Nô Tài Tình Nhân

Chương 3-1: Thượng




“Thế nhưng ta nghe nói là những cô nương thân cận Vương gia, y phục trên người đều vô cùng mỹ lệ. Nghênh Phong ca, ta thấy tướng mạo mình trông cũng không tệ, ngươi nghĩ liệu Vương gia có gọi ta đến hầu không?”

Sắc mặt Kiều Nghênh Phong lập tức khó coi. Thanh âm hắn vốn lớn, giờ càng như tiếng chuông vang dội: “Trâm cài tóc, y phục đẹp thì tính làm gì. Con người không có cá tính thì mọi thứ cũng như không thôi.”

Bộ dạng hung ác độc địa của hắn khiến cho Kim Phượng sợ đến run cả người, mắt đẫm nước.

Kiều Nghênh Phong lập tức hối hận, nàng chỉ là thuận miệng nói, bản thân làm gì lại phải nghiêm túc như thế.

Hắn lập tức lên tiếng xin lỗi: “Kim Phượng, mẫu thân đã mất của ta nói rằng làm người phải có tín nghĩa, đạo đức. Mọi thứ đều có thể buôn bán được nhưng đạo đức thì không. Chúng ta đối nhân xử thế nhất định phải thành khẩn trung thực. Ông trời sẽ đối tốt với chúng ta. Đến lúc chúng ta chết đi cũng không phải mắc nợ kẻ nào.”

Nhắc đến mẫu thân từ thưở nhỏ đã ân cần giáo huấn hắn, Kiều Nghênh Phong nước mắt lại dâng trào. Nhà hắn vô cùng nghèo khổ, ngay cả lúc mẹ chết cũng chẳng thể chôn cất. Thế nhưng bởi vì mẹ là người tốt cho nên khi hắn bán thân chôn mẹ, mới được Vương gia cứu giúp. Hắn vẫn luôn tin tưởng như thế.

“Nói hay lắm! Nói hay lắm!”

Bên cạnh có tiếng vỗ tay phát ra, Kiều Nghênh Phong nhìn lại, là một thanh niên so với hắn lớn tuổi hơn một chút.

Người nọ tên là Hàn Độc Cổ, ăn mặc hoa lệ, cầm trâm cài từ chủ quán đặt vào tay Kiều Nghênh Phong nói: “Cho ngươi tặng người, ngươi nói hay lắm, hầu như  ta không thể tin được ngươi là người từ Vương phủ ra. Xem ra Vương phủ gần đây nhất định thay đổi rất nhiều”, nói xong liền xoay người rời đi.

Kiều Nghênh Phong cần trâm cài nữ nhân làm gì, mà bên cạnh miệng Kim Phương mở lớn, vẻ mặt khát khao nhìn trâm cài mỹ lệ kia. Kiều Nghênh Phong đưa cho nàng, nàng cười đến mờ cả mắt, lập tức cài trâm lên.

Sau này, hắn mới biết được Hàn Độc Cổ là khách trong Vương phủ. Chẳng qua trước đây hắn là thực khách của Vương gia. Mấy năm trước làm ăn buôn bán tơ lụa Giang Nam vô cùng phát đạt. Mỗi lần lên kinh thành nhất định mang theo rất nhiều lễ vật cho Vương gia. Cũng có người nói hắn là tâm phúc được Vương gia an bài tại Giang Nam, khắp Giang Nam đều có thế lực, cũng là nguồn tài lực lớn nhất của hắn.

Lần này hắn đến đây, đem theo cả một xe tơ lụa Giang Nam đặc biệt, có ý muốn đưa vào Vương phủ. Vương gia nghe hắn nói những chuyện hay ho ở Giang Nam, mừng rỡ cười ha ha.

Phòng bên kia tiệc rượu đãi khách, bên này Kiều Nghênh Phong lại chẻ củi. Vương gia muốn mở tiệc lớn. Có người nói Hàn Độc Cổ lúc đầu muốn sinh sống ở kinh thành, bởi vậy Vương gia mới vì hắn mà mở tiệc, giới thiệu cho các quan chức và thương nhân, cũng cho thấy hắn chính là chỗ dựa vững chắc đằng sau Vương gia.

Vương gia bãi yến, hiển nhiên là trù phòng bận rộn. Lâm Lan ma ma làm đến mồ hôi đầm đìa, củi hắn bổ đôi còn chưa đủ dùng, lại vừa đi lấy thêm vài bó đến.

Trù phòng vội vội vàng vàng nhốn nháo cả lên. Lâm ma ma ra lệnh cho hắn đem nồi ra đun nước nóng, ngay cả những việc không thuộc chức trách của hắn. Hắn thành thật nhất nhất nghe theo, làm đến phân nửa mới phát giác ra không có gương mặt quen thuộc của Kim Phượng đến phụ giúp trù phòng.

“Ma ma, Kim Phượng đâu?”

Lâm ma ma lau mồ hôi trên mặt. Bà đối với Kim Phượng như con mình. Ngay cả hôm nay rõ ràng là một ngày bận rộn,  Kim Phượng kêu đau bụng bà cũng để nàng nghỉ ngơi, không nỡ để nàng mệt.

“Nó nói đau bụng, ta để nó về phòng gian nghỉ rồi.”

Kiều Nghênh Phong không nghi ngờ gì. Vì thiếu người làm nên ngay cả bưng đồ ăn cũng đổ lên đầu hắn. Hắn một mình gom lại, vội vàng bưng ra ngoài, nhưng lại bỏ mâm lại phía sau, vẻ mặt hoảng hốt.

Chính là Kim Phượng đang đau bụng, trên mặt tô son phấn, đầu cài trâm, dung mạo so với thường ngày thập phần xinh đẹp, mang một ít thức nhắm đi tới bàn Vương gia, vừa thấy Hàn Độc Cổ thì quỳ xuống dập đầu. Nàng từ lâu nghe được Hàn Độc Cổ là khách quý của Vương gia, nóng lòng muốn đặt quan hệ với Vương gia.

“Hàn công tử, đa tạ trâm cài của người.”

Hàn Độc Cổ đối với nàng không có ấn tượng gì, khi nhìn thấy trâm cài trên đầu nàng mới nhớ đến chuyện Kiều Nghênh Phong. Người hắn tặng là Kiều Nghênh Phong, không liên quan gì đến nàng. Nhưng do vốn quen với mọi thứ xung quanh Vương gia, hắn lập tức hiểu nữ nhân này muốn gì, vì vậy chỉ bình thản nói: “Đó là việc nhỏ.”

Một câu “việc nhỏ” đã nói xong tất cả, Kim Phượng lén nhìn Vương gia bên cạnh Hàn Độc Cổ, Vân Phi Nhật đang nhìn nàng cười.

“Tiểu cô nương khả ái lắm, ngươi là người nơi nào, sao ta chưa thấy qua ngươi?”

Kim Phượng tim đập thình thịch như trống đánh, nàng lại cung kính dập đầu một cái, thanh âm ngọt hơn so với bình thường.

“Hồi Vương gia, ta giúp việc trong trù phòng.”

“Ai, tay mĩ nhân nhỏ bé thế này làm sao có thể làm việc nặng, ta bảo tổng quản đổi cho ngươi công việc nhẹ nhàng hơn.”

Kim Phượng cả người vui đến run cả lên, nói: “Cảm tạ Vương gia….”

Câu nói kế tiếp nàng còn chưa nói hết, Kiều Nghênh Phong đã một tay kéo lấy nàng. Giọng hắn vẫn lạnh lùng, thế nhưng hai mắt lại ngập tràn lửa giận.

“Ma ma nói phía trù phòng bề bộn nhiều việc, gọi ngươi vào giúp.”

Kim Phượng vùng mạnh thoát khỏi tay hắn, nhưng nũng nịu nhìn Vương gia, “Vương gia nói từ hôm nay ta không cần làm việc nặng nữa.”

Kiều Nghênh Phong lập tức quỳ xuống, với Vân Phi Nhật, bình thường hắn tuyệt không muốn nói dối.

“Bẩm Vương gia, Kim Phượng cần phải nấu ăn, phụ trù phòng giúp ma ma thì mới có thể làm thức ăn cho Vương gia được.”

Vân Phi Nhật cười mỉm, ngay cả biết hắn nói dối, sắc mặt y cũng không thay đổi.

Kim Phượng vừa nghe, lập tức mếu máo nói: “Không, ta không làm việc ở trù phòng. Vương gia, ta cái gì cũng nguyện ý làm, thế nhưng ta không muốn phải làm việc nặng nữa. Ta nguyện ý hầu hạ Vương gia. Vương gia muốn ta làm cái gì, ta sẽ làm cái đó.”

Kiều Nghênh Phong lửa giận bừng bừng bộc phát, nói với nàng chẳng màn nặng nhẹ, phát cáu mà lạnh lùng nói: “Ngươi căn bản chẳng biết cái gì là hầu hạ Vương gia!”

Kim Phượng khóc cãi lại: “Ta biết, ta cũng không phải con nít ba tuổi. Ta chịu không nổi phải làm những công việc hèn mọn, không ngủ nổi ở cái nơi đổ nát như vậy. Ta muốn xé đi đống y phục rách nát này, có thể mua những gì ta thích. Ta biết ta lớn lên rất đẹp, sắc đẹp có thể cho ta một cuộc sống tốt hơn, ta không muốn mình chỉ là đứa con gái của một kẻ chăn ngựa.”

Tham vọng của nàng làm Kiều Nghênh Phong á khẩu không thể trả lời. Hắn chán nản cúi đầu, khẩn cầu nói: “Cầu Vương gia xem nàng tuổi còn nhỏ, nàng không biết bản thân mình đang nói gì.”

Vân Phi Nhật tựa như xem hài, y chuyển động ngón tay trên mặt đá ngọc, mặt không nhúc nhích biểu cảm, cũng không nói có muốn hay không muốn Kim Phượng. Ngược lại, Hàn Độc Cổ lại khẽ thở dài nói: “Đáng tiếc! Đáng tiếc!”

Vân Phi Nhật đối với hắn thập phần tín nhiệm, hỏi: “Đáng tiếc cái gì?”

“Đáng tiếc cho nhân tâm lương thiện này, sau này nhất định phải chịu nhiều thiệt thòi.”

Hàn Độc Cổ không hề nói nhiều, Kim Phượng bị Kiều Nghênh Phong lôi xuống dưới, khóc than vô cùng kịch liệt, nói với ma ma rằng Kiều Nghênh Phong khi dễ nàng. Kiều Nghênh Phong cũng không muốn giải thích tại sao nàng khóc như thế. Hắn biết Lâm ma ma vì sao phải để Kim Phượng phụ giúp trong trù phòng, nếu để nàng bị Vương gia nhìn đến, cuộc đời nàng sẽ bị phá huỷ.

Lâm ma ma lại cho rằng Kiều Nghênh Phong nổi sắc tâm với Kim Phượng, tức giận mắng hắn một hồi rồi đuổi ra khỏi trù phòng.

Không quá mấy ngày, phòng tôi tớ không ngừng bàn tán, nói Kim Phượng trăm phương nghìn kế không ngừng tìm cơ hội gặp mặt Vương gia, hoặc là muốn câu dẫn Vương gia, truyền tai nhau thập phần khó nghe rằng không bao lâu, nàng sẽ không phụ giúp trù phòng nữa.

Lúc Kiều Nghênh Phong gặp lại nàng, nàng đã ăn mỹ vị mặc áo gấm, ngủ ở phòng dành cho thiếp của Vương gia. Theo nàng nói, chính nàng đang được sủng ái, và với sắc đẹp của nàng, còn có thể được sủng ái cả đời.

Kiều Nghênh Phong tan nát cõi lòng khi biết nàng đã sa đoạ như vậy, dù gì hắn cũng xem nàng như muội tử. Biến thành đồ chơi của Vương gia, nàng lại cho rằng có thể được sủng ái cả đời.

Hắn vào Vương phủ, từ tôi tớ lên người hầu, rồi lại làm tôi tớ, chưa từng thấy ai được Vương gia sủng lâu. Những người đó đều là đồ chơi lúc Vương gia buồn chán, chỉ dùng một lần, chẳng thể có kết cục tốt đẹp.

Lâm ma ma khóc gần chết, mà so với Kim Phượng, những công việc trước ở trù phòng đều thấp hèn như nhau, nàng cố gắng hết sức muốn gạt bỏ quá khứ này. Thức ăn do ma ma làm nàng cũng xét nét gắt gao, chỉ gây khó dễ. Sự bạc tình bạc nghĩa của nàng làm lòng Kiều Nghênh Phong cũng lạnh đi phân nửa.

“Đem Kim Phượng đáng yêu, Kim Phượng thân thương của ta trở về đi!”

Lâm ma ma đã khóc muốn mù cả mắt. Kiều Nghênh Phong khó chịu đến cực điểm, lúc quét tước ở hoa viên, vừa quét đến mớ y phục kia, chỉ bất quá nằm trên mặt đất lại đúng là Kim Phượng. Nàng nhìn thấy hắn cũng không khiếp sợ mà lên tiếng rên rỉ, chỉ là muốn làm Vân Phi Nhật hài lòng.

Việc này, hắn một câu cũng không muốn nhắc trước mặt Lâm ma ma. Chỉ trong một tháng, Kim Phượng thay đổi rất nhiều, hơn nữa thay đổi đến mức khiến hắn không còn nhận ra nàng nữa.

“Vương gia…A a…”

“Trà!”

Dưới âm thanh rên rỉ của nữ tử, Vân Phi Nhật không nhớ rõ nàng tên là gì, chỉ nhớ rõ nàng rất dũng cảm, tại bữa tiệc của Hàn Độc Cổ đã nói rõ muốn y nạp nàng làm thiếp. Chỉ có điều kĩ năng quấn lấy đàn ông của nàng thật kém cỏi, khiến y dần dần phiền chán. Dù mới một tháng nhưng y đã chán cực độ.

Người hầu dâng cho y một chén trà. Trà rất lạnh, ngay cả vị trà cũng đắng. Khiến y không khỏi nhớ đến trà nóng trước kia của Kiều Nghênh Phong, vị trà cũng khá ngon. Hắn mà không đi theo hầu y thì cũng chẳng có cơ hội pha trà nữa.

Y còn nhớ cô gái này thật tốt khi biết Kiều Nghênh Phong. Kiều Nghênh Phong lúc đó ở trong bữa tiệc đã quỳ xuống, hơn nữa cô gái này lại nhiều lần tự mình dẫn dụ y, y vốn là “ai đến cũng không – cự tuyệt.”

“Ngươi biết Kiều Nghênh Phong?”

Cái tên tôi tớ cổ quái kia, mỗi lần quét rác đều nhìn thấy cảnh hoan ái của y, vẻ mặt gió tám phương thổi cũng bất động khiến y cảm thấy rất thú vị, cho nên mới cố ý đùa hắn vài lần.

“Không biết.”

Kim Phương chẳng hiểu vì sao Vương gia hỏi như vậy, nhưng để rời xa quá khứ hèn mọn của chính mình, những chuyện trước đây, nàng một chút cũng không muốn nhớ lại.

Vân Phi Nhật di chuyển thắt lưng nhanh chóng, âm thanh đáng yêu của nữ nhân khiến y cảm thấy chói tai. Xong việc, y cho nàng về.

Đêm yên tĩnh, có người gõ cửa phòng hỏi: “Vương gia, người có việc gì?”

Lườm Vân Phi Nhật, Kiều Nghênh Phong khẽ đẩy cửa tiến vào, vừa vào đến thì quỳ gối bên giường y nói nhỏ: “Vương gia, ta là người hầu trước kia của ngài, Kiều Nghênh Phong.”

Hắn kể một tràng, đại khái là Lâm ma ma nuôi dưỡng Kim Phượng lớn lên lúc này đang bệnh, cầu Vân Phi Nhật để Kim Phượng về nhìn mẹ.

Lâu không gặp, thiếu niên trước mặt trông trí tuệ hơn, đường nét trên mặt cũng hoàn thiện hơn, chỉ bất quá đôi mắt vẫn chất phác như xưa.

“Trà!” Đúng lúc y đang khát.

“Vâng!”

Vừa nghe đến chữ “trà” này, Kiều Nghênh Phong tự động đi lên, vội vàng mang lá trà đem nước nóng đổ vào ngâm. Vân Phi Nhật híp mắt lại uống trà. Hương thơm và vị trà không giống với những người khác, thật ngon và đặc biệt.

“Đúng là gọi ngươi pha trà, ngươi sẽ pha trà.” Đây là lời ca ngời thật tâm lớn nhất của Vân Phi Nhật, lâu rồi y mới uống được trà ngon như vậy.

“Cầu Vương gia để Kim Phượng trở lại chăm sóc mẹ, ta nguyện ý cả đời vì Vương gia mà dâng trà.”

Vân Phi Nhật đưa ra chén trà trống không, Kiều Nghênh Phong lại châm thêm một chén.

Vân Phi Nhật hỏi: “Các người quan hệ thế nào, mà ngươi phải một phen hy sinh? Trước kia không phải ngươi hận không muốn theo bản vương hầu hạ mà trở lại hoa viên quét rác sao?”

Kiều Nghênh Phong bị buộc hỏi, mặt đỏ bừng, không khỏi rưng rưng nói: “Lúc ta vào phủ, ma ma đã rất chiếu cố ta, Kim Phượng là người bà quan tâm nhất, hơn nữa món ăn của ma ma lại rất giống của mẹ ta…”

Vân Phi Nhật lúc này mới nhớ tới hắn vì bán thân chôn mẹ mới vào Vương phủ. Nước mắt lăn dài trên gò má hắn, bộc lộ chân tình. Vân Phi Nhật thiếu chút nữa mà ôm bụng cười. Người này không phải vụng về đến cực điểm mà là tốt đến ngu ngơ rồi. Hắn liếc sơ thì cũng nhìn ra Kim Phượng tuyệt đối không thể nào đi gặp mẹ được.