuyện khó khăn, vô luận hắn thế nào lay động hắn, hô hoán tên của hắn, Tư Đồ Bích đều tựa hồ tịnh không tỉnh táo lắm, có đôi khi hơi mở mắt, thế nhưng rất nhanh thì hội hựu nhắm lại. Bởi vì hư thoát hắn thậm chí ngay cả ngẩng đầu cũng không thể, chỉ có thể vô lực tựa ở Quân Thụy trên người. Loại này nhu thuận tuy rằng khó có được, thế nhưng Quân Thụy lại một chút cao hứng cũng không có.

“Tư Đồ Bích, mau tỉnh lại, uống chút canh, nào, tỉnh lại một chút!” Quân Thụy kiềm chế nóng nảy trong lòng, dùng ngữ điệu mệnh lệnh mói với Tư Đồ Bích, thế nhưng âm thanh lại không khỏi trở nên nhu hòa hơn hẳn. Hắn vỗ vỗ mặt của Tư Đồ Bích, dường như có chút hơi dùng sức nên hai bên má rất nhanh liền đỏ lên, hợp với khí sắc trắng bệch trên mặt y, nhìn thến nào cũng cảm thấy có chút quỷ dị.

“Đau…” Tư Đồ Bích rốt cục mở miệng nói chuyện, Quân Thụy thở ra một hơi nhìn y chậm rãi mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn qua, cái loại biểu tình ngây thơ mê võng này khiến Quân Thụy không khỏi mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Tại sao lại đau, nói như vậy thật giống như ngoại trừ khiến ngươi bị đau thì chưa từng cho ngươi hồi ức tốt đẹp gì”

Quân Thụy cười cười nói xong câu đó, đột nhiên lại nghĩ lời này quá mập mờ, vội vã quay đầu tìm Trương Đình Hải, bảo gã dâng chén canh lên.

“Nhanh uống một ít canh đi, ngươi đổ mồ hôi nhiều lắm, thân thể không chịu nổi đâu.” Quân Thụy nhàn nhạt mở miệng, để Trương Đình Hải cầm lấy chén can, tự mình dùng cái muỗng nhỏ chậm rãi đút canh vào miệng Tư Đồ Bích.

“Bệ hạ, cứ để nô tài làm đi…” Trương Đình Hải run giọng nói. Trong Hoàng cung này không có bất kỳ người nào có được vinh quang như thế, không chỉ có thể khiến Hoàng thượng tự mình hầu hạ thay y phục, thậm chí còn được Hoàng thượng đút canh cho, đây quả thực là việc trước giờ chưa từng có. Bất quá, thoạt nhìn chính là Hoàng đế ân sủng, thế nhưng nếu để người có dụng tâm khác thấy được liền có thể đổ lên đầu Tư Đồ Bích tội danh bất kính.

Quân Thụy cũng nghĩ đến điểm này, đành không qua vui vẻ ném cái muỗng đứng dậy: “Được rồi, ngươi hầu hạ y uống hết chén canh này, sau đó hẳn đến chỗ đám ngự y lang băm kia khai phương sắc thuốc. “

“Dạ, bệ hạ.” Trương Đình Hải lĩnh chỉ, quỳ xuống trước giường cẩn thận dực dực hầu hạ Tư Đồ Bích uống canh, sau đó còn thức thời giúp y đắp mền nghỉ ngơi, chợt nhớ đến Quân Thụy còn đang ở bên cạnh thì cúi đầu hỏi: “Bệ hạ, người xem nên đưa Tư Đồ đại nhân trở về hay an bài một nơi trong cung cho ngài ấy?”

Quân Thụy suy nghĩ một chút, lại quay đầu nhìn Tư Đồ Bích đang mê man ở trên giường, khoát tay một cái: “Được rồi, cứ để y ở lại tẩm cung của trẫm, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.”

————————————-

1/ Ngự y: Thật ra cũng chỉ là Ngự y thôi, nhưng Ngự y là người tài giỏi được tuyển chọn đặc cách chữa bệnh cho Hoàng đế. Những Ngự y bình thường phải chữa bệnh cho tất cả người trong cung, từ chủ tử cho đến cung nữ, thái giám, thậm chí một vài quan lại bị bệnh cũng có thể thỉnh Ngự y chữa trị. Nhưng Ngự y là chuyên dụng của Hoàng đế, thường do đám thủ tịch Ngự y viện đảm nhận, chỉ khám bệnh khi có lệnh của Hoàng đế hoặc do bản thân tự nguyện, những người khác không có quyền ra lệnh hoặc chi phối họ.

Published by: ổ mèo lười



đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận